ĐỪNG BỎ LỠ TÌNH YÊU

Chương 80-2

Trước Sau

break
Tết âm lịch trôi qua khoảng hai mươi ngày, giới chính khách của thành phố A đã có một sự thay đổi không lớn không nhỏ. Mới đầu là chuyện Bí thư Triệu ở Ban kỷ luật Thanh tra được đề bạt làm Phó bí thư Tỉnh ủy A kiêm Bí thư Thành ủy thành phố A, kế tiếp vào vị trí của bí thư Tiếu, nguyên Bí thư Thành ủy thành phố A, năm trước đã lui vào trong hậu trường. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Lại thêm chuyện Vụ trưởng vụ Tổ chức cán bộ Hà Dĩ Kiệt, người được coi là cánh tay phải thân tín, đã từng là trợ thủ đắc lực của bí thư Tiếu, thời điểm bắt đầu sang năm mới lại đột nhiên đệ đơn lên, báo cáo xin từ chức. Khi Bí thư Triệu nhìn thấy lá đơn từ chức của Hà Dĩ Kiệt, ông cũng cảm thấy giật nảy mình, mấy lần ông đã thuyết phục anh ở lại nhưng đều không có kết quả, cuối cùng đành phải chuyển đơn từ chức của anh lên cấp trên.

Mà lúc này trong thành phố A lại lan truyền ra một tin tức nói rằng, năm đó bí thư Tiếu có mối bất hòa với bí thư Triệu, mà hiện nay bí thư Tiếu đã lui vào trong, bí thư Triệu được thăng chức, thời gian tới Vụ trưởng phòng Hà sẽ không còn được sống dễ chịu nữa rồi. Bởi vì bị chèn ép cả ngoài sáng lẫn trong tối nên Vụ trưởng Hà mới phải tự động đệ đơn xin từ chức. Những lời này dần dần truyền rộng ra, Bí thư Triệu nghe thấy hết sức tức giận, sau mấy lần ông tức giận, dần dần chỉ còn nghe thấy tin tức phong thanh. Mà Hà Dĩ Kiệt lại cứ như mắt điếc tai ngơ, ngày ngày chỉ ở bên cạnh con gái yêu của mình. Khi đơn từ chức của anh được phê chuẩn thì mùa xuân đã bước sang tháng ba. Tĩnh Tri muốn mời Thanh Thu đi ra biển chơi để giải sầu, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn tất nhiên là Mạnh Thiệu Đình cũng đi theo các cô. Trước khi khởi hành, Cố Lưu Tô và Lục Phóng cùng với cậu con trai quý tử Lục Hải Không nhà mình cũng muốn đi để tham gia náo nhiệt, dứt khoát liền hẹn luôn cả Hà Dĩ Kiệt cùng đi.

Bởi vì nghĩ đến Nặc Nặc từ khi trở về sống bên cạnh mình đến giờ, anh vẫn chưa từng bao giờ đưa con gái đi du ngoạn bất cứ nơi nào, vừa vặn gặp lúc đơn từ chức của mình đã được phê chuẩn, không còn là quan chức, người anh thấy như nhẹ nhõm hẳn, Hà Dĩ Kiệt liền vui vẻ đồng ý luôn. Khi đoàn người đi tới sân bay, vô tình lại gặp được Thẩm Bắc Thành. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Mạnh Thiệu Đình hết sức kinh ngạc, sau khi hỏi han một hồi sau đó anh mới biết rằng Thẩm Bắc Thành phải đi đến Tam Á để giải quyết công việc. Ở bên đó đang khởi công xây dựng một làng du lịch, nhưng hiện tại có một hạng mục đang gặp trở ngại. Vừa vặn nhóm người của Tĩnh Tri cũng đang có ý định muốn đến Tam Á nghỉ ngơi, vì vậy cả nhóm dứt khoát cùng nhau đi chung cho vui.

Sau khi lên máy bay, đương nhiên Tĩnh Tri và Thiệu Đình mang theo Khả Khả cùng ngồi một chỗ, còn cả gia đình Lục Phóng và Lưu Tô cùng với Lục Hải Không tất nhiên cũng sẽ ở cùng một chỗ, chỉ còn lại ba người nam nữ còn "độc thân" kia.

Hà Dĩ Kiệt ôm Nặc Nặc, ánh mắt thoáng đảo nhìn quanh một cái, dứt khoát chọn ngay cho mình một chỗ rồi ngổi xuống. Chỉ có Thanh Thu lúc này vẫn giữ bộ dáng không thèm quan tâm, vô cùng tự nhiên thoải mái dứt khoát đi đến vị trí chỗ ngồi ở ngay cạnh cửa sổ mạn tàu bay ngồi xuống. Trong phút chốc tất cả ánh mắt của mấy người đều tập trung ở trên mặt của Thẩm Bắc Thành. Thẩm Bắc Thành đứng ở lối đi trên máy bay, lòng dạ lúc này đã cuộn lên giống như nước đun sôi vậy, xao động không ngừng. Anh nhìn qua chiếc ghế còn trống ở bên cạnh cô, rất muốn đi sang đó để ngồi, muốn tới gần cô một chút rồi lại không dám. Thời tiết đầu mùa xuân tuy đã có ấm áp hơn nhưng lúc này khí trời vẫn còn có chút lành lạnh. Thanh Thu mặc chiếc áo khoác lửng màu đen, chiếc quần bó có hoa văn hình bông tuyết được nhét ở trong đôi bốt cao, mái tóc ngắn thoáng nhìn qua thấy hình như cũng đã dài hơn ra được một chút. Thoạt nhìn có cảm giác cả người của Thanh Thu lúc này tỏa ra khí chất đã dịu dàng và trầm lắng hơn rất nhiều. Chiếc khăn quàng cổ thật dài quấn quanh trên cổ Thanh Thu, cái cằm nhỏ xinh đã giấu kín ở trong chiếc khăn quàng cổ, đôi mắt mờ mịt như có lớp sương nhìn ra bên ngoài cửa sổ mạn tàu, yên tĩnh bất động.

Bàn tay của Thẩm Bắc Thành cứ nắm chặt lại rất nhanh rồi lại mở ra, sau ba phen mấy bận như vậy, lúc này trong anh, cảm giác một nồi nước đang sôi trào nơi đáy lòng đã dần dần ổn định lại, cuối cùng anh thở dài một tiếng nặng nề, đôi mắt hơi buông xuống, quay người lại, ngồi xuống chiếc ghế được sắp xếp cùng hàng với ghế của Thanh Thu nhưng cách một khoảng lối đi...

Tiếng thở dài ảo não của Cố Lưu Tô nghe thấy rất rõ ràng, nhưng trên gương mặt của Thanh Thu vẫn không biểu lộ cảm xúc gì rõ ràng, chỉ có nơi đáy mắt cô thoáng hiện lên chút ánh sáng, nhưng chỉ là nhất thời thoáng qua.

Trong hành trình, sự náo nhiệt dần dần nổi lên, ba người bạn nhỏ đều giãy ra khỏi vòng tay của ba mẹ mình, đến tụ tập chen chúc ở cùng một chỗ, thì thầm nói chuyện không ngừng. Những giọng nói ngây thơ non nớt và đáng yêu của trẻ con lọt vào trong tai người lớn, làm cho bọn họ cảm thấy trong lòng tràn đầy sung sướng. Ánh mắt yêu thương của Thanh Thu chăm chú nhìn vào trên gương mặt của Nặc Nặc. Còn Nặc Nặc lúc này trong tay đang ôm một con gấu bông nhỏ mới tinh, đang tủm tỉm cười với Lục Hải Không. Bé Hải Không lớn hơn Khả Khả hai tuổi, năm nay đã được năm tuổi rồi. Vì vậy trong số ba bạn nhỏ ở đây, đương nhiên lúc này bé phải đảm nhận trọng trách quan tâm chăm sóc mấy cô em gái nhỏ.

Thanh Thu nhìn bé Hải Không cứ lần lượt một chốc cho Khả Khả uống nước xong, rồi lát sau lại quay sang dỗ cho Nặc Nặc ăn bánh ngọt, lại còn cầm khăn tay lau đi những mảnh vụn bánh ngọt vương trên gương mặt của Nặc Nặc, điệu bộ rất thành thạo, không khỏi hé miệng cười, liền nói ra một câu đùa giỡn: "Lục Hải Không, con đối xử với em gái Nặc Nặc thật tốt, không bằng lớn lên con cưới luôn em ấy về làm vợ được đấy."

Nặc Nặc nghe không hiểu gì, nên gương mặt mũm mĩm vẫn ngây ngốc như cũ, vẫn nhìn Lục Hải Không cười hi hi. Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn của Lục Hải Không lại lộ rõ vẻ sững sờ, hàng lông mi thật dài đen nhánh như mực tàu hơi cụp xuống, che khuất ánh mắt sáng ngời của cậu bé. Khả Khả đứng ở một bên, cứ chớp chớp đôi mắt to nhìn vào Nặc Nặc, rồi lại nhìn sang Lục Hải Không, cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên chu lên.
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc