Dung Ân kinh ngạc mở to mắt, vẻ khó tin hiện lên trong đáy mắt. Diêm Việt nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô: "Chúng con đã bỏ lỡ một năm, con không muốn lại để vuột mất một lần nữa."
Hai người nắm chặt tay nhau, Dung Ân cảm nhận được hơi ấm mà Diêm Việt truyền ình. Nếu có thể, cô mong cả đời này sẽ không phải buông bàn tay này ra nữa.
Ở vị trí đầu bàn ăn, Diêm Thủ Nghị đặt mạnh bát cơm xuống bàn. Nước canh bắn tung tóe lên mu bàn tay hai người; nước canh nóng khiến tay hai người đỏ lên. Diêm Thủ Nghị đứng bật dậy, ngón tay run run chỉ vào Diêm Việt: "Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không bao giờ cho phép anh cưới cô ta. Cút, các người cút hết cho tôi."
Ông ta gầm lên, người đàn ông cao lớn vậy mà khóe mắt lại đỏ lên. vυ" Lưu vội tiến đến đỡ ông ta: "Bọn họ còn nhỏ chưa hiểu chuyện, ngài đừng nên tức giận như vậy."
Diêm Việt cầm tay Dung Ân đứng dậy, thái độ vẫn vô cùng kiên quyết: "Mặc kệ bố có đồng ý hay không, con đã quyết định rồi."
"Anh ——"
Bỏ lại Diêm Thủ Nghị đang hừng hực tức giận, Diêm Việt lôi Dung Ân ra khỏi nhà. Gió đêm táp vào mặt nhưng bước chân cô chậm lại.
"Em sao vậy?"
"Việt." Dung Ân ngẩng đầu: "Tại sao bác Diêm lại không chấp nhận em?"
Nguyên nhân, anh ta là người hiểu rõ hơn ai hết. Diêm Việt nâng hai tay ôm lấy khuôn mặt Dung Ân, ngón trỏ anh ta đặt trên cổ, cô có thể cảm nhận được mạch máu đang đập. Dung Ân ngẩng đầu cao hơn, rõ ràng nhìn thấy sự u ám trong mắt anh ta: "Người muốn đính hôn là anh, chỉ cần anh nói được là được."
"Nhưng em không muốn chúng ta không được chúc phúc."
Diêm Việt ôm Dung Ân vào lòng, giọng nói yêu chiều của anh ta quanh quẩn trên đỉnh đầu cô: "Anh muốn sống cùng em, chúng ta sẽ có nhà của mình. Mỗi ngày anh về nhà đều có thể thấy em, những lúc anh đi ngủ, anh có thể ôm em."
Dung Ân không khỏi cảm động, cuộc sống như vậy cô đã nghĩ đến cả nghìn lần. Nay, nó đã sắp thành sự thật, cô nên cảm thấy mãn nguyện mới phải.
"Nửa tháng nữa, chúng ta sẽ chọn ngày sinh nhật của em làm lễ đính hôn."
Niềm hạnh phúc này, tại sao cô lại cảm thấy không chắc chắn: "Có phải hơi gấp hay không?"
"Ân Ân, những gì cần chuẩn bị anh sẽ sai người thực hiện, em không cần ko lắng." Diêm Việt mở cửa cho cô lên xe và thắt dây an toàn cho cô: "Đến lúc đó, em chỉ cần làm một cô dâu xinh đẹp nhất là được."
Hai bàn tay siết chặt, Dung Ân cảm thấy mình giống cô gái lọ lem trước mười hai giờ, chân mang đôi giày thủy tinh, bên cạnh là chàng hoàng tử của cô.
Xe rời khỏi ngôi biệt thự để đến chỗ ở của Diêm Việt, anh ta dắt tay cô lên nhà: "Sau khi đính hôn, em và mẹ sẽ ở lại đây. Nếu còn cần gì thì hãy nói với anh, anh sẽ sai người đi chuẩn bị."
Nơi này rất rộng nhưng lại không có đồ đạc gì, nên mang lại cảm giác trống vắng.
"Không cần, nhà của chúng ta em muốn tự mình trang trí." Cô muốn biến nơi này thành một ngôi nhà ấm áp và thoải mái. Dung Ân nắm chặt tay Diêm Việt, không lâu nữa bọn họ đã có tổ ấm của riêng mình.
Khuôn mặt cô tràn ngập sự vui vẻ. hạnh phúc của người phụ nữ chỉ đơn giản có vậy. Đi vào phòng ngủ chính, Diêm Việt không bật đèn. Trong phòng ngủ tối om, ngay cả rèm cửa cũng phủ kín đến mức một chút ánh trăng cũng không lọt vào phòng.
Dung Ân cảm thấy mình được bế lên, sau đó lưng chạm vào một tấm ga trải giường mềm mại. Tiếng thở mạnh mẽ của Diêm Việt vang lên bên tai cô, hơi thở dồn dập trên cổ cô: "Ân Ân, anh muốn em."
Hai tay Dung Ân nắm chặt ga trải giường, cô cảm nhận được phản ứng biến hóa trên người Diêm Việt. Thời khắc này, sớm hay muộn cũng sẽ đến. Sau khi đã chuẩn bị tâm lý, cô không muốn lại tiếp tục trốn tránh.
Đặt một nụ hôn nhẹ như bông lên khuôn mặt Diêm Việt. Diêm Việt ngồi dậy, lúc lồng ngực cường tráng lại áp lên lần nữa, khuôn ngực đã trần trụi. Ngón tay anh ta thuần thục cởi khuy áo Dung Ân. Hai làn da hơi lạnh tiếp xúc thân mật, cô gần như nghe thấy tiếng gầm nhẹ kiềm chế của Diêm Việt. Hai tay anh ta bắt đầu vội vàng cởi quần áo Dung Ân.
Dung Ân nhắm mắt lại, hơi thở hỗn loạn mà dồn dập.
Động tác trên người đột nhiên dừng lại, Diêm Việt lật người nằm bên cạnh Dung Ân thở hổn hển.
Từ thân thể Dung Ân anh ta nhìn thấy hình bóng của một người, anh ta buộc chính mình không được muốn cô.
Sau khi hơi thở bình ổn, Diêm Việt nắm tay Dung Ân đặt lên ngực mình: "Chỉ còn nửa tháng nữa, anh có thể chờ."
Hai người nằm bên nhau, Diêm Việt để Dung Ân gối lên tay mình, Dung Ân im lặng dựa vào ngực anh ta. Khóe miệng cô mỉm cười, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Diêm Việt nâng tay vén mái tóc dài của Dung Ân, bàn tay anh ta khẽ khàng vuốt ve khuôn mặt cô, trong mắt là cảm xúc mâu thuẫn phức tạp. Rõ ràng đã có lúc mềm lòng, nhưng cuối cùng vẫn kịp thời kiềm chế.
Nửa tháng trôi qua rất nhanh. Diêm Việt đến nhà Dung Ân một lần, còn lại đa số thời gian Dung Ân đều dùng để mua sắm đồ đạc. Từ những thứ lớn như đồ nội thất, đến những thứ nhỏ như bộ đồ ngủ, đôi dép đi trong nhà, cốc nước, bàn chải đánh răng cô đều tự mình lựa chọn. Tất cả đều là những thứ dùng trong cuộc sống hàng ngày của cô và Diêm Việt, cô không muốn để người khác chạm vào.
Lần này, hình như ông trời cũng đặc biệt ưu ái Dung Ân. Trước khi Nam Dạ Tước nghe được tin tức, anh đã có việc gấp phải ra nước ngoài, lúc đi vô cùng vội vàng, hơn nữa không biết khi nào mới về.
Diêm Việt vốn định công khai tin tức này, nhưng Dung Ân không muốn. Cô kiên quyết muốn tổ chức kín đáo, nếu thực sự cần thiết thì để đến lúc kết hôn mới thông báo sau.
Gần đến ngày đính hôn, bận rộn suốt nên những thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong. Nhưng Dung Ân vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, tất cả dường như tới quá nhanh, hơn nữa còn vô cùng thuận lợi.
Đồng nghiệp trong công ty, Dung Ân chỉ mời một mình Lý Hủy. Đối với những người khác cô không hé răng nửa lời.
Ngày đính hôn, Diêm Việt bao toàn bộ nhà hàng ngoài trời xa hoa nhất thành phố Bạch Sa. Lễ đính hôn như vậy, ai nhìn thấy cũng phải hâm mộ.
Trong phòng trang điểm, Lý Hủy đã đến từ sớm. Lý Hủy nhìn Dung Ân mặc bộ váy màu trắng đơn giản, trợn mắt nói: "Ân Ân, cô thật hạnh phúc, cô nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình xem, đẹp quá."
Mái tóc dài của Dung Ân được quấn lên, rồi lấy một chiếc vương miện xinh xắn cố định ở sau đầu, váy quây mỏng để lộ ra dáng người mảnh mai. Cô không ngờ, sau khi thay quần áo, đến cô cũng không nhận ra mình.
"Rồi cô cũng sẽ có ngày đó." Dung Ân nở nụ cười rạng rỡ: "Đây là niềm hạnh phúc của mỗi người phụ nữ."
"Tôi hả ——" Lý Hủy vuốt cằm: "Tôi chỉ có thể chờ từ từ."
Mẹ Dung Ân ngồi bên cạnh, bà nhìn con gái mỉm cười hạnh phúc mà khóe mắt ươn ướt. Bà cầm tay Dung Ân đặt trong lòng bàn tay mình: "Ân Ân, cuối cùng mẹ cũng đợi được đến ngày này. Mẹ không ngờ con và Diêm Việt còn có thể đi đến ngày hôm nay."
"Mẹ." Dung Ân vươn tay, lau giọt lệ trên khóe mắt bà: "Hôm nay là ngày tốt, tại sao mẹ lại khóc?"
"Tại mẹ vui quá thôi." Ngón tay mẹ Dung Ân chạm vào chiếc nhẫn trên tay cô, vẻ mặt bà vui mừng: "Từ lúc Diêm Việt trao chiếc nhẫn này cho con, mẹ thực sự không còn lo lắng điều gì nữa. Ân Ân, con đã khổ nhiều rồi, từ nay về sau, cuối cùng con cũng có thể có được hạnh phúc của riêng mình."
Dung Ân mỉm cười, nhưng khóe mắt lại cay cay. Lúc này, nhân viên trang điểm ở bên cạnh trêu chọc nói: "Này, khó khăn lắm mới trang điểm xong, cô mà khóc là hỏng hết đó."
"Ai khóc vậy?" Cùng với một giọng đàn ông vang lên, là mùi nước hoa thoang thoảng tiến vào. Anh ta đi đến trước gương, hai tay tùy ý đặt lên vai Dung Ân: "Ân Ân, em thật đẹp."
Dung Ân mỉm cười, mắt sáng long lanh, ánh sáng đó bao trùm cả bầu không khí hôm nay.
"Chỉ mười phút nữa thôi..." Diêm Việt ghé sát vào tai cô, giọng nói dịu dàng quyến rũ khiến tâm trạng Dung Ân cũng được thả lỏng: "Em sẽ là của anh."
Đôi tay thân mật đan vào nhau. Dung Ân từng nghĩ rằng, cô đã có được người đàn ông tốt nhất đời mình. Mặc dù thời gian trôi qua, cô đã từng bỏ lỡ. Nhưng cuối cùng cô vẫn có thể tìm lại và giữ chặt bên người.
Hết chương 45