Khi Ngôn Hi lần nữa tỉnh lại, tay chân bị trói buộc, cả người nóng như lửa đốt, nhưng khác lạ là...phía dưới có một loại cảm giác mát lạnh, không hề đau mà ngược lại còn cảm thấy thoải mái.
"Chị Ngôn Hi, chỉ tỉnh rồi!".
Bên tai bỗng dưng truyền đến giọng nói trầm thấp lại thân mật của nam sinh, thân mình cô cứng lại.
Thì ra cảm giác nóng...Là truyền từ cậu.
Cô cho rằng cậu lại đem cô trói lại, không nghĩ tới chỉ là đem cô hoàn toàn ôm trong lòng ngực.
Cậu muốn vây khốn cô còn cần dây thừng sao? Tựa như cậu muốn đùa bỡn cô, một chút lực phản kháng cô đều không có.
"Chị Ngôn Hi có chỗ nào khó chịu không?".
" Em vừa mới đem thân thể chị kiểm tra qua, chị quá yếu đuối, phía dưới có trầy một chút, bất quá em đã bôi thuốc cho chị".
Ngôn Hi có chút tức giận, cô yếu đuối? Rõ ràng là cậu quá...
"Chị nhất định là đói bụng rồi! Dì giúp việc đã làm cơm, em ôm chị đi ăn".
" Tôi không đói bụng...".
Ngôn Hi vừa định phủ nhận, nhưng cái bụng thành thật mà kêu lên vài tiếng.
" Ha ha!" Văn Sâm cười lên tiếng, vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, ôn nhu mà hôn xuống.
"Chị trên giường hay dưới giường đều giống nhau, ngoài miệng nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thật".
Ngôn Hi xấu hổ đến đỏ mặt, lại kiên quyết không muốn xuống giường ăn cơm, " Không cần, tôi không đói bụng".
Vẻ mặt cô kiên quyết, rõ ràng không có nửa điểm hòa hảo.
Văn Sâm rũ mắt xuống, "Chị không muốn ăn cũng không sao, nhưng không được để ŧıểυ bảo bối của chúng ta bị đói".
ŧıểυ bảo bối?
Vẻ mặt Ngôn Hi nghi hoặc, cúi đầu mới thấy tay cậu vẫn luôn sờ bụng cô, giống như bên trong có trân bảo gì.
".......".
Nhớ tới khi cậu ở trên giường nói những lời càn rỡ đó, chẳng lẽ không phải nói giỡn?
Cậu thật sự muốn đem cô chơi đến to bụng sao?
Trong nháy mắt, trong lòng Ngôn Hi vô cùng khủng hoảng.
Văn Sâm nhìn thấy biểu tình này của cô, trái tim cậu giống như bị thứ gì đó đâm một cái.
Có con với cậu, khiến cho cô khó chịu như vậy sao?
"Chị Ngôn Hi, đi ăn cơm đi, bằng không lát nữa đồ ăn sẽ nguội".
" Tôi...".
Ngoài cửa sổ đang mưa to, sắc trời ảm đạm, Ngôn Hi hướng tới bên cửa sổ liếc mắt một cái, rất nhanh liền thu hồi.
" Tôi bỗng nhiên muốn ăn món bạch tuộc viên mà trước kia thường ăn, không biết hôm nay có bán hay không?".
" Ở đâu?".
" Chính là ở phố mỹ thực đường Đông Hoàn gần trường học".
" Được, chị ăn một chút cháo trước, ở chỗ này chờ em, em mua liền trở về".
Văn Sâm ôm cô đến bàn ăn, khoác áo vào, cầm lấy chìa khóa xe liền chạy ra ngoài.
" Cậu...".
Không lấy dù.
Ngôn Hi nhìn bóng dáng vội vàng của cậu, biểu tình có một khắc hoảng hốt.
Cô nắm chặt tay, như là ép chính mình quyết định cái gì, tô cháo trước mặt lượn lờ khói nóng, cô đi đến trước cửa, quả nhiên bị khóa từ bên ngoài.
Cửa sổ trên ban công lại mở ra.
Đại học A, đường phố Đông Hoàn.
Mây đen dày đặc, cuồng phong gào thét, mưa to tầm tã trút xuống, rõ ràng là ban ngày nhưng lại giống như đêm tối, trên đường phố nɠɵạı trừ những chiếc xe ô tô đang chạy như bay ra thì người vô cùng ít ỏi.
Trên phố mỹ thực không có quầy hàng nào, thậm chí cửa cũng gắt gao đóng chặt.
Một chiếc xe Bugatti màu đen chạy trên đường, chậm rãi dạo một vòng phố mỹ thực, cuối cùng nó dừng lại trước một cửa hàng, người trong xe động tác nhanh chóng mà mở cửa xe ra ngoài.
" Phanh phanh phanh!".
" Phanh phanh phanh ~ phanh phanh phanh".
Tiếng đập cửa kịch liệt truyền đến, ông chủ đang ngủ say cũng bị đánh thức.
Ông che lại lỗ tai, xoay người tiếp tục ngủ.
Nhưng tiếng đập cửa không chỉ không giảm, còn càng lúc càng mạnh.
" Ai, làm gì!".
" Ông chủ! Tôi muốn mua đồ".
" Mua cái gì, hôm nay không buôn bán!".
" Bạch tuộc viên".
" Nghe không hiểu tiếng người à, hôm nay không buôn bán!".
" Làm cho tôi mấy phần, giá gấp mười lần".
Ông chủ tức giận vì bị đánh thức, thiếu chút nữa trực tiếp mở miệng mắng, " Bệnh thần kinh nơi nào đến đây! Nói không làm chính là không làm!".
" Phanh phanh phanh!".
" Phanh phanh phanh! Phanh phanh phanh!".
" Giá cả tùy tiện ông ra, hiện tại làm cho tôi!".
" Bệnh tâm thần à! Muốn gõ thì gõ đi, xem là tay cậu cứng, hay là ván Inox nhà tôi cứng".
Ông chủ tức giận che kín lỗ tai, nhưng đã một phút đồng hồ trôi qua, năm phút đồng hồ trôi qua, nửa giờ trôi qua....Tiếng đập cửa cư nhiên vẫn còn, hơn nữa lực đa͙σ không hề thấy giảm chút nào.
Ông chủ sợ ngây người, xuống giường nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ.
Trước cửa tiệm, một nam sinh đứng giữa trời mưa to tầm tã, bên ngoài mưa rền gió dữ, cậu ta chỉ mặc một bộ trang phục mỏng manh màu đen, lúc này quần áo đã sớm bị nước mưa thấm ướt, tóc ướt kề sát da đầu, nước mưa xuôi dòng mà chảy xuống, lông mi đều bị dính nước, nhưng động tác gõ cửa lại không thấy dừng, một đôi con ngươi đen nhánh phá lệ kiên định, phảng phất không đạt được mục đích không bỏ qua.
Ông chủ hít một ngụm khí lạnh, tùy tiện khoác một bộ quần áo liền chạy xuống dưới.
" Tới đây ~ ŧıểυ tử này nhìn cũng rất đẹp trai, không nghĩ tới đầu óc có vấn đề".
" Muốn ăn mấy viên bạch tuộc nhỏ của tôi thôi mà bất chấp như vậy sao?".
Ông chủ oán giận lẩm bẩm đi xuống làm bạch tuộc viên.
" Cậu mau đi vào đi, ở bên ngoài dầm mưa lâu như vậy, nhất định sẽ sinh bệnh".
" Ông chủ, ông nhanh lên!".
Nam sinh thúc giục, ông chủ thấy bộ dáng gấp gáp của cậu, buồn bực, " Đã thực nhanh, không phải tôi nói...Vì ăn vài miếng bạch tuộc viên, cậu cần lao lực như vậy sao?".
" Không phải tôi ăn, là bạn gái của tôi ăn".
"....À à ~".
Ông chủ lại không khỏi âm thầm kinh ngạc cảm thán, nhìn không ra, một ŧıểυ tử soái như vậy, cư nhiên còn rất yêu chiều bạn gái.
" Vậy cậu đi quán khác mua không được sao?".
" Cô ấy ăn quen quán nhà ông".
" Khách quen?" Ông chủ nghi hoặc, làm xong liền đưa cho cậu, " Nếu bạn gái cậu là khách quen, sẽ không thể nào không biết quán chúng tôi thứ tư thứ năm không mở cửa".
Nam sinh cầm bạch tuộc viên liền đi ra xe, lại bởi vì những lời nói này mà bước chân có chút chậm lại.
Một chiếc xe Bugatti màu đen phóng như bay chạy về hướng biệt thự Hương Sơn.
********
Đại học A, quán cà phê.
Văn Nguyệt nhìn ly cà phê đẹp mắt trước mặt, cách vài phút lại nâng đồng hồ nhìn thời gian, tựa hồ là đang đợi người.
Chỉ chốc lát sau, Cao Sùng Quang từ bên ngoài đi vào.
"Chị Nguyệt , chị tìm em à".
"Ừm".
Văn Nguyệt ngẩng đầu không nói một lời nhìn anh ta, vốn dĩ là một ánh mắt rất bình thường nhưng Cao Sùng Quang lại có tật giật mình, nên nhìn thấy ánh mắt đó anh ta lại cảm thấy có chút sắc bén.
"Chị Nguyệt...Ánh mắt này của chị là sao?".
" Sùng Quang, đừng giả vờ".
"....Giả vờ cái gì?".
" Em cùng ŧıểυ Sâm làm anh em của nhau bao nhiêu năm rồi?".
" Hơn, hơn mười năm đi".
" Em biết em ấy hiện tại đang làm cái gì không?".
" Không...".Cao Sùng Quang có chút chột dạ mà lắc đầu.
Nói đến cũng khéo, anh ta giúp Phương Ngữ Tư làm việc xong, cô Ngôn, Văn Sâm cùng Phương Ngữ Tư, ba người họ đều mất tích thần kì.
Văn Sâm có lẽ là đang dỗ dành cô Ngôn?
Nói đến Phương Ngữ Tư, cô gái nói không giữ lời đó, thế nhưng lại biến mất không có một tung tích, khẳng định là không muốn thực hiện hứa hẹn cùng anh ta ngủ năm lần đó.
Trừ cái đó ra, anh ta không nghĩ gì được nữa.
" ŧıểυ Sâm hiện tại đang làm việc phạm pháp".
" Cái gì?!" Cao Sùng Quang hoảng sợ, " Không thể nào! Cậu ấy làm chuyện gì phạm pháp? Văn Sâm làm việc luôn luôn rất đúng mực!".
" Đó là trước khi em ấy gặp gỡ Ngôn Hi, nhưng em ấy làm chuyện gì chắc em hẳn là biết đi!".
" Ngày đó sự việc ở KTV chị đã điều tra rõ ràng, video theo dõi cũng đang ở trong tay chị, em cảm thấy nếu chị đưa nó cho ŧıểυ Sâm xem, em ấy sẽ ' cảm tạ' em như thế nào đây?".
Cao Sùng Quang nghe được, trong lòng lạnh đi.
Chị Nguyệt tại sao lại biết được việc đó?
" Đừng, đừng,chị Nguyệt, em sai rồi, em chỉ là nhất thời bị nhan sắc làm cho u mê nên mới đáp ứng Phương Ngữ Tư, em, em hiện tại có thể làm cái gì để đền bù?".