Tay Tô Bối xoa trán đột nhiên cứng đờ, trong đầu có chút chột dạ di chuyển ánh mắt: “Chị có thể làm cái gì?”
“Nếu chị không làm gì cả...”
Ánh mắt mập mờ của Văn Uyển lướt qua người Tô Bối một phen, cuối cùng mới nói: “Vậy phía dưới của bác cả sao lại cứng như vậy?”
Nghe cô gái nói thế, trong chớp mắt Tô Bối ngừng hô hấp, ánh mắt lại tập trung vào cô bé trước mặt.
Khuôn mặt trẻ thơ của cô gái giờ đây tràn đầy vẻ thông thấu và tiêu sái mà chỉ người trưởng thành mới có được.
Tóc ngắn không quá tai, thoạt nhìn cũng có thể trông thấy bóng dáng mẹ của cô gái trên người cô ấy.
“Em...”
Tô Bối muốn hỏi sao cô ấy lại biết được, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Nếu cứ mở miệng hỏi như vậy, chẳng phải đang ngầm thừa nhận lời của Văn Uyển sao.
“Văn Uyển em là ai... Từ hồi trung học đã xem phim hành động... Lúc đàn ông động dục trông như thế nào chẳng lẽ em còn không biết?”
Từ nhỏ Văn Uyển đã là người tinh khôn, sao còn đoán không được Tô Bối muốn nói cái gì: “Mặc dù bác em lúc rời đi sắc mặt rất khó coi... Nhưng phía dưới của bác ấy ngay cả quần áo cũng không che được...”
Nghe đến đây Tô Bối liền nhớ tới chuyện tối hôm qua khi đầu óc cô mơ hồ, lúc Văn Quốc Đống ôm cô xuống xe, dưới mông bỗng nhiên đụng phải vật cứng... Hô hấp của cô trong chốc lát trở nên nhanh hơn vài phần.
“Chậc... Nhìn vẻ mặt này của chị... Đêm qua chị không làm bác cả?”
Nghe xong câu này, đầu óc Tô Bối trống rỗng.
Văn Uyển nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tô Bối, thì biết giữa hai người thật sự không xảy ra chuyện gì.
Có chút đáng tiếc lắc đầu: “Em còn tưởng rằng tối hôm qua chị chứng kiến cảnh dượng cháu bọn em loạn luân, nhất thời không nhịn được ép buộc bác cả em chứ...”
Tô Bối trừng lớn hai mắt, trên mặt nóng bỏng như bị lửa đốt: “Chị không muốn nhìn lén...”
Là mấy người cứ thích động dục ở khắp mọi nơi...
Nếu chậm thêm một bước nữa, nói không chừng còn có thể chạm mặt Văn Quốc Đống.
Nghe cô nói vậy, vẻ mặt Văn Uyển vẫn không thèm quan tâm: “Tối hôm qua vốn không muốn làm với dượng... Chỉ là vừa vào nhà ăn đã ngửi thấy mùi gừng tươi... Em nghĩ một hồi thì đoán người đang lén lút nấu canh gừng kia nɠɵạı trừ chị ra sẽ không có ai khác...”
“Còn không phải do em thấy ban ngày lỡ hại chị rơi xuống nước... Cho nên mới mời chị xem một ít phim hành động miễn phí... Chị thấy sao? Cảnh làʍ t̠ìиɦ của em cũng hay mà đúng không!?”
Nghe vậy, Tô Bối hít sâu một hơi, bây giờ cô không thể dùng hai chữ bội phục để hình dung: “Em...”
Văn Uyển ngồi chia sẻ kinh nghiệm quyến rũ Diệp Liệt Thanh với Tô Bối mà không giữ lại chút nào.
“Đàn ông á hả... Chẳng phải chỉ có thế thôi sao... Chỉ cần cây gậy kia đã cứng lên với chị rồi, thì trèo lên giường hắn thôi... Chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian...”
“Em làm sao nhìn ra?!”
Tô Bối nghĩ đến tâm tư của mình lại bị một cô bé nhìn thấu, trong lòng không ngừng ảo não.
Vậy thì chẳng phải lúc bình thường, tất cả mọi người Văn gia, kể cả Văn Lê Văn Quốc Đống đều nhìn ra sao?
“Chị dâu, chị cứ yên tâm 100% đi... Ánh mắt của người Văn gia cũng không có ở trên mặt, cặp mắt kia của bọn họ đều ở trên đỉnh đầu...”
Tô Bối biết, vì nể mặt mình mà lời này của Văn Uyển đã cố tình nói uyển chuyển hơn rồi, phụ nữ Văn gia... Mấy ngày nay ở chung, sao cô lại không nhìn thấu được.
Chỉ cần nhìn Lâm Quyên là biết... Đừng nói để ý đến cô, nhìn cô một cái cũng cảm thấy phí tâm phí sức...
Biểu tình Văn Uyển nhàn nhạt nghịch con dao gọt hoa quả trên tay, thấp giọng nói: “Đối với đám người nhà họ Văn kia... Mẹ em hận nhất là Văn Tuyết, tiếp theo là Lâm Quyên...”
Con ngươi Tô Bối lóe lên: “Người đàn ông tối hôm qua... Là chồng Văn Tuyết!?”
Dứt lời, chỉ thấy Văn Uyển tươi cười: “Chị dâu thật thông minh!”