Thất Tinh Kiếm lóe linh quang, nhanh chóng xuyên qua không trung, bóng quỷ né tránh tứ bề, bị kiếm làm bị thương kêu rên không ngừng, màu đen xung quanh nhạt đi không ít.
Lâm Uyển Ương có chút kinh ngạc, cũng không biết lão già này kiếm đâu ra được nhiều ác quỷ như vậy.
Những bóng quỷ này khi còn sống chính là người hung ác, sau khi chết lại bị tra tấn linh hồn, quanh năm suốt tháng luyện chế, dưới một kích của Thất Tinh Kiếm, vậy mà vẫn không chết!
Có điều Thất Tinh Kiếm có thể thiêu đốt linh hồn, những bóng quỷ kia không có bất kỳ cơ hội đánh trả nào, chỉ có thể vừa kêu vừa ôm đầu chạy.
Thất Tinh Kiếm đuổi tới phía trước đầu người kia, đột nhiên ngừng lại, nó vòng quanh đầu gã dạo qua một vòng kêu vang “ong ong ong”, dường như có chút do dự.
Lâm Uyển Ương vươn tay, Thất Tinh Kiếm quay đầu trở lại trong tay cô.
Linh quang trên thân kiếm càng mạnh, biểu diễn uy phong cực kỳ hưng phấn.
Lâm Uyển Ương cười nói: “Ta biết, ngươi ngại bẩn không muốn chém sợ bắn lên người, được rồi giao cho ta.”
Đầu người lơ lửng trên không trung, mặt mũi hoàn toàn không nhận ra, cũng không biết đã để bao nhiêu năm rồi.
Lâm Uyển Ương móc ra một tấm bùa, cô chuyển bùa chú vào lòng bàn tay: “Ngũ hành chi hàng, lục giáp chi binh, chặt đứt bách tà, loại trừ vạn ác!”
Bùa ném giữa không trung bốc cháy, sau đó bay về phía đầu người kia!
Sau khi hai bên đụng phải nổ ầm một tiếng, đầu người nhanh chóng bị lửa bao vây, vài giây sau rơi xuống đất.
Lâm Uyển Ương tiến lên nhìn một cái, đầu đã cháy đen như mực, nhìn còn xấu hơn vừa rồi.
Cho nên cô nửa đêm canh ba bò dậy chính là để nhìn thứ đồ chơi xấu xí này?
Thật sự giận quá mà!
Ngô lão tam nhìn Phi Đầu Thi mà mình vất vả luyện chế bị hủy, hốc mắt muốn nứt ra.
Vừa rồi gã quá khinh địch, người này tuổi còn trẻ nhưng không ngờ trong tay lại có bùa Ngũ Lôi, còn có thể sử dụng một cách thuần thục.
Mới ra đã tung đại chiêu, khiến gã trở tay không kịp.
Gã oán độc nhìn cô: “Dám hủy Phi Đầu Thi của ta, muốn chết!”