Hoắc Nghị dìu Tiêu Tường đi được giữa đường, còn chưa tới phòng đã dừng lại, hai tay nhấc bổng bà lên.
Tiêu Tường vùng vẫy không để cho Hoắc Nghị ẩm, bọn họ đã bao nhiêu tuổi chứ, nếu ai nhìn thấy mặt mũi biết giấu đi đâu.
“lão gia! ông thả em xuống, em có thể tự mình đi, để người ta nhìn thấy xấu hổ chết được”
Hoắc Nghị dừng lại, mặt đen nhìn Tiêu Tường .
“em quên hết những gì tôi đã nói rồi sao”
Tiêu Tường biết Hoắc Nghị đang ám chỉ điều gì, nhưng bọn họ còn đang ở hành lang, dù xung quanh không có ai, vẫn không phải là ở trong phòng.
“Nghị!”
“Anh...hãy thả em xuống, em có thể tự mình đi” nói ra những lời xấu hổ này mặt của Tiêu Tường đã đỏ bừng.
Vẫn là câu nói cũ chỉ thay đổi cách xưng hô, lại làm cho Hoắc Nghị vui thích. Ông không thích ai gọi thẳng tên của mình, nhưng Tiêu Tường thì nɠɵạı lệ, ông luôn muốn nghe tên mình được gọi ra từ miệng của bà.
“xem như là em hiểu chuyện”
Hoắc Nghị nhếch miệng cười, mặc dù đã ngoài bốn mươi, nhưng dáng dấp và khuôn mặt anh tuấn của ông vẫn rất cuốn hút, đặc biệt cái cốt khí lỗi lạc, kiểu bá chủ một phương dù không ra oai nhưng vẫn uy. Dù là thiếu nữ đôi mươi cũng phải điêu đứng trước nụ cười này.
“vừa rồi em làm tôi rất lo biết không” Ánh mắt trách cứ của Hoắc Nghị soi thẳng và vào ŧıểυ công chúa đang nằm trong bụng của Tiêu Tường .
Biệt thự của họ chẳng khác nào cái hoàng cung, cao mấy tầng, có tới hơn trăm phòng, cho nên trong nhà cũng có hơn ấy cái thang máy. Mà phòng của Tiêu Tường lại nằm ở lầu bốn, bọn họ đang ở lầu hai.
Ngày thường thì không sao, từ khi Tiêu Tường mang thai đến tháng thứ sáu đã có tật xấu không thể ngửi được mùi của thang máy. Nên phải đi thang bộ, bác sĩ nói như vậy cũng tốt cho thai nhi, Tiêu Tường cũng xem đó như là tập thể dục, đi một tầng lại ngồi nghỉ mệt một tầng.
“nhưng..phòng của em cách đây rất xa” Tiêu Tường lên tiếng
Hoắc Nghị nhíu mày nhìn Tiêu Tường , phòng của ai thì ông không chắc, nhưng riêng phòng của Tiêu Tường dù nhắm mắt Hoắc Nghị cũng biết đường mà tới, chuyện nó xa hay gần thì liên quan gì đến việc ông muốn ẩm vợ mình về phòng.
“xa thì sao, không phải tôi chưa từng đến phòng em” Hoắc Nghị hơi nâng nhẹ bà lên, rồi đi tiếp.
“nhưng anh sẽ rất mệt”
“hay em chê tôi già , sức lực không đủ tốt.... không thể bồng nổi em về phòng” Hoắc Nghị mặt lạnh, giọng càng lạnh hơn.
“không phải, em không phải có ý đó...chỉ là sĩ Lương nói sức khỏe anh gần đây không được tốt “
Bạc môi của Hoắc Nghị nhếch lên, bị người đàn bà của mình chê “yếu” với Hoắc chủ tịch là một đả kích không thể nhỏ. Tiêu Tường cảm thấy sóng lưng buốt lạnh.”vậy để tôi đưa em về phòng, rồi cho em tự mình kiểm tra xem...chồng của em có phải đã già rồi không”
Tốc độ của Hoắc Nghị càng lúc càng nhanh, bước đi cũng gấp gáp hơn. Phải nói thể lực của Hoắc Nghị cực tốt, bồng hai mẹ con Tiêu Tường trên tay, đi lên mấy cái cầu thang vẫn không đổ một giọt mồ hôi, cũng không thở gấp, nhưng trước ngực lại nóng rạo rực.
“Ấm...m..!!!” Hoắc Nghị đá cửa phòng, sau đó đóng sập cửa lại.
Cũng không rõ họ tìm hiểu cái kiểu gì, mà chưa tới mười phút đã nghe được tiếng rêи ɾỉ mất hồn của Tiêu Tường .
------------------
Phòng khách, Hoắc gia.
Chỉ cần một trong ba anh em họ Hoắc xuất hiện đã đủ thu hút sự chú ý của mọi người, cả ba cùng lúc lộ diện thì hào quang khắp thiên hạ như chiếu rọi lên người họ. Bọn ŧıểυ thư danh giá nhìn thấy họ như ong thấy mật, tranh nhau tiếp cận.
Chỉ là...
Hoắc Luật tâm tình không được tốt vì còn tức giận bởi cú đấm của Bạch Ngạn Tổ lúc chiều nên không có tâm trạng khiêu vũ cùng mọi người, một mình đứng trong góc tối để không bị làm phiền nhưng vẫn không được yên thân, liên tục bị quấy nhiễu.
Ngày thường hắn đã rất khó gần, bây giờ khắp người hắn đều toát ra một nguồn ám khí, mây đen giăng phủ trên đỉnh đầu, những ai có âm mưu tiếp cận vừa chạm tới ranh giới một mét đã dội ra ngay lập tức.
Trịnh ŧıểυ thư thì nhỉnh hơn những người khác, nhờ sự trợ giúp của Lữ Trị, có thể an toàn bước vào ranh giới một mét của Hoắc Luật.
“Hoắc nhị thiếu! không biết em có vinh hạnh mời anh khiêu vũ” Trịnh ŧıểυ thư mỉm cười nhìn hắn, trong lòng tự đắc, cô vừa có gia thế vừa xinh đẹp, những người vừa rồi sao bì được với cô.
Hoắc Luật nhếch miệng cười, hắn đưa ly rượu đang uống dở cho Trịnh ŧıểυ Thư, cô liền nhận lấy. Nhìn nụ cười của Hoắc Luật, Trịnh ŧıểυ thư nghĩ mình đã thành công hơn một nửa.
Lúc này Hoắc Luật lại cúi người xuống, kề môi vào tai của Trịnh ŧıểυ thư, hơi thở nam tính mang mùi rượu phà vào cổ của cô ta. Khiến cho Trịnh ŧıểυ thư rất hồi hộp, không phải hắn muốn hôn mình chứ, nhịp tim cứ đập loạn cả lên, cô bắt đầu nhắm hai mắt lại, chờ đón nụ hôn của Hoắc Luật.
Ngờ đâu..
“tránh xa tôi ra! mùi nước hoa rẻ tiền trên người cô thật kinh tởm” Hoắc Luật lạnh lùng đẩy Trịnh ŧıểυ thư và đi lướt qua người cô ta.
Không chỉ mặt mà cả người của Trịnh ŧıểυ thư đều hóa tượng, chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã lớn như vậy, liền ôm mặt khóc nức nở, bỏ chạy ra khỏi Hoắc gia.
Hoắc Khiêm tâm trạng thì rất tốt, cũng không biết có tốt thật hay giả tạo, trước giờ hắn luôn có một bộ mặt vui cười, nhưng trong lòng hắn nghĩ gì thì không ai biết.
“ŧıểυ thư họ Tô thế nào, có phải rất xinh đẹp”
“Còn Lâm ŧıểυ thư thì sao, có vừa ý không..”
Khổ thân Hoắc Khiêm bị Lữ Trị kéo đi khắp nơi để xem mắt. Sau mỗi lần kéo hắn đi, bà đều thăm dò ý kiến. Hỏi người này thế nào, người kia được không, đại loại là như vậy.
Hoắc Khiêm không biết có phải tất cả con gái của Á Lạp Tân đều có mặt hay không, mà giới thiệu xong thì hai chân của hắn đã rã rời, lếch được lên tới lầu đã là kỳ tích.
“Luật! cho anh ly rượu” Hoắc Khiêm vừa đẩy cửa vào đã ngã ngay xuống ghế, người như tướng bại tận, hắn tháo chiếc nơ ném lên bàn, rồi mở ra hai cúc áo.
Hoắc Khiêm uống rượu cứ như uống nước, ừng ực liên tục.
“em trốn ở đây thảo nào dì không tìm được em”
“trốn...không phải anh cũng đang trốn sao” Hoắc Luật giơ ly rượu lên, lắc lư, nhìn chất rượu màu đỏ sánh, mắt hắn sắc bén nhìn chầm chầm.
“còn nghĩ chuyện xảy ra lúc chiều sao”
“Bạch Ngạn Tổ...em nhất định sẽ đánh cho một trận nhừ tử” Hoắc Luật tức giận xiết chặt lỵ rượu.
Hắn sống mười bảy năm, chỉ có hắn đánh người chưa từng bị ai đánh bao giờ. Bạch Ngạn Tổ hôm nay dám đánh hắn, thì phải chấp nhận cơn giận dữ của hắn.
“Phi đâu rồi...giữa buổi tiệc anh đã không thấy nó”
“em cũng không thấy”
---------------
Căn phòng sát vách.
“Áh...h...!! Hoắc tam thiếu, em..em...không chịu nổi nữa..áh...a..”
Dù không nhìn thấy nhưng nghe thấy âm thanh rên rĩ, và tiếng ra vào kịch liệt, cũng đủ để tưởng tượng ra cảnh bên trong, có bao nhiêu là điên cuồng.
Trên giường.
Tây phục của Hoắc Phi vẫn còn nguyên trạng, chưa từng được cởi ra, chỉ có khóa quần là kéo xuống, nam căn to lớn đang mạnh mẽ ra vào.
Người con gái bên dưới gần như trần truồng, chiếc váy được vén lên tận cổ, áo lót bị đẩy lên, hai bầu vυ" trắng nõn lộ thiên. Hai chân như gọng kiềm kẹp chặt lấy hông của Hoắc Phi. Nơi giao hợp thì dính chặt lấy nhau.
“Áh...h...!!! dừng lại đi, dừng lại...em..em không chịu nổi nữa rồi...Hoắc...tam thiếu....”
Từng giọt mồ hôi liên tục chảy xuống, hắn vừa động thân vừa nhìn lên đồng hồ. Cũng đã gần một tiếng,tại sao hắn không thể đạt được cực khoái như lúc làm cùng con nhỏ da^ʍ đãиɠ đó, dù hắn kịch liệt hơn khi nãy, vẫn không thể có lại cái cảm giác hưng phấn sung sướиɠ.
Nếu là trước đây thì hắn sớm đã thỏa mãn, nhưng bây giờ làm thế nào cũng không khiến hắn thỏa mãn được, lại có cảm giác ăn mãi không no, chỉ đang cố nuốt vào một món ăn mà mình không thích. Chuyện này là sao chứ...
Hoắc Phi vừa rút nam căn ra khỏi người phụ nữ, thì đẩy ngã người ta xuống giường. Hắn đứng dậy kéo khóa quần lên.
Người phụ nữ nằm trên giường hục hẫng bò dậy rồi quấn chặt lấy hắn.
“Hoắc thiếu! chúng ta đang vui vẽ sao lại ngưng” Người phụ nữ còn chưa nói xong đã bị hất hất ra.
“cô vui vẽ sao...nhưng tôi thì không, biến!”
Nhìn ánh mắt giận dữ của hắn, người phụ nữ lập tức mặc quần áo vào, rồi chạy vội ra khỏi phòng.
“Rầm...m..!!!”
Hoắc Phi ngã phịch xuống giường.
“chuyện này là sao chứ...tại sao mình cứ nghĩ về con nó.. Chết tiệt!”
Hoắc Phi mặc tạm chiếc áo sơ mi vào rồi bước xuống lầu, lúc này thì khách khứa đã về hết. Lúc đi ngang qua từ đường thì nhìn thấy có người vẫn còn quỳ.