" Cảnh.. đừng mà.. Em đưa anh đi bệnh viện.." Cô vội vã dùng cơ thể mình chống đỡ cho anh, một tay đưa vào túi sách lấy chiếc khăn mùi xoa ra giữ chặt vào chỗ vết thương đang rỉ máu .
" Tôi không sao, cứ bình tĩnh " Anh đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc cô, bàn tay đó còn ẩm ướt dính chút máu.
Dương Hiểu Tình không nghe, cũng coi như không thấy hành động thoáng chút dỗ dành của Trần Mặc Cảnh, cô vội vã bắt taxi rồi im lặng cả quãng đường.
" Em không định nói chuyện với tôi? " Đôi mắt Trần Mặc Cảnh vẫn nhắm lại, giọng nói anh nhỏ nhỏ vọng bên tai cô, một chút thất vọng, một chút thầm vui? Vì gì? Vì cô ấy đã chuẩn bị đẩy anh ra khỏi thế giới riêng tư của cô ?
Dương Hiểu Tình vẫn không trả lời, một tay cô vẫn giữ chặt chiếc khăn ở vị trí vết thương, một tay bấm loạn soạn cái điện thoại, cô gửi rất nhiều tin nhắn nhưng tất cả đều không cùng 1 người. Anh cứ nghĩ mình có một người phụ nữ bên cạnh, cô ít nhất cũng có một người con trai để tâm sự nhưng thoáng qua trước mắt anh đã đếm được hơn chục người rồi. Hóa ra cách quên đi người trong tiềm ức là như vậy? Anh cũng đã thử nhưng chỉ mới một người, thử hôn cũng chẳng thể chạm môi, thử hoan ái nhưng cũng chẳng thể để họ bước lại gần. Thật ra trái tim anh chỉ giam giữ có một người, sâu trong đó là yêu thương, nơi sâu thẳm đó rất ấm áp nhưng lớp băng giá lại phủ kín anh quá lâu.
" Cộp " Tiếng điện thoại rơi xuống phá vỡ cả một không gian yên tĩnh trong xe, Dương Hiểu Tình có chút khó chịu giật tay mình từ anh lại. Cô gần như khác đi nhiều chỉ sau 1 thời gian ngắn, mới đầu có chút lo lắng về sau càng nhìn anh lại càng khó chịu.
Trần Mặc Cảnh mất kiên nhẫn nhìn người con gái trước mắt nhặt điện thoại, tiếp tục gõ mấy tin nhắn thân mật với một người đàn ông, cô dường như quên đi ở đây có sự hiện diện của anh mặc cho 1 tay cố cầm máu nhưng có thể coi là người dưng.
" Anh làm gì vậy? Bỏ ra " Dương Hiểu Tình nhỏ giọng ái ngại nhìn cách hành xử.
Trần Mặc Cảnh không quan tâm, anh siết chặt lấy cổ tay cô khiến chiếc điện thoại một lần nữa rơi xuống. Bàn tay thon gọn của cô được kéo lại gần đôi môi nóng bỏng của anh, hơi thở của anh cô cảm nhận rất rõ, rất ấm áp nhưng nó hơi yếu so với cảm nhận của cô về sáu tháng trước.
Dương Hiểu Tình thoáng cái đã gỡ bỏ hết những thứ ngụy trang bên ngoài, cô ngồi dịch đến chỗ Trần Mặc Cảnh dùng mấy tờ khăn ướt còn lại trong túi lau qua gương mặt lấm máu của anh. Nhìn gương mặt anh gầy đi sao lòng cô cũng xót, chẳng thể nào hết thương anh ấy, có những giấc mơ cô còn mộng tưởng mình nằm trong lòng anh. Rồi sáng ra tỉnh dậy lại bơ vơ một mình ở một góc giường. Cô đau!
Giờ anh quay lại được gì? Trái tim cô đau rồi lại đau, vẫn là đau.
" Bác tài, dừng xe " Dương Hiểu Tình chỉnh trang lại mình, rồi bắt đầu xuống xe. Từ đây đến bệnh viện chỉ mất 3 phút, cô cũng đã báo với Dương Nhược Thiếu. Mọi chuyện rồi sẽ ổn, cô chẳng muốn quan tâm nhiều đến người đàn ông này nữa, cô đau lắm, quan tâm rồi nhận lại đau thương, cô chịu không nổi. Cô ích kỉ lắm, thà cô độc sống qua ngày còn hơn đưa tự mình vào hang sói.
[... ]
Màn đêm tĩnh mịch bao phủ cả một không gian đơn độc.
Dương Hiểu Tình ngồi trong xe nhấn ga với tốc độ rất nhanh, cô càng nhìn trời chân lại càng nhấn ga mạnh hơn. Tại sao chứ? Rõ ràng trước khi xuống xe cô có nhìn thấy chiếc xe đó đưa anh vào cổng viện rồi mà? Không phải cô quá ích kỉ rời đi để lại kẻ bệnh ở đó không, ba cô nói anh ấy không đến bệnh viện.. Vậy thì đã đi đâu?
Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự quen thuộc, nơi góp mặt của những cuộc hoan ái trong quá khứ, đến giờ cô cũng chẳng dám bước chân vào, thực sự những kí ức đó làm cô rất đau. Dục vọng nồng nặc, đau thương mù quáng..
Dương Hiểu Tình hốc tốc chạy vào bên trong căn biệt thự, mặc cho những người làm ngăn cản cô vẫn chạy lên trên lầu vội vã mở cánh cửa phòng anh ra, cô vội đến mức suýt ngã nhào xuống.
Nhưng rồi để trước mặt hiện ra cảnh tượng chẳng mong muốn, nụ hôn cô nghĩ cuồng nhiệt nhất là dành cho cô nhưng không bên cạnh anh giờ là một cô gái khác. Bàn tay anh ôm chặt lấy thắt lưng người con gái đó , môi lưỡi hai người họ dây dưa với nhau nhìn thật sự rất bẩn mắt.
Trần Mặc Cảnh buông eo Anne ra, anh đưa đôi mắt lạnh nhạt nhìn Dương Hiểu Tình, cô nhìn thấy rồi sao? Anh nghĩ cô không đến? Lòng cũng chợt đau vì thái độ hôm nay của cô nên đã vô tình nhận nụ hôn của người con gái khác, nhưng lại cứ ngỡ đang chạm môi mới cô. Ngu ngốc!
" Ra đi, hợp đồng hết hạn từ hôm nay."
Dương Hiểu Tình cứng đờ người, cô bị Trần Mặc Cảnh kéo vào trong ngay sau khi người con gái kia rời đi. Cái này gọi là gì? Chẳng phải thế thân sao? Tự nhiên cô thấy nực cười quá, máu nóng trong cô như muốn phát tán ra, cô bỗng nhiên thèm mùi máu, cô muốn giết chết con người trước mắt.
" Bỏ tôi ra " Cô giương mắt nhìn Trần Mặc Cảnh.
" Tình.."
" Đừng gọi tôi như vậy, tôi nghe không nổi. "
Dương Hiểu Tình vừa gắt lời, Trần Mặc Cảnh đã ngậm lấy cánh môi của cô gặm nhấm nó một cách tàn bạo, anh dốt cuộc là muốn gì? Lúc nào gặp nhau cũng đều không lâu là lại kéo nhau vào dục vọng, anh nói cô nghe đau thương bao giờ chấm dứt.
" Có tình nhân rồi còn hôn tôi, nhơ nhuốc quá " Dương Hiểu Tình khinh bỉ đẩy Trần Mặc Cảnh ra, cô có dùng mu bàn tay lau sạch đi hương vị của anh trên môi, nó rõ ràng còn mùi vị của kẻ khác, cô ghét điều đó.
" Tôi trước giờ không làm chuyện đó với ai ngoài em, Tình " Anh vẫn cố thanh minh nhưng sự thật lại hiện ra trước mắt cô, điều đó lại càng không thể rửa sạch.
" Đừng nói nữa.. Tôi không muốn nghe, cũng không muốn tin "