Đầu Tô Bối gối ở trên ngực Văn Quốc Đống, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trước ngực người đàn ông, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn.
Khi điếu thuốc trong tay Văn Quốc Đống sắp cháy hết, đôi môi mềm mại của Tô Bối đột nhiên rướn dậy nhẹ nhàng hôn lên bờ môi Văn Quốc Đống, đầu lưỡi khẽ liếʍ viền môi người đàn ông chậm rãi gặm nhấm.
Thân thể trần trụi của Tô Bối dần dần phủ lên người Văn Quốc Đống, khiến cho nụ hôn này càng sâu hơn.
Hai cơ thể trần trụi kín kẽ gắt gao ôm nhau, môi lưỡi liếʍ láp giao triền lẫn nhau.
Tim Văn Quốc Đống bất giác lỡ một nhịp, nương theo đầu lưỡi Tô Bối quấn lấy, Văn Quốc Đống nhắm hai mắt chậm rãi đáp lại Tô Bối.
Trong nháy mắt khi cự vật của Văn Quốc Đống muốn đâm vào hoa huyệt Tô Bối, cô nhấc mông lên, cự côn theo dâm dịch trượt ra ngoài.
"Ba, thời gian không còn sớm... Con về trước đây..."
Nói xong, không đợi Văn Quốc Đống đen mặt, cô trực tiếp đứng dậy chuồn xuống giường.
“A...”
Văn Quốc Đống giơ tay lên, Tô Bối trượt như cá chạch chạy đến cuối giường mặc quần áo.
Xem này.
Văn Quốc Đống ngước mắt nhìn Tô Bối đang cười rạng rỡ: "Cố ý?”
Sau khi Tô Bối mặc quần áo tử tế, liếc mắt nhìn cự vật cứng rắn của Văn Quốc Đống, một chân quỳ rạp giữa hai chân người đàn ông, nhanh chóng cúi người xuống, đôi môi mềm mại hôn nhẹ lướt qua trên thân thịt.
"Ba... như ba nói... sau này... nó là của con."
Hô hấp Văn Quốc Đống căng thẳng, lông mày nhíu lại, nhưng cũng không có lên tiếng phản bác.
Trước khi đi, Tô Bối tâm huyết dâng trào hung hăng mυ"ŧ một cái ở trên bụng Văn Quốc Đống, mυ"ŧ cho ra một dấu ấn đỏ tươi.
Văn Quốc Đống trầm mặc hồi lâu rồi lại châm một điếu thuốc, trong lúc nhả khói lại hơi hơi nhớ nụ hôn vừa rồi.
Hơn nửa đời người theo khuôn phép cũ, tới khi bước vào tuổi trung niên lại bắt đầu phản nghịch.
*
Tô Bối đi ra khỏi phòng Văn Quốc Đống, lập tức trở về phòng ngủ của mình.
Có lẽ do đợi quá lâu, Văn Lê đang nằm nghiêng ở mép giường, đã ngủ thiếp đi rồi.
Tô Bối nhìn không gian chung quanh phòng ngủ đã được trang trí lại, rồi nhìn vẻ mặt mệt mỏi ảm đạm của Văn Lê.
Chiếc giường phủ đầy cánh hoa hồng dưới người đàn ông, cách đây không lâu cô và Văn Quốc Đống mới lăn lộn qua ở nơi đó.
Những ngọn nến hương đang cháy trên bàn trà nhỏ đã có thể nhìn thấy đáy.
Ở giữa đặt một chiếc bánh ngọt nhỏ, phiên bản Q của ŧıểυ nhân nhi vừa xấu vừa đáng yêu.
Tô Bối hít sâu một hơi, do dự một lát rồi tiến lên đẩy Văn Lê: "Văn Lê...”
Người đàn ông nửa tỉnh nửa mê dụi dụi mắt, nhíu mày nói: "Sao trễ thế này mới về? Điện thoại còn không gọi được nữa.”
Nghe anh hỏi, Tô Bối đặt điện thoại di động sang một bên sạc điện, nhìn thanh pin trên điện thoại di động, trong mắt hiện lên ý cười, mặt không đổi sắc nói: "Điện thoại di động hết pin... Buổi chiều vừa nhận hồ sơ, nên buổi tối cùng anh Nghiêm ăn một bữa cơm, nói về chuyện vụ án..."
Sắc mặt Văn Lê trong nháy mắt trầm xuống: "Có phải em đã quên hôm nay là ngày gì rồi không?!”