Lâm Uyển Ương cảm thấy trong miệng có mùi tanh, một giây sau phun ra một ngụm máu.
Cô vươn tay, Thất Tinh Kiếm lại một lần nữa trở về trong tay, Lâm Uyển Ương chấm chút máu từ khóe miệng, cúi đầu vẽ một bùa chú lên thân kiếm, ném lên không trung lần nữa: “Đi, đánh cái gương đó xuống cho ta!”
Ánh sáng của Thất Tinh Kiếm bành trướng, trong ánh sáng vàng mơ hồ lộ ra sắc đỏ.
Cái gương đồng này hoàn toàn không phải là đối thủ, liên tục bại lui.
Trong lòng Ngô lão tam lửa giận ngập trời.
Gã đưa tinh huyết cho Phi Đầu Thi, sinh cơ không nhiều, bò tới bên cạnh đầu lâu, dùng đao mổ đầu ra, muốn lấy thi đan màu đỏ từ bên trong ra.
Giờ gã đã là nỏ mạnh hết đà, muốn nuốt thi đan, tự luyện mình thành cương thi.
Lâm Uyển Ương sao có thể để cho gã được toại nguyện, ôm ngực chạy tới, một cước đá qua.
Lão nhân kia kêu thảm một tiếng, đầu và thi đan ôm trong ngực rơi xuống đất cách đó vài mét.
Gã oán độc nhìn Lâm Uyển Ương, nhìn dáng vẻ như muốn tắt thở bất cứ lúc nào, nhưng vẫn kiên cường tiếp tục bò về phía cái đầu.
Một loạt chuyện này chỉ xảy ra trong vòng vài giây, Tạ Văn Dĩnh và Diêu Mộ phản ứng lại, chạy đến bên cạnh Lâm Uyển Ương hỏi: “Còn ổn không?”
Lâm Uyển Ương lau vết máu ở khóe miệng, dựa vào tường dùng ngón tay chỉ vào người bò trên mặt đất: “Hai người tới đúng lúc lắm, mau đi đạp gã hai cước, cho gã một trận.”
Ngô lão tam: “... Ngươi đừng có quá đáng!”
Tạ Văn Dĩnh đi tới, một cước đá cho người khó khăn lắm mới bò được hai mét kia quay trở lại mép tường.
Trên mặt cậu ấy không có biểu cảm, có thể nói ra tay cực kỳ ác.
Dù sao cũng là một cước của chàng trai đã trưởng thành, lão già phun ra một ngụm máu, một hồi lâu mới ngồi dậy từ trên mặt đất, gã đưa tay vào trong quần áo, nhìn như là muốn mò cái gì đó.
Diêu Mộ thấy gã còn muốn làm càn, không kịp nghĩ nhiều cho thêm một cước.
Lâm Uyển Ương cũng bị đánh đến hộc máu rồi, đối với lão già này, không thể buông lỏng chút nào!
Đầu của Ngô lão tam đập vào tường, lập tức máu chảy đầm đìa, càng khiến gã giống quỷ.
Nhìn ông lão thở dốc trên mặt đất, trong lòng Diêu Mộ cứ cảm thấy có chút là lạ.
Có loại ảo giác ba người đánh đập tập thể một người già.
Gương đồng và Thất Tinh Kiếm vẫn triền đấu, qua lại mấy lần cũng phân ra thắng bại, gương đồng bị đánh xuống đất, không còn lực đánh trả.
Thất Tinh Kiếm còn dùng chuôi kiếm dùng sức giẫm lên đối phương, tiếng gõ “leng keng” vang lên không ngừng.
Diêu Mộ, Tạ Văn Dĩnh: “......”
Kiếm này và người phong cách hành sự đúng là.... giống nhau như đúc.
Lâm Uyển Ương thu hồi Thất Tinh Kiếm, đi tới nhặt gương đồng dưới đất lên, dùng vết máu của mình lau lên đó.
Gương đồng lóe sáng một chút, sau đó hoàn toàn ảm đạm.
Cô xóa đi chú áp của lão già ở trên đó, gương đồng là pháp khí Ngô lão tam dùng để khắc chế lệ quỷ gã nuôi, không còn cấm chế, những con quỷ trốn trong bình lại bay ra ngoài hết.
Vẻ mặt bọn họ đau đớn, trong nháy mắt đều nhớ lại mình bị người ta mưu hại như thế nào, sau khi chết bị tra tấn như thế nào để cho người ta sai khiến nô dịch.
Oan có đầu nợ có chủ, những bóng quỷ kia đều bay tới trước mặt Ngô lão tam, kêu rên muốn báo thù.
Ngô lão tam nằm dưới đất, biết mình không đối phó được với mấy tên dữ dằn này, hành nghề nhiều năm như vậy, gã còn chưa từng bị ai vây đánh, quả thực quá đáng!
Gã dự định tạm thời giả chết chờ người ta buông lỏng cảnh giác rồi mới chuồn.