Trước đây mỗi lần thiếu niên chơi bóng dưới ánh mặt trời khí phách hăng hái, cô chỉ dám trốn sau bức màn u ám để nhìn trộm, nhưng lúc này cậu đang ghé vào người cô, giọng nói động lòng người kêu rằng cậu muốn cô.
Ngôn Hi thừa nhận, trong lòng cô rung động, lí trí có một khắc hoảng hốt.
Văn Sâm chuẩn bị xé nát qυầи ɭóŧ của cô, muốn cắm vào ŧıểυ huyệt của cô, thì bỗng nhiên Ngôn Hi siết chặt đôi tay đang cầm lấy dươиɠ ѵậŧ thô to của cậu.
" Ưm ~".
Bị cô đột nhiên nắm chặt, Văn Sâm thoải mái đến da đầu tê dại, thấp giọng rên một tiếng.
Tay nhỏ của cô mềm mại ướt nóng, tối hôm qua chỉ dám nhớ thương ở trong mộng, hiện tại lại ân cần mà cầm lấy đại dươиɠ ѵậŧ của cậu.
Bàn tay như không xương của Ngôn Hi bị cậu mạnh mẽ nắm chặt luận động lên xuống.
dươиɠ ѵậŧ to màu đỏ tím ở trong tay như một vũ khí sắc bén, bởi vì sung huyết mà nhanh chóng bành trướng mở ra, con ngươi Ngôn Hi lại trừng lớn, phía dưới,... thật đáng kinh ngạc.
Đã lớn như vậy, sao lại còn có thể to ra....
Đột nhiên, trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ, về sau nếu như thứ này đút vào thân thể của cô gái khác, sẽ không đem họ căng trướng mà chết sao?.
Nhưng khi nghĩ đến cậu cùng người phụ nữ khác điên cuồng làm chuyện đó, trong lòng cô giống như bị nghẹn lại, không nói rõ được là cảm giác gì.
Trong đầu cô đang rối loạn, nhưng nam sinh lúc này sớm đã sướиɠ đến cực điểm.
Cậu sướиɠ sắp điên rồi, trong đầu bây giờ đều là lời nói thô tục.
Cậu muốn cô cả đời, đem cô làm đến khi không thể rời khỏi cậu...
Cậu sướиɠ thành như vậy, Ngôn Hi cũng không có khả năng không có cảm giác gì, cô nhìn gương mặt mà mình mê luyến lúc này vì cô mà trầm luân vặn vẹo, nói không vui là giả.
Chỉ là cậu động thật sự làm quá nhanh quá mạnh, cô đau tay.
Tay đau khiến Ngôn Hi ủy khuất mà rút một tay ra, lấy khăn giấy bên cạnh giúp cậu lau chùi mồ hôi: " Cậu mệt sao?. Đều ra mồ hôi...".
Không nghĩ tới, chính vào lúc nam sinh nghe được câu nói này của cô, lập tức liền đạt đến đỉnh điểm.
Mẹ nó!
Cậu cưỡng bách cô, không suy nghĩ cũng chẳng để tâm đến ý muốn của cô, vậy mà cô còn quan tâm cậu!.
Cô thật đúng là hiểu được làm thế nào để muốn mạng của cậu.
Văn Sâm một tay đem cô ấn vào trong lòng ngực, dưới háng luận động tần suất càng nhanh, làm Ngôn Hi mờ hồ thấy không rõ.
" Cô giáo, cô giáo Ngôn, cô giáo Ngôn..."
" Em yêu cô, rất yêu rất yêu cô, lần đầu tiên nhìn thấy liền yêu!"
" Muốn được mỗi ngày đều làm cô, đem cô ȶᏂασ đến không còn sức lực!"
Cô u ám, thanh lãnh đã được 24 năm, như thế nào cũng không nghĩ đến, có một ngày sẽ có một người con trai tỏa sáng, vạn người mê, mê luyến cô đến như vậy.
Cô cảm thấy giống như ảo giác...
" Cô giáo.....cô giáo.......".
Văn Sâm cũng không quá lâu, lại lâu lắm không chính mình động thủ, không quá mười phút liền bại trận.
Khi đến cực hạn, cậu gắt gao ôm lấy cô, đầu óc khó dằn nổi, " Cô..., kêu tên của em, kêu tên của em!".