Dennis dường như đã sớm quen với cách nói chuyện hờ hững của Louis Thương Nghiêu, nhún nhún vai, khẽ nói, “Vậy là tôi tự mình đa tình rồi, nhưng mà, Thương Nghiêu, anh nên biết, nhân viên thường không thích ngồi quá gần với ông chủ của mình, bởi vì điều đó sẽ khiến họ cảm thấy bị áp lực.”
Louis Thương Nghiêu nghe vậy, không hề giận dữ mà lại cất tiếng cười. Ngay sau đó, hành vi của hắn khiến cả Dennis và Lạc Tranh đều cảm thấy kinh ngạc. Hắn vươn cánh tay ra, đem cả người Lạc Tranh ôm vào lòng, ánh mắt tà mị nhìn thẳng vào Dennis, bộ dạng cực kỳ bá đa͙σ cùng cường thế.
“Này, anh làm gì thế? Anh điên rồi!” Lạc Tranh cũng chẳng thể bình tĩnh được, lập tức giơ tay đẩy hắn ra.
Louis Thương Nghiêu thực dễ dàng siết chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng, làm cho nàng căn bản không có chút cơ hội tránh thoát nào, cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói, “Đừng lại lấy phấn hoa làm cớ, cả đời này tôi không hề biết tắm rửa lại là một chuyện chán ghét đến vậy.”
Lạc Tranh thực sự sững người, hắn làm như vậy thật sao?
Dennis không biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, thấy vậy vô thức chau mày lại.
Louis Thương Nghiêu thấy nàng không phản kháng, nở nụ cười hài lòng, lại nhìn tới mấy tô cháo trên bàn, liền làm ra vẻ khó hiểu nhìn về phía Dennis.
“Dennis, anh thật quá hẹp hòi rồi. Để cho người phụ nữ của tôi nửa đêm chạy tới giúp anh làm thủ tục bảo lãnh đã không tính toán rồi. Vậy mà xong việc lại chỉ mời có ba tô cháo? Xem ra không giống với tác phong của anh chút nào!”
Một câu nói này của hắn, đã khơi lên một cơn sóng ngầm dữ dội.
Lạc Tranh kinh ngạc ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hắn, “Louis Thương Nghiêu, ai là người phụ nữ của anh?”
Louis Thương Nghiêu cất tiếng cười tà mị, bàn tay tăng thêm lực ôm nàng thật chặt, chăm chú nhìn vào gương mặt xinh đẹp, “Ngoài em ra thì còn ai nữa, không cần phải xấu hổ, Dennis cũng là chỗ bạn bè.”
Lạc Tranh tức giận đến nỗi muốn đứng bật dậy.
Dennis thấy thế, biết hắn có ý khiêu khích, cũng không nói gì, chỉ khẽ dựa lưng về phía sau, “Thương Nghiêu, anh làm vậy cũng không đúng rồi. Làm người khác khó chịu cũng không phải tác phong trước giờ của anh.”
“Làm người khác khó chịu?” Louis Thương Nghiêu nghe vậy, vẻ mặt dường như có chút buồn cười, như thể hắn mới nghe được chuyện nực cười nhất trên đời vậy. Hắn cũng không nói thêm lời nào, nhìn về Lạc Tranh đang bị ôm chặt trong vòm ngực mình, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Dennis, trực tiếp cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, từng động tác đều toát lên sức mạnh cường thế không cho phép sự phản kháng.
“Uhm…” Trong lúc nhất thời Lạc Tranh không kịp có phản ứng, đến lúc kịp định thần lại thì đầu lưỡi của hắn đã xâm nhập vào khoang miệng nàng, quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng triền miên một hồi, sau đó mới dừng lại.
“Anh…” Lạc Tranh phẫn hận nhìn hắn, lại chỉ có thể nhìn thấy nụ cười hài lòng cùng khuôn mặt đầy đắc ý của hắn mà thôi.
Hắn dường như quan tâm đến cảm nhận của Dennis nhiều hơn, vẻ mặt khiêu khích nhìn về phía anh ta, không hề che dấu ý chiếm hữu của bản thân.
Dennis thực không ngờ tới hắn lại lớn mật làm càn đến vậy, lúc đầu hơi sững sờ, sau đó cười nhẹ lắc đầu. Louis Thương Nghiêu mà anh ta biết cho tới giờ không phải người có thể làm ra những chuyện thế này.
Louis Thương Nghiêu ào đến nơi này tựa như một cơn lốc, hoàn toàn phá vỡ không khí vui vẻ mà Dennis và Lạc Tranh đang có. Mà bản thân hắn lại không hề có cảm giác áy náy, ngược lại còn đầy thích thú với việc mình vừa làm.
Louis Thương Nghiêu cầm lấy cái thìa nhỏ, múc một chút cháo trong tô của Lạc Tranh đưa lên miệng, không khỏi gật gù tán thưởng, “Tuyệt hảo! Ẩm thực Trung Hoa quả thực không chê vào đâu được, đúng là nơi địa linh nhân kiệt.”
Dennis đương nhiên nhìn ra ý chiếm hữu trong mắt Louis Thương Nghiêu. Thật không khó tưởng tượng ra hắn thực đang coi anh ta như tình địch. Dennis cũng không nói gì, chỉ ngồi chờ xem hành động kế tiếp của hắn.
Đầu Lạc Tranh như muốn nổ tung. Người đàn ông này thực giống như ma quỷ, nàng đi tới chỗ nào hắn cũng có thể tìm tới, nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, nàng cơ hồ nghiến răng nói, “Cháo đã nếm xong chưa? Xong rồi thì buông tôi ra.”
“Có chút như vậy làm sao đủ đây?” Louis Thương Nghiêu vẫn luôn là người đàn ông khó xét đoán như vậy. Nghe thấy lời nàng, hắn khẽ chau mày, nhìn về Dennis ở phía đối diện.
"Dennis, tôi tự nhiên cũng thấy đói, không phiền mời tôi cùng ăn luôn chứ?”
“Đương nhiên có phiền!” Dennis bất ngờ cười khẽ, không chút e dè nói, “Anh hiểu tôi như vậy, rõ ràng biết tôi không thích chuyện ba người cùng dùng bữa chút nào.” Một câu nói của anh ta, mang ý đuổi khách rõ ràng.
Đáng tiếc, chiêu này đối với Louis Thương Nghiêu mà nói một chút tác dụng cũng không có, lại càng khiến hắn cười thật sảng khoái.
“Dennis, anh lại quên rồi, cô ấy là người phụ nữ của tôi, anh cứ xem hai chúng tôi là một thì được rồi.” Câu tiếp theo của hắn lại càng không hề che dấu ý tứ này, “Dù sao, tôi cùng cô ấy bây giờ cũng là tuy hai mà một rồi.”
Dennis sững sờ, lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn.
Sắc mặt Lạc Tranh trong nháy mắt tái nhợt, lời của hắn rõ ràng cho đối phương biết hai người bọn họ đang cùng chung sống.
Dennis vốn còn đang hoài nghi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Tranh cũng có thể đoán được lời của Louis Thương Nghiêu cũng không hề phóng đại sự thật. Có chuyện gì đây? Lạc Tanh không phải đã kết hôn sao? Sao hai người bọn họ…
Ánh mắt sắc bén của Louis Thương Nghiêu đương nhiên có thể nhìn ra nét nghi hoặc trong mắt Dennis, hắn cười cười, nhìn thẳng vào gương mặt tái nhợt của người phụ nữ trong ngực mình.
"Tranh, đừng mải lo mấy vụ kiện quá, chuyện ly hôn tiến hành đến đâu rồi? Nếu có gì không thuận lợi, tôi có thể giúp em.” Một câu nói này của hắn mang đầy nhiệt tình, người không cần tinh ý lắm cũng có thể nhận ra. Mà đương nhiên những lời này mục đích là để cho Dennis nghe.
Lạc Tranh oán hận nhìn gã đàn ông đang nở nụ cười xấu xa kia, hắn còn có thể không biết xấu hổ mà hỏi chuyện đã xử lý đến đâu? Chuyện như thế nào không phải hắn đều biết rất rõ ràng sao?
Gã đàn ông chết tiệt, hắn đang cố ý!
Dennis thực bị tình huống này làm cho rối tung lên, suy nghĩ một lúc cũng không hiểu ra làm sao.
Nhưng Dennis cũng không phải loại người thích bị người khác dắt mũi. Anh ta cười nhẹ cất tiếng, “Thương Nghiêu, anh thích can thiệp vào chuyện nhà của người ta từ lúc nào thế? Như vậy không được hay cho lắm! Chuyện của anh…còn chưa xử lý được rõ ràng mà.”
Một câu nói mang theo sự ám chỉ rất rõ ràng, đối với Louis Thương Nghiêu mà nói, càng rõ ràng hơn bất cứ ai.
Lạc Tranh kinh ngạc nhìn về phía Thương Nghiêu... mà tâm tình lại theo những lời Dennis vừa nói khẽ chấn động, ý của anh ta là…
Nhìn lại Louis Thương Nghiêu, nụ cười trên môi hắn trong nháy mắt như cứng lại, nét cười trong mắt giờ cũng mang theo một tia lạnh lẽo. Hai người họ cứ như vậy đối mặt nhau. Nhưng rất nhanh chóng, Louis Thương Nghiêu liền khôi phục nụ cười tà trên khoé môi, nét cười trong mắt lại tăng thêm vài phần, che đi tia lạnh lùng vừa nãy….
“Sao thế, Dennis, anh trở thành người thích buôn chuyện từ bao giờ thế? Hay là anh không coi người bạn cũ như tôi ra gì, định độc chiếm hương vị bữa ăn này đây?” Lời nói của hắn đầy hàm ý sâu xa, một chút cũng không hề giấu diếm.
Dennis đương nhiên nghe ra, cười nhẹ. Louis Thương Nghiêu đương nhiên không phải muốn bữa tối này, ý của hắn rất rõ ràng, mà ngay cả ánh mắt hắn cũng đang cảnh cáo anh ta, Lạc Tranh là của hắn!
“Anh đã có hứng thú như vậy, được, chúng ta đổi nhà hàng khác.”
"Không cần, ở đây đi, tôi thích đồ ăn Trung Quốc." Louis Thương Nghiêu cố ý nói câu này. Khi thấy trong mắt Dennis xẹt qua chút bối rối thì nụ cười trên khoé môi hắn lại càng đậm hơn. Không đợi Dennis và Lạc Tranh gật đầu, hắn liền ngoắc tay một cái.
“Ông chủ, đem tất cả các món độc đáo nhất của nhà hàng ông lên đây. Phục vụ khách buổi đêm rất vất vả nên vị khách này sẽ trả gấp ba lần.”
Hồi 6: Sập bẫy
Chương 9 - Phần 2: Cuộc so tài của hai người đàn ông
Ông chủ quán thấy vậy, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài một tiếng. Liếc nhìn đồng hồ thấy đã sắp rạng sáng, vẻ mặt có chút khó xử bước tới nói, “Quý khách, chúng tôi thực sự phải đóng cửa rồi. Hơn nữa, giờ này cũng đã quá muộn, đầu bếp cũng đã nghỉ cả, quý khách liệu…”
“Quán của ông một ngày kiếm được bao nhiêu?” Louis Thương Nghiêu không đợi ông chủ quán nói xong, dùng tiếng Trung hỏi thẳng.
Ông chủ quán hơi sững sờ, không ngờ tới người đàn ông này có thể nói tiếng Trung thành thạo đến vậy. Nếu không nhìn đến tướng mạo anh ta, chỉ nghe giọng nói nhất định sẽ nghĩ anh ta là người Trung Quốc. Lập tức, ông chủ quán liền nở nụ cười cầu tài, “Quý khách, không biết ý ngài là…”
Louis Thương Nghiêu nhếch môi cười, chỉ về hướng phía Dennis ngồi ở đối diện, “Đêm nay cùng ngày mai, toàn bộ thu nhập của quán ông sẽ do anh ta thanh toán đầy đủ. Nói cách khác, ông chỉ cần gọi đầu bếp tới, làm những món ngon nhất của quán cho chúng tôi. Nếu chúng tôi đã làm trễ giờ đóng cửa của quán, sao không chọn cách phục vụ chúng tôi một bữa này, ngày mai ông có thể đóng cửa nghỉ ngơi cả ngày. Đương nhiên cũng có thể mở cửa tiếp tục buôn bán, vị tiên sinh này sẽ vẫn trả cho ông toàn bộ doanh thu một ngày coi như đền bù tổn thất, ông thấy sao?”
Từng câu từng chữ đều được Louis Thương Nghiêu nói rất rõ ràng, giọng điệu lại cực kỳ tự nhiên, hơn nữa thanh âm trầm trầm của hắn lại có sức thuyết phục lòng người cực lớn.
Ông chủ nghe vậy, lập tức cười tươi, “Quý khách quá lời rồi, như vậy đi, các vị muốn ăn món gì cứ việc gọi. Về phần phí đền bù tổn thất đừng quá để tâm làm gì.”
Mở cửa bán hàng, khách hàng phải được coi trọng như nhau, để giữ được danh tiếng cho quán thì không thể sợ vất vả, đây cũng là quy chuẩn mà những người làm trong ngành dịch vụ đều hiểu.
Chẳng cần đợi lâu, ông chủ quán đã gọi đầu bếp quay lại. Mặc dù trời đã rất khuya, nhưng xem ra họ cũng không hề cảm thấy bị miễn cưỡng chút nào.
Suốt cả quá trình, Lạc Tranh đều chăm chú nhìn Louis Thương Nghiêu, hàng lông mày thanh tú đầy vẻ nghi hoặc, lại mang theo chút bất đắc dĩ. Trong mắt nàng, bộ dạng tối nay của hắn thực có chút lưu manh, chẳng những nghênh ngang chen vào bữa tối của nàng cùng Dennis, mà còn thản nhiên đem tất cả hoá đơn tính lên người anh ta.
Tuy Dennis sẽ không chú ý đến mấy tờ hoá đơn này, nhưng cũng không cần phải khoa trương như vậy chứ.
Rốt cục, Lạc Tranh vẫn kìm lòng không được, cất tiếng, “Anh làm vậy không phải quá đáng lắm sao?”
“Quá đáng?” Louis Thương Nghiêu cười nhẹ, hàng lông mày khẽ nhếch lên đầy tà ý, nhìn thoáng qua Lạc Tranh, sau đó lại đem ánh mắt chĩa vào phía Dennis, “Bạn bè chẳng mấy khi có dịp gặp mặt, tôi làm như vậy, anh cảm thấy quá đáng sao?”
Lạc Tranh trừng mắt nhìn Louis Thương Nghiêu một cái, cho tới hôm nay, nàng mới phát hiện ra da mặt hắn thực sự quá dày.
Dennis nghe vậy, cười nhẹ, nhưng trong nụ cười ẩn chứa chút lúng túng khiến Lạc Tranh không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Louis Thương Nghiêu thấy thế, nụ cười trên môi càng đậm hơn, dường như còn mang theo chút đắc ý.
Cũng chẳng phải chờ lâu, Lạc Tranh liền lập tức hiểu ra nguyên do vẻ lúng túng trong nụ cười của Dennis cũng như vẻ mặt đắc ý của Louis Thương Nghiêu.
Nơi này vốn là nhà hàng Quảng Đông khá nổi tiếng, bởi vậy đầu bếp đều là người Hongkong nhiều năm kinh nghiệm. Cho nên, các món ở đây thực sự được làm rất chuẩn mực.
Phải nói rằng người Hongkong khi nấu nướng đều rất chú trọng đến việc lựa chọn nguyên liệu, lại thêm việc trang trí món ăn khá cầu kỳ, tinh hoa trên trời dưới đất, không chỗ nào không được khéo léo đưa vào món ăn. Đặc biệt các món Quảng Đông còn chú trọng đến cảm nhận của thực khách, lại được phân chia theo mùa, hạ thu nhẹ nhàng, đông xuân ấm áp. Ngoài việc giữ cho nguyên liệu luôn tươi ngon, ẩm thực Quảng Đông còn có cách thức nấu nướng bí truyền và cách bảo trì nguyên liệu cũng thực sự độc đáo.
Đây cũng không phải nhà hàng nhỏ cho nên mỗi món ăn được đưa lên đều có tên tuổi rõ ràng.
nɠɵạı trừ các món truyền thống như tôm chao dầu, hàu tươi xông khói trà sen, nấm tươi, lợn sữa quay giòn, còn có cá cuốn salad, thịt lợn nướng mật ong, cháo lúa mạch, hoa lựu dồn thịt trai, kỳ lân om măng trúc….cả một bàn bày đầy đồ ăn, trong khi chỉ có ba người họ.
Lạc Tranh nhìn một bàn thức ăn trước mặt, không khỏi hít một hơi khó nhọc, biết rõ Louis Thương Nghiêu cố ý bày ra chuyện này, không vui lên tiếng, “Anh mấy đời nay chưa được ăn gì hay sao? Chúng ta chỉ có ba người mà thôi.”
Louis Thương Nghiêu không giận mà còn cười, hớp một ngụm trà, thong thả nói, “Có người mời khách mà.”
Lạc Tranh trừng mắt nhìn hắn một cái.
Mà Dennis lúc này, lại đem tất cả sự chú ý của mình đặt tại các món ăn trên bàn, thật lâu không có ý định dùng bữa.
"Dennis, theo tôi được biết, anh rất ít khi ăn các món Trung Quốc.” Louis Thương Nghiêu nhếch môi cười, thong thả nói.
Dennis âm thầm hít sâu một hơi, trầm mặc mất một lúc, cuối cùng nhịn không nổi gọi ông chủ tới, “Ông chủ, thật ngại, có thể….” Ánh mắt vốn hờ hững thường ngày của anh ta giờ có chút chần chừ, ngập ngừng mất mấy giây mới nói ra, “…mang giúp tôi chiếc dĩa chứ? Cảm ơn!”
Ông chủ quán sững sờ…
Ngay cả Lạc Tranh cũng ngây người ra đó…
Louis Thương Nghiêu vào lúc này lại không chút nể mặt Dennis, liền cất tiếng cười ha ha, lại quay sang nói với ông chủ quán cứ tiếp tục làm việc của ông ta.
Hắn quay sang phía Dennis, đem đôi đũa đang cầm trong tay nhét vào tay anh ta, cố làm ra vẻ thiện ý nói, “Dennis, đồ ăn Trung Quốc đương nhiên phải dùng đũa để gắp rồi, dùng dĩa thật không hợp cảnh chút nào, anh dùng đôi đũa này để ăn đi.”
Dennis xoay xoay vặn vặn cầm lấy đôi đũa, không biết loay hoay thế nào mà trong lúc nhất thời, đũa trong tay lại biến thành chiếc dài chiếc ngắn, bất giác nhìn qua Louis Thương Nghiêu, thấy tư thế cầm đũa của hắn cực kỳ chuẩn xác, lại vô cùng ưu nhã thong dong.
Lạc Tranh âm thầm thở dài một tiếng, rốt cục cũng hiểu ra lý do vẻ mặt lúng túng của Dennis, không khỏi nhíu mày nhìn thoáng qua Louis Thương Nghiêu đang ngồi bên cạnh. Hắn dường như đang cố tình khoe khoang, cầm lấy đôi đũa thong thả dùng bữa, thậm chí, còn tự tay gắp sang bát nàng một con tôm đã bóc vỏ.
Người đàn ông này…có bị bệnh hay không?
Nhưng mà, như vậy còn chưa đạt mục đích của hắn hay sao?
Quả nhiên, ý nghĩ của Lạc Tranh còn chưa kịp nguội, đã thấy Louis Thương Nghiêu nhìn về phía Dennis, cố tình làm ra vẻ giật mình nói, “Dennis, không phải lâu vậy rồi anh vẫn không học được cách cầm đũa đấy chứ? Như vậy không được, nhiều món ngon như thế này mà anh không có cách nào ăn được.”
Louis Thương Nghiêu lại tiến thêm một bước nữa trong việc làm mất mặt Dennis.
Sắc mặt Dennis lúc này thật sự rất kém, có thể nhận ra anh ta đang cố gắng tập trung vào đôi đũa này, nhưng mà làm thế nào cũng không khống chế được chúng.
Louis Thương Nghiêu cười lớn đầy thoả mãn.
Lạc Tranh không nhịn nổi nữa, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, đứng dậy, chủ động chuyển qua ngồi cạnh Dennis, tự tay hướng dẫn anh ta.
“Lực nắm ở tay anh quá lớn, cầm đũa không phải dồn lực vào cổ tay, một ngón cái để ở chỗ này, ngón trỏ cùng ngón giữa thả lỏng ra một chút…”
Thanh âm của nàng rất nhu hòa, giống như dòng suối nhỏ chảy trong khe núi, trong trẻo dễ nghe, vẻ mặt cũng vô cùng tự nhiên, so với nụ cười ác ý trên mặt Louis Thương Nghiêu, nàng thực không có chút ý chê cười nào đối với Dennis.
Hồi 6: Sập bẫy
Chương 9 - Phần 3: Cuộc so tài của hai người đàn ông
Tình hình bất ngờ xảy ra chuyển biến…
"A, thì ra là như vậy." Khoé môi Dennis nổi lên nụ cười nhẹ, nhìn qua thấy rất nghiêm túc nghe Lạc Tranh hướng dẫn, nhưng trong ánh mắt dường như có chút khiêu khích Louis Thương Nghiêu.
Sắc mặt Louis Thương Nghiêu có chút biến đổi. Từ đôi môi mỏng khẽ mím lại của hắn không khó nhìn ra hắn đang rất không hài lòng. Nhưng hắn cũng không cho Dennis cơ hội đắc ý quá lâu, một lời cũng không nói, vươn cánh tay ra kéo ngược Lạc Tranh về chỗ cũ.
“A..anh định làm gì?” Lạc Tranh chỉ cảm thấy cả người trong chớp mắt va vào lồng ngực hắn, mùi hoắc hương thoang thoảng nhanh chóng lấp đầy hô hấp của nàng.
“Ngoan ngoãn ăn đồ của em đi. Tôi nghĩ, thần bài danh tiếng lẫy lừng sẽ dễ dàng học được cách cầm đũa thôi, chút chuyện này nếu làm khó anh ta được thì chịu đói một chút cũng không chết người đâu.” Mấy từ cuối cùng Louis Thương Nghiêu dường như nghiến răng mà nói ra, như thể hắn muốn đem đối phương cắn xé tơi bời vậy.
Lạc Tranh tức giận trừng mắt nhìn Louis Thương Nghiêu đang ngồi bên cạnh, người đàn ông này đêm nay tâm địa thật là bất lương…
Dennis dường như cũng không quan tâm lắm, cười nhẹ như gió thoảng. Anh ta không biết cầm đũa là sự thật, nhưng cũng không để bản thân mình trở thành trò cười cho đối phương. Liền đó, dứt khoát một tay cầm đũa, một tay cầm thìa, phối hợp với nhau, mặc dù nhìn qua khá lạ mắt nhưng cũng giúp anh ta ăn được không ít.
Louis Thương Nghiêu khẽ cười lạnh...
Ván này xem ra hai người họ nửa thắng nửa bại, không ai chiếm được thế thượng phong cả.
“Lạc Tranh, lúc nãy em đã đồng ý cùng tôi đi chơi bowling.” Dennis đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Lạc Tranh còn chưa kịp trả lời, Louis Thương Nghiêu ngồi bên cạnh lại ngược lại, hắn “rất tích cực” mở miệng.
“Bowling sao? Được đó, đã lâu tôi không chơi rồi, hôm nay vừa vặn đi rèn luyện một chút.”
Lạc Tranh không nói nổi lời nào…
Dennis nghe vậy, ưu nhã nở nụ cười, “Thương Nghiêu à, thật ngại quá, lần này là cuộc hẹn của tôi và Lạc Tranh mà thôi.”
Louis Thương Nghiêu nghe ra ý tứ trong lời nói của anh ta, nhếch môi cười tà mị, “Sao thế, không dám đấu với tôi à?”
Bộ dạng của hắn thực sự rất khiêu khích người khác.
Dennis nhìn hắn, cười lạnh, nhất mạnh từng từ một, “Chấp nhận khiêu chiến!”
Lạc Tranh cảm thấy thật sự nhức đầu. Người ta nói đàn ông cho dù nhiều tuổi cỡ nào, cho dù dáng vẻ có lão luyện thâm trầm đến cỡ nào, nhưng trong xương cốt vẫn ẩn chứa sự hiếu chiến trời sinh. Từ trên người của hai người đàn ông này, nàng đã được tận mắt chứng kiến rồi..
Trong sàn bowling này ước chừng có khoảng 100 đường bóng, cả gian sảnh thực sự đồ sộ, không hề có một cây cột nào che chắn tầm nhìn, thực khiến tầm mắt được thông suốt.
Đây là lần đầu tiên Lạc Tranh tới sàn bowling tại Paris. So với những sàn bowling nàng thường tới khi còn ở Hongkong, nơi này mở cửa suốt 24h mỗi ngày, xem ra việc kinh doanh của nó cũng không tầm thường.
Trên sàn bowling lúc này cũng không có quá nhiều người, dù sao trời cũng đã rạng sáng, nhưng cũng không thể coi là ít. Vẫn có rất nhiều người không ngủ được tìm đến nơi này làm vài đường bóng thả lỏng bản thân mình.
Hai người đàn ông cao lớn xuất hiện nơi này với bộ dạng không phù hợp lắm. Bởi trước khi tới đây, cả hai đều mặc âu phục, giày da cho nên chơi bowling thực sự không được tiện lợi. Nhưng họ cũng không nề hà gì, lập tức mua cho mình bộ quần áo thật thoải mái. Khi hai người họ từ trong phòng thay đồ bước ra, quả thực thu hút mọi ánh mắt của những phụ nữ có mặt tại nơi này.
Những ánh mắt này, mang theo ý ngưỡng mộ không hề che giấu.
Cũng khó trách những phụ nữ này sẽ điên cuồng như vậy, mà ngay cả Lạc Tranh, nhìn thấy hai người họ cũng không tránh khỏi ánh mắt có chút lấp lánh đầy ngưỡng mộ.
Dennis mặc một bộ thể ȶᏂασ trắng tuyền, màu sắc cũng như tính cách lạnh lùng của anh ta, vừa có chút ý thân cận lại vừa có chút ý xa cách. Lúc thay xong trang phục thoải mái, trông anh ta rất thư giãn, lại thêm ngũ quan cân đối hài hoà, trông thực giống hoàng tử bạch mã.
Mà Louis Thương Nghiêu, dường như lại muốn làm mọi chuyện đối lập với Dennis, hắn lựa chọn một bộ thể ȶᏂασ đen tuyền. Đây là lần đầu tiên Lạc Tranh thấy hắn ăn mặc thoải mái như vậy. nɠɵạı trừ hai lần trước cưỡi ngựa cùng đua xe không nói tới, thời gian còn lại hắn đều mặc âu phục khá trang trọng. Giờ khắc này, Louis Thương Nghiêu khoác lên người bộ trang phục thoải mái như vậy, dường như sự tà mị trên người hắn càng toát ra dị thường, giống như satan xuống thế gian, dùng sự u tối đầy mê hoặc chinh phục tất cả.
Lạc Tranh âm thầm thở dài, hai người này thật sự là yêu nghiệt…
Khi cả hai người họ cùng tiến về phía nàng, Lạc Tranh có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt đầy thù địch từ xung quanh đang bắn về phía mình.
Bởi trước khi đến đây, Lạc Tranh đã nói rõ ràng, sau khi ăn nàng không muốn vận động, cho nên tới nơi này chỉ là xem hai người họ so tài mà thôi. Tuy rằng nàng cũng chẳng biết ý nghĩa thực sự của cuộc so tài giữa bọn họ là gì.
Hai đường bóng được mở ra, Dennis cùng Louis Thương Nghiêu một trái một phải, một đen một trắng đứng đó. Lạc Tranh ngước mắt nhìn hai người họ, đột nhiên rất muốn cười, bởi vì nàng chợt nghĩ đến một câu của người Trung Quốc, “Hắc bạch vô thường”. Đương nhiên, hai người họ chắc chắn sẽ không biết ý nghĩa của câu này.
Những phụ nữ đang chơi bóng ở đây nhanh chóng bị hai người đàn ông đẹp trai thu hút, hết thảy đều chạy tới vây quanh sofa ở đằng sau hai đường bóng này. Có người thậm chí còn tự nhiên ngồi lên sofa. Còn có vài người đàn ông, bọn họ đương nhiên không thấy vui khi bản thân mình bị mất đi hàng loạt ánh mắt hâm mộ.
“Sao đây, Dennis, một ván quyết định thắng bại?” Louis Thương Nghiêu xoay xoay cổ tay, nhếch môi cười.
Tại sàn bowling này, một ván gồm 10 lượt đi bóng, lần lượt đánh đổ hai hàng kegel.
Dennis nghe vậy, hơi nhíu mày, "Không thành vấn đề, nhưng mà không có gì đánh cuộc hình như có chút không thoải mái.”
“Vậy cũng đúng!” Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng cười, vẻ mặt hoàn toàn tán đồng với lời Dennis.
Lạc Tranh chợt cảm thấy có chút dự cảm xấu, quả nhiên là còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy Louis Thương Nghiêu cười khẽ, nói…
“Dennis, tôi biết rõ anh vẫn muốn cướp đi người phụ nữ của tôi. Tối nay, hành vi của anh thực không phù hợp với quy củ thương trường cho lắm. Nhưng mà, anh là bạn tôi, lần này coi như không chấp. Anh thắng ván này, tôi không can thiệp việc Lạc Tranh làm luật sư đại diện cho anh, nhưng nếu anh thua, không được nhắc đến chuyện đó nữa.”
“Đem Lạc Tranh ra làm phần thưởng, Thương Nghiêu, nước cờ này của anh quả thực không khôn ngoan chút nào.” Dennis cười nhẹ.
Ngồi một bên, sắc mặt Lạc Tranh lạnh băng, ánh mắt càng lộ rõ ý không vui.
Louis Thương Nghiêu quay đầu nhìn vào mắt Lạc Tranh, cười nhẹ, “Không phải tôi không khôn ngoan, mà là tôi có tự tin thắng anh.” Nói xong, hắn quay đầu nhìn Dennis, nói thêm, “Anh cũng biết tôi rồi, trước giờ tôi không làm chuyện mà mình không hề nắm chắc.”
Dennis cười cười, không nói gì thêm.
"Chọn bóng đi, anh đánh trước.” Louis Thương Nghiêu bộ dạng rất nhàn hạ lên tiếng.
Dennis nhún nhún vai, chọn lấy trái bóng khoảng 16 pound. Chọn bóng là một việc rất quan trọng trong thi đấu, tuỳ theo sức của mình mà người chơi sẽ chọn bóng cho phù hợp. Người bình thường sẽ chọn bóng khoảng 11 pound, phụ nữ chọn từ 7 - 9 pound. Nhưng người chơi chuyên nghiệp thì khác, Dennis dám chọn trái bóng 16 pound, đây là trái bóng khá tầm cỡ, nó thể hiện trình độ của người chơi thực không thể coi thường.
Hồi 6: Sập bẫy
Chương 9 - Phần 4: Cuộc so tài của hai người đàn ông
Trái bóng đầu tiên lăn đi, độ bám sàn khá tốt, dường như không hề nghe thấy tiếng bóng lăn, giống như vì sao băng xẹt qua bầu trời, thẳng tiến về phía hàng kegel phía trước. Chỉ nghe “rầm” một tiếng, tất cả kegel đều bị đánh đổ.
"Oa..." những cô nàng quanh đó đều vỗ tay hoan hô rầm trời, quả nhiên là mị lực của người đàn ông đẹp trai không hề nhỏ.
Trái bóng thứ hai chỉ cần qua là được.
Như vậy cũng đã đủ ghi điểm ở vòng một.
Dennis đưa mắt nhìn về phía Louis Thương Nghiêu…
Louis Thương Nghiêu rất điềm nhiên tiếp nhận ánh mắt khiêu khích của anh ta, cũng chọn một trái bóng 16 pound hệt như vậy, đem tay áo thể ȶᏂασ xắn cao lên, lộ ra cánh tay rắn chắc với làn da màu đồng hấp dẫn thu hút hết thảy ánh mắt các cô nàng có mặt nơi này.
Tư thế của hắn rất tao nhã, trái bóng đánh ra hệt như một chiếc đĩa bay, xoay tròn với tốc độ cực nhanh, lực đánh cũng cực mạnh, mà trái bóng từ tay hắn đẩy ra chỉ trong chớp mắt đã thẳng tiến tới đích, đánh trúng hết thảy.
Tất cả người vây xem ồ lên, hai người đàn ông này nɠɵạı hình vốn đã cực kỳ xuất sắc mà kỹ thuật dẫn bóng lại càng không tầm thường, khiến cho rất nhiều cô ở nơi này không hề che dấu sự ngưỡng mộ.
Tầm mắt của Lạc Tranh bị những cô nàng háo sắc kia che khuất, chỉ có thể lặng lặng ngồi ỏ đó, theo dõi qua màn hình, nên cũng không theo kịp diễn biến trận đấu.
Lượt đánh đầu tiên, Louis Thương Nghiêu và Dennis bất phân thắng bại.
Nếu như đánh trúng tất cả số kegel, vậy một ván sẽ ghi tối đa 300 điểm, nhưng dù là cầu thủ chuyên nghiệp, cũng chưa chắc mỗi vòng đều đánh trúng tất cả, chưa kể đến sự tác động của các yếu tố khác nữa.
Cuộc so tài giữa hai người đàn ông này kể từ khi bắt đầu, không khí đã tràn ngập mùi thuốc súng.
Có thể nói, kỹ thuật dẫn bóng của cả hai đều cực kỳ tốt, vừa mới bắt đầu đã không phân cao thấp. Một ván cũng đã chơi quá nửa vòng, hết thảy hai người họ đều đánh trúng.
Đây thật sự là một trận đấu khiến người ta được mở rộng tầm mắt.
Nhưng tới lượt đánh cuối cùng, đường bóng của Dennnis bị lệch đi một chút cho nên chỉ đánh đổ được 9 trái kegel, còn lại 1 trái vẫn đứng đơn độc ở đó.
Dennis cũng không hề tỏ ra luống cuống, ngay sau đó, trái bóng thứ hai từ anh ta đẩy ra, tuy nói số điểm ghi được hơi ít một chút nhưng vẫn giành được những tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Louis Thương Nghiêu cười càng thêm đắc ý, từ lúc hắn đẩy bóng ra, hết thảy đều đánh đổ kegel trên sàn cho nên khiến các cô nàng háo sắc nơi này đều trở nên điên cuồng…
Do vậy, điểm số của hắn cao hơn Dennis một chút.
Cục diện bắt đầu có sự phân biệt rõ ràng hơn.
Nhưng, sự tính toán của con người cũng có lúc không được như ý. Khi Dennis lần nữa đánh trúng toàn bộ kegel trên sàn thì Louis Thương Nghiêu lại bị rớt lại một kegel không đổ. Nhưng xét về tổng thể, cho tới trái bóng cuối cùng, điểm số của Louis Thương Nghiêu đúng là vẫn cao hơn Dennis một chút.
Toàn sàn bowling vang lên tiếng hoan hô vang dội, có mấy cô nàng thậm chí còn khá lớn mật, tiến lên ôm lấy Dennnis cùng Louis Thương Nghiêu, chủ động biểu lộ tình ý.
Dennis chỉ cười nhẹ một tiếng, dùng vẻ mặt xa cách đáp lại cô gái táo bạo kia, còn Louis Thương Nghiêu thì ngược lại, biểu hiện của hắn cụ thể hơn, đầu tiên là nhíu mày, sau đó bàn tay liền đưa ra, vẻ mặt đầy phiền chán kéo cô gái nhào vô ôm mình đẩy ra ngoài…
Gương mặt mấy cô gái này tràn ngập sự lúng túng.
Louis Thương Nghiêu đi về hướng Dennis, Dennis cũng đem mấy cô gái kia đẩy ra, nhìn thẳng hắn, trên môi hai người họ đều toát lên ý cười nhưng một bên là nụ cười lạnh lùng, còn một bên là nụ cười hài lòng.
“296 điểm, cũng không tệ, chỉ tiếc là kém mất một chút.” Khoé môi Louis Thương Nghiêu khẽ cong lên, nhìn về phía điểm số đang hiện lên trên màn hình.
Dennis cũng nhìn thoáng qua, so sánh với Louis Thương Nghiêu, “298 điểm”. Anh ta thực sự kém hơn một chút, cho nên đành cười nhẹ một tiếng, “Thương Nghiêu, anh so với lúc trước vẫn vậy, cho dù đầu óc hay chân tay cũng vẫn luôn luôn linh hoạt.”
“Anh thua rồi, Dennis, từ hôm nay trở đi, đừng quấn lấy người phụ nữ của tôi nữa.” Louis Thương Nghiêu cầm lấy khăn ướt, có chút kiêu ngạo lau tay, giọng nói tràn ngập ý mệnh lệnh độc đoán.
Dennis có chút bất đồng nói, “Tôi chấp nhận thua cuộc, nhưng mà có một chuyện tôi thực sự không hiểu.”
“Anh muốn nói gì?” Louis Thương Nghiêu biết rõ anh ta không dễ dàng nhượng bộ như vậy.
Dennis nhìn Lạc Tranh một cái, sau đó lại chĩa ánh mắt lạnh lùng về phía Louis Thương Nghiêu, “Lạc Tranh trở thành người phụ nữ của anh từ khi nào vậy? Tuy nói tình hình hiện giờ của cô ấy không tốt lắm, nhưng cũng coi như hoa đã có chủ, mà người chủ này hình như không phải là anh.”
"Dennis, anh thích nghe mấy tin nhảm nhí từ bao giờ thế?” Louis Thương Nghiêu cũng chẳng còn lòng dạ nào trả lời câu hỏi của anh ta, nhẹ giọng nói…
“Thứ tôi muốn, người khác căn bản đừng hòng động đến. Cho dù cho phép hắn, hắn cũng không có cái can đảm đó.”
“Bộp! Bộp! Bộp!” Dennis cố làm ra vẻ bội phục vỗ tay, hờ hững nhếch môi, “Thương Nghiêu, tôi biết anh nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn là người cực kỳ bá đa͙σ. Nhưng mà, anh đường quên, cô ấy là người, không phải là hàng hoá.”
Louis Thương Nghiêu đến gần Dennis, gương mặt cương nghị cơ hồ sắp dí sát lại gần anh ta. Hắn cười, nụ cười từ khoé môi nhanh chóng lan tràn trong ánh mắt, mang theo ý cảnh cáo vô cùng kiên quyết.
"Mặc kệ như thế nào, anh thua, tôi thắng!"
Dennis cũng không có hành động gì, chỉ bình tĩnh đấu mắt cùng Louis Thương Nghiêu.
Đúng lúc này…
“Ai nói anh thắng? Anh còn chưa đánh cuộc với tôi!” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Tranh vang lên, nàng đứng dậy, khiến mấy cô nàng đang đứng xung quanh đó có chút kinh ngạc, bối rối lùi cả về phía sau…
Những lời này quả thực khiến tất cả những người có mặt nơi này phải kinh ngạc. Ngay cả Dennis cùng Louis Thương Nghiêu cũng có chút ngơ ngác, đưa mắt nhìn về phía Lạc Tranh.
Những khách nam giới đang chơi tại các làn bóng khác nghe thấy vậy cũng cảm thấy hứng thú. So với việc nhìn thấy mấy anh đẹp trai, họ càng thích nhìn mỹ nữ chơi bóng hơn.
“Em vừa nói gì?” Louis Thương Nghiêu lập tức có phản ứng, nhìn về phía Lạc Tranh, hai tay nhàn nhã khoanh lại trước ngực, nhìn gương mặt xinh đẹp đầy lạnh lùng của nàng, khẽ cười.
Lạc Tranh tiến lên trước, ánh mắt đầy sự khiêu khích, đôi môi anh đào cũng cong lên, tiếng nói dịu dàng vang lên nhưng không hề mất đi sự kiên quyết.
“Rất đơn giản, nếu trong trận này, điểm số của tôi cao hơn anh, vậy anh thua, tôi thắng.” Nàng lại tiếp tục nhấn mạnh từng lời, “Như vậy từ nay trở đi, anh không được can thiệp vào bất kỳ hành động nào của tôi nữa.”
Trong mắt Louis Thương Nghiêu loé lên tia hứng thú, người phụ nữ này càng ngày càng thú vị. Hắn khẽ nhíu mày, “Được, tôi đồng ý, nhưng nếu em thua, phải làm sao đây?”
Lạc Tranh âm thầm hít sâu một hơi, nhìn về phía hắn, cất lời khẳng định.
“Phục tùng vô điều kiện các yêu cầu của anh!”
“Được!” Nụ cười của Louis Thương Nghiêu càng thêm tà mị, trực tiếp giữ lấy gáy nàng, khẽ dùng sức khiến ánh mắt nàng phải nhìn thẳng vào đôi mắt tà mị của hắn, từng lời thốt ra trước mặt tất cả mọi người, “Nếu như em thua, sẽ phải….” Hắn cố ý kéo dài câu nói, lại hơi cúi đầu, đôi môi mỏng kề sát bên tai nàng, đầy cuồng ngạo thốt ra hai chữ, “….yêu tôi!”
Tim Lạc Tranh bất giác run lên, vô thức đem hắn đẩy ra, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Những người khác không nghe được Louis Thương Nghiêu nói gì, chỉ có Lạc Tranh mới biết được, hai chữ hắn vừa thốt ra mang theo sự tự tin cùng cuồng vọng đến cỡ nào.