Gió đã xuyên qua tấm kính dày, lạnh thấu cả thân xác mỏng manh. Cuối cùng trời vẫn chỉ mang trên mình thứ u ám chẳng mưa cũng không trở về khoảng oi bức của trời hạ. Đôi mắt kiên cường của người phụ nữ sau sự tôn nghiêm đã thoáng mang lệ ra khỏi khóe mắt cô độc. Nơi nào đó chợt thổn thức trong trốn e hãi, chỉ cần gặp phải ánh mắt trầm tĩnh của người đàn ông đã im ắng đến bất tận.
Bàn tay thanh mảnh mang trên mình vô vàn dấu vết chai sạn khẽ run lên trong cơn đau. Cuối cùng cô không cầm cự khỏi trời hạ, vào một ngày cuối tháng chẳng oi ả vô tình bắt gặp lại sự mềm yếu. Mây trời cũng ngập ngừng như cách bắt nhịp thương cảm qua một cây cầu gãy khúc. Giữa một khoảng cách đầy trắc trở, Dương Hiểu Tình chẳng lấy nổi can đảm nhìn người đàn ông. Hơi thở cô đuối dần, ánh mắt trở nên lơ đãng gửi vào mây trời. Có thể từ khi bản thân muốn chạy về miền đất độc thân, cô đã chẳng muốn thử lại sự nhớ mong vô bổ này. Chỉ là đột nhiên thương tâm tựa hương mật khiến ong bướm giúp hoa nảy nở... Chẳng may lại giao phối một thứ hoa không hài hòa.
Đứng ở hiên nhà đem theo sự bạc bẽo vô thức cuối cùng ánh mắt người đàn ông cũng trĩu xuống. Cảm giác lâng của thứ vị chua xót như lên men trong cơ thể, từng chút tựa axit ăn mòn mọi giác quan. Anh vẫn cầm chắc chiếc điện thoại đã bị thời gian làm mờ đi màn hình và phần ốp lưng. Trông nó cũ rích đến mức chỉ cần nhìn qua cũng có thể đưa anh về thời lạc hậu. Chỉ có điều bất cứ phương tiện nào nghe rõ âm hưởng của cô ấy đều đáng trân trọng.
Từ một khoảng cách không quá xa nhưng lại mang chiều sâu vô tận. Hơi thở Trần Mặc Cảnh cũng đem theo thứ gì đó nặng nhọc mà điều hòa lấy thân nhiệt. Cuối cùng ánh mắt anh cũng ghé qua sự tĩnh lặng, nụ cười thoáng qua một cách nhẹ nhàng rồi cúi đầu xuống. " Bây giờ chúng ta gặp nhau được không? " Giọng anh có mang theo chút chờ đợi không hề có sự cưỡng chế.
Có thể không gian bó kín hơn ngoài thiên nhiên khiến Dương Hiểu Tình trầm mặc đi đôi phần, cô hạ ánh mắt nhìn trời đất xuống. Cuối cùng lòng cũng chỉ bồn chồn khó đứng lên, khó nhìn về một điểm ôn hòa không xa. " Không phiền anh? " Cô cẩn trọng hơn một chút để mở lời, gió trời cũng không thuận lòng. Tình cảnh thực tại lại tựa chớp chỉ cần nhoáng cái đã không rõ hành tích ban đầu.
Phía đầu dây chỉ lạnh nhạt như một bản tính vốn có mà thở hắt ra rồi đưa mắt nhìn lên trời. " Không có. "Mây trời vô ngả xám xịt hóa thành sự bất an nhưng với người đàn ông lại đem một chút ít bình thản. Anh định mở lời nói tiếp rồi lại thôi mà quay lưng bước vào trong. Mãi sau khi đứng trong phòng ngủ anh mới nói, cô cũng chẳng đáp nãy giờ chỉ mang theo sự trầm mặc khó ở. " Thay đồ đi. Tôi đợi em bên dưới. "
Chớp nhoáng cả trời đã sáng rực rồi vội dịu đi để lại sự âm u hồi đầu. Ở một góc tường sát tấm kính sự lạnh lẽo như vụt qua người phụ nữ. Ánh mắt Dương Hiểu Tình khi ấy vẫn trầm mặc không có chút động tĩnh nhỏ nhẹ nào để rung hòa như kẻ thường. Khi đó cô cũng chỉ mang bộ dạng thờ ơ, rồi tắt điện thoại. Chả ai hiểu nổi sự bình tĩnh của cô thầm lặng đến nào, cho đến khi điếu thuốc trên tay cô dần tàn, bản thân khẽ nhấp một ngụm rượu, lệ vội thả mình trên gò má lần nữa.. Mọi chuyện thực sự chẳng ổn, bản thân cũng bất lực đến mức vội tìm đến sự cấm kị cô từng nói là oán hận.
Cứ ngỡ chỉ cần lòng căm ghét là có thể xóa nhòa mọi thứ nhưng đã đến mức oán hận lại càng khắc cốt ghi tâm ba chữ " Trần Mặc Cảnh ". Sự lâu bền từ đầu trong chuyện tình cảm một lần cũng không có. Thế mà trong hồi ức để cảm hóa thực tại luôn có sự dai dẳng đến mức qua năm mùa hạ không dám bước đến một mối quan hệ khác. Sự ngu muội vẫn luôn đem một hình thức mờ ảo chẳng thể để ai rõ đường lối tách ra. Dương Hiểu Tình ngay từ đầu đã đem mình đặt cược trong mối quan hệ này, nếu cô kéo đứt sợ dây này sẽ chẳng có bất kì lưu luyến của thương cảm nào. Vì thế giờ hưởng chút bi đát của nhánh hoa cuối mùa chẳng thể trách ai, cứ tìm mất hóa tình nồng rồi hóa kiếp đơn tình.
Bước chân cuối cùng đủ can đảm rảo trên sàn nhà, không gian cũng trở nên bất bình trong sự quái dị chưa được che lấp đi. Dương Hiểu Tình cố tìm lấy một bộ đồ đẹp, thanh lịch có chút tôn nghiêm của người phụ nữ độc thân nhưng cuối cùng lại lặng nhìn tủ đồ. Lòng cô như trở về tiềm thức, lâu nay cô cũng chẳng rõ anh thích cô ăn mặc như nào? Cuối cùng chỉ tự chọn lấy bộ đồ treo đó suốt một năm từ khi mới mua chưa mặc một lần, vẫn như cô ưa thích là chiếc váy hở lưng. Thứ chẳng mang lại cho cô chút tôn nghiêm nào đối với một nam nữ ngồi nhậu..
[... ]
Khác với nơi Dương Hiểu Tình nghĩ đến, không gian quán lại đem sự thâm trầm làm nền chính. Khách đến có thể ngồi ở khoảng chung hoặc có thể thuê lấy một không gian riêng. Người đàn ông gần như là khách quen cũng chẳng hỏi cô đến một tiếng tự chọn lấy một căn phòng riêng.
Trần Mặc Cảnh từ tốn lời nói nhận lấy chiếc chìa khóa từ tay nhân viên rồi quay lại nhìn Dương Hiểu Tình một cái. Coi như thấy cô hiểu ý bước chân anh mới có chủ ý bước tiếp, chỉ là khi này chân ai rẽ theo một hàng lối nhất định đều có khoảng cách tôn trọng nhau.
Căn phòng anh thuê cũng không quá xa chỉ cách đó vài bước chân, trước khi vào đó phải mở khóa. Trông có chút cũ kĩ từ không gian nhưng chất liệu thì lại có giá trị cao, khiến người đến có thể bị níu chân ở điểm quay về. Trần Mặc Cảnh trong mấy việc này khá nhanh nhẹn, chả cần phải cúi xuống tìm ổ khóa cũng có thể thuần thục. Với sự khiêm nhường anh đứng sang một bên chờ cô bước vào, trong bộ đồ thoải mái cũng khó nhận ra sự bó chặt của anh trước đây.
Rượu cạn nửa ly, lời chưa một tiếng. Ai cũng giữ cho mình một khoảng trầm mặc nhất, có khi đôi mắt cũng vô tình chạm nhau nhưng rồi lại hạ xuống. Cho đến khi Trần Mặc Cảnh giữ chặt lấy chai rượu, đôi mắt kiên nhẫn hơn đợi người phụ nữ để tâm đến mình. Nhưng rồi cô chỉ hạ ánh mắt xuống, thân xác cũng vô thức nằm trên mặt bàn khiến mọi thứ rung chuyển, ly rượu nhẹ nhàng rộn lên thứ âm thanh sắc bén.
Ánh đèn mờ của căn phòng như bị đem đi đâu đó, chẳng còn bất kì sự bình yên nào mà lại giống như cách giam cầm. Người phụ nữ tựa nhành hoa héo úa hạ mình xuống, buông lỏng cả thân xác yếu ớt trước mắt người đàn ông. Cuối cùng cô chẳng chịu đựng được cảm giác này, mệt mỏi đến tột độ. Tựa như chìm vào bóng đêm bị quan tòa buộc trả lời. " Cô còn yêu anh ta không? "
Thực sự khó xử đến mức ngay từ đầu đã muốn chạy trốn, trái tim của cô rõ ràng không có ý trí trước mặt anh ta. Rõ ràng biết mình không thể trấn tĩnh nhưng vẫn khờ dại bước theo. Ngay từ đầu đã nhu nhược, không có đến một bản lĩnh để chạy tiếp.
Ánh mắt Trần Mặc Cảnh bất chợt mất đi chút kiên nhẫn, bàn tay cũng nới lỏng chay rượu. Cho đến giờ phút này giống như họa đến mùa sinh nở cứ từ chút rải rắc lên không gian u trầm. " Nếu không đối diện được sao còn chấp nhận gặp mặt tôi? Nếu đã nhớ sao không òa vào lòng tôi như năm đó? Có phải em lớn rồi, tự lo được rồi không? " Âm thanh chỉ mang theo chút uẩn khuất từ lâu áp đặt lên người phụ nữ. Cho đến khi mái tóc ấy vẫn xõa xuống chiếc bàn che đi cả gương mặt, người đàn ông cũng không lưỡng lự đứng dậy rời đi.
Tiếng giày vọng lại rõ như tiếng uất ức vỡ lòng, giông bão đã hạ mình lui về để lệ trời đi qua từng nóc nhà. Cuối cùng âm thanh đó cũng dừng lại mà chẳng có thêm một tiếng mở cửa, thứ nhận ra cuối cùng chỉ là mùi thuốc. Có lẽ khoảng cách đó lại mang được cho hai người sự thoải mái.
Trần Mặc Cảnh đứng trong góc khuất, anh gần như không có ý định bỏ cuộc mà đem lên mình sự kiên nhẫn. Từ ánh mắt cũng hạ xuống để cho cô dễ chịu nhất, chỉ có như thế mọi mới quy về một sự ổn thỏa. " Nói chuyện với tôi khó khăn lắm với em sao? " Giọng nói anh thâm trầm đi vào dòng tâm trạng dày đặc của người phụ nữ cuối cùng chỉ nhận được ánh mắt bất lực của cô.
Dương Hiểu Tình khẽ cười. " Không có, em chỉ không nghĩ sẽ có một ngày phải phơi bày tâm trạng này với anh. " Sự chú ý bất giác chuyển qua không gian ồn ào bên ngoài, ánh mắt như bị mưa tẩy trôi đi lớp ngụy trang. Vừa mang chút lo hãi, có chút can đảm nhưng lại không trốn nổi lại cách nhìn anh với thương tình dày đặc. Cô cứ tựa thấy xung quanh mình là nơi thẩm phán, nhất định đã chọn khi tâm can yếu đuối mà chèn ép lên. Tê nhức đến nghẹn thở nhưng không tránh khỏi cách quan tâm của anh.
Khói thuốc cũng nhả ra một hồi lâu trước đó, ánh mắt người đàn ông hướng qua nhìn bóng người kề cửa sổ. Gương mặt ấy gần như tiếp xúc với nước mưa không ít nhưng chẳng có ý rời đi. Có thể cho thấy anh hơi vô tâm một chút khi mái tóc cô đã cắt ngắn một chút mà không nói một lời. Chỉ là cô ấy mang sự lạnh lẽo hơn xưa, cái bất mãn cô nhận được ngày càng khóa chặt lại. Sau sự mệt mỏi, con người ấy lại đem cho mình một bề ngoài mới áp đặt lên xúc cảm. Nói ra giống như cách thay đổi gia vị một món ăn, có thử đi thử lại vẫn nhận ra chút thân quen mà chẳng tránh được thứ vị mới trước đó.
" Năm năm nay cuộc sống của em tấp nập hơn nhiều, công việc cũng nhiều sao không chọn lấy cho mình một người bên cạnh?" Trần Mặc Cảnh đề cập rất nhanh với sự thẳng thắn. Thời hạn là cả một quãng thời gian dài nhưng chưa từng cô chọn lấy một ai, lúc nào cũng một mình trên mọi con đường. Sự sắt đá đó bao nhiêu năm cô khiến mình trở nên mặc cảm nhưng cũng trưởng thành lên không ít. Rõ ràng trong anh từng nghĩ khi mình quay lại cô sẽ không ngó một lời. Cuối cùng lại là cô oán trách trong sự ấm ức lạnh lẽo, vẫn chọn cách vừa hận vừa nhớ mà chạm nhẹ lên cánh môi anh không có chút miễn cưỡng.
Hôm đó trước ống kính một mình thân xác nhỏ bé ấy đã vứt bỏ hết lòng tự trọng để chạy đến gần người đàn ông. Ngay từ đầu đã là lấy cớ muốn dằn vặt kẻ gây tổn thương nhưng lại đem tham vọng giấu kín trong đó. Đến khi họ đồn tai nhau trong tiếng nói ồn ào ngoài kia cô là kẻ phá hoại tình cảm người khác.. Giá cổ phiếu đi xuống, một mình cô giấu hết không để ba mẹ biết. Phải bỏ tiền túi mua chuộc hết đám nhà báo cuối cùng vẫn không thành.. Tin đồn vốn là cát bụi chỉ cần gió cuốn nơi đầu cũng đầy lấp.. Họ đâu hiểu bản thân cô ấy đã như thế nào?
Người phụ nữ bất đắc dĩ cười. " Đàn ông đều coi em là bông hoa để nuôi dưỡng.. Chỉ cần ngủ với em một đêm, họ có thể cho em mọi thứ? Còn anh, anh cho em là gì? " Dương Hiểu Tình nhấp một ngụm rượu trong ly của người đàn ông, ánh mắt lạnh nhạt hạ xuống. Xã hội này như một quy luật tiền rải người theo, hô mưa gọi gió tùy đồng hưởng. Số người đứng trên màn ảnh lớn cũng phải hạ thân trước mấy kẻ mua họ với cái giá trọc trời. Đều có sự đánh đổi để lấy danh vọng..
Trần Mặc Cảnh hút lấy một hơi thuốc sâu, ánh mắt vô tình trở nên thất thần trước thế trần kẻ phàm. " Em không phải là một bông hoa. Em là chiếc kim của sự trầm mặc.. Họa thẫm đỏ như cách họ đâm phải cuộc đời em.. " Âm thanh có chút bi đát trong cách thâm trầm của người đàn ông như tiếng nhạc không lời phá vỡ khoảng cách. Cô gái đột nhiên bật cười rồi uống lấy một ngụm rượu lớn, rồi thêm một ly nữa, ly nữa.
Dương Hiểu Tình vội nhìn người đàn ông vẫn không dịch chuyển một chút, chính anh ta mới là kẻ cặn kẽ hiểu cô. Rõ ràng trước sau hóa bất phân trái phải anh đều nói rõ được tâm người. " Bao giờ anh quay lại? " Giọng nói cô có chút nán lại thời gian, cuối cùng ham muốn cũng rõ ràng như cơn mưa trước mắt. Chỉ có điều niềm tin của cô không có nên ánh mắt đã rời anh trước đó.
Trần Mặc Cảnh đưa mắt nhìn tiết trời đã ngớt mưa, bóng cô cũng đem theo sự lẻ loi nhất thời với tấm lưng u ám đôi phần. Về một khoảng nào đó anh muốn đưa cô về nhà hơn đến nơi đây, tính khí ấy với rượu có chút dãi bày nhưng cũng có sự tôn nghiêm về khoảng cách. Cô không bao giờ nói hết ý, lúc nào cũng để lại cho mình một khoảng. Chỉ mong khi xong xuôi bộn bề cô có thể ngủ một giấc say. Cuối cùng anh thở hắt ra khẳng định." Nếu em gọi tôi sẽ đến.. "
Khi đó bóng lưng người phụ nữ có chút xa lạ hơn trước, vẫn là cách thờ ơ với lời nói mà tâm bất chợt rung cảm. Đôi mắt khẽ cụp xuống lược bỏ đi chút mệt mỏi, chân tay cô nhờ men rượu mà không minh mẫn như hồi đầu. Có phải vậy mà cảm nhận cũng bị ảnh hưởng không? Thực sự khó chịu đến mức muốn trốn tránh. Nhà cô không gần đây, công ty cũng không muốn về trốn kinh hãi ấy.. Đột nhiên chẳng biết đi đâu sự lạc lõng như gió xé ngang. " Đêm nay giúp em thuê một phòng được không?"
" Được. Em say rồi, tôi đưa em về.. " Trần Mặc Cảnh vứt điếu thuốc xuống mặt sàn rồi dùng mũi giày nhay lên. Cuối cùng bước chân anh cũng rời khỏi góc khuất mà bước đến đỡ lấy bờ vai đơn độc của người phụ nữ. Khi đó cô chỉ khẽ cười rồi cúi mặt xuống với sự tự tôn cuối cùng, bàn tay thanh mảnh đem chút khí lạnh cũng gạt tay người đàn ông xuống.
Dương Hiểu Tình đứng dậy, khoảng cách có chút gần kề thoảng cái đã thấy mùi hương của đối phương. Bất chợt thấy nhớ lúc ấy cũng hết, ham muốn khi đầu chỉ là gặp mặt nhau một chút giờ chỉ còn lại sự bất an. Ngộ lỡ cô lại xà vào lòng người đó một lần nữa liệu có phải là quá dễ dài? Mâu thuẫn dần nảy sinh ra nhiều hơn cuối cùng cô chỉ khẽ cười nhìn anh. " Cảm ơn vì tối nay.."
[... ]
Cuối cùng sau khi thuê xong phòng Trần Mặc Cảnh không quay về luôn mà còn thận trọng đưa người phụ nữ bên cạnh về. Anh không hỏi nhiều chỉ đi phía sau cô tránh cảm thấy phiền. Trước khi cô xuống xe khóe mắt đã hửng đỏ, trước đó cũng chẳng nói gì chỉ xõa tóc hướng ra ngoài cửa xe. Rõ ràng bản thân có nhiều khuất mắc nhưng một câu nói ra được thì đã lấy hết can đảm.
Bước chân Dương Hiểu Tình vội chững lại mang chút chần chừ mà quay người lại nhìn người đàn ông. Cô đã bình thường lại, tâm trạng nhìn qua có chút ổn định khiến anh cũng bớt bận tâm. " Tiễn đến đây được rồi.. " Lời nói thoáng qua cũng rất nhanh, sau đó cô cũng rời đi chẳng để lại chút lưu luyến gì. Bước chân tôn nghiêm ấy khuất dần sau ngã rẽ, cô chẳng chào anh một lời cũng không cười.. Chỉ để lại một ánh mắt đầy hy vọng.
[... ]
Về đêm tại khách sạn hoàng gia hoảng loạn hơn bị phóng hỏa, người ra kẻ vào đều mang sắc mặt tái nhợt. Cuối cùng tin tức chỉ dừng lại ở việc công chúa nước Anh bị sát hại trong phòng kín. Chẳng ai dám to nhỏ đến một lời, việc họ lo lắng cũng chỉ là mạng mình thế nào?Có vài người cũng rời khỏi khu vực xa hoa đó nửa đêm đi thuê một nơi khác. An ninh sau khi được thông báo cũng vây kín hiện trường, sau một hồi thông tin thì không nhận được dấu vết gì. Trên người nạn nhân bị đâm một nhát, có độc dược lạ... Tuy nhiên do bị đẩy ngã từ phía sau phần sọ não cũng bị ảnh hưởng lớn.
Nửa tiếng sau Trần Mặc Cảnh cũng có mặt tại hiện trường vẻ mặt cũng có chút thương cảm rồi đi theo người khám nghiệm tử thi đến bệnh viện. Nếu kĩ lưỡng không lòng vòng có thể anh phải về nước một chuyến. Nghi lễ gia giáo của Trần gia không phải nói không có thể kháng lại. Nói ra với người như Juhi ông nội anh chắc hẳn sẽ không bỏ qua dễ dàng. Muốn yên lành để lắng xuống nhất định phải mạng trả mạng. Giờ lòng anh chất ẩn mới hiểu câu hỏi của coi đêm qua..
Không phải là " Bao giờ anh quay lại? " Mà là " Anh có dự định quay lại nước Mỹ không? "