Thành phố đến chiều đã lạnh hơn nhưng tuyết gần như đã ngưng.
Thời điểm này người đàn ông cũng mới ngủ được một lúc nên Dương Hiểu Tình không tiện đánh thức, cô thay đồ xong liền chạy xuống bãi đỗ xe bên dưới lấy xe chạy đến bệnh viện. Trong nhà cô lại hết thuốc giảm đau nên không thể chần chừ, những khi như này cô đều tiện đến bệnh viện nên chẳng quên đem theo giấy tờ khám tổng quát lại. Cũng may hồi sáng đã đặt lịch trước nên có thể cô sẽ kịp về chuẩn bị bữa chiều tối.
Gần đây, cuộc sống của người phụ nữ bình lặng hơn trước nhưng cũng không tránh được những biến cố về mặt tinh thần. Thuốc an thần của cô vẫn được để ở góc tủ gần giường, thi thoảng cũng hay gặp ác mộng về những thứ chỉ vừa mới qua. Khi cố gắng để anh ra đi một thời gian thì bệnh tình cô cũng chẳng có tiến triển gì, những kết quả báo đến anh giống như một chiếc phao cứu sinh. Tự tìm được đường thoát trong chốc lát, cô cũng phải tìm cách yêu lại bản thân mình.
Giống như hiện tại vẫn có vô vàn chỗ hổng, ngay chính bản thân cô cũng không hiểu nó đến từ đâu và sửa nó như nào. Nhưng chỉ mới đây thôi khi gặp lại anh, cuộc sống giống như được cân bằng lại nên rất dễ chịu. Thứ cô lo chỉ là những cơn điên lại nổi lên, chỉ sợ lại khiến anh lo thêm.
Nghe có vẻ hơi khó chịu nhưng cũng chẳng biết làm sao, chấp nhận hy sinh từ cả hai bên có lẽ cũng bù đắp được đôi chút.
Dừng chân tại bệnh viện, đi qua vài tầng cuối cùng Dương Hiểu Tình cũng dừng chân trước phòng khám. Chỗ này cô chỉ đến để khám về dạ dày nên cũng không quá lâu, ngồi xuống nói qua về tình trạng rồi đi siêu âm, đợi một lúc chắc cũng xong.
" Dạo này em cảm thấy thế nào? " Vị bác sĩ nữ đã có thâm niên trong nghề dịu dàng hỏi Dương Hiểu Tình, chị nhìn ánh mắt mệt mỏi của cô gái trước mắt rồi nở nụ cười thân thiện. " Em lại mất ngủ hả?"
Cô chối không nổi với ánh mắt lúc nào cũng sụp xuống như này. " Chỉ là ngủ muộn hơn một chút. Với lại em cũng không ăn được nhiều, trong người rất khó chịu. Nửa đêm rất hay đau dạ dày, nó không phải không chịu được nhưng khiến em cảm thấy rất buồn bực."
Vị bác sĩ bắt đầu kê đơn thuốc, chị vừa viết vừa nói. " Nếu em muốn sống lâu hơn thì nhớ ăn uống, ngủ nghỉ đúng giờ đó cô gái. Sự cô độc với căn bệnh này sẽ triệt tiêu em nhanh hơn.. Vì vậy thư thái một chút, chị hay đến phòng trà xem em đàn lắm. Đúng là tài năng trẻ, chị yêu cái cách em đặt tâm tư vào bản nhạc nhưng đừng để mình cuốn theo nó quá lâu. "
Dương Hiểu Tình hơi nhói đâu đó trong lòng, cô chỉ khẽ cười chẳng biết nói gì. Ngày trước cô muốn chết một cách nhẹ nhõm, im ắng trong một căn phòng tối tăm, giống như cách những kẻ đơn độc muốn ướm mình xuống với hương đất đầy thầm lặng. Nhưng mỗi khi nghĩ lại, cô còn quá nhiều điều muốn làm, cô còn muốn được ở bên cạnh người đã chạy trốn khỏi mình bao nhiêu năm trời ròng rã đó. Đã thương kẻ đó đến mức khô cằn cả tâm hồn nhưng chưa từng rời bỏ, đôi khi bản thân cũng luôn tự hỏi trên đời lại có thứ thương tình đẹp đến vậy sao? Cô từng nghĩ nó đẹp đến mức chẳng ai thấy được sau những vỏ bọc, chân thành năm đó đến giờ không rõ tăng thêm hay giảm đi, nhưng hẳn là bản thân cô không từ bỏ được. Giống như căn bệnh này, phải có thuốc, nhất định phải có, giống như giả thiết cả đời chẳng thể thay thế được.
" Em đi qua phòng An Tự siêu âm nhé. Cậu ta chắc chờ em nãy giờ đó." Dương Hiểu Tình được đưa một tờ giấy ghi tên thuốc, cô cũng nhanh cúi chào bác sĩ rồi rời đi.
Phòng siêu âm cũng cách vài bước chân nên Dương Hiểu Tình cũng không vội, cô đi đến quầy thuốc ngược chiều với nơi khám trước. Thực ra siêu âm cũng chỉ để xem vết loét trong dạ dày có tiến triển không, nếu nguy cấp hơn mới thay thuốc. Gần hai tháng nay tiến triển bệnh tình cô có phần tốt hơn nên chẳng có lí do cô lại chẳng nghĩ mình sẽ nặng hơn.
Đi được vài bước thì người phụ nữ nhận được điện thoại từ Trần Mặc Cảnh, anh hẳn mới ngủ dậy nên tiếng hỏi thăm hơi mệt mỏi, nghe mà khiến cô cũng tuôn theo dòng cảm xúc của anh.
" Em đi đâu vậy? " Anh xúc miệng xong vừa dùng khăn khô thấm qua lớp nước trên mặt vừa hỏi.
Cô cũng chưa kịp trả lời mà đưa bảng thuốc cho cô y tá rồi ngồi ở ghế chờ gần đó. " Em đến bệnh viện một chút, sắp xong rồi. Mà tối anh muốn ăn gì?"
Trần Mặc Cảnh đứng lại vài giây trước cửa phòng tắm, lúc sau anh hỏi lại. " Gì cũng được. Bác sĩ nói bệnh tình như nào? "
" Cũng không có gì xấu đâu, chút về em sẽ cho anh em giấy khám. Giúp em lấy đồ ăn của con cún trong bếp, cho nó ăn giúp em."
Anh có vẻ yên tâm hơn nhanh chóng đáp lại. " Được rồi, em khám đi. Anh cúp máy trước."
Xong xuôi Dương Hiểu Tình cũng đứng dậy đi lấy thuốc rồi trả tiền, chần chừ một lúc lâu cô mới quyết định đi đến phòng siêu âm. Nơi đó chẳng có gì khiến cô có đủ kiên nhẫn đứng mất vài phút trong đó, từ cái đợt theo đuổi người đàn ông đang thảnh thơi ở nhà cô như kiểu kị đàn ông đến cả mức tiếp xúc cũng không được thoải mái.
Bước vào trong căn phòng trang bị đủ loại máy móc hiện đại, mùi thuốc cũng khác hẳn so với những khác khiến người phụ nữ không ưa thích chút nào. An Tư cũng nhanh chóng có mặt như một vị thần với sự chỉnh chu khác thường, anh đứng không quá gần với cô nhưng có thể nghe rõ mùi hương quen thuộc đã lâu không ghé đến. Anh vui mừng đưa tay hướng về ghế, vui vẻ mời chào. " Ngồi xuống nói chuyện chút đã."
Dương Hiểu Tình khẽ cười, cô để túi xách xuống ghế rồi lắc đầu. " Khám nhanh tôi còn về. Hôm nay nhà có khách."
An Tự để lộ rõ sự nuối tiếc, trong lòng lại chẳng biết khách nam hay nữ nên cứ phân trần mất vài phút mới chuẩn bị dụng cụ. " Dạo này em còn hay buồn nôn không? Máu còn sộc lên không? "
Cô ngồi xuống chiếc ghế đơn cho bệnh nhân ở góc tường, cũng không giấu diếm gì an tâm nói. " Cũng không đến mức nguy hại như thế, đau thì vẫn có nhưng hai trường hợp anh nói thì tôi đỡ nhiều rồi. "
An Tự đeo găng tay vào, thêm chiếc băng khẩu y tế khiến đôi mắt một mí của anh chẳng hoàn hảo như trước. Anh quay lại nhìn cô rồi chỉnh lại ga giường và gối. " Được rồi, lên đây để khám mà còn về đãi khách quý nào cô nương."
Dương Hiểu Tình để áo khoác lại ghế, bước chân cô vẫn có chút nán lại như thường lệ. Tuy chẳng có gì đáng sợ nhưng bọn đàn ông đúng là vẫn phải phòng trừ. Nói đi thì cũng nói lại, từ ngày An Tự khám cho cô đến giờ cái chứng đề phòng ngày càng cao. Đến khi ra khỏi bệnh viện vẫn không quên được sự quan tâm không đáng có của anh ta, cô như kiểu bị dị ứng với mấy thứ đó. Chả biết nói sao nhưng cũng cứ lao thẳng xe về nhà sau mỗi lần như vậy.
Bên dưới chung cư cô sống có một siêu thị nhỏ nên sau khi gửi xe xong là đi mua đồ luôn. Thời đại giờ nhiều món để lựa chọn nên mấy vụ này cô không dành, cứ lượn hết hàng thịt, cá rồi tôm cuối cùng cũng chẳng biết mua gì. Cuối cùng cô đứng nán lại ở hàng tôm, hôm nay trông con nào cũng chắc thịt, còn cả mấy con tôm càng xanh nữa nên cô chẳng chần chừ lấy cả một nửa chỗ đang bán rồi nhanh chóng chuyển qua hàng rau. Cái thứ mà cô chẳng bao giờ bỏ qua đó có thể là khoai tây, dù là ăn nghiền, chiên hay xào cô đều yêu thích nó, thêm chút rau xanh nữa chắc cũng đủ bữa tối.
" Em mua gì nhiều thế? " Giọng nói quen thuộc vang vảng sau lưng người phụ nữ khiến cô giật bắn mình, mấy bó rau đang lựa trên tay cũng rơi hẳn xuống. Cuối cùng đến lúc quay ra sau thấy Trần Mặc Cảnh với xe kéo hàng toàn bánh kẹo cô cũng đến chịu. Nhưng cũng không quên đáp lại. " Mua để ăn chứ làm gì, anh hỏi thừa."
Anh đứng bên cạnh cô lựa mấy hàng nấm gần đó, cuối cùng chốt mấy bó nấm kim vừa vừa vứt vào giỏ cô. " Anh thích ăn nấm kim."
Dương Hiểu Tình chợt cười, cô cũng hiểu được đôi phần tâm lí anh nhưng không trả lời theo ý anh muốn. " Đó là chuyện của anh. "
Anh thấy vậy lấy thêm cả một chút cải xanh, thứ mà cô ghét nhất nên vừa nhìn thấy đã khó chịu nhìn anh. " Món này anh để xe hàng của anh đi."
" Anh chỉ cầm chưa tính mua. " Anh vội giải thích nhưng không tránh được ánh mắt tĩnh lặng của cô, dù có lúc cũng hùa theo câu chuyện của anh nhưng cô vẫn hay tập trung vào việc mình đang làm hơn. Lựa xong mấy món linh tinh cô mới quay sang nhìn anh. " Em muốn tìm dâu tây, anh tìm giúp em đi. Loại nào ngọt đừng chua nhé."
Anh nhìn cô, đôi mắt chững lại vài phút nhìn sự cẩn thận sắp xếp lại xe hàng. " Được rồi, đừng đi đâu xa. Anh quay lại liền."
" Ừ nhanh lên đấy, em hơi mỏi chân nên không muốn đi." Cô cười đáp lại, nhìn sự nhanh nhảu của anh cũng không tránh được những cảm xúc mới chớm nở. Nghĩ thôi cũng như vợ chồng sắp cưới vậy, dù là ảo tưởng ra đôi chút lòng cô cũng vì nó mà vui hơn nhiều.
[... ]
" Dương Hiểu Tình, em có muốn xem phim gì không? " Bữa cơm chưa trôi anh đã nằm thả mình trên chiếc ghế sofa dài rộng, dĩ nhiên chẳng quên lấy thêm một chiếc chăn mỏng, một chút độ ăn và một bộ phim quá lứa tuổi một chút.
Người phụ nữ chỉ vừa mới tắm rửa xong nên còn hơi lạnh trong người. Cô vừa ra đến phòng khách đã nhảy vào chỗ trống nằm trong vòng tay anh, tuy có chút không phải với con người cô hiện tại nhưng hẳn dần sẽ quen. Lúc đầu chỉ định lấy chăn thôi nhưng nhìn ánh mắt dụ dỗ của anh cũng không tránh nổi. Ngoảnh đi ngoảnh lại phim đã đến đoạn gây cấn, tuy mới là hôn nhau thôi cũng đủ làm vòng tay của người đàn ông có lực dẫn nhiệt tốt hơn. Cô vội thốt lên. " Anh thấy người trong phim giống anh không? "
Trần Mặc Cảnh cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, anh không hài lòng lắc đầu. " Xét về nɠɵạı hình anh hơn nhiều chứ? Sự nghiệp cũng thế.. Không thể bỏ quên là anh đâu yêu người phụ nữ đó. Phụ nữ bọn em đều muốn nghe lời ngọt ngào như hắn ta chứ gì? "
Cô tựa đầu vào lồng ngực anh, trầm mặc nói. " Không phải lúc nào hoạn nạn đều tự mình gánh vác sao? Nhưng lại chẳng quên đoạt lấy những điều mình muốn. "
" Đấy là bản năng xấu tính thôi mà cô nương. " Anh nói được vài câu thế thôi chứ tâm lí chẳng hiểu nổi mấy nội dung trong phim, đến đoạn đánh đấm thì có chút hứng thú, mấy đoạn tình cảm muốn ngứa ngáy cả tâm hồn. Nhưng đối lại người phụ nữ lại chăm chú xem từng chi tiết nhỏ nhặt, thậm trí mấy đoạn nồng nàn của người ta cô cũng xem với một cảm xúc khác người, trông cứ buồn buồn đến lạ. Có lẽ vì thế anh chỉ nhìn cô rồi xem xét với bản chiếu trên màn hình, nội tâm cô sâu sắc hơn nhiều nên đôi khi còn vô tình rúc vào lòng anh khóc, đúng là có vài đoạn sự vô tình của người đàn ông như chiếc dao vô hình động vào kí ức của cô vậy.
Cô chỉ chợt nói. " Tên ngốc này.."
Nghe xong anh chỉ muốn gọi điện cho Lục Khương Thâm, phim hay cái khỉ.. Hắn lại lừa anh một vố rồi, anh em như nòng đạn bắn ngược, chẳng trúng đích chút nào.