Giọng điệu của Tô Bối không lười biếng câu người giống như tối hôm qua, lộ ra một cảm giác cung kính xa cách, không có một tia ngả ngớn quyến rũ nào.
Nghe thấy vậy, Văn Quốc Đống mặc quần áo vào, nghiêm mặt: “Vào đi...”
Tô Bối đẩy cửa đi vào, vẫn cúi đầu, đỉnh đầu hướng về phía Văn Quốc Đống.
“Ba…Chuyện là… Ừm…”
Văn Quốc Đống không kiên nhẫn nhíu mày: “Có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Tô Bối ngẩng đầu, đôi mắt hạnh đỏ bừng nhìn Văn Quốc Đống, trên mặt là vẻ chịu đựng khổ sở, thấp giọng hỏi: “Sáng sớm hôm nay Văn Uyển nói... Tối hôm qua là ba đưa con đến bệnh viện?”
Văn Quốc Đống nghe Tô Bối nhắc tới tối hôm qua, trong đầu bất giác nhớ lại hình ảnh Tô Bối bị sốt tới phát tình mơ hồ đêm qua.
Người đàn ông không kìm lòng được dừng một chút, xụ mặt gật gật đầu.
Thấy vậy, Tô Bối khẽ cắn hàm răng, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Kia... Đêm qua con hẳn là... Không có làm ra chuyện gì quá phận với ba đúng không ạ?”
Nghe vậy, Văn Quốc Đống nhìn kỹ thái độ cẩn thận lại dè dặt của Tô Bối, trên mặt người phụ nữ không thấy nửa phần bóng dáng lẳng lơ tối hôm qua.
Giống như ŧıểυ tao hóa câu người đêm qua, thật sự đang quyến rũ Văn Lê, mà không phải Văn Quốc Đống hắn.
Dưới ánh mắt đầy mong mỏi của Tô Bối, Văn Quốc Đống lạnh lùng trầm giọng nói: “Không có.”
Nhận được hai chữ này, Tô Bối thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi... Cám ơn ba...”
Nói xong, Tô Bối liền rời khỏi thư phòng.
Văn Quốc Đống nhìn Tô Bối bình tĩnh ung dung, không có chút xíu mập mờ nào, mặt mày trầm xuống.
Nghĩ đến người phụ nữ cởi hết váy áo ngủ mê man tối hôm qua, giữa hai chân lộ ra cảnh sắc ướt át dâm mỹ kia.
Tất cả những thứ đó, chẳng lẽ... Thật sự không phải để quyến rũ hắn...
Chỉ là, Văn Quốc Đống nhìn hạ thân đã dựng lên, con ngươi tối sầm lại.
Tốt nhất là Tô Bối không có suy nghĩ gì khác...
*
Buổi tối Lâm Quyên vốn tưởng rằng Văn Quốc Đống sẽ vì chuyện cơm tối mà nói gì đó.
Ai ngờ bà vừa lên giường, người đàn ông đã giơ tay tắt đèn đè bà dưới người.
“Ai da! Ông già này! Đã già đầu rồi ông còn gấp cái gì?!”
Không đợi được người đàn ông đáp lại, nụ hôn vội vàng lại hung mãnh liền rơi xuống.
Văn Quốc Đống là người không trọng dục, kết hôn nhiều năm như vậy, lúc còn trẻ cũng không thích mấy chuyện giường chiếu này gì, sau khi có Văn Lê lại càng không xúc động.
Sự hung dữ hiếm có đêm nay...
“Ừm, Quốc Đống...”
Lâm Quyên rêи ɾỉ một tiếng, thân thể kìm lòng không đậu nóng lên mấy lần, đang chuẩn bị cởi quần áo trên người Văn Quốc Đống.
Bỗng nhiên cảm giác được thân thể người đàn ông mãnh liệt cứng đờ, giơ tay kéo tay Lâm Quyên, xoay người nằm sang bên kia: “Quá muộn rồi... Ngủ đi...”
Lâm Quyên vừa định quấn lấy người tiếp tục triền miên, thì người đàn ông bên cạnh đột nhiên đứng lên.
“Quốc Đống? Anh đi đâu vậy?!”
Văn Quốc Đống nghiêng người, không cho Lâm Quyên thấy rõ cự vật sưng tấy dưới thân hắn, trầm giọng nói: “Vừa nhớ ra, công việc còn có chút chuyện chưa làm xong... Bây giờ anh đi xuống...”
Lâm Quyên không cam lòng: “Đã trễ thế này rồi... Ngày mai làm không được sao...”
“Không được.”
Văn Quốc Đống bỏ lại hai chữ này sau đó mặc quần áo vào đi xuống lầu.
“Chồng ơi, đừng ở đây, được không?”
Người phụ nữ cố gắng hết sức để kìm nén tiếng thở hổn hển thoạt nghe có thể dìm chết người.