Văn Quốc Đống nhắm mắt lại, ép buộc bản thân không nhìn xuống dưới thân Tô Bối, đè mặt cô dán sát về phía dươиɠ ѵậŧ của mình: “Thích thì liếʍ đi... liếʍ sao cho ông đây thoải mái, thì ông đây liền ȶᏂασ con...”
Đôi mắt Tô Bối rũ xuống, hiện lên một tia ý cười: “Nhưng mà... ba... gậy thịt của ba lớn quá... cái miệng nhỏ nhắn ăn không vô... a...”
“A...” Tô Bối vừa rên nhẹ một tiếng, trên người đã nặng nề, Văn Quốc Đống vội vã đè lên: “Ba... ôi~”
Lời còn chưa nói xong, hai chân đã bị người đàn ông thô bạo tách ra, dươиɠ ѵậŧ to bự nóng bỏng đè ép trên môi hoa, mị thịt trong huyệt Tô Bối nóng bỏng co rút lại.
Hai mắt Văn Quốc Đống đỏ tươi nhìn lỗ nhỏ gần trong gang tấc, thịt côn đâm vào lỗ nhỏ kia giống như là cái miệng không ngừng há to nuốt chửng phần quy đầu của hắn.
Lúc này Tô Bối cũng không vội thúc giục Văn Quốc Đống đi vào, hai chân cứ như vậy mở rộng nằm ở trên giường.
Cô chờ Văn Quốc Đống chủ động chơi cô, cô cũng biết Văn Quốc Đống hiện tại đang rối rắm cái gì.
Nếu như nói lần đầu tiên là bị cô câu dẫn ngoài ý muốn, vậy lần thứ hai này chính là hắn chủ động lên giường của cô...
So sánh hai lần, tính chất bị động và chủ động là hoàn toàn khác nhau.
Văn Quốc Đống nhìn cái lỗ nhỏ không ngừng chảy nước kia, nhắm chặt hai mắt đẩy xuống thắt lưng bình tĩnh, phần quy đầu phá vỡ hai cánh môi hoa chậm rãi đưa thân gậy vào.
“A... Thật chặt...”
“Ba... ư... thịt của ba thật lớn... ôi...”
Tô Bối cong hai chân, trơ mắt nhìn dươиɠ ѵậŧ của Văn Quốc Đống đâm vào, cây gật thịt thô dài không thô bạo vọt vào giống lần đầu tiên.