"Tôi nhất định sẽ mang theo bên người, đại sư giờ cô ở đâu, nếu như tôi có việc có thể tới tìm cô không?" Diêu Mộ lại hỏi.
Lâm Uyển Ương nói: "Được chứ, tôi ở Tịnh Hòa Quan trên núi Du.”
Diêu Mộ nghe vậy liền giật mình: "Hả? Cô là đạo cô xuất gia à?”
Điều này thật sự khiến người ta bất ngờ.
Lâm Uyển Ương sửa lại: "Không phải đạo cô, đạo giáo không có đạo cô, chỉ có nữ đạo sĩ, hơn nữa cũng không phải đạo giáo nào cũng xuất gia, tôi không phải người xuất gia.”
Rất nhiều người nhìn thấy nữ giới trong đạo giáo, đều sẽ gọi là đạo cô, kỳ thực điều này không đúng, đạo giáo không có loại xưng hô đạo cô này.
Chính quy hơn một chút, nam đạo sĩ bình thường cũng gọi là Càn Đạo, nữ đạo sĩ thì tương ứng gọi là Khôn Đạo. Khi hoàng quan chuyên chỉ nam đạo sĩ, nữ đạo sĩ thì tương ứng gọi là nữ quan.
Diêu Mộ: "Ngại quá, tôi cũng không biết, vậy tôi có thể đến đạo quan tế bái quyên tặng tiền nhang đèn không?"
Lâm Uyển Ương: "Đương nhiên có thể, hoan nghênh.”
Diêu Mộ cúp điện thoại xong, trong lòng miễn cưỡng trấn tĩnh lại, tạo mối quan hệ tốt với đại sư luôn không sai, thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng.
Anh ấy vốn không tin những điều này, giờ thì đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của lúc trước.
Có lá bùa này, anh ấy cảm giác cả người thoải mái hơn nhiều.
Nghĩ đến người em họ giới thiệu mình đi xăm mình, lòng Diêu Mộ trầm xuống, anh ấy vốn muốn trực tiếp đi chất vấn người đó, hiện tại đã thay đổi chủ ý.
Anh ấy ngược lại muốn xem thử đối phương có hậu chiêu gì, rốt cuộc muốn làm gì.
...
Sáng hôm sau, sau khi Lâm Uyển Ương thức dậy liền đi lòng vòng trước sau đạo quan.
Sân phía trước này còn đỡ, mấy phòng phía sau đại khái là lâu năm không tu sửa, đã được coi như phòng nguy hiểm.
Cái này nếu như phải sắp xếp lại, chắc chắn là một công trình lớn.
Nhịp sống xã hội hiện nay rất nhanh, cuộc sống của mọi người phong phú, tín ngưỡng đối với tôn giáo suy yếu rất nhiều.
Lưu lượng người lễ Phật đi chùa trong thành phố còn tạm được, đạo quán trong núi sâu tự nhiên rất ít người đến, giao thông không tiện tốn thời gian.
Dần dần cũng bị lãng quên.
Trong lòng Lâm Uyển Ương đã có kế hoạch sơ bộ, muốn đạo quán hương khói vượng lên, đầu tiên phải xây đường.
Tuy rằng đi bộ chỉ mất lộ trình hai mươi phút, nhưng nếu muốn xây đường trên núi, công trình này cũng rất khó khăn, muốn đến mức độ xe đè xuống không hỏng, ít nhất phải sáu trăm ngàn.
Việc trùng tu đạo quán này cũng cần không ít tiền.
Giao thông không thuận tiện, đoạn đường cuối cùng phải dựa vào nhân công vác vật liệu xây dựng lên lưng, tiền công phải tăng gấp đôi.
Dọn sân sau ra, rồi làm tổng thể một lần, ước chừng phải năm trăm ngàn.
Trùng tu nhà cũ, nhiều khi còn đắt hơn là đập đi xây lại.
Đạo quán này có thể ngược dòng đến triều Thanh, nếu có thể Lâm Uyển Ương muốn tận lực bảo trì nguyên trạng của nó.
Lâm Uyển Ương đi tới phía trước, thấy Tạ Văn Dĩnh làm bữa sáng đơn giản, bưng mì đã nấu xong ra.
Tài nấu nướng của cậu ấy cũng khá, mì canh suông khẩu vị cũng không tệ, cho rau xanh và hành tự mình trồng ở khu đất phía sau vào.
Lâm Uyển Ương ăn một chén, Tạ Văn Dĩnh ăn hai chén.
Sau đó… bạn nhỏ Dương Bảo Tâm ăn hết một cái chậu thép.
Đại khái mười phần của người bình thường.
Tạ Văn Dĩnh buông đũa xuống, không lấy làm lạ nói: "Bảo Tâm, hôm nay đệ ăn hơi ít, nhưng trong nhà cũng chỉ có từng này mì thôi, hôm nay đệ xuống núi mua một chút.”
Dương Bảo Tâm gật đầu: "Buổi sáng đệ không đói lắm, buổi trưa ăn nhiều một chút là được.”