Bóng người đàn ông khuất đi sau cánh cửa, Dương Hiểu Tình cũng khẽ nhắm đôi mắt lại. Cô không dám nhìn cảnh vật xung quanh, không dám nhìn lại bản thân mình bây giờ.. Mọi thứ chỉ bao trọn trong tuyệt vọng.
Hốc mắt cô lại ươn ướt, thứ vị mặn mặn khiến cô tủi thân vùi mình trong lớp chăn mỏng. Lòng cứ như dao cứa vào, vừa đau, vừa xót.. Cô vẫn nhớ anh đến điên dại.. Vẫn nhớ cái giây phút mất đi đứa con đầu lòng với anh. Khi đó ngoài ba mẹ cô ra chẳng có ai, dù họ động viên bao nhiêu cô vẫn chẳng thể hòa hợp hơn.
Người đàn ông ấy không khóc nhưng gương mặt lại vô cùng đau khổ đến vỗ về cô, vì cô ông ấy đã có vài sợi tóc bạc. Ba cô ông ấy chưa mắng cô một lời, cũng không ép buộc cô. Chỉ mong cô có một cuộc sống tốt hơn.
Bóng cây xanh mướt, thay lá đổi một chiếc áo mới tươi xanh hơn. Còn cô khoác lên mình một màu đen của tuyệt vọng.
Nước mắt như những thứ não lòng cuối cùng còn sót lại trong kí ức của Dương Hiểu Tình.
Ai đó hỏi cô hạnh phúc là gì? Giờ cô chẳng biết trả lời sao.
Nếu hỏi cô đau thương là gì?
Cô sẽ kể về nhân vật Trần Mặc Cảnh.
Bệnh viện hôm nay có anh ấy, khác với vài tháng trước.
[... ]
Trần Mặc Cảnh dừng xe trước một siêu thị nhỏ, cũng như người thường anh đỗ xe lấy vé rồi bước vào bên trong chọn lấy ít đồ.
Dáng vẻ quen thuộc của anh khiến lối đi được giãn ra, ai nấy cũng có ánh nhìn sợ hãi một chút, cũng hòa với chút rung động nhất thời. Anh vốn không mấy quan tâm, cứ chậm rãi sải mấy bước chân vào hàng thịt như một người nội trợ. Thoáng cái anh cũng trở thành người đàn ông lí tưởng của bao cô gái. Cách anh lựa đồ cũng rất nhanh, giống như là một công việc thường làm.
Siêu thị trở nên đông đúc với những đoạn video trực tiếp được phát trên mạng. Điều đó dần làm Trần Mặc Cảnh khó chịu, đôi ngươi đen đã khẽ nheo lại thể hiện rõ điều đó. Anh cầm túi đồ vừa tính tiền xong lạnh nhạt bước ra khỏi siêu thị.
Căn biệt thự vào hồi 4 giờ chiều thơm phức mùi cháo thịt, người đàn ông vẫn còn khoác chiếc áo choàng tắm, mái tóc dấp dính nước nhìn không ra một kiểu người gì.
Trần Mặc Cảnh ăn mặc qua loa, có thể nói dáng vẻ quý ông của anh giờ đã trở nên luộm thuộm hơn. Nhưng nhìn qua lại rất bắt mắt với cách để lộ lồng ngực rắn chắc trong bếp. Từng động tác nhanh nhẹn khiến cho người phụ nữ kia nghẹn lòng bước qua rồi quay về phòng xếp đồ.
Trần Mặc Cảnh cũng chẳng mấy quan tâm, anh chậm rãi múc cháo vào cặp lồng rồi quay lên phòng. Tác phong của anh vô cùng chậm rãi, không hề biểu lộ nhớ thương hay gấp gáp gặp lại người phụ nữ kia. Chỉ có dáng vẻ tràn đầy sức sống, con người lạnh nhạt trở nên ấm nóng mới có thể giúp người ta nhận ra anh quá khác biệt.
Trần Mặc Cảnh khoác chiếc áo sơ mi vào chưa kịp cài cúc đã quay sang với lấy chiếc điện thoại đang reo lên, ánh mặt có chút gì đó bất ngờ rồi lại lạnh tắt đi nhận cuộc gọi.
" Sao? " Trần Mặc Cảnh lạnh giọng truyền đến đầu giây bên kia, anh lười nhác khẽ ghé cổ sang bên phải vai khẽ nhấc lên để giữ chiếc điện thoại. Tác phong vừa nghe điện thoại vừa đơm cúc áo khiến bóng dáng anh trong gương phản chiếu lại trở nên bận rộn.
Đầu giây bên kia chỉ có hơi thở trầm lắng, chậm rãi đến lạ nhưng cũng chẳng làm Trần Mặc Cảnh mất kiên nhẫn, mà anh lắng nghe một cách thân quen.
" Lục Khương Thâm? Mấy tháng rồi mới gọi điện có chuyện gì? " Giọng Trần Mặc Cảnh lành lạnh, đôi mắt hiện lên một tia tức giận nhỏ nhưng rất nhanh được hóa giải.
" 27 ngày, chưa đến 1 tháng. Anh có vẻ nhầm lẫn? " Giọng nói bên kia như muốn khẳng định lại thời gian không trò chuyện giữa hai người nhưng cũng mang ý giễu cợt.
" Được rồi, nói nhanh anh đang bận. " Anh đỡ lấy chiếc điện thoại ngay sau khi nhìn lại mình trong gương, ánh mắt có chút vội vã ngay khi lướt qua đồng hồ.
" Thưởng thức rượu 1 mình ở nước Mỹ chán quá, mùi cháo thịt thơm. Không lẽ không định đãi thằng em này? "
" Ở dưới nhà? " Đôi mày thanh tú khẽ nheo lại một cách khó chịu.
" Có lẽ vậy " Lục Khương Thâm nói ngập ngừng một chút rồi tắt máy.
Vài phút sau, Trần Mặc Cảnh vẫn không để ý đến người đàn ông đang tự nhâm nhi ly rượu ngoài kia. Anh cầm cặp lồng từ trong phòng bếp đi ra, ánh mắt khẽ liếc qua người con gái bên cạnh Lục Khương Thâm có chút khó hiểu nhưng rồi lại nhấc chân rời đi.
" Đi đâu đấy? " Lục Khương Thâm nheo đôi mày lại,hắn khẽ liếc nhìn dáng vẻ khác thường của người trước mắt ly rượu cũng được đặt lại một khoảng trống trên bàn.
Bước chân Trần Mặc Cảnh vẫn đều, giọng nói lạnh đi. " Thăm cô ấy. "
" Vậy đi đi, tối nay em ở đây "
" Tùy chú, đừng đưa nhiều phụ nữ về quá. Anh sẽ ném chú ra ngoài nếu vi phạm. "
" Dĩ nhiên không như ai kia.. Đừng lo.."
Lục Khương Thâm ngắt lời liền lạnh nhạt nhìn người phụ nữ bên cạnh, cô nãy giỡ vẫn chưa ngẩng mặt lên, mái tóc đen xoăn nhẹ gần như ẩn đi gương mặt cô một cách hoàn hảo. Môi hắn khẽ cong lên một cách tinh tế kéo người con gái ấy lại gần mình, bàn tay khẽ vén những sợi tóc còn vướng lại trước gương mặt nhỏ nhắn ấy, quả nhiên đẹp không tì vết chỉ là lòng cô lại băng lãnh đến mức hắn chạm không đến những xúc cảm ấy.
[... ]
Bệnh viện trở nên yên tĩnh, Trần Mặc Cảnh bước vào căn phòng đầy hương vị của đau thương, bản nhạc trung trầm lắng khiến lòng anh trĩu nặng. Anh không thấy người con gái đó trong phòng, chăn gối được gấp đều để vào một góc như ban đầu. Chỉ thoáng cái trong vài giây nhỏ tâm trạng anh đã chuyển qua lo lắng, cặp lồng vô thức rơi xuống tạo nên những tiếng động khó nghe. Đôi mày anh khẽ nheo lại, hai tay chậm rãi đưa lên xoa hai cực thái dương. Gân xanh cũng cứ thể nổi lên, nó gần như là sự biểu hiện cho sức nóng trong người đàn ông ấy.
Anh biết một điều người như cô rất mạnh mẽ, có thể vật lộn với cái xã hội này nhưng hiện tại cô đang bệnh, sức khỏe vốn không tốn cũng chưa ăn uống gì. Hay là vì anh quay lại nên cô đã tìm cách rời đi? Lòng anh tựa như ngàn con sóng trào, những xúc cảm chi phối nhau đến mức nghẹn thở nhưng bề nɠɵạı lại lạnh nhạt đến mức không thể cảm nhận được bất kì gì.
Người đàn ông ấy tựa như tản băng, không tìm được hơi âm bèn trở nên dày đặc sát khí.
Tiếng nước chảy siết nhanh chóng vang đến tai Trần Mặc Cảnh. Vừa mới va chạm từng giọt với sàn nhà nhưng ánh mắt ấy đã nhanh chóng lướt qua đến cửa phòng tắm. Gần như một còn quái thú rình mồi, không khí dày đặc mùi nguy hiểm, cứ chèn lấn nhau đến ngột thở.
Trần Mặc Cảnh bước đến chiếc tủ nhỏ cầm lấy chiếc điện thoại tắt nguồn rất nhanh. Bản nhạc từ đó cũng ngưng chỉ còn lại không khí thâm trầm.
3 Phút sau đó, anh chỉ tựa lưng vào cửa phòng tắm, mắt liên hồi nhìn vào đồng hồ gần như không rời dù chỉ một chút. Mãi đó cho đến khi kim chỉ đến số 12, đúng 5 phút trôi qua anh quay người lại vặn khẽ chốt cửa. Cánh cửa được khóa trái, khiến anh hơi khựng lại nhưng chóng đưa tay lên gõ nhẹ mấy cái vào cửa.
" Ra ngoài đi, em còn đứng trong đó sẽ cảm lạnh. " Giọng nói lành lạnh của Trần Mặc Cảnh mang chút quan tâm vọng đến tai Dương Hiểu Tình một cách chậm rãi, cô vẫn rất bình tĩnh xả nước lên thân hình nhỏ nhắn một cách vô thức. Ánh mắt cô vô hồn tự như mặt hồ, thâm sâu chỉ thấy một nơi nông cạn, lúc ẩn lúc hiện những xúc cảm khó hiểu.
Mắt chảy vào khóe mắt cô, vừa cay vừa khó nhìn những thứ trước mắt, rồi từ từ qua sống mũi cô có khi còn khiến cô ho sặc sục nhưng dần lại thành thói quen. Ngu ngốc đến bất thường!
Vài tiếng gõ cửa nữa lại vang lên..
" Em còn không ra? Đừng trách tôi không nể mặt. "
Câu nói vẫn thoảng qua tai Dương Hiểu Tình như một cơn gió lạ, cô nghe thấy nhưng cô chẳng muốn ra, cũng chẳng muốn rời khỏi nơi này. Thế giới ngoài đó đơ độc lắm, trái tim cô yếu ớt chống chịu không nổi giờ trở nên tối mịt, lối đi đường về cũng chẳng còn rõ nữa.
Nếu không phải là duyên đã định, nếu không phải nợ kiếp trước quá lớn.. Thì kiếp này những cửa ải không nhiều đến vậy..
Cô từng ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh mướt nhưng bị ánh nắng làm cho sợ hãi mà mau chóng nhắm hờ đôi mắt lại.
Nếu là tương lai cô không dám nghĩ đến, cô thà tự nhốt mình trong quá khứ có lẽ sẽ ổn hơn. Bởi ngỡ một ngày chọn lại vẫn là nắm tay anh rồi bị buông bỏ, khi đó chắc sẽ đau.
" Tình " Giọng nói Trần Mặc Cảnh lành lạnh vang bên tay cô một khoảng cách rất gần, nước ngưng động lại, khăn bông đã ôm trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô phút chốc đã ở trong lòng người đàn ông ấy.
Dương Hiểu Tình không mở miệng, cô lại khẽ cụp đôi mi cong vút xuống một cách chậm rãi.. Anh ấy quá mức nhẹ nhàng khi dùng cự chỉ nhưng giọng nói lại chẳng mấy khi ấm áp, nhiệt độ lúc nào cũng như một..
Trần Mặc Cảnh khẽ đặt Dương Hiểu Tình xuống giường, chiếc khăn cuốn ngang người không được kín đạo. Làn da trắng hồng nổi bật lên chiếc khăn bông trắng, thoáng cái đã lọt vào mắt người đàn ông nhưng lại không để lại mấy chú ý. Anh khẽ lấy chiếc khăn đã chuẩn bị sẵn bên giường lau khô đầu cô, từng động tác cứng nhắc khiến người con gái bên dưới phải chịu đau nhưng lại chẳng kém những xúc cảm khó tả.
Dương Hiểu Tình bị người đàn ông kia vò cái đầu đến mức khó coi, nhiều khi đau cô còn phải bặm môi mà chịu đựng. Có thể coi đó là lần đâu anh làm nên châm chước cho chút. Những động tác đó bắt đầu ngưng lại sau một hồi, anh đưa mắt nhìn cái khăn đã ẩm đôi mày khẽ cau lại một cách khó hiểu.
" Gần đây tóc em rụng nhiều? " Anh nhìn những sợi tóc trong chiếc khăn, biểu hiện chả rõ lo lắng hay thắc mắc nhưng lại tỏ vẻ dễ thương đến lạ. Dương Hiểu Tình không cười mà giật chiếc khăn trong tay anh lại, thái độ vô cùng khó chịu. Rõ ràng là do anh mạnh tay khiến tóc cô đứt chứ không phải rụng.. Nhìn qua cũng chẳng quá nhiều, anh đúng là chẳng hiểu con gái chút nào. Lau đầu lo chả dính lại vài sợ tóc cũng vì anh mạnh tay nên hơi quá, cũng có thể do gần đây cô yếu nên tóc không chắc nữa chăng?