Dương Hiểu Tình bắt đầu lặng dần đi, cô không nghe rõ anh nói gì. Trước mắt với cô gần như là mệt mỏi, sự tê cứng của thân xác trước cái lạnh. Hóa ra ở đời người vẫn có cái tình yêu nghe qua có vẻ chỉ toàn gây tổn thương, nhưng đối phương lại cần nhau như vậy.
Người đàn ông trước mắt không nói gì sai, mỗi một lí do đưa ra đều mang tính thuyết phục. Anh không phải muốn bỏ cô ở lại, anh chỉ muốn người anh yêu có thể bước vững hơn. Thậm trí về sau anh có thể mất đi thứ quý giá đó, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là một cảm xúc hối hận mà sẽ có chút đau đớn trong một cái nhìn ở tương lai. Một chút!
Trong cái trắng mờ ảo, những bông tuyết bắt đầu trở lại khiến thành phố trở nên tĩnh lặng.
Trần Mặc Cảnh quay người ra phía xe, anh nhận thấy cái lạnh rõ hơn. Thời gian cũng chuyển về tối hơn, ở ngoài lâu cũng không tốt cho sức khỏe.
" Không nói nữa, tôi đưa em về. " Người đàn ông quay lại lên tiếng, biết cô không muốn lại gần nên anh chỉ đợi cô đi trước mới bước theo.
[... ]
Không gian trên xe thoáng ra tại một chạng đèn đỏ, trong xe cũng chỉ còn lại mình Dương Hiểu Tình mơ màng không yên giấc.
Tiếng đóng cửa xe có chút khiến cô chút nhức đầu, nhưng cũng không hề mở mắt ra nhìn người đàn ông bên cạnh một chút. Thực tại, cô không muốn nhìn người đàn ông đó. Dạ dày cô còn hơi đau, đầu cũng bị rượu làm cho hơi nhức. Cái gì cũng có hậu quả về sau nhưng dần thấy cũng quen.
" Dậy uống chút trà đi. " Giọng nói có chút thâm trầm của người đàn ông gần như không lay động phần nào người thiếu nữ. Anh nhìn qua vẻ mặt mệt mỏi ấy một lần rồi quay về thắt dây an toàn. " Uống một ngụm cho ấm người, nó giúp em dễ ngủ hơn một chút. " Người đàn ông không lấy làm nhàm chán, chỉ mở giọng nhắc nhẹ rồi khởi động xe.
Đôi mắt mệt mỏi khẽ mở ra nhìn người đàn ông một chút rồi cầm lấy cốc trà nóng được đặt bên cạnh. Dương Hiểu Tình uống lấy một ngụm vào cổ họng, cả thân nhiệt như giãn ra. Thực chất rất dễ chịu, cô không nghĩ đến sẽ có một ngày khi say lại được kẻ mua cho một cốc trà nóng. Cảm giác sẽ có chút hụt hẫng, nửa hạnh phúc nửa chìm xuống thâm trầm của không gian. Cũng không tồi.
" Tối nay muốn dùng gì? " Thấy bên cạnh có vẻ nới ra, Trần Mặc Cảnh quay vô lăng sang trái rồi lên tiếng.
Dương Hiểu Tình không vội trả lời mà đưa ánh mắt nhìn ngắm cảnh sầm uất của một khu phố đêm bên ngoài. Nhìn qua không gian nhộn nhịp giữa một khung trời lạnh, cô cũng chợt quên mất tuổi trẻ mình có gì. Thực chất chưa từng vui vẻ.. Cứ có cái cảm xúc gì đó mắc lại ở tuổi xuân, không thể bay nhảy tìm đến thú vui của chính bản thân.
Cứ ngỡ mình giống như một bông hoa giữa đám cỏ dại, cho dù tươi đẹp nhất nhưng lại thuộc thể cô độc.
Một khoảng thâm trầm mượn thêm mảng cô độc!
Quãng đường cứ thế dần xa mà chẳng đo được thời gian bằng một mẩu truyện nào. Mọi thứ đều được tính bằng mấy cây kim quay tròn đều.
[... ]
Về đêm hoa cũng lặng trong cái lạnh, bữa cơm cũng đủ món nhưng khó nuốt. Ở một căn phòng mới trên một khu đất lớn, mọi thứ đều nguy nga, lộng lẫy nhưng lại ít những âm thanh nhộn nhịp.
Dương Hiểu Tình đứng từ trên cao nhìn ngắm những thứ được bày trí bên dưới, âm thanh của gió lùa vào khiến cô nhận ra cái lạnh buốt về đêm. Thật lạ, cô chưa từng nghĩ một mùa đầy tuyết vẫn có một nơi đẹp như vậy..
Mọi thứ chỉ duy trì được một hồi, tâm trạng lại lắng xuống khiến cả bầu trời chuyển màu. Màu của tâm trạng xám xịt, sự cô độc như bao lấy cả không trung. Dương Hiểu Tình của hiện tại không rõ mình cần gì, cô bắt đầu thèm ngủ, không còn nghĩ nhiều về chuyện ban chiều. Lòng cô hình như đã nguội lạnh, từ sau bữa cơm đến cả tiếng gõ cửa của anh vang lên một hồi cô cũng không màng tới. Cô thích một bản nhạc trầm hơn là gặp anh!
Tình yêu ấy cứ giống như ánh trăng trong một đêm, bầu trời rộng lớn dù có tỏa sáng đến đâu cũng vẫn để lại những mảng tối. Không như mặt trời! Ít bão táp..
[... ]
Vài ngày tới, vẫn không có một cơ hội nào lóe lên. Căn nhà lớn cũng trống vắng bóng người, chẳng có đến một tiếng gõ cửa như mọi ngày. Nghe người nhà nói, anh ta đi công tác vài ngày. Thấy người thiếu nữ im ắng nên cũng không để lại một lời từ biệt.
Thực chất, lòng người chất ẩn nhiều thứ khó nói cũng chẳng rõ người đàn ông đi đâu. Nhưng Dương Hiểu Tình lại thầm ẩn nghĩ anh đang tìm đến một khoảng lặng, hoặc tìm đến một thú vui. Chẳng rõ là gì nhưng mọi thứ chỉ sau vài câu nói lại trở về một con số vô hình.
Vài ngày chỉ ăn rồi quay về phòng khiến Dương Hiểu Tình cũng chán dần, cô bắt đầu quay ra thay đồ rồi mượn tạm một chiếc xe của người đàn ông ra ngoài phố.
[... ]
Chiếc xe không vòng vo mà dừng lại trước một bệnh viện tư. Ở đây nghe nói có những chuyên gia tâm lí có tiếng, nhưng người thiếu nữ vẫn không đủ dũng cảm bước vào. Cô chỉ biết dừng xe lại nhìn mấy người ra vào bên trong, thực chất cô của hiện tại không rõ mình là ai như thế nào..!
Cuối cùng chiếc xe chuyển hướng đến một tiệm tóc lớn, không gian thoáng lạnh khi bước xuống xe cho đến khi tìm được chút hơi ấm của điều hòa trong tiệm tóc thì cũng đỡ dần.
Dương Hiểu Tình bắt đầu chọn kiểu tóc, màu tóc rồi ngồi chờ một hồi. Cô cũng chẳng muốn dùng tiền để lựa phòng VIP, cuộc sống của cô chờ đợi được người đàn ông nhưng chưa từng muốn xếp hàng chờ đợi thứ gì mình muốn. Sự khó gần, có chút kiêu sa khiến cô cũng như bao nàng ŧıểυ thư nhưng tình đời lại không nở đúng dịp.
Một loài hoa nở trái mùa luôn mang hình dáng không hoàn hảo, nhiều vết xước của tiết trời reo lên.
[... ]
Mái tóc được cắt ngắn đi đôi chút, gần đến dây áo con. Chỉ có vậy cũng khiến con người cô khác đi không ít, có lẽ là đến cả khung bậc xúc cảm cũng nguội dần.
" Em bao nhiêu tuổi? " Người phụ nữ chải mái tóc đen mượt khẽ bắt chuyện.
" Năm nay em 20." Dương Hiểu Tình nhìn chị ta qua tấm gương rồi trả lời.
Người phụ nữ khẽ cười rồi chăm chú tỉa lại phía đuôi tóc. " Vậy là còn trẻ, trông đẹp như này. Em có bạn trai chưa? "
Dương Hiểu Tình khẽ cười, chẳng biết nên trả lời sao. Cũng im lặng vài phút rồi mới có động tĩnh. " Có thể có. "
" Chuyện tình em không tốt sao? " Giọng chị không còn vui vẻ tiếp đón như hồi đầu, bắt đầu lắng xuống theo câu chuyện.
Dương Hiểu Tình tắt màn hình điện thoại, cô không rõ là đang cười nhưng lại có nửa xúc cảm bi hài pha vào. " Có thể nói nó chưa từng tốt, nhưng khó rời. Có thể coi là đẹp nhưng cốt lõi không tốt. "
Mái tóc bắt đầu được nhuộm màu, có chút lạnh thấm vào da đầu người thiếu nữ. " Qua thái độ xem ra anh ta rất quan trọng với em.. "
Dương Hiểu Tình cụp đôi mắt xuống, môi khẽ nở nụ cười. " Chị thấy được điều đó sao? "
Cảm xúc như được mở ra đôi phần, Dương Hiểu Tình cũng bắt đầu chìm vào mẩu tâm tình của bản thân. Yêu sao? Cô nghĩ mối tình của mình sẽ khiến nhiều người trách móc, dị nghị. Nhưng cô không quan tâm, có thứ gì cứ ép chân cô bước. Dù bước đến thung lũng đau thương nhưng cũng chẳng thể ngừng lại. Thứ tình cô dành cho người đàn ông đó không phải một vườn hoa, nó là cỏ dại. Một thứ tình cảm không vun đắp vẫn sẽ nảy nở.
" Thấy, chị cảm nhận được trái tim khô cằn của em. " Người phụ nữ như gặp phải một người đồng tâm, ánh mắt chị đượm buồn dần chìm xuống một khoảng không.
Dương Hiểu Tình chỉ khẽ cười không dám nói thêm, cũng không nghĩ được gì về người đàn ông đó. Cô nhận thấy được, mỗi khi nhắc về anh tâm can đều như bị lấy đi thứ quan trọng. Cũng chính là cái cảm giác nhớ nhói lên, nhưng dần lại không còn nghĩ đến. Những thứ xúc cảm cứ đi ngược nhau giống như muốn bỏ lại mọi thứ nhưng lại không thể.
Cuối cùng chỉ có thể cười lặng rồi sống cho mình một chút.
Mái tóc được chuyển sang màu trắng khói, con người cũng đem cái khí chất lạnh lẽo, khó gần thêm chút nhan sắc khiến thiếu nữ như một loài hoa kiêu sa. Mãi mọc cao dần trên một đám cỏ dại, vẫn chọn cho mình một mảng cô độc!
[... ]
Đêm hôm đó, Dương Hiểu Tình vẫn ngồi trên giường trong một bộ dạng khác thường ngày. Hôm nay trong gương cô thấy bản thân mình xa xăm khó gần hơn, nụ cười cũng không thể hài hòa lại. Hình như cô lại cất mình vào trong rồi! Cất vào thật sâu để anh ấy không làm tổn thương nữa..
Trong cái không gian im ắng những âm thanh như ồn ào như muốn phá cả cánh cửa nhào vào để bóp chặt lấy thiếu nữ, nó vẫn tiếp tục vang lên. Những tiếng đập cửa ồn ào đến rát tai, đau lòng không như mọi khi. Nó liên hồi vang lên, cái thứ âm thanh vang lên trong nóng giận luôn khiến mối quan hệ vào đường cùng. Dương Hiểu Tình không mở thì kẻ đó cũng nhào vào..
" Dương Hiểu Tình.. mở cửa.. Em không nhìn mặt tôi bốn hôm rồi.. Mở cửa. Mở cửa ra.. " Sự kêu gào của con dã thú nổi dậy, cái cách anh kêu tên cô cũng đủ để xé nát ruột gan, giọng nói không ngừng vọng vào phía trong. Dần dần từ sự phẫn nộ cũng hóa tuyệt vọng.
Bên trong người thiếu nữ đứng im, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cánh cửa bị lực tác động của người đàn ông, mà những bước chân nhỏ cứ dần tiến lại gần. Âm thanh ấy bé dần đi đến khi cánh cửa được cô mở ra, mùi máu tanh sộc lên khứu giác.
Dương Hiểu Tình chưa kịp nhìn rõ máu nằm trên vị trí nào của người đàn ông đã bị anh ôm trầm vào lòng. Cô cảm nhận được sự run rẩy của cơ thể anh, cảm nhận được cơn nóng trong con người ấy. Cảm giác anh ôm trầm lấy mình, giống như giây phút biệt ly. Cảm giác muốn ghẹn lại vì sự đột ngột.
Trần Mặc Cảnh buông thả người con gái trong lòng ra, anh dùng ánh mắt thâm trầm nhìn mái tóc lạ lẫm. Đôi tay cũng đưa lên chạm vào gò mà gầy của cô. Không có phấn, mắt cũng là thật nhưng sao đột nhiên lại khác đến vậy? Khác đến mức anh tưởng cô chết rồi..
" Tóc em? Em rốt cuộc bị sao vậy? Tại sao mỗi khi không có tôi, em đều tìm cách ra ngoài vậy? Suýt chút nữa.. Tôi nghĩ mình chết rồi.. " Người đàn ông như vừa sống lại sau một cuộc sinh tử, lòng như bị tảng đá đè lấy. Mãi đến khi ôm lấy người ấy vào lòng, mọi thứ mới thoát ra.
" Tình.. "
Tiếng gọi như xé cả thành trì bên ngoài của người thiếu nữ, ánh mắt cô vừa ngước lên nhìn người đàn ông cánh môi anh đã rơi xuống.
Dư vị vẫn mang tính độc chiếm như mọi khi, anh xâm nhập cánh môi cứng đờ của thiếu nữ rồi đi sâu vào khoang miệng. Tính chiếm hữu ấy như muốn nuốt lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của thiếu nữ. Dần dần xâm nhập cả thân thể cô, cứ từng bước nhỏ mà đẩy cô lên giường rồi đè lên thân xác ấy.
" Hứa với tôi một điều thôi. Em rất định về sau phải an toàn.. "
" Dương Hiểu Tình, em nghe thấy tôi nói không? Đừng theo chân ba em, em có thể tách xa tôi.. Em có thể tìm đến một nơi an toàn được không? "
" Làm ơn.. "
Sự cầu xin như xé nát cõi lòng người thiếu nữ, cô cứ nghĩ nó đã nguội lạnh sẽ chẳng thể nghe anh dày vò thêm nữa. Nhưng khi giọng nói, sự tức giận của anh gào lên lửa tình mang nghiệt duyên lại thiêu đốt tâm can cô. Đau đến mức nước mắt dần ứa ra, cứ lăn theo một chu kì.. Rơi hoài vì cái cách anh nói. Giống như phải từ biệt một mùa hoa chưa nở hết, chưa kịp thấy cái kết đẹp đã tàn.
Dương Hiểu Tình khẽ cười, nhưng nụ cười chưa hé nở đã tàn, chìm sâu vào cõi lòng úa tàn. " Anh bị sao thế, máu chảy nhiều quá.. Đầu anh.. Máu.. "
" TRẦN MẶC CẢNH... Đừng.. Dọa em.. "
Dương Hiểu Tình gào lên, những tiếng khóc nấc vang lên, hai tay cứ đưa lên bịt lấy vết thương ở đầu bị rách ra.
Cô bắt đầu sợ hãi vơ lấy tấm mềm được gấp gọn phía bên để bịt vết thương nhưng anh đã gục xuống tấm thân cô. Chất lỏng đỏ thẫm, mang thứ vị tanh nồng ấm lên cơ thể cô.
" Tôi thực sự sẽ rất nhớ em.. Em còn trẻ, em phải làm được. Thứ nhất hãy quên rằng, tôi yêu em.. "
" Tôi chỉ có một người phụ nữ là em. "
Sự im lặng kéo trong một phút chỉ có tiếng khóc nấc của Dương Hiểu Tình, cô ôm chặt lấy cơ thể người đàn ông. " Đừng mà.. Anh không bỏ em lại phải không? "