Ai cũng biết dưới sự gật đầu của trưởng bối, tiến vào từ đường có ý nghĩa như thế nào.
“Đồ đê tiện không biết xấu hổ! Tôi đã sớm nói cô ta là hồ ly tinh không an phận mà!”
Lâm Quyên tức tới mức cơ thể phát run, bây giờ ván đã đóng thuyền, bà ta quậy ra như vậy, chính mình không chiếm được gì, trái lại vô duyên vô cớ giúp Tô Bối ngồi lên thân phận cháu dâu của Văn gia.
“Cô ta là tiện nhân cũng được… Hồ ly tinh cũng được... Bây giờ ấy à... Cô ta chính là nàng dâu danh chính ngôn thuận của Văn gia... Chị dâu cả…”
Liễu Nhứ nghĩ đến Lâm Quyên tức tới mức sắp hộc máu, không nhịn được cảm thấy vui sướиɠ.
Hôm nay ở trong từ đường nɠɵạı trừ nhà mình ra, những chi nhánh khác cũng ở đây.
Nếu không hôm nay bà ta không dám tùy tiện mở miệng thay Tô Bối nói chuyện trong nghi thức tế tổ, đắc tội Văn Quốc Đống…
“Vậy thì sao?! Tôi không chấp nhận cô ta, cô ta không phải!”
Trong lòng Lâm Quyên hận Liễu Nhứ muốn chết, tối nay bà ta quậy như vậy là muốn Liễu Nhứ khó xử, ai có thể nghĩ tới bà ta dám trực tiếp kéo Tô Bối đi lên.
Càng khiến người ta tức giận chính là từ đầu tới cuối không ai nói cho bà ta biết! Ngay cả Văn Quốc Đống vừa tới đây cũng không nói với bà ta một tiếng!
Chuyện Lâm Quyên bị chọc tức nổi điên lên, Tô Bối canh giữ ở từ đường không hề hay biết.
Cho dù đã biết cũng chỉ vui vẻ, mà không phải lo lắng.
Đàn ông Văn gia phải canh giữ ở từ đường, nữ quyến trước nửa đêm thì trở về nghỉ ngơi.
Tô Bối vẫn nhớ lời Văn Quốc Đống nói trước khi đi, trong lòng có chút không yên.
Văn Lê vỗ bả vai Tô Bối trấn an: “Yên tâm đi... Ba nhìn có vẻ hung dữ thế thôi, chứ không sao đâu.”
Tô Bối nhìn vị trí nữ quyến, người phụ nữ mặc trang phục thời Đường đã không thấy bóng dáng.
“Ừm, em về trước đây...”
Văn Lê giơ tay véo eo Tô Bối: “Đi đi, bên ngoài tối chú ý một chút...”
Sau khi nói xong, nhìn Tô Bối tối nay quyến rũ động lòng người, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Ngoan ngoãn nằm trên giường đợi ông xã…”
Hơi thở của Tô Bối không khỏi căng thẳng: “Đừng quậy...”
“Ai bảo vợ của anh xinh đẹp như vậy... Muốn ȶᏂασ chết bà xã...”
Hơi thở nóng rực của người đàn ông đảo qua bên tai, kèm theo một trận ngứa ngáy.
Từ trước tới nay vành tai của Tô Bối vẫn luôn nhạy cảm, bị trêu chọc như vậy cơ thể không khỏi mềm nhũn: “Lưu manh... Anh quỳ tiếp... Em đi đây.”
Văn Lê nhìn dáng vẻ ẩn tình kèm theo quyến rũ hờn dỗi của Tô Bối, phía dưới thực sự có phản ứng, khàn giọng nói: “ŧıểυ da^ʍ đãиɠ, mau trở về đợi.”
Tô Bối cúi đầu thì thấy động tĩnh phía dưới Văn Lê, ŧıểυ huyệt không nhịn được ẩm ướt.
“Em đi thật đây.”
Từ từ đường của Văn gia đi ra, tất cả đều là đường nhỏ ngõ nhỏ rắc rối phức tạp đen như mực.
Bởi vì Tô Bối chậm trễ một lát, nữ quyến của Văn gia đã đi xa.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, chung quanh đều là những ngôi nhà cổ khí phái.
Tô Bối nương theo ánh trăng không xa không gần đi theo đoàn người phía trước.
Mấy người phụ nữ đi trước dường như không nhận ra Tô Bối đang theo phía sau, vừa đi vừa nhỏ giọng nói thầm: “Chị nói xem sao tối nay Liễu Nhứ lại làm như vậy, đắc tội anh cả là muốn làm gì?”
“Còn có thể làm gì? Đáp trả chị dâu cả... Chị dâu cả của chúng ta càng chướng mắt Tô Bối, Liễu Nhứ lại càng muốn giúp Tô Bối... Còn không phải là muốn nhìn Lâm Quyên tức tới mức giậm chân… “
“Chuyện này... Chị họ của cô ấy...”
Chỉ nghe người phụ nữ nói được nửa, liếc mắt nhìn mấy vị trưởng bối bên cạnh, khựng lại: “Đó không phải là chuyện từ mấy chục năm trước rồi sao, Liễu Nhứ còn nhớ kỹ?”
“Được rồi được rồi... Đừng nói nữa... Để hai nhà bọn họ quậy đi...”
Tô Bối nghe rõ những lời mấy người vừa nói, nghĩ lại vừa rồi ba chồng đột nhiên tức giận, trong lòng có tính toán.
Kẻ địch của kẻ địch, quả nhiên là “bạn”.
Tối nay Lâm Quyên quậy ra vở kịch như vậy, còn không phải làm "áo cưới" cho cô, xem thường cô thì sao.
Theo thái độ của những người này, bên người Lâm Quyên nếu không có ba chồng, Lâm Quyên đã bị đám chị em dâu xa lánh.
*
Tô Bối cố ý đi chậm hơn bọn họ, khi bọn họ lên tầng mới đi tới phòng làm việc ở tầng một.
Trước khi vào cửa, Tô Bối vo vo phần eo của sườn xám một chút, điều chỉnh cảm xúc một hồi rồi mới gõ cửa thư phòng.