“Nhược Yên, cô từ bỏ lần thử vai này được không? Dù sao cô cũng sẽ không vượt qua vòng loại, hà cớ gì phải tự làm xấu mặt mình chứ?”
Lệ Nhã Ly chặn đường đi lên phòng họp hội học sinh của Cố Nhược Yên. Ánh mắt cô ta khẩn khoản, nhìn rất dễ động lòng trắc ẩn của người khác.
“Còn chưa thi đấu, cô đã định là tôi thua hả? Sao cô chắc chắn được điều đó hay vậy?”
Cố Nhược Yên khoanh tay buồn cười, nhìn chằm chằm Lệ Nhã Ly.
Nếu là người khác khuyên cô câu này, Cố Nhược Yên sẽ cho rằng họ có ý đồ tốt, không muốn cô thua quá mất mặt, nhưng đối phương là Lệ Nhã Ly, cô ta có ý gì thì không cần nghĩ cũng biết.
“Tôi chỉ không muốn thấy cô khiến Kiêu thất vọng thôi. Cô cũng biết Kiêu là nam chinh, cậu ấy là người xuất sắc, nên xần xứng đáng với người tài giỏi không kém.”
Lệ Nhã Ly thẳng thắng đáp.
“Ý của chị là người xứng với anh Kiêu chỉ có chị thôi đúng không? Chị tự dát vàng lên mặt mình hơi nhiều rồi đó. Sao chị lại khẳng định tôi sẽ khiến anh Kiêu xấu hổ? Chị thấy tôi diễn xuất lần nào chưa?”
Cố Nhược Yên nhướn mày hỏi.
Vì để chuẩn bị cho lần tuyển chọn hôm nay, cô đã bỏ ra nhiều công sức tập luyện. Không chỉ học thuộc tất cả lời thoại của các nhân vật trong kịch bản, mà còn tập diễn mỗi ngày với Cố Thiên Kỳ, nhờ hắn chỉ dạy những chỗ còn chưa hiểu.
Cố Nhược Yên dám tự tin khẳng định cô bỏ công sức nhiều hơn bất kỳ ai tham gia lần tuyển chọn này. Cố Thiên Kỳ còn nói đùa rằng, cô giống như sắp casting một vai chính trong phim điện ảnh có đầu tư trăm tỷ.
“Rõ ràng là vậy. Nhược Yên, cô biết tôi và Kiêu thân nhau, xứng đôi với nhau thế nào mà? Nếu không phải vì Lạc Dương tỏ tình, cậu ấy cũng không đếm xỉa đến cô. Cô nên biết rõ điều đó chứ?”
Lệ Nhã Ly cố ý khơi lại chuyện cũ.
Đây thực sụ là vảy ngược của Cố Nhược Yên, nhưng mà với tình cảm hiện tại giữa cô và Hoắc Kiêu, cô tin tưởng hắn không phải chỉ đang lợi dụng cô để khiêu khích cô ta. Hắn thực sự yêu cô.
“Anh Kiêu đã nói chưa từng có ý gì với chị. Chị nghe không hiểu sao? Chị cố tình ở đây nói lơig này là muốn chia rẻ chúng tôi hả? Xin lỗi, chị không có cửa chia rẽ tôi và anh Kiêu đâu.” Cố Nhược Yên nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay: “Thay vì phí thời gian với tôi ở đây, sao chị không dành thời gian quý báu đó để xem lại kịch bản? Lần thử vai này có rất nhiều người, chưa chắc gì tôi hay chị đã được chọn đâu.”
Nói xong, Cố Nhược Yên cố tình né qua một bên để lên lầu, nhưng vừa đi được hai bước, Lệ Nhã Ly đã kéo tay cô lại.
“Thêm một người không bằng bớt một người mà? Nhược Yên, xem như tôi cầu xin cô, cô rút lui đi, nhường cơ hội cho tôi và Kiêu được sánh bước bên nhau đi. Hai chúng tôi mới là một cặp!”
“Nói ra câu này thì đầu óc chị cần đi khám rồi đó! Tôi sẽ không nhườn chị bất cứ chuyện gì, chúng ta cạnh tranh công bằng, có thua cũng không có gì ấm ức!”
Cố Nhược Yên muốn rút tay lại, nhưng không hiểu Lệ Nhã Ly lấy đâu ra sức mạnh, kiên trì giữ chặt không buông.
“Nhưng tôi không muốn thua cô! Tại sao cô cứ phải cướp những gì thuộc về tôi vậy? Rõ ràng Kiêu là của tôi, vai diễn cũng là của tôi. Vì sự xuất hiện của cô nên mọi thứ mới bị xáo trộn.”
Lệ Nhã Ly trách móc.
“Cô bị điên à? Ai là của cô chứ? Anh Kiêu không phải vật sở hữu của ai hết, vai diễn kia cũng đâu phải của cô, ban đầu thư ký hội học sịn chỉ đưa ra kiến nghị, mà kiến nghị thì bất kỳ ai cũng có quyền phản đối mà? Bây giờ cô ở đây bán thảm, cứ muốn tôi nhườn nhịn. Tôi phải hỏi lại cô đó! Dựa vào đâu mà cô muốn tôi nhườn cô vậy?”
Cố Nhược Yên buồn cười hỏi.
“Dựa vào tôi xứng đáng hơn cô. Nhược Yên, nếu cô không đồng ý thì đừng trách tôi!”
Lệ Nhã Ly nghiến răng căm hận.
“Cô làm gì được tôi nào? Đẩy tôi té xuống đó hả?”
Cố Nhược Yên khích bác.
“Cô sẽ biết ngay thôi…”
Lệ Nhã Ly cười đáp.
Lúc này, đang có rất nhiều tiếng bước chân đi xuống, cô ta nhân lúc Cố Nhược Yên lơ đễnh liền buông tay, mục đích muốn chính bản thân mình ngã xuống dưới. Ở đây chỉ có hai người, nếu cô ta có gì bất trắc, tội lỗi sẽ đổ lên đầu Cố Nhược Yên.
Tuy nhiên…
Ngoài dự liệu của Lệ Nhã Ly, Cố Nhược Yên phản ứng nhanh nhạy, đưa tay kéo ngược lại cô ta đổi vị trí với mình, sau đó cả cơ thể của Cố Nhược Yên lăn xuống mấy bậc thang, va đầu vào tường chảy máu.
“Yên Yên!”
Giọng của Hoắc Kiêu vang lên khiến Lệ Nhã Ly giật mình, cô quay đầu nhìn lại sau lưng, Hoắc Kiêu, Lạc Dương, thư ký hội học sinh và vài người trong ban cán sự đang hốt hoảng nhìn Cố Nhược Yên té ngã.
“Yên Yên, em có sao không? Yên Yên!”
Hoắc Kiêu nhanh chóng chạy tới đỡ Cố Nhược Yên ngồi dậy.
“Anh Kiêu… em đau…”
Cố Nhược Yên nhỏ giọng thút thít.
Bộ dạng yếu đuối mỏng manh mà Lệ Nhã Ly thường diễn, bây giờ đang được cô tái hiện, không chỉ vậy, Cố Nhược Yên nhìn có vẻ đáng thương hơn cái cô họ Lệ đó.
“Đừng sợ, anh đưa em lên phòng y tế kiểm tra!” Hoắc Kiêu bế Cố Nhược Yên lên, lạnh lùng nhìn Lệ Nhã Ly: “Nếu Yên Yên có chuyện gì, cô đừng mong sống tốt!”
Nói xong, Hoắc Kiêu xoay người đi nhanh đến phòng y tế. Lệ Nhã Ly đứng chôn chân tại chỗ, đây là lần đầu tiên Hoắc Kiêu dùng thái độ căm thù nói chuyện với cô ta. Lúc trước dù có thế nào, hắn cũng không cư xử như vậy.
“ŧıểυ Ly!”
“Dương, em không có! Em không có đẩy Nhược Yên, em không có!”