Ân Mặc Ly thích phẩm trà, nàng thích hương trà thanh nhã, thích thưởng thức tư vị trước khổ sau ngọt của trà, mà đối với chính mình thích gì đó, nàng hướng đến đều tự mình động thủ.
Đem trà đã chuẩn bị bỏ vào trong nước, chờ trong nước xuất hiện bọt bột, cầm lấy thìa đem bọt bột múc ra, để một bên, đậy nắp trà vẫn tiếp tục nấu, sau một lúc, mới đưa phóng tới thục vu bọt bột kiêu nhập phủ trung. ( TL: đoạn này rối quá, nhức cả mắt, Linh edit đại các nàng đừng chê nha…)
Trong doanh trướng, hương trà thanh nhã từ từ tản mạn ra, chờ nước trà đã nấu thành vàng óng ánh, nàng mới cầm lấy cẩm bố bưng lên, đem trà từ từ đổ vào trong ấm trà.
Sau đó mới ngã hai chén trà, doanh trướng đã bị mở ra.
“Tướng quân tới vừa vặn, nhấm nháp một chút trà ta nấu đi.” Ân Mặc Ly cười yếu ớt, đem chén trà đặt ở vị trí đối diện.
Phàn Ngọc Lâm cũng không nói cái gì, ngồi vào chỗ, mang trà lên đặt tại mũi ngửi ngửi,“Quân sư nấu trà vẫn cứ thơm như vậy.” Nàng khen, lập tức than nhẹ.“Bất quá cái gì đó rất thơm bình thường đều rất nguy hiểm, liền cùng xinh đẹp giống nhau, thật đẹp, bình thường đều có độc.”
“Đúng, hơn nữa, phi thường độc.” Ân Mặc Ly cười phụ họa, nàng nhẹ nhàng thổi hơi nóng của chén trà, mân khẩu trà, cảm thụ hương thơm từ trà, mới lại mở miệng,“Bất quá, xinh đẹp vô tội, muốn trách chỉ có thể trách người đến trêu chọc.”
“Không sai, biết rõ nguy hiểm, biết rõ có độc còn trêu chọc, người trêu chọc thật sự là cái ngu ngốc!” Phàn Ngọc Lâm cực lực đồng ý, sau đó nhìn về phía bàn cờ Ân Mặc Ly đặt sang một bên, vừa thấy bàn cờ, hồng kì đã qua sông, nhắm ngay hắc kì, đang chuẩn bị dùng pháo ăn hắc tướng.
Xem hồng pháo sắp ăn hắc tướng, Phàn Ngọc Lâm nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn Ân Mặc Ly,“Quân sư thật có hưng trí, một người chơi cờ.”
“Tướng quân sai lầm rồi.” Ân Mặc Ly lắc đầu, trong mắt hiện lên lưu quang,“Ta không phải một người chơi, là có người theo giúp ta chơi.”
“Nga?” Phàn Ngọc Lâm một mặt tò mò,“Quân sư kì nghệ cao siêu, tên ngu xuẩn nào trong quân doanh dám cùng quân sư chơi cờ?”
Ân Mặc Ly thân thủ sờ qua hắc tướng, mâu khinh chọn, nhìn phía Phàn Ngọc Lâm, khóe miệng giận câu,“Đương nhiên là hắc tướng, hắn thật đáng yêu đâu.”
Phàn Ngọc Lâm cũng cười,“Đừng quá khi dễ hắc tướng đáng yêu, bên người hắn không phải không có ai.”
“Không nghĩ tới tướng quân đúng là người hộ thân.” Ân Mặc Ly một mặt kinh ngạc, trong mắt cũng là tiên minh khiêu khích.“Bất quá ta xem trúng, chính là của ta, cho dù là Phàn gia, cũng ngăn cản không được.”
Đã làm rõ, Phàn Ngọc Lâm cũng không quanh co lòng vòng. Nàng cười đến vô lại,“Quân sư nhiều lo lắng, Phàn gia sẽ không ngăn cản, dù sao đứa nhỏ luôn muốn bay ra ngoài, bị thương sẽ về nhà. Đệ đệ này của ta là ngốc, cũng không phải là đồ ngốc, quân sư nếu làm quá phận, cẩn thận mất nhiều hơn được, dù sao quân thượng phái quân sư đến quân doanh có mục đích gì, trừ bỏ cái đệ đệ ngu ngốc của ta còn nhìn không thấu, chúng ta lẫn nhau đều trong lòng biết rõ ràng.”
Phàn gia tay cầm binh phù, bảo vệ Tuyết Tầm Quốc trăm năm, rất được dân tâm, cho dù Phàn gia đối Tuyết Tầm Quốc trung thành, khả quân tâm khó dò, đa͙σ lý công cao hơn chủ Phàn gia đều biết.
Người Phàn gia không ngu, mỗi đời đều sẽ có một người tiến vào triều vì quan văn, trừ bỏ cùng đại thần trong triều làm hảo quan hệ, thu thập tin tức khắp nơi, trọng yếu nhất là quan sát quân thượng, phỏng đoán quân tâm còn có dung hạ Phàn gia hay không.
Ba năm trước, quân thượng phái tới Ân Mặc Ly, giảng dễ nghe điểm là quân sư, giảng khó nghe, chính là giám thị.
Giám thị liền giám thị, bọn họ không thẹn với lương tâm, cũng không cảm thấy có gì e ngại, đối quân thượng sầu lo cũng có thể hiểu được. Đương kim quân thượng là người thông minh, biết Phàn gia trung thành, cũng hiểu được thiếu Phàn gia quân đối Tuyết Tầm Quốc tai hại vô cùng, song phương chính là muốn tìm cái điểm cân bằng, quân thượng cũng là muốn cho chính mình an tâm.
Bởi vậy, đối Ân Mặc Ly tồn tại, tất cả mọi người không nói gì.
Nói sau, Ân Mặc Ly quân sư này quả thật làm được làm cho người ta không lời nào để nói. Khi tấn công địch nhân, nàng ra đối sách, thiện mưu kế, tấn công địch tâm kế, tâm tư giảo hoạt khôn khéo làm cho người ta bội phục. Phàn Ngọc Lâm không thể không thừa nhận, có Ân Mặc Ly quân sư này, làm cho bọn họ cùng địch nhân đối chiến quả thật thoải mái rất nhiều.
Ân Mặc Ly mỉm cười.“Đa tạ lời vàng ngọc của tướng quân, ta tự có chừng mực.”
“Ta tin tưởng quân sư là người thông minh.” Phàn Ngọc Lâm một ngụm uống hết chén trà, đứng dậy thân cái lười eo,“Ta đây luyện binh đi, không quấy rầy quân sư.”
“Tướng quân đi thong thả.” Ân Mặc Ly vẫn ngồi, không có đứng dậy tiễn khách.
Chờ Phàn Ngọc Lâm rời đi, nàng thu hồi tươi cười, cúi mắt xem bàn cờ, nhìn chằm chằm hắc tướng, đầu ngón tay khẽ vuốt qua viên kì.
Phàn Ngọc Lâm nhìn như vô lại không đứng đắn, trong lời nói lại là những câu cảnh cáo. Nàng đang muốn nói với nàng, nếu nàng thương tổn Phàn Ngọc Kì, nàng không để ý nói cho Phàn Ngọc Kì lai lịch của nàng.
Bất quá Phàn Ngọc Lâm sai lầm rồi, nàng đến Phàn gia quân mục đích cho tới bây giờ chỉ có một.
Ngón tay dời về phía hồng pháo, một ngụm đem hắc tướng ăn, Ân Mặc Ly nhếch môi –
Mục đích cùa nàng, chỉ có một.
Phàn Ngọc Kì mấy ngày nay trừ bỏ cố định ở sân võ ȶᏂασ luyện tướng sĩ, còn lại thời điểm, đều là đãi ở doanh trướng của mình.
Hắn đang nghiên cứu sách Phàn Ngọc Lâm cho hắn.
Mỗi lần nghiên cứu nội dung trong sách, mặt hắn đều là hồng, có khi trên mặt còn có thể hiện lên tia khiếp sợ, lúc này hắn mới biết được chính mình có bao nhiêu nông cạn, nguyên lai trên đời này có nhiều chuyện tình như vậy hắn không biết.
Phàn Ngọc Kì triệt để bị rung động.
Lúc hắn đem toàn bộ sách nghiên cứu xong, hơn nữa thật sâu ghi tạc trong óc, hướng đến khinh thường lý luận suông Phàn tướng quân quyết định hắn muốn tự thể nghiệm!
Các nàng cho rằng hắn muốn đi Di Hương Viện sao? Đáp án sai rồi.
Phàn tướng quân hướng tới là oan có đầu nợ có chủ, hắn khinh thường loại hành vi giận chó đánh mèo– Phàn tướng quân cũng không cho rằng phía trước hành vi đối đám người Triệu Đại là giận chó đánh mèo, đó là tôi luyện!
Phàn Ngọc Kì một mạch đi tới, tìm người trong lòng khiến hắn luôn ghi hận, lần này hắn tuyệt đối muốn cục diện hòa nhau, hắn đã không phải Phàn Ngọc Kì trước kia!
Uy phong lẫm lẫm đi đến doanh trướng Ân Mặc Ly, dùng sức vung ra cửa doanh trướng.“Ân Mặc Ly –” Ách, lời còn lại nghẹn ở yết hầu.
Ân Mặc Ly ghé vào dục dũng, miễn cưỡng ngước mắt, tư thái lười nhác lại quyến rũ làm động lòng người.“Tướng quân đại nhân thực biết chọn thời điểm.” Luôn xông tới khi nàng đang tắm rửa.
Phàn Ngọc Kì vốn khí thế bừng bừng nháy mắt biến mất, hắn nhanh chóng xoay lưng lại, lại lắp bắp.“Ân, thật có lỗi, ta, ta……”
Thấy bộ dạng của hắn khẩn trương, Ân Mặc Ly lại muốn chọc hắn,“Kỳ thực tướng quân là cố ý đi?”
“Mới không phải!” Phàn Ngọc Kì kích động xoay người, không nghĩ tới Ân Mặc Ly lại đứng dậy, hắn trừng lớn mắt, hơi giật mình nhìn nàng.
Thân thể tuyết trắng không tỳ vết nhân nước ấm mà lộ ra hồng nhuận mê người, tóc đen ẩm ướt dính vào da thịt, yêu dã mạn đà la theo đuôi mắt uốn lượn đi xuống, sắc thái đỏ bừng đem khí thế vốn bức người càng mị hoặc liêu nhân.
Trong sáng bọt nước từ trên thân thể chảy xuống, hai luồng nhũ câu mê người, đỏ tươi nhụy tiêm, bằng phẳng bụng, là kiều hoa u nhã.
“Đẹp mắt sao?” Thanh âm trêu đùa truyền tiến vào tai Phàn Ngọc Kì.
Phàn Ngọc Kì nháy mắt đỏ mặt.“Ngươi, ngươi……” Nữ nhân này thật không biết xấu hổ, thế nhưng trống trơn đứng ở trước mặt hắn — tướng quân đại nhân hoàn toàn đã quên là chính mình tư xông tới.
“Ta như thế nào?” Ân Mặc Ly rời đi dục dũng, tiếp nhận màu đỏ bạc sam tỳ nữ đưa qua, đơn giản mặc vào, cũng không đem đai lưng buộc lên, bạc sam gắt gao báo lấy da thịt trên người nàng, tóc dài xỏa xuống, tự nhiên nằm trên trường kỉ da hổ.
“Các ngươi trước đi ra ngoài.” Nàng hướng hai gã tỳ nữ vẫy tay.
“Dạ.” Hai cái tỳ nữ lên tiếng trả lời, khi bước ngang qua Phàn Ngọc Kì đều không nhịn được hé miệng cười trộm — Phàn tướng quân mặt hảo hồng nga.
“Ngươi, ngươi đem quần áo mặc xong đi!” Phàn Ngọc Kì thô thanh nói, ánh mắt hoàn toàn không dám nhìn hướng trường kỉ — cho dù hắn rất muốn xem.
Ân Mặc Ly mới không để ý tới hắn, nàng còn không sợ hắn nhìn, hắn thẹn thùng cái gì. Ngón tay cuốn lấy tóc ẩm ướt trước ngực, nàng sườn nằm, bạc sam chưa buộc tản ra, bầu vυ" nở nang cùng nơi riêng tư phía dưới bạc sam như ẩn như hiện, hết sức dụ hoặc, tay nhỏ bé chống gò má, mắt đẹp lóe ra trêu tức.
“Tướng quân hùng hổ đến chỗ của ta, không phải chỉ là muốn ta đem quần áo mặc xong đi?”xem khí thế vừa mới tiến đến của hắn, một bộ dạng tưởng đem nàng ăn luôn, tuy rằng chỉ trong nháy mắt rồi lại biến thành ngây thơ ŧıểυ bạch thỏ.
Đúng — Phàn Ngọc Kì rốt cục nhớ tới mục đích của chính mình, hắn không khỏi ảo não, thế nào còn chưa có dùng khí thế ngăn chận đối phương, đã bị biến thành kích động thất thố.
Này thật sự là rất mất mặt!
Không được! Hắn nhất định phải làm cục diện hòa!
Phàn Ngọc Kì âm thầm hít sâu, quay đầu, bình tĩnh nhìn về phía trường kỉ, sau đó ánh mắt nháy mắt trừng lớn – nàng… nàng thế nào có thể sử dụng tư thế câu nhân như vậy, này, nữ nhân này quả thực rất da^ʍ đãиɠ!
“Như thế nào? Tướng quân thích không?” Ân Mặc Ly đẩy ra tóc trước ngực, màu đỏ bạc sam trên người theo động tác của nàng rơi xuống, lộ ra hồng nhạt đầu v*.
Phàn Ngọc Kì trên mặt hồng cơ hồ mau cháy, hắn thiếu chút liền chạy trối chết.
Thủ đoạn kém nhiều lắm, hắn căn bản không thắng được mặt dày vô sỉ Ân Mặc Ly.
Không được, hắn muốn chống đỡ!
Hai tay nắm chặt, Phàn Ngọc Kì trừng mắt nàng, sau đó đi nhanh về phía trước.
Hành động của hắn làm cho Ân Mặc Ly kinh ngạc, nàng nguyên tưởng rằng tướng quân đại nhân hội thẹn thùng chạy trốn, không nghĩ tới thế nhưng đi hướng nàng.
“Phàn –” Đang chuẩn bị mở miệng trêu đùa, Phàn Ngọc Kì lại đột nhiên bàn tay to duỗi ra, một tay đem nàng ôm tiến trong lòng.
Ân Mặc Ly ngẩn người, bóng đen đột nhiên bao phủ, môi của nàng bị hắn thô lỗ hôn trụ.
Trúc trắc hôn không hề kết cấu, môi của nàng đều bị làm đau, thô lệ đầu lưỡi tiến vào đàn khẩu, không có gì kỹ xảo, chính là đơn thuần hấp dẫn cái lưỡi, ngang ngược lại trực tiếp, Ân Mặc Ly miệng lưỡi đều đã tê rần, nước bọt tràn ra khóe miệng, miệng của nàng đều là hương vị của hắn, ngay cả trong hô hấp đều là thuộc loại hương vị của Phàn Ngọc Kì.
“Ngô ân……” Ân Mặc Ly hừ nhẹ, ngón tay tóm lấy cổ áo Phàn Ngọc Kì, nàng bị hôn không thở nổi, hô hấp toàn bộ hỗn độn.
Chờ Phàn Ngọc Kì buông ra môi, hai người hơi thở đều dồn dập, Ân Mặc Ly môi vi thũng, cánh môi phiếm ướt át nước bọt, mâu đồng ngập nước.
Phàn Ngọc Kì nhìn chằm chằm nàng, con ngươi đen toát ra hỏa quang.
Ân Mặc Ly khinh thở gấp, môi của nàng vẫn tê tê, khéo léo đầu lưỡi thăm dò, nhẹ nhàng liếʍ qua cánh môi.
Phàn Ngọc Kì thăm dò phấn lưỡi, nhanh chóng cúi đầu ngậm cái lưỡi, thân thể đè ép đi lên, hắn duyện đầu lưỡi, dùng sức hấp một ngụm, đem ngọt ngào trong miệng toàn bộ nuốt lấy.
“Ngô……” Ân Mặc Ly căn bản không kịp phản ứng, hoặc là nàng không nghĩ tới da mặt mỏng tướng quân đại nhân hội lớn mật như vậy.
Cánh tay vươn ra, ở eo nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve, Ân Mặc Ly không nhịn được rụt lui thân mình,“Ngứa ách……” Nàng muốn rời khỏi, cánh tay rắn chắc lại nắm lấy nàng, không cho nàng có cơ hội né tránh, bàn tay hướng lên trên, vừa chạm vào tuyết nhũ trắng mịn no đủ, ngón tay không nhịn được thu lại, xoa bóp nhũ thịt đẫy đà, ngoạn ngoạn nhũ tiêm, lấy tay khẽ kẹp.
Ân Mặc Ly kinh ngạc, ngây thơ tướng quân đại nhân là từ chỗ nào học được thủ đoạn kích tình thuần thục như vậy?
“Phàn ân……” Nàng tưởng chất vấn, khả Phàn Ngọc Kì hoàn toàn không cho nàng cơ hội mở miệng, lời vừa xuất khẩu đều bị miệng ngăn chặn lại, thậm chí trừng phạt cắn cánh môi, giáo huấn nàng không nghe lời.
Hướng đến khôn khéo giả dối Ân quân sư thất thần, trước mắt người này thật là cái kia mặt mỏng ngây thơ tướng quân đại nhân sao?
Phàn Ngọc Kì hiện tại nào có tâm tư đi nghiên cứu quân sư đại nhân đang nghĩ cái gì, hắn hiện tại cả đầu đều là nội dung trong sách, hoặc là, lúc hắn xem sách, cả đầu hắn toàn nghĩ đến Ân Mặc Ly.
Hắn nghĩ đến đem tư thế trong sách áp dụng trên người Ân Mặc Ly. Nghĩ đến hình ảnh dâm loạn trong đó, Phàn Ngọc Kì mặt đỏ phát hiện chính mình hưng phấn đến độ cứng rắn.
Mà thật sự đụng tới quân sư đại nhân, lí trí của hắn cái gì đều không có. So với mộng xuân còn xúc cảm hơn nhiều, Ân Mặc Ly thân đứng lên so với trong mộng còn hương còn ngọt rất nhiều, thân thể mềm mại ôm lấy thật tốt, còn có cặp nhũ xinh đẹp kia, sờ đứng lên hảo hoạt hảo nộn……
Tuy rằng động tác hơi trúc trắc, nhưng bản năng nam nhân so với cái gì đều cường đại, nói sau, hắn làm ba năm mộng xuân cũng không phải là mộng không.
Xoa nhuyễn nộn nhũ, Phàn Ngọc Kì liếʍ môi bị hắn hôn mấy cái, lại cúi đầu ngậm nhũ tiêm bên trái, hoạt nộn nhũ thịt làm cho hắn không khỏi dùng sức nhất hấp, lập tức nghe được Ân Mặc Ly phát ra than nhẹ dễ nghe, rêи ɾỉ kia làm tâm hắn ngứa.
Hắn không nhịn được muốn nghe đến càng nhiều, trong lòng khát vọng làm cho hắn càng lớn mật, hai tay nâng miên nhũ, lưỡi hấp đầu v* vòng vòng đảo quanh, liếʍ quá mỗi một tấc nhũ thịt, bàn tay không quên xoa bóp vỗ về chơi đùa. Hắn dùng tay cùng miệng, tà ác phủ hai miên nhũ, ngẫu nhiên khẽ cắn nhũ thịt, lại dùng tay khinh bắn, ngẫu nhiên liếʍ qua, đem hai đầu v* biến thành đỏ sẫm ướt át, phiếm dâm mĩ ánh nước.
Ân Mặc Ly sớm bị hắn tra tấn toàn thân mềm mại vô lực, cánh môi không ngừng dật ra thật nhỏ ngâm nga, mâu đồng sương mờ, nơi riêng tư sớm động tình mà ướt át.
Phàn Ngọc Kì lăng lăng, Ân Mặc Ly hành động da^ʍ đãиɠ làm cho hắn toàn thân nhanh cháy nóng, nữ nhân này thực sự một chút đều không biết xấu hổ, nàng so với hắn còn gấp!
Phàn Ngọc Kì tức giận ngẩng đầu thân nàng, ẩn nhẫn mang theo phẫn nộ, miệng lưỡi thô lỗ lại dã man, hung hăng mà làm nhục cái miệng nhỏ nhắn, nam căn bị tay nhỏ bé nắm giữ sớm hưng phấn kiều cao cao, hắn rất động eo, ám chỉ nàng.
Ân Mặc Ly làm sao không hiểu ý tưởng của tướng quân đại nhân, rõ ràng rất muốn còn trang đứng đắn…… Mắt đẹp xẹt qua một chút ác liệt, nàng trừng phạt buộc chặt tay nhỏ bé, móng tay thổi qua nam căn.
Hắn tuyệt đối sẽ không cho Ân Mặc Ly lại có cơ hội nhạo bang hắn.
Cực lực muốn phản hồi sĩ diện của nam nhân Phàn tướng quân không chút nào yếu thế, bàn tay thong thả sờ eo nhỏ, ở giữa lưng nắm lại.
“Ách!” Ân Mặc Ly khinh đạn một chút.
Phàn Ngọc Kì sớm phát hiện, eo là nhược điểm Ân Mặc Ly!
Thô ráp bàn tay không ngừng ở giữa lưng chung quanh vỗ về chơi đùa, bên hông eo lại hoạt nộn, làm cho ngón tay lưu luyến không thôi, khả hắn muốn không chỉ như vậy.
Xuống chút nữa, bàn tay phúc trụ hoa huy*t, lại đụng đến một chút ướt át.
Phàn Ngọc Kì lăng hạ, nghĩ đến trong sách nói, nữ nhân nơi đó ẩm ướt, liền tỏ vẻ có cảm giác. Thân là nam nhân, muốn làm cho nữ nhân càng ẩm ướt.
Hắn nghĩ phương pháp trong sách dạy, ngón tay đi theo động tác, đẩy ra phương thảo, đụng tới nhuyễn nộn ẩm nóng thịt cánh hoa, hắn không nhịn được bắt tay vào, liền ướt át tràn ra.
“A!” Ân Mặc Ly yêu kiều, nhiệt tình mở ra hai chân, ẩm ướt nhuyễn hoa tập gắt gao hấp dẫn ngón tay dài tiến vào, tay nhỏ bé nắm nóng rực kích động niết nắm.
“Ngô.” Phàn Ngọc Kì cũng đi theo kêu rên, hơn nữa hắn kinh ngạc phát hiện địa phương ngón tay tiến vào hảo nhuyễn nóng quá, hắn không nhịn được co rúm một chút ngón tay.
“A ách……” Kia nhẹ nhàng chậm chạp co rúm làm cho Ân Mặc Ly khinh ngâm.
Phàn Ngọc Kì như là phát hiện hảo ngoạn này nọ, ngón tay lại tiến vào, ở hoa vách tường lí chuyển động câu làm, sau đó phát hiện bên trong càng ẩm ướt càng nóng……
Hơn nữa Ân Mặc Ly mông cong xoay bãi, còn luôn luôn phát ra thanh âm dễ nghe, bộ dáng liêu nhân lại dâm mị, làm cho hắn phía dưới đều đau.
Phàn Ngọc Kì hai mắt đỏ lên, lại gia nhập một ngón tay, hai ngón tay ở trong hoa khẩu qua lại co rúm, ngón cái đè nặng trước nhụy hoa, điên cuồng mà chơi đùa nơi cấm địa.
Mềm mại hoa thịt hung hăng hấp dẫn co rúm ngón tay dài, hắn không khỏi nghĩ nếu hấp là nam căn của hắn…… Tưởng tượng hình ảnh làm cho hắn ánh mắt tỏa sáng.
Hắn nhớ trong xuân cung đồ, hắn cuối cùng phải tiến vào địa phương khiến người ta phát cuồng này.
Phàn Ngọc Kì nhanh chóng rút ra ngón tay dài, khi ngón tay rời đi, ẩm ướt yêu dịch liền mạnh mẽ chảy ra, cánh hoa đỏ tươi hé mở, mơ hồ có thể thấy được bên trong yêu mĩ.
Ngón tay rời đi làm cho ŧıểυ huyệt cảm thấy hư không, Ân Mặc Ly khó nhịn xoay mông, tuyệt diễm khuôn mặt quyến rũ động lòng người, nàng cơ khát xem Phàn Ngọc Kì, nâng lên bàn chân, khiêu khích cọ khố hạ lửa nóng của hắn.
“A!” Ân Mặc Ly ngửa đầu yêu kiều, nàng sớm ướt át đủ để thừa nhận hắn, cánh tay vòng trụ cổ Phàn Ngọc Kì, cho hắn vào càng sâu, cũng làm cho nàng có thể hung hăng cắn hắn.
Không có gì tạm dừng, nam căn vùi vào hoa vách từ từ rút ra lại dùng lực xuyên xỏ, lực đa͙σ trầm mà hữu lực, giống muốn đem nàng tê cắn ăn giống nhau.
“Ách ân –” Ân Mặc Ly phát ra kiều lại mị rêи ɾỉ, bụng co rút lại, đem nam căn hấp càng chặt, không cho hắn dễ dàng rút khỏi.
Tựa như một hồi đánh giằng co, bọn họ không ngừng giao triền phác cắn, mồ hôi theo da thịt thấm ra, hai người thân thể ẩm nóng giao triền, trên người đều là dấu vết đối với đối phương lưu lại.
Ân Mặc Ly nằm sấp quỳ gối trên trường kỉ, da hổ dưới thân sớm rơi trên mặt đất, Phàn Ngọc Kì đứng ở phía sau nàng, hai tay chế trụ eo nhỏ, hẹp mông rất động, nam căn nhợt nhạt rút khỏi, lại thâm đâm mạnh vào.
Bạch dịch cực nóng theo mỗi một cái trừu đưa mà bị tràn ra, khít khao ŧıểυ huyệt sớm không biết bị bắn vào bao nhiêu nóng dịch, Ân Mặc Ly ngửa đầu, tóc tản ra sau lưng, khàn rêи ɾỉ mảnh mai mị nhân.
Phàn Ngọc Kì cơ hồ là mê muội nhìn Ân Mặc Ly, rêи ɾỉ của nàng, ẩm nóng của nàng, sở hữu của nàng đều thật sâu hấp dẫn hắn.
Hắn tưởng, hắn sẽ vì nàng điên cuồng.
Phàn Ngọc Kì đem nàng xoay người, làm cho nàng đối mặt hắn, nam căn chôn ở kiều ngực trực tiếp xoay một vòng, bén nhọn khoái ý làm cho Ân Mặc Ly run rẩy, nước mắt thấm ra khóe mắt.
Ân Mặc Ly căn bản không có chút sức lực, chỉ có thể mặc hắn ȶᏂασ làm. Phàn Ngọc Kì liếʍ nước mắt trên mặt của nàng, lại hôn trụ cánh môi sưng đỏ, than nhẹ một tiếng, cả người ẩm ướt dán vào nàng, đầu lưỡi hữu lực trong miệng nhỏ nhắn của nàng làm càn, làm cho đầu lưỡi tràn ngập hương vị của hắn.
Giống như dưới thân này, tất cả đều là hương vị của hắn.
Phàn Ngọc Kì thỏa mãn khóe miệng nhếch lên, lại dùng sức xuyên xỏ, nam căn thật sâu vùi vào chỗ sâu nhất trong hoa nguyệt, ở Ân Mặc Ly cúi đầu rêи ɾỉ hạ, lại bắn ra, đem nóng rực bắn cho nàng.
Nàng thật sự không nghĩ ra, thân là xử nam tướng quân đại nhân là từ đâu biết được nhiều như vậy tư thế, làm cho eo của nàng vừa chua xót lại đau, ngay cả chân cũng không thể cử động.
Ân Mặc Ly không tiếp thu Phàn tướng quân đại nhân từng chạm qua nữ nhân khác, lấy tính tình Phàn Ngọc Kì, nếu không phải người trong lòng, hắn căn bản khinh thường đụng vào.
Ở nữ nhân Phàn gia giáo huấn, Phàn Ngọc Kì sớm bị giáo huấn nam nhân lần đầu tiên muốn hiến cho nữ nhân yêu nhất, vì nguyên nhân này mà Phàn Ngọc Kì cũng không đi thanh lâu nguyên nhân.
Ân Mặc Ly nghĩ nghĩ, Phàn Ngọc Kì hội thuần thục biết nhiều tư thế như vậy, nhất định là có người dạy hắn.
Trong quân doanh ai sẽ làm loại sự tình này?
Đáp án đương nhiên rất rõ ràng, cũng liền chỉ có Phàn Ngọc Lâm.
Lấy cá tính vô lại của Phàn Ngọc Lâm, nàng nhất định là quăng một đống đông cung đồ cấp đệ đệ nhà mình. ( TL: tỷ không hổ là quân sư, đoán cái trúng ngay)
Khó trách…… Ân Mặc Ly nghĩ đến tỳ nữ nói gần nhất Phàn Ngọc Kì cơ hồ đều ở trong doanh trướng, nghĩ đến nhất định là ở nghiên cứu đông cung đồ đi.
Nghiên cứu xong rồi, liền tới cửa tìm đến nàng.
Được rồi, tuy rằng toàn thân toan đau không tự chủ, bất quá đối Phàn Ngọc Kì không phải đi Di Hương Viện thực tiễn, nàng vẫn là vừa lòng.
Làm Ân Mặc Ly trầm tư buồn ngủ, chân đột nhiên bị nâng lên, xúc cảm ấm áp tiếp xúc nơi riêng tư.
Ân Mặc Ly mở mắt ra, chỉ thấy Phàn Ngọc Kì cầm khăn ẩm ướt, ôn nhu đẩy ra thịt cánh hoa, màu trắng trù dịch lập tức chảy ra, hắn nhẹ nhàng lau đi, cũng đem vết máu còn dính trên chân lau.
Đối với Ân Mặc Ly là xử nữ, kỳ thực Phàn Ngọc Kì là kinh ngạc.
Tuyết Tầm Quốc đối trinh tiết nữ tử cũng không hạn chế, quan hệ nam nữ của bọn họ rất thoáng — đương nhiên, nữ tử Tuyết Tầm Quốc cá tính cường thế độc lập là có quan hệ rất lớn.
Ở Tuyết Tầm Quốc, nữ nhân không nhất định phải dựa vào nam nhân qua ngày, có đôi khi, còn có nam tử là bị nữ nhân nuôi dưỡng.
Phàn Ngọc Kì đối nữ nhân của mình có phải hay không xử nữ cũng không để ý, bởi vậy hắn chưa từng nghĩ tới Ân Mặc Ly sẽ không có nam nhân, dù sao Ân Mặc Ly hào phóng lại lang thang, còn thường thường lớn mật khiêu khích hắn, thế nào cũng không như là một xử nữ không kinh nghiệm.
Bất quá biết chính mình là người đàn ông đầu tiên của Ân Mặc Ly, Phàn Ngọc Kì vẫn là cao hứng, lần đầu tiên của hắn cũng là cho nàng — nghĩ vậy, Phàn Ngọc Kì lỗ tai đỏ.
Bất quá Phàn Ngọc Kì lúc này trong lòng có nghi hoặc, hắn cúi đầu xem eo của chính mình, phía trên thế nhưng xuất hiện hoa văn mạn đà la, làm cho hắn nghĩ đến hoa văn trên người của Ân Mặc Ly, nhánh cây mây kia tựa như ở trên người hắn giống nhau.
“Là cổ.” thanh âm khàn khàn tự phía trên truyền đến, Ân Mặc Ly đương nhiên cũng nhìn thấy mạn đà la trên người của hắn, hơn nữa một chút cũng không ngoài ý muốn.
“Cổ?” Phàn Ngọc Kì kinh ngạc ngước mắt.
“Là mệnh cổ, đây là đại giới (* giá phải trả) ngươi đụng vào ta.” Ân Mặc Ly nhếch khóe môi, cười đến mị hoặc, muốn nhìn hắn sẽ có phản ứng gì.
Nàng chưa đủ tháng liền xuất thế, trời sinh thể nhược, bị tiên đoán sống không quá mười tuổi, về sau người trong nhà quyết định đem nàng đưa đến Bách Quỷ Cốc, Bách Quỷ Cốc lấy độc cổ nổi tiếng, mệnh của nàng, chính là dựa vào cổ sống sót, mà người chạm qua nàng, đi qua dịch, cổ trong cơ thể nàng sẽ truyền cho đối phương.
“Mệnh cổ này cùng ta tương liên, ta chết ngươi không thể sống, bất quá ngươi tử đối ta không ảnh hưởng, hơn nữa chỉ cần ngươi phản bội ta, mạn đà la hội chậm rãi vừa đến ngực ngươi, thời khắc nở hoa, cổ trong cơ thể sẽ ăn sống trái tim của ngươi.”
Lời nói này đủ dọa lòng người, Phàn Ngọc Kì gật gật đầu, hiểu được, sau đó cúi đầu tiếp tục giúp nàng chà lau dấu vết.
Hắn bình thản phản ứng làm cho Ân Mặc Ly nhướn mày.“Thế nào, ngươi không sợ sao?”
Phàn Ngọc Kì hơi giật mình ngẩng đầu,“Sợ cái gì?” Hắn tưởng một chút, hiểu được, lập tức ưỡn ngực, mặt tuấn tú rất là đứng đắn.
“Có cái gì phải sợ, ngươi là nữ nhân của ta.” Nói ra bốn chữ tu nhân này, mặt hắn đỏ hồng,“Ta đối với ngươi hảo, đối với ngươi trung trinh là tất nhiên, nếu ta muốn phản bội ngươi, không cần mệnh cổ, nữ nhân trong nhà ta cũng làm thịt ta.”
Kỳ thực hắn chưa nói, nàng đã chết, hắn còn sống cũng không có ý nghĩa, bồi nàng cùng nhau cũng tốt, đỡ phải nàng cô đơn tịch mịch. Hắn nếu chết, hắn mới không cần nàng bồi hắn, hắn muốn nàng hảo hảo còn sống.
Bất quá loại mất mặt nam nhân trong lời nói này, Phàn Ngọc Kì mới sẽ không nói xuất khẩu, ở trong lòng yên lặng tưởng là tốt rồi.
Phàn Ngọc Kì trợn to mắt,“Ta… chúng ta đều như vậy, ngươi thế nào không phải nữ nhân của ta!”
Ân Mặc Ly kéo kéo tóc, ngạo nghễ liếc mắt hắn một cái,“Tướng quân đại nhân, ngươi đã quên dân phong Tuyết Tầm Quốc của chúng ta sao? Cho dù lên giường, cũng không tỏ vẻ cái gì.”
Cái gì, cái gì?!
Nữ nhân này thế nào có thể nói như thế? Hắn… lần đầu tiên của hắn đều cho nàng, nàng không muốn chịu trách nhiệm sao?
Phàn Ngọc Kì phẫn nộ rồi.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên thổi kèn hiệu, đây dấu hiệu thong tri nɠɵạı doanh có điều khả nghi.
Mẹ nó — hướng đến kiềm chế bản thân Phàn tướng quân cuộc đời đầu nhất nói lời thô tục — là tên vương bát đản nào không có mắt, dám đến nháo lúc này!