Sau khi về nhà, Uông Nhất Sơn cũng không buông tha cho cô, trong nhà tắm, trên giường, hung hãn không biết bao nhiêu lần. Dù Hứa Triển có tỏ ra đau đớn, khóc lóc xin tha, nhưng Uông Nhất Sơn vẫn ghì chặt cô xuống giường, cử động thắt lưng không giảm tốc độ. Thậm chí, anh ta không cho cô tắm, cứ giữ nguyên trận địa hỗn độn như vậy mà đi ngủ.
Ngày hôm sau, Hứa Triển tranh thủ giờ nghỉ trưa đi ra hiệu thuốc mua một vỉ thuốc tránh thai. Nhưng còn chưa kịp uống, tên vệ sĩ theo sau đã “lễ phép” chặn cô trong ngõ, tịch thu vỉ thuốc!
Lúc về đến nhà, Uông Nhất Sơn tóm lấy Hứa Triển, ấn đầu cô vào bồn tắm đầy nước. Sau khi Hứa Triển uống mấy ngụm nước, anh ta mới kéo lên.
“Tôi đưa cho em cái gì, em phải nhận lấy!”
Hứa Triển phun nước trong miệng ra rồi cười. Cũng đúng, ngoài chấp nhận ra thì còn có thể làm gì được nữa? Chỉ có điều…Anh ta đừng tưởng, có được thân xác cô là có được trái tim cô!
Uông Dương không tóm được chân con, đâu còn hưng phấn nổi.
Ngay lúc con dâu đi, ông ta tức giận hất sạch bát đĩa trên bàn xuống. Địch Diễm Thu cũng thờ ơ không thèm đoái hoài.
Suy cho cùng, Uông Dương là gã thích ỷ lại vào vợ. Lúc đầu, ông ta chú ý đến Địch Diễm Thu, ngoài vì nhan sắc xinh đẹp, còn vì mớ tài sản hậu ly hôn của cô ta nữa.
Việc làm ăn bị con trai kiểm soát, ông ta không còn là chủ tịch tối cao nữa, muốn lấy ít tiền cũng phải xem sắc mặt con. Còn nhớ lần trước, ông ta nhắm được một chiếc du thuyền xa hoa, đơn đặt hàng cũng làm xong rồi, vậy mà khi bảo thư ký đi lấy tiền thì nhận được hồi đáp rằng, Uông tổng đã đặt một chiếc máy bay riêng, nên phải chờ kí sổ sau.
Cuối cùng, chiếc du thuyền của ông bố không đấu lại nổi máy bay của ông con. Thật sự là khiến ông ta mất mặt rồi. Nhưng hôm sau, ông ta nhận được chìa khóa chiếc du thuyền, hóa ra là Địch Diễm Thu lặng lẽ mua tặng ông ta.
Uông Dương chơi đùa phụ nữ, chỉ toàn mất tiền chứ chưa bao giờ có người phụ nữ nào chủ động tặng quà cho ông ta chứ đừng nói là cả món quà lớn thế này. Đúng là, trái tim của một lão già, cũng hơi rung động.
Theo lý thuyết, chỉ khi cục trưởng Thiệu thân bại danh liệt mới ly hôn người phụ nữ này, trong xã hội thượng lưu, lời gièm pha chính là liều thuốc cực độc khiến người ta phải mai danh ẩn tích. Cũng trên lý thuyết, Địch Diễm Thu hoàn toàn có thể lăn lộn trong thương giới, nhưng cô ta nhanh chóng bám lấy Uông Dương. Dù gì thì cũng là vợ của kẻ tham ô, chủ động rời bỏ mới là khôn ngoan. Vì thế, những lời đàm tiếu châm chọc lại hóa thành những lời nể phục người đàn bà này.
Về phần Uông Dương, việc cưới Địch Diễm Thu quả thật là một vụ làm ăn có lời, mà khi Địch Diễm Thu sinh con thì đối với ông ta vẫn là trăm lợi không hại. Hơn nữa, con của Địch Diễm Thu sinh ra còn nhỏ, người chính thức đứng ra nói chuyện, không phải chính là ông ta sao?
Như hoàng đế thời xưa, hầu như ai cũng có khả năng tiên đoán, sinh cả đống con rồi ung dung ngồi xem chúng đấu đá và nghĩ mưu tính kế để lấy lòng cha chỉ vì địa vị của mình. Đâu có giống ông ta bây giờ, phải sống dựa vào thằng ranh con Uông Nhất Sơn!
Đặc biệt, khi Uông Nhất Sơn bày trò cưới xin với con bé nghiệt chủng kia, ông ta vô cùng khó chịu. Điều này lại khiến Uông Dương cảm thấy, quyết định sinh thêm con thật sự là sáng suốt! Quyền lực trong tay Uông Nhất Sơn, ông ta có thể đoạt lại rồi!
Khi vị chủ tịch quyết tâm làm lễ đính hôn, trong tập đoàn chợt nổi lên cơn sóng ngầm, ngay cả phòng văn thư bé tẹo cũng cảm thấy cơn bão đang vờn quanh ở tầng trên.
Địch Diễm Thu chính thức lên vũ đài trong cuộc họp ban quản trị. Uông Dương chính thức ngả bài với con trai, nhanh chóng thu mua cổ phiếu nhỏ lẻ, nhất là khi Địch Diễm Thu có 8% cổ phần, tiếng nói của Uông Dương lại càng có trọng lượng hơn. Mấy cuộc họp ban quản trị đều rõ ràng có ý muốn lôi Uông Nhất Sơn xuống ngựa.
Nhờ vào phe ủng hộ trong tập đoàn, lão già Uông Dương càng kiêu ngạo hơn. Tên ŧıểυ nhân Trịnh Nghiễm Đông thì lại càng đắc chí. Bộ phận tài vụ của hắn vờn Uông con năm lần bảy lượt, không có chỉ đa͙σ của Uông bố thì không chịu nôn tiền ra. Việc này hại Uông Nhất Sơn mấy lần suýt thất bại thê thảm.
Ngay lúc tất cả mọi người đều đoán Uông Nhất Sơn sẽ phản kích thì họ lại vô cùng bất ngờ, anh ta nộp đơn từ chức cho bố mình.
Con trai vốn không chịu nghe lời nhưng lại có bàn tay kiếm tiền siêu hạng, Uông Dương chỉ muốn Uông Nhất Sơn bớt kiêu ngạo đi một chút nên đương nhiên không dễ dàng thả cái bừa cào tiền này được. Sau khi ung dung nghe một màn giáo huấn thấm thía của bố, Uông Nhất Sơn quyết định nghỉ dài hạn, sau đó sẽ trở về. Uông Nhất Sơn cũng không để ý đến bố, sau khi một mình tiến hành nốt công việc liền tuyên bố từ chức với hội đồng quản trị.
Uông Nhất Sơn rút lui, đương nhiên cũng không để Hứa Triển ở lại cái động sói này. Anh ta thay cô xin nghỉ dài hạn rồi kéo cô đi Tây Ban Nha.
Đi cùng hai người họ còn có Lý Phong và Quách Lâm Lâm.
Lúc thấy Lý Phong dắt tay Quách Lâm Lâm xuất hiện ở sân bay, Hứa Triển thật sự vô cùng kinh ngạc.
Tranh thủ lúc làm xong thủ tục, hai người đàn ông vào phòng chờ hút thuốc, Hứa Triển hỏi cô nàng kia với vẻ mặt nghiêm trọng: “Lý Phong làm gì cậu rồi, sao cậu lại theo anh ta?”
Quách Lâm Lâm vừa ăn bánh pudding vừa trừng mắt nhìn cô, “Ôi Hứa Triển, nghe cậu nói thế mà tớ buồn ghê gớm. Tại sao tớ với Lý Phong lại thân thiết được nhỉ? Ngày nào anh ấy cũng đến trường tìm tớ, vừa đến là đã kéo tớ đi chơi khắp nơi, cậu nói xem anh ấy muốn làm gì?”
Hứa Triển thật muốn phun nước vào cô nương này.
“Cậu thộn à! Một gã đàn ông bám đuôi một cô gái, cậu nói xem anh ta muốn làm gì!”
Quách Lâm Lâm phụng phịu nuốt miếng pudding, cái cằm hơi run rẩy, “Đương nhiên là tớ biết, nhưng mà…người ta vốn không thích tớ, thậm chí…thậm chí nhìn thấy tớ không mặc quần áo, anh ấy cũng chỉ như nhìn thấy một đống thịt…chép miệng một cái rồi đi ra!”
Lần này, hai tay Hứa Triển đưa lên bóp cổ Quách Lâm Lâm, “Cậu còn dám cởi quần áo cho anh ta nhìn!”
Quách Lâm Lâm bị bóp cổ đến mức phải liệng bỏ đồ ăn đi, tóm lấy tay Hứa Triển, cuống quýt giải thích, “Không…Không phải như cậu nghĩ đâu…Khụ khụ…Lúc bọn tớ về khách sạn hôm đi tìm cậu ý…Khụ…Tớ vào phòng tắm thay quần áo nhưng quên khóa cửa, anh ấy vô tình xông vào.”
Nhưng Hứa Triển không thấy yên, mắt thấy Quách Lâm Lâm sắp đi vào con đường giống mình, cô hận không thể bổ cái đầu khờ khạo của cô nàng ra nghiên cứu.
“Này! Buông tay ra! Cô làm gì đấy!”
Đúng lúc này, Lý Phong đã hút hết thuốc, liếc mắt thấy cảnh tượng hỗn loạn đó, anh ta vừa hét lên vừa nhanh chân chạy đến, tóm vai Hứa Triển và đẩy cô ra, rồi căng thẳng kiểm tra cái cổ mũm mĩm kia.
Quách Lâm Lâm thấy Hứa Triển đang tức nghẹn, vội vàng giải thích, “Bọn em đang đùa mà! Anh làm gì mà nói năng hung dữ với Triển Triển thế!”
Hứa Triển thì lại thở phì phò gào lên với Lý Phong: “Một đứa ngây thơ như nó không dây vào anh được đâu, anh tránh xa nó ra!”
Không đợi Lý Phong trừng mắt, Uông Nhất Sơn đã kéo cô vào một gian hàng nước giải khát, gọi đồ uống rồi nói: “Em có cảm thấy, người ta là hoàng tử và lọ lem, còn em là bà mẹ độc ác không?”
Hứa Triển còn chả thèm cười lạnh, “Anh với bạn anh tự thấy mình tốt như vậy sao? Các anh mà là hoàng tử cái nỗi gì? Dính thêm cái nốt ruồi đen lên xem có diễn được vai ác không nhé?”
Uông Nhất Sơn rót nước hoa quả ép vào cốc, đưa đến trước mặt Hứa Triển, “Anh cũng không nói mình là hoàng tử, nhưng anh là một con rồng hung dữ. Em cứ đường hoàng đứng giữa tòa thành của anh, ai dám xưng hoàng tử, chán sống mà đến cứu em, anh sẽ khiến kẻ đó chết không có chỗ chôn!”
Không thể nói lý với kẻ điên, Hứa Triển liếc xéo anh ta một cái, trong lòng đang thầm tính xem làm thế nào để cho cô nàng Quách Lâm Lâm kia tỉnh ngộ.
Điểm đến của họ là thủ đô Tây Ban Nha – Madrid. Khách sạn họ chọn ở ngay gần cung điện hoàng gia. Cửa ban công đối diện cổng vào của cung điện, cả khu sân rộng tràn ngập hơi thở châu Âu cổ xưa thu hết vào tầm mắt.
Tên cầm thú Uông Nhất Sơn luôn dâng trào cảm hứng mỗi khi đến một địa điểm mới, việc đầu tiên phải làm là kéo Hứa Triển lên thử giường xem cứng mềm thế nào.
Lăn lộn trên giường không tính, ngay cả ban đêm, anh ta cũng ghì Hứa Triển vào ban công, để quần áo của cô khá chỉnh tề, nhìn xuống dòng xe cộ bên dưới. Còn anh ta thì đứng sau cô, quần cũng chỉ cởi một chút, rồi nhanh chóng vùi mình vào Hứa Triển.
Chỉ bằng mấy lần ra vào hung hãn của Uông Nhất Sơn, hai chân cô đã nhũn ra. Hứa Triển muốn phát cáu nhưng hung khí đó lại càng căng trướng. Khi cảm nhận được sự co rút quen thuộc của cô, Uông Nhất Sơn mới tuôn dòng chảy nóng bỏng vào nơi sâu thẳm trong người Hứa Triển; còn Hứa Triển cũng cảm nhận được dòng chảy đó, bỗng chốc vọt thẳng lên thiên đường.
Hứa Triển biết Uông Nhất Sơn là cao thủ, trong cuộc sống bị anh ta kìm hãm, ngay cả một phản ứng nhỏ của cô, anh ta đều có thể vững vàng điều khiển.
Sau lần bỏ trốn, phải tốn rất nhiều thời gian, cô mới khiến anh ta giảm bớt sự phóng đãng đi. Nhưng bây giờ, anh ta giống như người trúng kịch độc mà được giải trừ, Hứa Triển cảm thấy thân thể mình đã bị anh ta “cải tạo” cho không bình thường nữa rồi.
“Anh điên rồi, sao lại đứng đây làm chuyện này! Đừng…đừng bắn vào trong…” Hứa Triển ngã vào lòng người đàn ông đứng sau, cảm thấy thứ anh ta lưu lại trong người mình đang chậm rãi nhỏ xuống sàn ban công. Mấy ngày nữa là đến kỳ nguy hiểm của cô rồi, nếu cứ như thế này, cô thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Uông Nhất Sơn ôm chặt lấy cô, để yên cho làn gió mát của ban đêm thổi đi mùi vị ân ái.
“Ở đâu mà không thể chứ? Chẳng lẽ chúng ta không quang minh chính đại? Anh muốn cho cả thế giới này biết, em là của anh!”
Hứa Triển cục cằn nói: “Thế sao không thu vào đĩa đi! Rồi đem bán! Tôi thấy anh có tướng làm trai bao lắm!”
Uông Nhất Sơn nghiêm nghị nói: “Tên trai bao này để cho một mình em chơi, chẳng lẽ không được?”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Uông Nhất Sơn đổ chuông.
Anh ta bế Hứa Triển lên giường rồi ra khỏi phòng ngủ nhận điện thoại.
Hứa Triển dùng khăn giấy lau chùi phía dưới cho mình rồi tiện tay lấy máy tính ở đầu giường, mở hòm thư của công ty. Một bản sao thư hiện lên ở vị trí cao nhất.
Mở bức thư ra, Hứa Triển bỗng ngồi thẳng dậy.
Trong bức thư là những lời khuyên nhủ máy móc gửi đến toàn thể nhân viên của công ty, không nên vì việc Trịnh Nghiễm Đông bị cảnh sát đưa đi điều tra mà xôn xao, càng không được bàn tán trong công ty, một khi phát hiện có ai phát tán tin đồn sẽ xử lý triệt để. Hơn nữa, bức thư còn gửi lời xin lỗi đến nhân viên vì tiền lương phát chậm, mong mọi người thông cảm.
Đây là bản sao gửi cho toàn bộ công ty, nên ngay cả khi xin nghỉ, Hứa Triển cũng nhận được.
Hứa Triển kinh ngạc. Tính ra, họ rời khỏi công ty đã gần hai tuần, trong hai tuần này đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Trịnh Nghiễm Đông làm hại cô gái nào rồi bị báo cảnh sát? Nhưng tại sao công ty lại không trả được tiền lương?
“Trịnh Nghiễm Đông dính dáng đến việc thay bố lợi dụng tập đoàn để rửa tiền tham ô, đang bị cảnh sát điều tra, nếu như tội danh thành lập, căn cứ vào số tiền hắn rửa, hẳn là không tránh được mười năm tù. Đến lúc đấy, ông già nhà hắn không làm chỗ dựa được, hắn vào tù sẽ tha hồ đi gãi ngứa cho đại ca trong đấy.”
Uông Nhất Sơn nghe xong cuộc điện thoại, thấy Hứa Triển nhìn bức thư với vẻ kỳ quái thì lãnh đạm trả lời.
Hứa Triển đã hơi hiểu ra, “Tất cả chuyện này…đều là anh sắp xếp? Nhưng mà, như thế thì, chẳng phải là tập đoàn cũng bị ảnh hưởng sao?”
Uông Nhất Sơn cởi quần, ngả xuống giường.
“Anh từ chức rồi, tài khoản được sang tên trước khi anh ra nước ngoài. Anh có muốn suy nghĩ thay hội đồng quản trị cũng lực bất tòng tâm. Bây giờ, bất kể là tiền bẩn không rõ lai lịch hay tiền do công ty kiếm được đều đã bị cảnh sát đóng băng để điều tra. Bố anh nắm quyền quản lý công ty, đương nhiên sẽ phải giải thích với cảnh sát, chẳng phải chính ông ấy muốn nắm quyền hay sao? Anh chỉ tốt bụng tạo điều kiện cho người thích lo liệu mọi việc có cái làm thôi!”
Đây chính là chiêu giết người không thấy máu của người đàn ông này. Quả thực, anh ta đã ném một hòn đá chết ba con chim! Vừa dạy cho Trịnh Nghiễm Đông một bài học vì dám léng phéng đến “thứ” của anh ta, vừa ép ông bố già phải hạ uy, lại vừa chứng minh được cho thành viên hội đồng quản trị rằng, nếu công ty không có anh ta thì thật sự sẽ tê liệt!
Hứa Triển ngẫm nghĩ một lúc rồi đột nhiên cười, cũng phải, Uông Dương quá xui rồi, càng nghĩ càng vui, “Có điều…Anh làm con kiểu gì đấy hả? Bố súc sinh, đẻ con ra, cũng là súc sinh!”
Uông Nhất Sơn hơi nhướng mắt, tia chớp chói lòa trong mắt rọi thẳng vào Hứa Triển.
Mặc dù anh ta không nói gì, nhưng Hứa Triển có thể hiểu được ý của anh ta —— Lão súc sinh kia cũng là bố Hứa Triển, trong người cô cũng đang chảy dòng máu nhơ nhớp giống họ, chỉ có chết mới rửa sạch sẽ được!