Dục Khát (CAO H)
Chương 8 - Ba Còn Ở Bên Ngoài Mà Dám Phát Tình
Văn Lê vuốt ve cơ thể trơn bóng của Tô Bối, khó kìm lòng nổi cởi quần áo, trèo lên giường.
Bàn tay lạnh lẽo thăm dò giữa hai chân Tô Bối, không nằm ngoài dự đoán vừa sờ được một mảng ướt át.
“ŧıểυ dâm phụ, tự mình chơi à?”
“A~ Còn không phải tối qua anh trêu chọc người ta ướt, mãi không trở về, người ta chỉ có thể tự mình chơi...”
Tô Bối nhắm mắt mở rộng hai chân ra, tuy sớm đã không có mong chờ đối với căn vật kia của anh, nhưng trên mặt lại không thể biểu hiện ra ngoài.
“ŧıểυ da^ʍ đãиɠ!”
Văn Lê vươn hai ngón tay vào cắm một lát, rút ra toàn tơ nước, ŧıểυ huyệt vừa ướt vừa khít.
“Ưm... Ông xã...”
Tô Bối cắn môi, ngón tay thon dài bám lấy cánh tay của người đàn ông, móng tay hằn lên từng vệt đỏ trên người anh, miệng không ngừng thúc giục: “Chồng ơi... Mau tiến vào... ŧıểυ huyệt đói bụng muốn ăn ©ôи th!t của chồng...”
“ŧıểυ dâm phụ, sao hôm nay lẳng lơ như vậy?”
“Đáng ghét... Anh không thích người ta lẳng lơ sao?”
Tô Bối hờn dỗi một tiếng, hai mắt nhắm chặt vuốt ve thân thể Văn Lê, trong đầu lại nghĩ đến một người khác.
“Thích, đương nhiên thích! Nhưng mà chồng chỉ thích bà xã lẳng lơ với mỗi mình chồng thôi...”
Văn Lê không nghi ngờ gì, khom người đè trên người Tô Bối, đỡ ©ôи th!t cọ lên ŧıểυ huyệt chảy nước, bình tĩnh chậm rãi đưa ©ôи th!t vào trong.
Tô Bối nắm lấy tay Văn Lê, khẽ hừ một tiếng, nâng eo đón ý hùa với người đàn ông.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
“Văn Lê, ra đây... Ba có việc tìm con.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền từ ngoài cửa vào, cắt ngang cơn động tình của hai người.
Cơ thể Văn Lê cứng đờ, ©ôи th!t đang cắm nửa vời trong ŧıểυ huyệt của Tô Bối: “Ba, con đang ngủ, không có việc gì gấp đợi con dậy hãy nói.”
Tô Bối nghe thanh âm của Văn Quốc Đống bên ngoài, thân thể không khỏi nóng lên vài phần, nâng chân quấn lấy eo Văn Lê, đưa nửa căn ©ôи th!t còn lại của anh vào ŧıểυ huyệt.
“Ừm! ŧıểυ dâm phụ! Ba còn ở bên ngoài mà dám phát tình? Không sợ bị ba nghe thấy?”
Văn Lê dựa vào người Tô Bối, hung hăng đẩy hông, hai tay dùng sức nhéo nhéo nhũ hoa phấn nộn mềm mại.
“Ừm... Ông xã, di chuyển đi...”
Tô Bối đè thấp giọng rêи ɾỉ, con ngươi khép hờ hiện lên một tia giảo hoạt.
Cô chính là muốn người ngoài cửa nghe thấy!
Văn Quốc Đống đứng ở cửa, hàng năm rèn luyện nên luyện được bản lĩnh tai thính mắt tinh, nghe thấy rõ động tĩnh ở bên trong phòng.
“Cho con 5 phút, tới phòng làm việc tìm ba!”
Người đàn ông trong phòng vừa mới lâm trận, bị quát một tiếng như vậy, ©ôи th!t còn ở trong ŧıểυ huyệt còn chưa động được mấy cái, lập tức mềm nhũn xuống.
Thứ gì đó mềm nhũn trượt khỏi ŧıểυ huyệt ướt nóng.
Thấy thế Tô Bối dịu dàng khuyên nhủ: “Ba có việc gấp, anh cứ đi trước đi... Trở về lại nói...”
Gương mặt Văn Lê ủ rũ, vẻ mặt âm trầm xuống giường.
“Em cứ ngủ đi... Lát nữa anh quay lại”.
“Đi đi.”
Tô Bối đắp chăn lên người, cô không ngờ tính tình Văn Quốc Đống lại mạnh mẽ như vậy.
Nghĩ tới giọng nói vừa rồi của ông, Tô Bối kìm lòng không đậu kẹp chặt hai chân, dục hỏa không thể bình ổn trong cơ thể càng lúc càng mạnh.
*
“Ba, có chuyện gì thế?”
Văn Lê cố nén không vui trong lòng trầm giọng hỏi.
Văn Quốc Đống ném mạnh chồng văn kiện trên tay về phía anh: “Nhìn kỹ cái này xem?! Ai cho anh lá gan đụng vào mấy thứ này?”
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường