Hạc Ngọc Duy phát hiện công kích của mình càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ thanh niên này, khiến cảm xúc hưng phấn của anh càng thêm cao trào.
Quả đạn laser đã vỡ nát, mất hiệu lực.
Dưới sự hoảng loạn tột độ, nước mắt như mưa phùn bị gió mạnh đẩy, không khống chế được mà trào ra khỏi hốc mắt, chúng lăn dài trên má, mang theo một loại kịch liệt không thể kiềm chế.
Phải làm sao đây phải làm sao đây…
Chết chắc rồi…
Chạy trốn cũng vô dụng, cô không chạy được.
Chân đột nhiên phanh gấp, cô trực tiếp xoay người đối diện với thanh niên giơ hai tay lên.
Cảm giác hứng thú tỏa ra từ thân thể thanh niên giảm mạnh, ngay cả tốc độ truy đuổi cũng chậm đi không ít, nhìn khoảng cách càng ngày càng gần và đôi chân cô gái không nhúc nhích, anh trực tiếp dừng lại việc chạy.
Từng bước một đi về phía Hạc Ngọc Duy.
Dưới ánh trăng, thân hình cao lớn thanh niên chậm rãi đi về phía trước, bóng dáng của anh được ánh sáng và bóng tối đan xen thành một bức tranh đen tối.
Hình xăm đen thời thượng độc đáo trên cánh tay và cổ ẩn hiện, tạo thành sự tương phản rõ rệt với làn da trắng phát sáng trong đêm tối, giống như mắt mèo trong đêm đen, toát ra hơi thở thâm thúy mà thần bí.
Chiếc nhẫn kim loại thời thượng trên bàn tay trắng muốt và sợi dây chuyển bạc trên cổ phát ra ánh sáng lấp lánh, dáng người cao ráo cân đối hoàn mỹ không tì vết.
Cánh tay giơ cao của Hạc Ngọc Duy càng lúc càng mềm nhũn theo sự đến gần của thanh niên.
“Không chạy nữa sao?”
Thanh niên trước mặt nhẹ nhàng lấy ra một con dao bấm từ trong túi áo, lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo bật ra, động tác của anh tùy ý, ánh mắt đen nhánh của anh đã chuyển từ vui đùa thành sự tùy tiện thích gì làm nấy, nhưng sát khí bao trùm toàn thân không hề giảm bớt.
Đôi chân mạnh mẽ mỗi một bước đều giẫm lên trái tim của Hạc Ngọc Duy, cảm giác áp bức đó khiến người ta rùng mình, sự xuất hiện của anh giống như cơn bão trong đêm tối, báo trước sự hỗn loạn và bất an sắp đến.
Anh hoàn toàn đi đến trước mặt cô.
Trên cổ truyền đến cảm giác chạm vào của đầu dao, chỉ cần hơi dùng sức là có thể thấy máu.
Lạnh lẽo và nguy hiểm.
“Vùng vẫy xem nào?”
Giọng nói trong trẻo như suối khiến người ta nghe xong cảm thấy như tắm trong gió xuân, nếu bỏ qua bối cảnh lúc này, Hạc Ngọc Duy nhất định sẽ cảm thấy rất êm tai, đáng tiếc bây giờ cô chỉ cảm thấy giọng nói này không khác gì lời thì thầm của Tử Thần.