Từ sau khi ngồi xuống, Lâm Uyển Ương liền nhìn điện thoại di động, dáng vẻ không hề sốt ruột chút nào.
Bên này tán gẫu đi vào ngõ cụt, Diêu Mộ lại quay đầu nhìn cô, nhịn không được hỏi: "Đạo trưởng cô đang xem gì đó? Sắp đến giờ rồi.”
“À, tôi xem bố cục của đạo quán Võng Hồng, sau này lúc trùng tu Tĩnh Hòa Quan có thể tham khảo, có quy hoạch cũng không tệ, đặc biệt có không khí.” Lâm Uyển Ương nói.
“Thứ này để sau cũng có thể xem, giờ đang gấp rút lắm rồi.”
“Tôi vẫn cảm thấy trùng tu đạo quan tương đối cấp bách hơn.” Lâm Uyển Ương cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Cô không lo lắng chút nào à?!” Lòng bàn tay Diêu Mộ đầy mồ hôi, chân không nhịn được run rẩy.
Lâm Uyển Ương: "Lo lắng cái gì? Đợi đến khi thứ kia tới, nếu vô cùng xấu xí thì tôi trực tiếp xử lý nó, nếu trông cũng được, có thể phối hợp trao đổi, bằng lòng bị đưa đi thì đưa đi, không bằng lòng vậy tôi cũng xử nó luôn.”
Cô là người có nguyên tắc, trước giờ chưa từng phiền não vì những thứ này.
Mọi người trong phòng: "..."
Luôn cảm thấy lời này là lạ, giống như có chỗ nào không đúng.
“Đến giờ rồi.”
Tạ Văn Dĩnh vừa dứt lời, tiếng gõ cửa lập tức vang lên.
Tiếng gõ "cộc cộc cộc" trong môi trường yên tĩnh, vô cùng không hài hòa.
Thứ đó đang đến.
Ngoại trừ Lâm Uyển Ương, những người khác đều nhìn chằm chằm vào cửa, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Nghĩ đến thứ gõ cửa không phải người, đến tóc gáy cũng dựng thẳng lên.
Cho dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn, vẫn không tránh khỏi sợ hãi.
Đôi vợ chồng trẻ tuổi kia che miệng, ngồi ôm nhau, Diêu Mộ bị ảnh hưởng, quay đầu cũng muốn tìm người ôm để có cảm giác an toàn.
Nhìn thấy tiểu đạo sĩ bên phải, anh ấy… lại ngồi thẳng người.
Bỏ đi, sợ hãi thì tự mình run một chút là ổn rồi.
Sư phụ của Lâm Uyển Ương vốn là một người lười, cô mới lên mười đã để cô một mình làm nhiệm vụ, bắt đầu kiếp sống lao động trẻ em dài đằng đẵng.
Thể chất của cô vốn là trời sinh trêu chọc phải những thứ này, nên về sau kinh nghiệm nhiều lên, mỗi một lần đều sẽ tận lực rút ngắn thời gian.
Dù sao cũng phải làm việc xong sớm để còn trở về làm bài tập về nhà.
Lâm Uyển Ương để di động xuống, đứng lên, giọng thản nhiên nói: "Không ai mở cửa cho ngươi đâu, ngươi muốn vào thì vào, ở đó bày vẽ chú trọng cảm giác nghi thức làm gì.”
Mọi người: "......”
Vài giây sau, ánh đèn trong phòng bắt đầu nhấp nháy, cơ thể mọi người đột nhiên lạnh đi rất nhiều.
Lâm Uyển Ương ném một tấm bùa dán lên cửa.
Ngoại trừ cửa, bốn phía phòng đều đã được cô dùng bùa phong tỏa từ trước.
Thứ bị nhốt trong phòng, chậm rãi hiện ra.
Tóc của cô ta rất dài, quần áo màu đỏ, toàn thân là vết thương, trên làn da tím tái loang lổ vết máu, mặt nát một nửa.
Một con mắt đã vỡ nát, nối liền với dây thần kinh bên trong, treo lủng lẳng trên mặt.
Cô ta chuyển động con mắt đỏ tươi còn lại, nhìn vào người trong phòng.
Nhìn tình hình này có lẽ là chết vì tai nạn xe cộ, trước khi chết còn giữ một hơi cho nên mới hóa thành quỷ, lại là hồng sát a, haizzz, vậy thì càng lợi hại hơn đám quỷ quái bình thường rồi.
Lâm Uyển Ương không thèm tán dóc dù chỉ một chút, trực tiếp tế ra Thất Tinh Kiếm.
Thứ này hôm nay không trừ, về sau chắc chắn sẽ thành đại họa, quá tà khí.
May mắn hôm nay cô đã mang theo Thất Tinh Kiếm, bằng không có thể thật sự có hơi khó giải quyết.
Lâm Uyển Ương ném Thất Tinh Kiếm lên không trung, tay bắt quyết nói: "Tình như lôi điện, quang diệu bát cực. Triệt kiến biểu lý, vô vật bất phục!”