Ánh mặt trời buổi sáng xuyên thấu qua rèm che nắng chiếu vào trong phòng, ấm áp và vô cùng thoải mái.
Trên chiếc giường lớn hoa lệ, thân thể trần trụi của Tô Bối nằm trên chiếc giường mềm mại, sắc mặt đỏ ửng, trên bộ ngực mềm mại cao vút bị bàn tay to xương khớp rõ ràng phủ lên.
Bụng trắng nõn bằng phẳng không có một tí thịt thừa, hai chân mảnh khảnh mở ra thật lớn, giữa hai chân có một cái đầu đang vùi vào.
Hai tay mềm mại của Tô Bối ấn đầu người đàn ông sâu vào trong hoa huyệt, đầu lưỡi đầy đặn của người đàn ông ở trong hoa huyệt bắt chước động tác của gậy thịt liếʍ láp qua lại, "Ừm... Ông xã ~ thật thoải mái ~ a ~ ông xã ~"
"ŧıểυ dâm phụ, nhỏ giọng một chút, căn phòng này không có cách âm..."
Sắc mặt Tô Bối bị liếʍ đến ửng hồng, ánh mắt mê ly một hồi lâu, mới phản ứng được đây là nơi nào.
Đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ khẽ mở ra, sau khi đầu lưỡi người đàn ông rời khỏi hoa huyệt, trong hoa huyệt dâng lên một cảm giác trống rỗng mãnh liệt.
"Ông xã... Chịu không nổi, anh mau tiến vào đi..."
Tô Bối khó nhịn rêи ɾỉ một tiếng, hai chân thon dài câu lên eo người đàn ông, đói khát nâng hoa huyệt cọ xát trên người anh ta.
Tô Bối nâng hông lên trên, chủ động dùng hoa huyệt nuốt lấy gậy thịt của người đàn ông.
Văn Lê đưa tay nhéo nhéo đầu vυ" cứng rắn như hạt anh đào, sau đó dùng sức bóp một cái.
Cả người Tô Bối run rẩy, đói khát kẹp chặt gậy thịt trong hoa huyệt.
Chỉ nghe người đàn ông trên người kìm lòng không đậu kêu lên một tiếng đau đớn, Tô Bối còn chưa kịp hưởng thụ, trong hoa huyệt đột nhiên tràn vào một luồng nhiệt...
Sắc mặt Tô Bối cứng đờ, biểu tình Văn Lê trên người càng khó coi không chịu nổi.
Một lát sau mới chậm lại, thấp giọng nói: "ŧıểυ tao bức kẹp thật chặt! Ông xã vừa mới tiến vào đã bị em kẹp bắn..."
Nói xong, một cái tát rơi xuống bộ ngực đầy đặn của Tô Bối, rút ra nằm ở bên cạnh.
"Bà xã... Gần đây anh quá mệt mỏi... Nghỉ ngơi một lát lại làm một lần nữa được không..."
Tô Bối nhìn thứ mềm nhũn dưới háng của người đàn ông, nhịn xuống bất mãn trong lòng gật gật đầu.
"Bằng không... Chúng ta đến bệnh viện..."
“Không được!” Tô Bối còn chưa dứt lời, đã bị người đàn ông lớn tiếng cắt đứt: "Đi bệnh viện làm gì? Em muốn anh không ngẩng đầu lên được trong gia tộc này sao?”
Tô Bối nhìn người đàn ông cố chấp, lại nghĩ đến mẹ chồng hung hăng dọa người, lông mày nhíu chặt lại với nhau.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Hai năm rồi, bây giờ mẹ thúc giục còn lợi hại hơn trước..."
Văn Lê không kiên nhẫn nghiêng người, "Bà ấy chính là lớn tuổi, nhịn một chút liền qua... Không cần phải quan tâm đến bà ấy... Hơn nữa chúng ta còn trẻ thì có con làm gì, sống hai năm thế giới hai người không tốt hơn sao!? ”
Tô Bối nhìn bóng lưng người đàn ông, sự trống rỗng trong hoa huyệt dưới thân chỉ tăng không giảm.
Thế giới hai người... Hiện tại đừng nói là em bé, Văn Lê là một người đàn ông lớn như vậy, ngay cả nhu cầu sinh lý cơ bản nhất cũng không thỏa mãn được cô, làm sao có thế giới hai người.
Cô và Văn Lê là tự do yêu đương khi còn học đại học, trước khi kết hôn cô căn bản không biết hoàn cảnh gia đình Văn Lê.
Hai người học đại học cũng không ‘làm’ qua, mãi đến khi Văn Lê cùng cô lĩnh chứng, cô mới biết được hoàn cảnh gia đình của Văn Lê, cùng với phương diện kia của Văn Lê... 'Không được'.
Cô chưa bao giờ hối hận vì đã kết hôn với Văn Lê, địa vị của Văn Lê ở Lâm thị là cao lớn cả đời cô cũng không thể đạt được.
Nghĩ đến đây, Tô Bối đặt hai cánh tay ngọc lên eo người đàn ông: "Chúng ta đã kết hôn được hai năm, thừa dịp bây giờ còn trẻ sinh con, vóc dáng cũng hồi phục nhanh chóng... Con thì để cho mẹ giữ, còn chúng ta có thể liều mạng với sự nghiệp..."
"Bối Nhi... Anh không muốn có con sớm như vậy..."
Văn Lê hôn lên trán Tô Bối, nhẹ giọng trấn an, "Em yên tâm, nếu tương lai em có trở thành thiếu phụ mặt đầy tàn nhang đi chăng nữa, anh vẫn yêu em như trước..."
Tô Bối cúi đầu, nghe lời ngon tiếng ngọt của người đàn ông, đáy mắt lạnh như băng.
Trên đời này cô không tin nhất chính là miệng đàn ông, hiện tại Văn Lê trẻ tuổi có thể nói với cô lời ngon tiếng ngọt, nồng tình mật ý.
Một khi cô thật sự hoa tàn ít bướm, không có vốn liếng làm lợi thế, sẽ bị loại gia đình này một cước đá văng ra, đây là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
*
Trong hai năm, cơ thể hư không đói khát của Tô Bối vẫn không nhận được sự an ủi thực sự.
Văn Lê bên kia đã kiệt sức ngủ thiếp đi.
Tô Bối ngẩng đầu nhìn thời gian, còn thiếu năm phút đến chín giờ.
Thời điểm này, đi ra ngoài đối mặt lại là mưa to gió lớn.
Tô Bối đi vào phòng tắm rửa sạch thân thể ướt dính, thay áo len dệt kim rộng thùng thình che đi bộ ngực đầy đặn, lúc này mới ra khỏi cửa.
Tô Bối vừa xuống lầu, Lâm Quyên đang trò chuyện vui vẻ với người khác trong nháy mắt liền kéo mặt xuống, "Giờ này mới dậy... Dân quê không có gia giáo như vậy sao? Người không biết còn tưởng rằng trong nhà không có ai, dạy dỗ ra đứa con gái như vậy..."