Em họ Lý Di năm nay mười bảy tuổi học lớp 11, từ một tháng trước, người nhà bắt đầu phát hiện không ổn, gần đây càng ngày càng nghiêm trọng.
Đã mời bà đồng đến để làm lễ các thứ nhưng cũng vô dụng.
Đêm qua, thím cô ta phát hiện con gái mình nửa đêm rời giường, không ngờ lại lấy thịt sống trong tủ lạnh ra ăn, ăn đến miệng đầy máu, lúc đó bà ấy kinh hãi đến mức cất tiếng thét chói tai, dọa cho cả nhà một đêm ngủ không ngon.
Cô gái nhỏ ngay lập tức được đưa đến bệnh viện, hiện tại vừa mới trở về.
Bên này là khu thành cũ nên thành phần cư dân khá phức tạp, rất nhiều kiến trúc lung tung cũng không ai quản, khắp nơi đều là hơi thở rách nát.
Mấy người xuyên qua hẻm nhỏ, đến trước một căn nhà ba tầng cũ thì ngừng lại, từ bên trong mơ hồ có tiếng nhạc truyền ra.
Lâm Uyển Ương và Tạ Văn Dĩnh nhìn nhau, cái này giống như “Nam Hoa Kinh”.
Lý Di đi lên phía trước, mở cánh cửa khép hờ ra: “Ba người đi theo tôi.”
Bốn người lên lầu, phòng khách lầu hai sương khói lượn lờ, có một người mặc đạo bào đang nhảy 'đại thần' trong mây mù.
Lâm Uyển Ương cảm thấy rất thú vị, không nghĩ còn có thể mở “Nam Hoa Kinh” từ loa bluetooth làm nhạc đệm.
Đạo sĩ kia liếc mắt nhìn thấy một đám người, thầm nghĩ lần này có đối thủ cạnh tranh, xem ra mình phải lấy ra chút bản lĩnh thật sự.
Đối phương nhảy xoay tròn, sau đó nhắm mắt lại.
Anh ta cầm phất trần xoay một vòng, sau đó hai chân rẽ ra, xoạc ngang một cái, ngẩng đầu, ánh mắt có chút đắc ý nhìn đám người.
Lâm Uyển Ương, Tạ Văn Dĩnh: “......”
Thế này thì lợi hại rồi, có điều chân trái hơi cong, tư thế xoạc này không chuẩn.
Hai vợ chồng thấy pháp sự hoàn tất, vội vàng nghênh đón: “Đạo trưởng, con gái tôi thế nào, không có chuyện gì nữa chứ?”
Đạo sĩ thu chân lại, đứng dậy: “Không sao, tôi đã trừ tà xong, thứ kia đi rồi.”
Anh ta nhìn về phía nhóm người vừa tới, trong lòng thầm nghĩ, giờ người làm cùng ngành cũng quá qua loa, dọa người cũng không nghiêm túc.
Không kiếm chút trang phục đạo cụ, ai mà tin chứ!
Hơn nữa, nhìn sơ qua còn quá trẻ, muốn cướp chén cơm của anh ta ư, lần này chắc chắn sẽ phải bỏ về mà không có thu hoạch rồi.
Cháu gái nói muốn tìm bạn bè tới, hai vợ chồng đều nghĩ coi như thêm một cách, cho nên đã đồng ý.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy là hai người trẻ tuổi, còn mang theo đứa nhỏ thì không khỏi có chút thất vọng, quay đầu muốn gửi gắm hết hi vọng lên người đạo trưởng nhảy đại thần này.
Lý Di đi tới giữa hai vợ chồng, thấp giọng nói vài câu, lúc này sắc mặt hai người mới hòa hoãn, bày tỏ bằng lòng để bọn họ thử một lần.
Dù sao cũng là tấm lòng của cháu gái, người đã tới rồi cũng phải nể mặt một chút, nếu không được thì thôi, dù sao cũng không có tổn thất.
Lâm Uyển Ương đi tới, mở cửa sổ ra, đốt nhiều giấy và hương như vậy, chất lượng không khí quá kém.
Cô cũng rất bất đắc dĩ, tu đạo hẳn hoi, lại biến thành biểu diễn ca múa.
Tạ Văn Dĩnh lấy đạo bào từ trong túi ra, khoác lên lưu loát, đội mũ lên.
Cậu ấy theo Thanh Hư đạo trưởng hai năm, từng làm vài lần đạo tràng, kỹ năng cơ bản vẫn cực kỳ chắc chắn.
Trương Hạo tiến lên muốn ngăn cản, mở miệng nói: “Đợi chút đã, vị đạo hữu này, tôi đã làm qua nghi thức trừ quỷ, các người khẳng định đạo hạnh không sâu bằng tôi, không cần phải làm lại một lần nữa.”
Tạ Văn Dĩnh đốt ba cây hương, thanh âm lãnh đạm nói: “Anh là Viên Bộ Vũ, tôi là Đạp Đấu Bộ Cương, chúng ta không giống nhau.”