Văn Anh cũng không biết mấy ngày nay Hạ Ninh Huyên bận rộn cái gì, cuối tuần buổi sáng anh ta đều không có ở nhà. Khi cô tỉnh dậy, không có ai bên cạnh. Trên thực tế, ngày hôm sau tâm trạng Văn Anh không được tốt, bởi vì tối hôm qua anh ta thật sự quá đáng. Cô chỉ muốn anh ta dỗ dành cô, cả bóng dáng của anh ta cũng không thấy đâu.
Văn Anh trầm mặc vài phút, xỏ dép lê đi vòng quanh một vòng ngoài phòng ngủ, mặc dù Hạ Ninh Huyên đã đi rồi, nhưng anh ta đã chuẩn bị xong mọi thứ, bữa sáng phong phú và hấp dẫn, bên cạnh bàn còn có một tờ giấy ghi chú. Văn Anh nhìn kỹ hơn, và thấy nét chữ quen thuộc.
Cơn tức khi mới ngủ dậy của Văn Anh lập tức tiêu tán đi rất nhiều, cô cầm điện thoại gọi cho anh ta, vừa mở màn hình ra, một tin nhắn hiện lên, cô còn chưa kịp đọc kỹ, lúc Hạ Ninh Huyên nhận cuộc gọi bên kia của anh ta tuy nhiên lại rất ồn ào.
"Ông xã, sáng sớm anh ra ngoài làm gì?" Văn Anh nói câu đầu tiên, ngữ khí như làm nũng, nhưng Hạ Ninh Huyên lại rất hoa loa mà đáp lại.
“Anh có việc phải làm.” Cho dù không ứng phó nhưng cũng quá ngắn gọn rồi chăng, rõ ràng là anh ta không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin cho cô.
Từ giờ phút này trở đi, Văn Anh có chút không vui. Nhưng cô còn chưa kịp bộc phát, Hạ Ninh Huyên lại nói: "Ngoan nào, em yêu, anh sẽ quay về ngay khi có thể, em ở nhà ngoan nhé."
Văn Anh nghe nhưng không nói lời nào, giọng nói của anh ta ngược lại dịu dàng hơn, "Hiện tại không tiện nói cho em biết, sau này anh sẽ nói cho em biết. Yên tâm, anh yêu em."
Ba chữ cuối cùng không biết sao lại thốt ra đột ngột, Văn Anh sửng sốt trong chốc lát, nhưng thật sự khiến bầu không khí dịu lại, cô không khỏi mềm lòng một chút, nhẹ nhàng nói một tiếng “Ừm”, rất ngoan rất đáng yêu.
“Sáng khi em thức dậy, phòng ngủ trống không, như thể anh chưa từng về nhà vậy.” Cô phàn nàn với anh.
Anh ta dường như đã đi đến một nơi tương đối yên tĩnh, bởi vì Văn Anh cảm thấy sự hối hả và nhộn nhịp ở đầu bên kia của điện thoại đột nhiên trở nên ít hơn.
“Còn đau không?” Anh ta thuận miệng hỏi, ngữ khí chậm rãi cực kỳ từ tính, trong lời nói hiển nhiên có sự cưng chiều.
“Điều là việc tốt mà anh làm.” Văn Anh nói vậy tuy là vậy nhưng cô không có mấy gì cau có khi hỏi ngược lại: “Anh nói xem đau hay không?”
Đối với Hạ Ninh Huyên, những lời này tương đương với việc làm nũng.
"Trên tủ đầu giường có thuốc, em nhìn thấy chưa?"
"Ừm."
"Thấy em ngủ say, anhcũng không muốn đánh thức em, nên anh không tư thoa cho em, em tự mình làm nhé."
Nghe xong lời này, Văn Anh khẽ nhíu mày.
Cô cân nhắc trong chốc lát, thốt ra hai chữ "Em không muốn", lập tức như đạn pháo buộc tội anh ta, "Rõ ràng là lỗi của anh, tại sao em phải tới thu dọn đống hỗn độn này? Hà Ninh Huyên, nhất định phải tự anh làm."
Hạ Ninh Huyên nghe xong không nói gì, có lẽ anh cảm thấy cô đang phát cáu.
Văn Anh đang chờ câu nói tiếp theo của anh ta, đầu bên kia đột nhiên truyền đến một giọng nữ: “Ninh Huyên, nhanh lên, em không chờ được nữa!” Giọng điệu rất gấp gáp.
Trong lòng Văn Anh "thình thịch" một tiếng, đại não nhất thời bị tắt máy.
Rất nhanh, Hạ Ninh Huyên cúp điện thoại, trước khi kết thúc, Vắn Anh chỉ nghe thấy một câu mơ hồ, "Ai vậy?"
Khi nào sẽ tới phiên một người phụ nữ khác hỏi Hạ Ninh Huyên, Văn Anh cô là ai?
Nó thực sự làm cô bực mình.
Trên thực tế, Văn Anh không phải là một người hay ghen tuông đáng ngờ, nhưng thân là người vợ đôi khi có trực giác nhạy bén, người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại gọi Hạ Ninh Huyên không phải Hạ tổng, boss hay ông Hạ các thứ mà là gọi thẳng tên.
Điều đó nghĩa là gì?
Văn Anh trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ xấu: E rằng anh ta cũng giống như cô, bên ngoài có người khác.
Bỏ qua tam quan đúng đắn và chỉ nhìn vào hậu quả thực tế, một khi nɠɵạı tình xảy ra, kết quả tốt nhất chỉ có thể là vợ chồng lừa dối nhau để giữ vẻ ngoài hòa thuận, hay tìm thấy cái gọi là tình yêu đích thực và chủ động ly hôn.