Nụ cười trên môi Louis Thương Nghiêu từ từ tản đi…
Người phụ nữ trong ngực đã an tĩnh chìm vào giấc ngủ. Xem ra tối nay nàng bị rượu cồn hành hạ không ít, vẻ lạnh lùng thường ngày đã không còn, chỉ còn lại dáng vẻ ngây thơ như một cô bé, nhưng mà…
Ánh mắt có chút lạnh lẽo của hắn ngừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bàn tay nhè nhẹ vuốt ve mái tóc nàng, trầm giọng nói, “Nếu như có một ngày em biết được sự thật, em cũng sẽ muốn giết Tề Lê mà thôi…”
Ngay cả con kiến hôi còn muốn sống, đáng tiếc Tề Lê kia ngay cả con kiến hôi cũng không bằng.
Lạc Tranh nằm trong ngực hắn khẽ “uhm” nhẹ một tiếng, giống như một con mèo nhỏ biết nghe lời ôm chặt lấy hắn. Dường như lồng ngực ấm áp của hắn khiến nàng có một cảm giác an toàn, thật sự thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Ngón tay thon dài của hắn chậm rãi dời xuống, dọc theo phần lưng thanh mảnh của nàng, dừng lại trên cặp mông mềm mại, khe khẽ vuốt ve, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ…
Ngắm nhìn gương mặt say ngủ của nàng, đáy mắt hắn toát lên nét độc chiếm vô cùng bá đa͙σ, như thể đó là chuyện tất yếu, “Em là của tôi, từ hôm nay trở đi, vĩnh viễn, em đừng mong rời khỏi tôi dù chỉ một bước!”
Khi Lạc Tranh tỉnh lại, ngoài cửa sổ vọng lại tiếng vỗ cánh loạn xạ của mấy chú quạ, dường như nước mưa đã khiến cánh của chúng ướt đẫm, không thể bay được xa vậy.
Tiết trời Paris đã vào thu, trời bắt đầu mưa nhiều hơn, nhưng đều là những cơn mưa nhỏ, từng giọt từng giọt tí tách rơi, đập vào cửa kính, lơ lửng trong không khí, mang theo một cảm giác ẩm ướt, nhưng lại toát lên một chút quyến rũ nồng nàn.
Ngoài cửa sổ, mơ hồ truyền đến tiếng lá cây rơi rụng dưới cơn mưa. Lạc Tranh từ trên giường ngồi dậy, chầm chậm thích ứng với ánh sáng trong phòng rồi mới dần dần khôi phục lại trí nhớ với những chuyện phát sinh ngày hôm qua.
Nàng nhớ rõ mình đã đi theo Ôn Húc Khiên tới khách sạn, lại nhìn thấy Diêu Vũ cũng ở đó. Rồi thấy bộ dạng kích tình của họ quấn lấy nhau trên giường… Sau đó, nàng đề xuất việc ly hôn, Ôn Húc Khiên đau khổ cầu xin tha thứ…Rồi sau đó, nàng tới quán rượu, uống rất nhiều, có người tiến lại gần….dường như Dennis cũng có mặt lúc đó vậy…
Sau đó đã phát sinh chuyện gì?
Nàng mơ hồ nhớ rõ có tiếng người tranh cãi, hình như là Dennis, lại có cả tiếng Louis Thương Nghiêu, hai người bọn họ đã đánh nhau sao?
Lạc Tranh không nhớ gì cả, chỉ cảm thấy đầu rất đau, đây chính là hậu quả của việc say rượu, nó khiến trí nhớ của người ta trở nên hồ đồ. Lúc trước uống hết một bình lớn whisky, kết quả tối qua vẫn chạy tới quán rượu mua say.
Ôn Húc Khiên, cái tên này làm cho trái tim nàng đau nhói như bị mũi khoan xoáy vào. Cảm giác đau đớn như bị chính người thân nhất của mình phản bội vậy. Kỳ thật, nàng có tư cách gì mà oán hận hắn đây? Nàng, không phải cũng phản bội hắn hay sao?
Chỉ là, khi nhìn thấy một màn kích tình kia diễn ra trước mắt, cảm giác tội lỗi trong lòng nàng đã không còn.
Bước xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, nàng thấy trên bàn trà đã đặt sẵn một ly trà thơm phức, bên cạnh còn có một tờ giấy ghi gì đó.
Nghi hoặc tiến lại, cầm lấy tờ giấy, trên đó là mấy hàng chữ cứng cáp khá đẹp bằng tiếng Pháp.
“Uống xong ly trà giải rượu kia có thể khiến đầu em hết đau nhức, trong phòng ăn đã chuẩn bị sẵn những món mà em thích nhất cùng với đồ ngọt tráng miệng, còn có nấm cục đen từ Provence mới đưa tới. Về sau, không cho phép em uống rượu nữa, mặc dù tôi rất thích bộ dạng say rượu của em.”
Nhìn vào nét chữ, Lạc Tranh có thể tưởng tượng ra thời điểm Louis Thương Nghiêu viết những dòng này. Người đàn ông này chính là vậy, từng câu từng chữ của hắn cũng giống như tính cách bá đa͙σ của hắn, cuồng ngạo mang theo nét tà mị vô cùng câu dẫn.
Vô thức bước vào phòng ăn, nàng cũng không hề thấy giật mình bởi Louis Thương Nghiêu đã vì nàng mà chuẩn bị nhiều món ngon đến vậy, hết thảy đều do hắn tự tay chế biến.
Tuy vẫn có chút bất mãn đối với hắn, nhưng nàng không thể không bội phục, người đàn ông kia dường như không có thói quen tuỳ tiện ăn uống bên ngoài. Ở chung một thời gian, nàng phát hiện ra cho dù hắn về rất muộn, nếu thấy đói bụng, đều rất nghiêm túc tự mình vào bếp nấu nướng mấy món đặc sản.
Có một số đàn ông không giống như đại đa số những người bình thường khác, mà Louis Thương Nghiêu chính là một người như vậy. Cho dù hắn không có thân phận cao quý, chỉ cần dựa vào tài nghệ nấu nướng tuyệt hảo này, cũng sẽ trở thành đầu bếp nổi tiếng thế giới.
Còn nàng thì sao?
Có thể cự lại những lời ngọt ngào của hắn, có thể chịu đựng việc hắn đột ngột thay đổi tâm tình, nhưng nói thật, nàng không cách nào chống cự lại sự cám dỗ của các món ăn do hắn chế biến.
Nghĩ tới đây, Lạc Tranh không khỏi nở nụ cười khổ.
Những chuyện này là sao đây? Nàng vẫn chưa ly hôn, vậy mà lại cam chịu cùng người đàn ông này ở chung một chỗ. Thực tế không chỉ đơn giản như vậy? Dường như từ khi nàng kết hôn, nàng chỉ thuộc về một mình hắn mà thôi.
Nghĩ tới đây, nàng mới thanh tỉnh lại mà phát hiện ra một việc, Ôn Húc Khiên, cho tới giờ chưa hề chạm vào nàng.
Trong lòng Lạc Tranh không khỏi nổi lên một tia bi thương, mơ hồ tác động đến thần kinh nàng. Đúng vậy, trong mắt hắn, Diêu Vũ ở trên giường mới là người nhiệt tình, không phải sao?
Nàng không thể không thừa nhận một sự thật rằng, trước đám cưới của nàng, Ôn Húc Khiên và Diêu Vũ đã nhiều lần phát sinh quan hệ.
Lạc Tranh ơi Lạc Tranh, mày sống thật là thất bại, ngay cả chồng mình thay lòng từ lúc nào cũng không hay biết…
Trong lúc nhất thời, Lạc Tranh dường như mất đi vị giác. Cuộc hôn nhân này, đã chủ định là sẽ thất bại từ đầu rồi.
Âm báo có tin nhắn từ điện thoại di động vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh. Nương theo tiếng mưa tí tách bên ngoài, dường như là một tin khá dài.
Lạc Tranh cầm lấy di động, mở tin ra xem. Lúc nhìn thấy mấy dòng chữ hiện lên trên màn hình, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lại xem thêm phần gửi kèm phía dưới tin nhắn, là một loạt ảnh chụp…
Sắc mặt của nàng càng thêm tái nhợt!
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, người gửi chắc hẳn là Diêu Vũ, từng câu từng chữ mang đậm ý khiêu khích.
“Lạc Tranh, cô còn biết xấu hổ hay không? Húc Khiên căn bản không yêu cô, cô còn quấn lấy anh ấy làm gì? Nếu đã muốn ly hôn thì nên làm nhanh một chút đi. Tôi cho cô biết, tối qua Húc Khiên còn muốn tôi. Cô căn bản không thoả mãn được anh ấy.”
Những tấm hình gửi kèm càng rõ ràng hơn, đều là hình ảnh Ôn Húc Khiên cùng Diêu Vũ điên cuồng làʍ t̠ìиɦ, nhìn lại thời gian chụp, chính là tối hôm qua…
Trái tim Lạc Tranh càng trở nên lạnh lẽo. Nếu như nói Diêu Vũ công khai khiêu khích là vì ghen ghét, vậy những tấm hình kia phải giải thích thế nào? Trong hình mọi thứ đều rõ ràng, nếu nói thời gian chụp có thể nguỵ tạo, nhưng ngoài cửa sổ chính là bóng đêm dày đặc quen thuộc. Nàng nhớ rất rõ ràng, Ôn Húc Khiên hôm qua vừa tới Paris liền gọi điện cho nàng. Chính là chiếc giường trong khách sạn đó, là bóng đêm đặc trưng của Paris, thời điểm còn là tối qua.
Người đàn ông luôn miệng nói sẽ không còn liên hệ với Diêu Vũ, vậy mà nàng vừa quay đi lại có thể cùng cô ta lăn lên giường, loại đàn ông đó còn đáng tin không?
Tuy nàng đã đưa ra đề xuất ly hôn, nhưng nhìn những tấm ảnh cùng loại tin nhắn kiểu này, ngón tay nàng bất giác cũng phát run.
Một lúc sau, Lạc Tranh rốt cục nén lại tâm trạng khó chịu, kết nối cuộc gọi. Đáng lẽ nàng phải tức giận mà sỉ nhục cô ta, ít nhất phải như vậy mới có thể bình ổn sự phẫn nộ trong lòng, nhưng mà, nàng chỉ lạnh nhạt lên tiếng với cái người vừa bắt máy ở đầu bên kia.
“Cô muốn thế nào?”
Hồi 6: Sập bẫy
Chương 3 - Phần 2: Sự khiêu khích của kẻ thứ ba
Gương mặt xinh đẹp của Lạc Tranh phần nào bị chiếc ô che khuất. Khi nàng bước vào trong quán cà phê đã là đầu giờ chiều. Mặc dù trời đã dần tạnh ráo, nhưng vẻ chậm rãi của nhịp sống ngày mưa dường như vẫn còn quanh quẩn trong không khí.
Tại một bàn gần cửa sổ nằm ở góc khá kín đáo của quán, Lạc Tranh nhìn thấy Diêu Vũ đã ngồi đó. Cô ta mặc một chiếc váy đỏ dài, trông toát lên vẻ mê hoặc nóng bỏng, áo khoác ngoài vắt lên thành ghế, trông cô ta đầy phong cách như thể muốn nhanh chóng hoà nhập với không khí của kinh đô thời trang Paris này.
Ngược lại, Lạc Tranh ăn mặc rất đơn giản, quần jean xanh đậm, áo len màu trắng, đuôi tóc buộc cao gọn gàng, toát lên vẻ thanh thuần như một cô nữ sinh. Vẻ đẹp của nàng hoàn toàn đối lập với dáng vẻ phong trần của Diêu Vũ lúc này.
Diêu Vũ ngẩng đầu nhìn Lạc Tranh, trong nội tâm không khỏi có chút thất kinh. Cô ta vốn nghĩ Lạc Tranh sẽ mang theo một bộ dạng vô cùng tiều tuỵ, mắt thâm quầng, gò má xám đen mà xuất hiện. Nhưng cô ta đã sai rồi. Một Lạc Tranh trước mắt tuy không hề trang điểm, vẫn nhẹ nhàng khoan thai như thiếu nữ, toát lên vẻ xinh đẹp động lòng người. Cho nên, từ khi Lạc Tranh bước vào quán cho tới khi nàng ngồi xuống, những người đàn ông trong quán cà phê đều chằm chằm nhìn theo bóng lưng nàng.
Lạc Tranh ngồi xuống, gọi một ly nước chanh, sau đó nhìn thẳng vào Diêu Vũ, nhẹ nhàng lên tiếng, “Hẹn tôi ra đây, có lời gì thì cứ nói đi.”
“Cô muốn thế nào mới chịu rời khỏi Húc Khiên?” Diêu Vũ hỏi thẳng.
“Đây chắc không phải chủ ý của Húc Khiên rồi.” Lạc Tranh hờ hững nói, cũng không trả lời câu hỏi của cô ta, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.
Chuyện này nên coi là gì đây? Kẻ thứ ba chủ động kêu gào đòi quyền lợi?
Nếu như nàng thực sự có ý đối địch, Diêu Vũ định sẽ làm gì chứ?
Diêu Vũ thấy thái độ hờ hững của nàng, không vui nói, “Đúng là Húc Khiên không biết hôm nay tôi tới tìm cô. Mục đích tôi tìm cô rất đơn giản, chính là hy vọng hai người mau chóng ly hôn.”
"Sau đó thì sao?" Lạc Tranh cũng không hề tức giận, tâm đã chết rồi, còn gì có thể khiến nàng nổi giận chứ.
Diêu Vũ bất giác nghẹn lời.
Lạc Tranh thấy vậy, nhẹ nhàng lên tiếng, “Cái tin nhắn nặc danh kia là từ cô mà ra, ngoài cô ra, tôi không nghĩ ra có người thứ hai có thể làm chuyện đó.”
Sắc mặt Diêu Vũ thoáng hiện lên chút lúng túng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, “Là tôi thì sao, tôi chẳng qua muốn cho cô biết, cuộc hôn nhân của hai người chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi.”
"Cho nên, cô hy vọng tôi và Húc Khiên ly hôn, còn cô? Gả vào Ôn gia?” Lạc Tranh thấy cô ta thừa nhận, đáy mắt toát lên ý mỉa mai.
“Đúng vậy, tôi muốn kết hôn với Húc Khiên.” Diêu Vũ cũng không trốn tránh câu hỏi của nàng, nói thẳng thừng, “Tôi không thể rời bỏ anh ấy, tôi phải lấy anh ấy.”
Lạc Tranh cầm lấy ly nước chanh, nhẹ nhàng đưa lên môi, “Cô là kẻ thứ ba thẳng thắn nhất mà tôi từng thấy. Nếu không phải vì Húc Khiên, tôi đối với dũng khí của cô còn có vài phần kính trọng.”
“Cô từ bỏ đi, tôi biết rõ mặc dù cô đã đề xuất ly hôn, nhưng chẳng qua là muốn doạ Húc Khiên mà thôi. Lạc Tranh, tôi cầu xin cô hãy buông tay đi. Cô là người tài giỏi, muốn người đàn ông thế nào mà chẳng được. Nhưng tôi thật sự không được như thế, mất đi Húc Khiên, tôi thật sự không còn gì cả.” Thái độ của Diêu Vũ đột nhiên trùng xuống, trong mắt cô ta còn lộ ra một tia bất lực.
“Cô nói cho rõ ràng một chút.” Lạc Tranh đặt ly nước xuống, nhìn chăm chú người đối diện. Xem ra, lời nói của cô ta thật sự có chút ẩn tình.
Diêu Vũ hít sâu một hơi, dường như muốn bình ổn lại tâm tình. Cô ta cũng không nói gì, chỉ lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy, đẩy tới trước mặt Lạc Tranh.
Lạc Tranh vừa mới liếc nhìn, một cảm giác mất mát từ đầu ngón tay nhanh chóng len lỏi tận sâu trong tim.
Kết quả dương tính!
Ánh mắt nàng từ trên tờ kết quả kia chuyển sang gương mặt Diêu Vũ, “Cô có thai?”
Diêu Vũ gật đầu, “Sáng nay vừa mới biết, là con của Húc Khiên.”
Lạc Tranh cảm thấy như bị sét đánh, lời nói của cô ta giống như một quả bom, khi phát nổ đem luôn cả ý thức của nàng phá tan tành. Nàng cảm thấy toàn thân nổi lên một hồi tê dại, tê dại đến cực điểm…
Một lúc sau, nàng mới khôi phục lại được giọng nói bình tĩnh của mình, “Húc Khiên biết chuyện này không?”
“Anh ấy biết…” Diêu Vũ cắn môi, giọng nói có chút rầu rĩ, dường như là muốn khóc. “Anh ấy muốn tôi bỏ đứa bé này, thái độ vô cùng kiên quyết. Lạc Tranh…” Nói đến đây, cô ta đột nhiên kéo tay nàng, vẻ mặt lộ ra nét tuyệt vọng dị thường, “Tôi cầu xin cô, ly hôn với Húc Khiên đi. Thật ra, Húc Khiên, anh ấy, anh ấy…. Anh ấy thật sự rất ích kỷ. Tôi biết rõ làm người thứ ba là chuyện rất không đa͙σ đức, nhưng mà đứa bé là vô tội, tôi không muốn bỏ nó, thật sự không muốn.”
Ngực Lạc Tranh như bị một khối đá lớn đè nặng. Nàng thực sự ghét loại người như vậy nhưng lại không thể không có chút đồng tình. Kẻ thứ ba đương nhiên là đáng giận, nhưng mà cô ta cũng thực sự đáng thương. Có người phụ nữ nào lại không hy vọng có một tình yêu đẹp. Có người phụ nữ nào lại cam tâm đi làm người tình bí mật chứ?
Mà nay ngay cả quyền sinh con cũng không có?
Lạc Tranh vốn là người không thích làm khó người khác, cùng là phụ nữ lại càng không nên làm cho nhau phải khó xử. Nhưng mà Diêu Vũ, lại cứ hết lần này tới lần khác gây khó cho nàng.
Diêu Vũ thấy nàng không nói lời nào, khẽ cắn môi lên tiếng.
“Tôi biết cô rất được hai vị Ôn lão yêu thích, nhưng mà cô có nghĩ tới hay không, hai vị lão gia đó muốn cái gì? Bọn họ muốn có cháu của mình. Cô thử hỏi chính bản thân mình xem, cô đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, liệu cô có thể vì Húc Khiên mà sinh con sao? Nếu như hai vị lão gia biết rõ tôi mang thai con của Húc Khiên, cô đoán bọn họ có để tôi bỏ đứa bé này hay không?”
Lạc Tranh nghe vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, "Diêu Vũ à Diêu Vũ, cô vẫn luôn như vậy, không biết đoán định lòng người. Cho nên tôi mới một mực nói rằng cô không thích hợp làm luật sư. Đúng vậy, Ôn gia nhị lão thực sự rất muốn bế cháu, nhưng cô nghĩ loại hành vi của mình có khả năng được họ tiếp nhận sao? Họ nhiều lắm chỉ tiếp nhận đứa bé trong bụng cô mà thôi. Mà thứ cô muốn là danh hiệu Ôn phu nhân và cả Húc Khiên? Cô thật sự nghĩ rằng, Húc Khiên yêu cô sao?”
“Húc Khiên chỉ yêu bản thân anh ấy mà thôi.” Giọng nói của Diêu Vũ đột ngột chuyển lạnh băng.
“Vậy còn cô, Lạc Tranh? Cô cho rằng người Húc Khiên yêu là cô hay sao? Nếu như anh ấy thật sự yêu cô, sẽ không mới thấy tôi vài lần đã yêu tôi. Nếu anh ấy thật sự yêu cô, sẽ không nhân lúc cô đi Paris công tác mà cùng tôi lên giường. Tôi không ngại nói cho cô biết, lúc cô không ở bên anh ấy, cuộc sống của anh ấy đều diễn ra trên giường của tôi. Cô có nhớ lần cô từ Paris gọi điện tới không? Ngay cả lần đó, cũng là lúc chúng tôi vừa làʍ t̠ìиɦ xong, Húc Khiên ngon ngọt dỗ dành cô xong, đặt điện thoại xuống, anh ấy lại muốn tôi. Cô cho rằng anh ấy sẽ hồi tâm chuyển ý sao? Nếu như anh ấy thực sự có ý đó, vậy những tấm ảnh kia làm sao có được? Cô rời khách sạn không được bao lâu, anh ấy lại tiếp tục việc còn dở dang, hai người chúng tôi lại tiếp tục ân ái đến khuya.”
Trái tim Lạc Tranh lại bắt đầu nổi lên một hồi đau đớn, đau đến tê dại, đến mất đi tri giác… Nàng nhớ tới tình cảnh lúc gọi điện hôm đó, thì ra không phải anh ta bận công việc không thể nghe điện thoại của nàng, mà là đang cùng Diêu Vũ lên giường. Thật là nực cười!
“Diêu Vũ, cô thật sự quá ngốc rồi, nếu ngay cả cô cũng biết rõ ràng như thế, thì cũng nên hiểu, anh ta sẽ không vì cô hay đứa nhỏ trong bụng kia đâu. Cho dù tôi ly hôn với anh ta, anh ta cũng sẽ không cưới cô. Cô cần gì phải tự rước lấy phiền não vào người.” Lúc này, Lạc Tranh dường như cảm nhận được giọng nói có chút mơ hồ của mình.
“Không, chỉ cần cô chủ động ly hôn, anh ấy nhất định sẽ cưới tôi.” Diêu Vũ đột nhiên trở nên rất cứng rắn, vẻ mặt cũng vô cùng kiên định, “Bởi vì trong tay tôi, có thứ khiến anh ấy không thể không cưới tôi.”
Hồi 6: Sập bẫy
Chương 3 - Phần 3: Sự khiêu khích của kẻ thứ ba
Lạc Tranh thực có chút kinh ngạc, nghe xong những lời vừa rồi, nàng không thể không nhìn kỹ lại người phụ nữ trước mặt. Sắc mặt Diêu Vũ trông hơi tái, có lẽ là bởi vì mang thai, nhưng mà ngữ điệu của cô ta lại vô cùng kiên định, một chút do dự cũng không có. Trong mắt Lạc Tranh, trước giờ Diêu Vũ vốn là người phụ nữ không có mấy đầu óc, không ngờ tới, cô ta cũng có thủ đoạn của riêng mình.
Diêu Vũ nhìn về phía Lạc Tranh, khẽ nói “Tôi biết rõ cô sẽ xem thường tôi, nhưng vì bảo vệ tình yêu của mình, chuyện gì tôi cũng có thể làm được.”
“Diêu Vũ, tôi không biết trong tay cô rốt cuộc có thứ gì có thể uy hiếp Húc Khiên, nhưng tôi chỉ muốn cô hiểu cho rõ một chuyện, cho dù cô có gả cho anh ta, cô cũng sẽ không hạnh phúc, bởi vì, cuộc hôn nhân dùng thủ đoạn để đạt được không thể bền vững.” Lạc Tranh thực sự không thể có cùng quan điểm với cô ta.
“Vậy còn con của tôi thì sao? Ôn Húc Khiên không định chịu trách nhiệm sao? Tôi biết rõ cô vẫn muốn làm hoà với Ôn Húc Khiên, cho nên cô muốn nghĩ cách để tôi bỏ đứa bé này đi.” Giọng Diêu Vũ có chút kích động, vẻ mặt không vui nhìn nàng.
Lạc Tranh hồi lầu không nói lời nào nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Diêu Vũ.
“Lạc Tranh, tôi với cô không giống nhau, cô xinh đẹp, có năng lực, tương lai sau này cô không cần lo lắng gì cả. Nhưng tôi thì không được như vậy, rời khỏi Húc Khiên, tôi không còn gì hết.” Diêu Vũ ngừng lại một lát, giọng nói có chút dịu lại, “Tôi chưa từng nói qua chuyện yêu đương, nhưng mà lần đầu tiên của tôi là dành cho Húc Khiên. Tôi còn nhớ rõ đêm hôm đó khi Húc Khiên muốn tôi, khi biết rõ tôi là xử nữ, anh ấy rất kích động, vô cùng chân tình mà nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi. Tôi tin lời anh ấy, cho nên, trong lòng tôi đã sớm coi anh ấy là chồng của mình rồi. Trong mắt cô, tôi là kẻ thứ ba, nhưng trong mắt tôi, hàng đêm cùng anh ấy hoan ái là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
Nghe những lời này, trái tim Lạc Tranh như quặn lại, một cảm giác không thoải mái liên tục dâng lên trong lòng. Đúng vậy, nɠɵạı trừ danh nghĩa vợ chồng, nàng cho tới giờ hoàn toàn không phải là người phụ nữ của Ôn Húc Khiên. Bất giác, Lạc Tranh nhớ lại đêm đầu tiên của mình. Đêm đó, Louis Thương Nghiêu cũng vô cùng kiên định, trong chớp mắt thẳng tiến vào cơ thể nàng khiến hắn cũng cực kỳ kinh ngạc. Quả thực, hắn không hề ngờ tới chuyện nàng vẫn là xử nữ.
Giọng nói của hắn đêm đó lại văng vẳng vang lên bên tai nàng…
“Vì sao không nói cho tôi biết, đây là lần đầu tiên của em?”
“Đừng khóc, lập tức sẽ không đau…”
“Thương Nghiêu tiên sinh….thả tôi ra đi.”
“Tranh, đã quá muộn, tôi không thể buông tha em, ít nhất… hiện giờ không thể.”
“Tin tưởng tôi, rất nhanh chóng em sẽ biết loại chuyện này vui sướиɠ đến nhường nào…”
Lạc Tranh chỉ cảm thấy tận đáy lòng dâng lên một cảm giác nóng rực, chính xác là cảm giác xấu hổ. Đàn ông đều có ấn tượng đối với lần đầu tiên của phụ nữ, ngay cả hắn, cũng không nɠɵạı lệ…
Diêu Vũ thấy Lạc Tranh hồi lâu không nói lời nào, lại cảm thấy dường như nàng đang rơi vào trạng thái trầm tư, không khỏi lo lắng lên tiếng.
“Lạc Tranh, không phải cô nghe xong những lời này lại không muốn ly hôn với anh ấy đấy chứ?” Giọng cô ta thật sự nóng nảy, “Cô đừng tưởng rằng anh ấy thực sự yêu cô. Anh ấy căn bản chưa bao giờ yêu cô. Sở dĩ anh ấy khẩn trương như vậy là bởi vì cô là công cụ giúp anh ấy kiếm tiền mà thôi. Anh ấy dựa vào tài năng của cô để phát tài, không có cô, làm sao văn phòng luật của anh ấy có được thành công như ngày hôm nay.”
Tim Lạc Tranh khẽ run lên, nhìn về phía Diêu Vũ, “Cô vừa nói gì?”
Diêu Vũ khẽ hít sâu một hơi, nói tiếp, “Lạc Tranh, uổng cho cô thông minh như vậy, đáng tiếc cô lại chẳng biết được những sự việc ẩn dấu phía sau. Đối với chuyện của hai người trước kia, tôi từng nghe Húc Khiên nhắc tới. Tôi biết được anh ấy đã xuất hiện vào đúng thời điểm cô cần sự giúp đỡ nhất. Từ lúc đó trở đi, Húc Khiên đã phát hiện ra cô chính là một nhân tài hiếm có trong luật giới. Vì thế anh ấy mới xuất tiền, xuất lực đầu tư cho cô, chẳng qua là hy vọng cô phát sinh sự cảm kích đối với anh ấy. Về sau, anh ấy muốn giữ cô chặt hơn, mới nói chuyện yêu đương với cô, kết hôn với cô. Hết thảy những việc anh ấy làm, chẳng qua đều là lót đường cho sự nghiệp của mình mà thôi. Trong mắt anh ấy, cô chẳng qua chỉ là một quân cờ. Cô quả thực đúng như suy nghĩ của anh ấy, danh tiếng trong luật giới càng ngày càng vang dội.”
Nói đến đây, Diêu Vũ khẽ nở nụ cười có chút bất đắc dĩ, “Nhưng đàn ông chính là kỳ lạ như thế, một mặt hy vọng có người thay anh ta bán mạng, một mặt lại không muốn người đó công cao vượt chủ. Cô càng ngày càng ưu tú, anh ấy sẽ càng cảm thấy nguy cơ. Cho nên, khi không tìm được sự thoả mãn từ cô, anh ấy đương nhiên sẽ đi tìm tôi. Tôi không được ưu tú như cô, cũng không làm được những việc như cô đã làm, tôi chỉ có thể thuận theo ý anh ấy, anh ấy bảo tôi làm thế nào thì tôi làm thế đó, hoàn toàn là người phụ nữ của anh ấy. Mà điểm này, cô căn bản không thể làm được. Cô quá xuất sắc, quá chói sáng, có quá nhiều ánh mắt đàn ông tập trung vào cô.”
Lạc Tranh thực cảm thấy rất khó tin những lời mình vừa nghe, nhiều năm như vậy, Ôn Húc Khiên đều là đóng kịch trước mặt nàng? Làm sao có thể như vậy? Hắn là một người đàn ông dịu dàng như vậy, sao lại có thể giả bộ nhiều năm như thế? Có khả năng này sao?
“Lạc Tranh, tôi biết rõ hiện giờ cô không tin tưởng lời nói của tôi. Nhưng mà, một ngày nào đó, cô sẽ biết những lời này là thật. Ôn Húc Khiên căn bản không hề yêu cô, cái anh ấy yêu chỉ là việc cô có thể mang đến cho anh ấy một sự nghiệp thành đạt. Mất đi cô, anh ấy giống như mất đi công cụ kiếm tiền vậy. Cho nên anh ấy sẽ không chịu dễ dàng buông tay. Dù sao, anh ấy cũng đã bỏ công bồi dưỡng cô lâu như vậy rồi.” Diêu Vũ lại tiếp tục bồi thêm.
Lạc Tranh đã sớm không nghe rõ cô ta nói gì nữa. Trong lòng nàng lúc này chỉ cảm thấy một cảm giác tuyệt vọng chưa từng có từ trước tới nay. Hiện thực này quá tàn nhẫn, nàng cũng không biết tại sao mình lại tin tưởng những lời của Diêu Vũ. Nếu không có mấy chuyện xảy ra trước hôn lễ, Diêu Vũ có nói gì nàng cũng sẽ không tin. Sự thay đổi đến chóng mặt của Ôn Húc Khiên khiến nàng thực sự thất vọng và đau khổ. Lúc này đây, nàng bắt đầu thực sự hoài nghi tính chân thực của tình yêu.
Một lúc lâu sau, nàng mới bình thản nói, “Diêu Vũ, thật ra cô cũng không cần phải nói với tôi nhiều chuyện như vậy. Hai người có thể đến được với nhau hay không, còn phải xem duyên phận. Tâm nguyện của cô có đạt được hay không tôi không biết, còn về phần tôi và Húc Khiên…”
Nàng dừng lại một chút, cầm lấy ly nước chanh. Dòng nước mát lạnh thẩm thấu vào trong cổ khiến hơi thở của nàng cũng lạnh dần, giống như lòng của nàng lúc này, “Trước khi tới đây, tôi đã đem thoả thuận ly hôn fax cho Húc Khiên rồi. Về phần anh ta có chịu đồng ý ký tên hay không, tôi không biết, tôi cũng không muốn nghe thêm gì nữa.”
Diêu Vũ nghe vậy, ánh mắt chợt sáng ngời, "Cô thật sự quyết định ly hôn?"
Lạc Tranh nhìn cô ta, hơi nghiêng người về phía trước, nàng chậm rãi nói từng lời, “Diêu Vũ, cô cũng đừng cao hứng quá sớm. Tôi không biết rốt cuộc cô có biện pháp gì để khiến anh ta nhất định phải cưới cô, cứ coi như là vì đứa bé, cô cho rằng, lấy anh ta rồi cô sẽ hạnh phúc sao?”
“Nếu quả thực đúng như lời cô nói, Húc Khiên cưới tôi chẳng qua là muốn lợi dụng tôi để phát triển sự nghiệp của mình, vậy cô có thể vì anh ta làm cái gì? Cô có thể trợ giúp cho sự nghiệp của anh ta được bao nhiêu?”
Sắc mặt Diêu Vũ đột nhiên đại biến, da thịt như co rúm lại. Không khó nhận ra, tâm tình của cô ta đang liên tục trùng xuống, thậm chí… còn lộ ra sự căm hận. Có lẽ, cô ta căm hận lời nói của Lạc Tranh từ trước đến giờ vẫn luôn bình thản như vậy, nhưng lại sắc bén như dao.