Ở vai trò luật sư biện hộ gặp mặt luật sư bên nguyên ngay trước cửa tòa án, Lạc Tranh mỉm cười chủ động tiến lên đưa tay ra, mà Kỳ Ưng Diêm cũng nở nụ cười vô cùng thoải mái, đưa tay bắt lấy bàn tay nàng. Một màn này được các phóng viên có mặt giơ máy ảnh lên chụp lia lịa.
“Nghe nói tối qua cô gặp nguy hiểm?” Kỳ Ưng Diêm hạ giọng hỏi khẽ.
Lạc Tranh cong môi cười nhẹ, “Quả không hổ danh là đại luật sư, tình hình của tôi ra sao đều không dấu được anh.”
“Cô cũng vậy!” Kỳ Ưng Diêm cười khẽ, “Hy vọng cô có thể tìm được chứng cứ có lợi.”
“Sẽ như vậy!” Lạc Tranh cũng không nói gì nhiều. Hai người họ, một trước một sau đi vào bên trong tòa án.
***
Người tham dự phiên xử không nhiều nhưng đều là người có thân phận không tầm thường. nɠɵạı trừ mấy vị trưởng bối trong gia tộc Louis, còn có sự xuất hiện của vương phi Monaco. Không khó để nhận ra thời gian gần đây bà nghỉ ngơi không được tốt, gương mặt vốn rất quý phái giờ đã trở nên tiều tụy. Khi nhìn thấy Lạc Tranh xuất hiện, ánh mắt bà còn lóe lên tia phẫn nộ.
Ngoài các thành viên trong gia tộc Louis cùng vương thất Monaco, chỉ có các nhân viên tòa án có liên quan mới có mặt tại phiên xử. Đưa mắt nhìn một lượt những người có mặt trong phòng xử, Lạc Tranh thấy ngay gương mặt mặc dù đang cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng trong lòng là mẹ của Louis Thương Nghiêu - Tân Thanh Hà.
Mười giờ đúng, phiên tòa chính thức bắt đầu.
Bởi cả Kỳ Ưng Diêm và Lạc Tranh đều là những luật sư danh tiếng được đào tạo chuyên nghiệp nên chỉ trong vòng nửa giờ đồng hồ đã chỉnh lý tốt rất nhiều tài liệu trình lên khiến quan tòa cực kỳ hài lòng. Rất nhiều luật sự, đặc biệt là luật sư đã thành danh thường có điểm chung là lúc lên tòa thường không tự mình sửa soạn tài liệu mà để cho trợ lý làm, vì vậy thường hay làm chậm trễ thời gian mở phiên tòa.
Lần này, đối mặt cùng lúc với hai đại luật sư cực kỳ xuất sắc khiến quan tòa cảm thấy thực sự lo lắng nghĩ rằng không biết hai người khó đối phó này có xem quan tòa vào trong mắt hay không. Không ngờ, vừa tới 10h, hai vị luật sư chẳng những đã mặc y phục chỉnh tề đứng đó mà tất cả tài liệu đều đã được hiệu chỉnh cực kỳ tốt. Trợ lý luật sư của cả hai bên đều rất nghiêm túc ngồi tại vị trí dành riêng, an tĩnh chờ sự phân phó khiến quan tòa ngay từ bước đầu tiên đã có ấn tượng rất tốt đối với cả hai luật sư này.
Sau khi xác nhận lại thân phận của bị cáo, thông báo cho các bên quyền lợi và nghĩa vụ của mình, phiên tòa bắt đầu bằng việc tuyên đọc bản cáo trạng rồi bước vào giai đoạn đối chứng.
Đối chứng là giai đoạn mấu chốt nhất, cũng là giai đoạn bồi thẩm đoàn có thể xác định sự chuẩn xác cùng tin cậy của các chứng cứ. Giai đoạn này thường chia thành hai quá trình cơ bản. Quá trình đầu tiên là đưa ra chứng cứ hoặc nhân chứng liên quan, sau đó các bên tiến hành đặt câu hỏi đối với nhân chứng, kiểm tra tính xác thực của vật chứng và ghi nhận lại những câu trả lời để phục vụ cho việc biện hộ của mình.
Phần quan trọng tiếp theo chính là đưa ra những lập luận để bác bỏ chứng cứ của đối phương. Mỗi bên đều có thể tiến hành đặt câu hỏi với nhân chứng để hiểu rõ thêm tình hình và quyết định xem có tiếp tục đối chứng nữa hay không.
Mấu chốt trong quá trình bác bỏ chứng cứ mà đối phương đưa ra là phải phủ định được tư cách làm chứng của nhân chứng cũng như đưa ra được lý do để chứng minh bằng chứng của đối phương không đủ độ xác thực và đề nghị quan tòa cho tiến hành thẩm tra lại tính xác thực của bằng chứng.
Đương nhiên trong quá trình đối chứng, các bên có thể mượn một vấn đề không hề liên quan đến vụ án để đưa ra trước tòa nhằm kiểm tra tính xác thực của tư cách người làm chứng. Nếu cần thiết, quan tòa cũng có thể đặt câu hỏi đối với những người liên quan.
Mỗi nhân chứng khi đã đứng ra trước tòa đều phải tuyên thệ và chịu trách nhiệm về những lời chứng của mình.
Khi phiên tòa đã chính thức bắt đầu, Kỳ Ưng Diêm tuyệt đối sẽ không vì giúp đỡ Louis Thương Nghiêu mà xem nhẹ các chứng cứ có lợi cho bên mình. Mà Lạc Tranh cũng tuyệt đối giữ cho đầu óc cực kỳ tỉnh táo để tiến hành đặt ra những câu hỏi cực kỳ sắc bén với nhân chứng bên nguyên đưa ra.
Nhân chứng đầu tiên lên tòa chính là người đầu tiên báo án, là người chịu trách nhiệm chăm sóc cho việc ăn nghỉ của công chúa mỗi ngày.
“Nhân chứng, mời cô kể lại tình hình ngày hôm đó một cách chi tiết.” Kỳ Ưng Diêm đứng lên, nhìn về phía nhân chứng đầu tiên, chậm rãi lên tiếng.
Nhân chứng ước chừng khoảng 20 tuổi, dường như tâm trạng cô ta đang rất lo lắng và hồi hộp nên lời kể cũng liên tục bị đứt quãng.
“Nhân chứng, xin cô ổn định lại tâm trạng và đem những gì cô đã nhìn thấy ngày hôm đó kể lại rõ ràng cho mọi ngươi có mặt ở đây được biết.” Kỳ Ưng Diêm lập tức lên tiếng trấn an cô ta.
Khẽ hít sâu một hơi, nhân chứng cũng dần ổn định lại tâm trạng và bắt đầu chậm rãi kể lại những gì mình đã thấy…
“Sáng sớm hôm đó, tôi theo thường lệ chuẩn bị nước cho công chúa tắm rửa. Lúc bước vào phòng, tôi thấy phòng trống không, nhưng cửa sổ lại mở toang khiến khí lạnh tràn vào. Do đó tôi chạy tới tính đóng cửa sổ thì tình cờ liếc nhìn xuống phía dưới mới phát hiện ra thi thể của công chúa ở đó. Vì ban đêm không có ai qua lại khu vực đó nên đến tận sáng sớm hôm sau xác công chúa mới được phát hiện.”
Lúc này, cô nhân chứng kể lại sự việc rất rõ ràng. Bởi cô ta cũng chỉ là người báo cảnh sát và cũng không phát hiện hiện tượng gì khác thường nên Kỳ Ưng Diêm và Lạc Tranh chỉ hỏi mấy vấn đề đơn giản rồi để cô ta lui xuống.
Nhân chứng thứ hai và thứ ba của bên nguyên là quản gia của căn biệt thự và Sally. Khẩu cung của bọn họ đều khẳng định vào ngày xảy ra án mạng họ có thấy Louis Thương Nghiêu xuất hiện ở đó.
Quản gia là người đầu tiên bước lên bục nhân chứng.
“Quản gia, đề nghị ông đem tất cả những sự việc đã nhìn thấy ngày hôm đó kể lại chi tiết.” Kỳ Ưng Diêm đứng dậy lên tiếng.
“Sáng hôm đó, tôi nghe thấy mấy người giúp việc trong biệt thự lớn tiếng kêu lên mới biết được công chúa ngộ hại. Tội nghiệp cô ấy, một người tâm địa thiện lương như vậy mà lại bị hại một cách thảm đến thế.”
“Ông nói vào ngày hôm đó, ông đã thấy bị cáo, cũng chính là Louis Thương Nghiêu tiến vào căn biệt thự phải không?” Kỳ Ưng Diêm hỏi.
“Ước chừng khoảng 8h tối, Louis tiên sinh đã tới biệt thự. Nhưng mấy giờ ngài ấy rời đi tôi không được rõ. Hoặc là ngài ấy có rời đi hay không tôi cũng không biết.” Quản gia lên tiếng bằng giọng nói đầy kiên định.
Kỳ Ưng Diêm lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa rồi mới ngồi xuống. Tiếp theo là đến lượt Lạc Tranh đặt câu hỏi. Nàng đưa mắt nhìn nhân chứng hồi lâu nhưng lại không nói lời nào. Quản gia đợi mãi không thấy câu hỏi của nàng, vô thức giương mắt nhìn nàng lại phát hiện ánh mắt sắc bén của nàng đang nhìn mình chằm chằm vội vàng cúi đầu xuống, bàn tay đầy bất an khẽ co lại.
Thái độ cùng vẻ mặt đầy mờ ám của ông ta hoàn toàn bị Lạc Tranh thu hết vào trong tầm mắt. Rốt cục nàng cũng lên tiếng đặt câu hỏi.
“Nhân chứng bên nguyên, ông đã làm ở biệt thự này được bao lâu rồi?”
Quản gia suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Khoảng hơn 4 năm rồi!”
Lạc Tranh gật đầu, “Ông là quản gia tại biệt thự, cần phải biết rõ ràng khách tới đó là vì vấn đề gì phải không?”
Quản gia suy nghĩ một chút, “Bởi sức khỏe của công chúa không tốt, hơn nữa cô ấy lại ở nước ngoài nên bạn bè thường xuyên đến thăm cô ấy chỉ có Louis tiên sinh cùng ŧıểυ thư Sally mà thôi.”
“Như vậy ngày hôm đó Louis tiên sinh đến làm sao ông có thể không biết ngài ấy rời đi lúc nào chứ?” Lạc Tranh đột nhiên cất cao giọng đầy lạnh lẽo hỏi ngược lại.
Nghe thấy những lời đanh thép của Lạc Tranh, quản gia có chút kinh sợ cùng bất an, lại lần nữa vô thức nắm chặt bàn tay lại, “Là vì chúng tôi đều biết quan hệ của Louis tiên sinh với công chúa cho nên mỗi lần Louis tiên sinh tới biệt thự người làm chúng tôi đều tránh đi. Hơn nữa công chúa vốn luôn thích yên tĩnh cho nên mấy người chúng tôi đều tự giác đi làm công việc của mình mà không để ý gì nữa. Vì vậy tôi chỉ thấy lúc Louis tiên sinh tới chứ không biết ngài ấy rời đi lúc nào.”
Câu trả lời của quản gia phải nói là không chê vào đâu được, không thể tìm ra nổi một chút sơ hở nào.
Khi mọi người đều nghĩ rằng Lạc Tranh không còn vấn đề gì để hỏi nữa thì đột nhiên giọng nói của nàng lại vang lên, nêu ra một câu hỏi thuộc chủ đề hoàn toàn khác, “Nghe nói sức khỏe của vợ ông không được tốt, ông vừa lên tòa làm nhân chứng lại vừa vào viện để chăm sóc vợ như vậy thật sự quá vất vả.”
Câu nói của Lạc Tranh khiến tất cả người ngồi trong phòng xử đều cảm thấy kỳ quái mà bồi thẩm đoàn đang ghi chép cùng ngừng lại, ngước đôi mắt đầy nghi hoặc nhìn nàng. Chỉ có một người vẫn giữ được vẻ mặt trấn định là Kỳ Ưng Diêm. Anh ta đã sớm ngờ tới Lạc Tranh sẽ dùng những phương pháp khác thường để giành lấy lợi thế cho thân chủ của mình. Nhưng điều anh ta có thể làm cũng chỉ là tìm hiểu kỹ về lời khai của nhân chứng để tìm ra điểm mấu chốt giúp cho việc phát hiện ra chân tướng sự việc mà thôi.
“Làm sao mà cô biết chuyện của vợ tôi?” Quản gia không ngờ tới Lạc Tranh lại đột ngột hỏi như vậy. Sửng sốt một hồi, liền đó ông ta cực kỳ kích động đứng bật dậy, cất giọng nói đầy gấp gáp, “Cô không được quấy rầy vợ của tôi!”
“Yêu cầu nhân chứng ổn định lại tâm trạng của mình!” Chánh án cầm búa gỗ gõ liền ba tiếng. Chánh án cũng biết lúc tranh biện, các luật sư sẽ dùng những cách thức khá đặc biệt để khai thác lời khai của nhân chứng nên chỉ quay sang Lạc Tranh lên tiếng, “Luật sư biện hộ, nếu câu hỏi vừa rồi không liên quan đến vụ án thì không cần phải đưa ra khiến tâm tình nhân chứng bị xáo trộn, làm ảnh hưởng tới sự yên tĩnh tại tòa.”
“Vâng, thưa quý tòa!” Lạc Tranh nhẹ nhàng cúi người rồi nhìn về phía quản gia, khóe môi nàng khẽ cong lên lộ rõ nụ cười đầy trí tuệ…
“Vậy nhân chứng chỉ cần trả lời cho tôi một vấn đề nữa là được.” Thanh âm của nàng vang lên đầy lạnh lùng hệt dòng nước băng giá ngày đông rét mướt.
Quản gia cũng ý thức được hành vi của mình vừa rồi có chút quá khích, khẽ nuốt nước miếng một chút rồi vô thức siết nắm tay lại. Một lúc sau, ông ta mới gật gật đầu.
Lạc Tranh khẽ hít sâu một hơi, không phải là bởi nàng đang khẩn trương mà bởi vì dạ dày nàng lại bắt đầu co thắt lại. Có lẽ nàng bị như vậy là do áp lực tâm lý quá nặng nề. Ổn định hơi thở xong, Lạc Tranh lại nhìn về phía quản gia bằng ánh mắt sắc bén…
“Vợ của ông mắc bệnh ung thư máu, hiện giờ đang cần có tủy thích hợp để tiến hành cấy ghép. Tôi nghĩ khoản phí tổn phẫu thuật cùng chi phí liên quan ông không thể chỉ dựa vào tiền lương quản gia tại biệt thự để gánh vác phải không?”
Quản gia đột nhiên trừng lớn đôi mắt.
“Phản đối!” Kỳ Ưng Diêm vừa thấy nàng đặt câu hỏi xong liền đứng bật dậy, dùng thái độ cực kỳ nghiêm trang nói, “Tôi phản đối luật sư biện hộ đang hỏi nhân chứng những vấn đề không liên quan đến vụ án.”
“Phản đối hữu hiệu!” Chánh án khẽ gật đầu, “Luật sư biện hộ, xin hãy chú ý đến những câu hỏi của mình để tránh làm phân tán sự nhận định của bồi thẩm đoàn.”
Lạc Tranh nhẹ nhàng cười một tiếng, “Vâng, ngài chánh án.”
Trở về chỗ ngồi, nghi vấn trong lòng Lạc Tranh lại càng được khẳng định. Từ ánh mắt đến động tác của người quản gia lúc nãy đã hoàn toàn bán đứng ông ta. Nhất là lúc trả lời câu hỏi của nàng, ngón tay ông ta không ngừng siết chặt lại. Đó là biểu hiện của sự chột dạ cùng việc cố áp chế tâm trạng của mình. Khi nàng nhắc tới vợ ông ta, tâm tình ông ta lại càng biến động lớn hơn, còn lớn tiếng cảnh cáo nàng không được quấy rầy vợ ông ta.
Chẳng lẽ vợ ông ta từng bị người khác quấy rầy?
Qua sự điều tra của thám tử, nàng được biết vợ của quản gia nằm viện vì mắc căn bệnh ung thư máu đã lâu, đang chờ có người hiến tủy phù hợp để tiến hành phẫu thuật. Khoản chi phí này tuyệt đối không nhỏ nên ông ta không thể nào chỉ dựa vào thu nhập từ lương quản gia của mình để chi trả. Lẽ nào….ông ta thực sự bị mua chuộc?
Quản gia tạm thời lui xuống nhường chỗ cho nhân chứng thứ ba - Sally lên tòa làm chứng.
Sally ngồi ở chỗ dành cho nhân chứng nhưng vẫn nhìn chằm chằm Lạc Tranh bằng ánh mắt đầy căm hận như nhìn kẻ thù. Cô ta vẫn mặc bộ váy màu đỏ hệt như ngày đích thân hất sơn đỏ lên người nàng.
Sau khi tuyên thệ, cô ta lại ngồi xuống bắt đầu trả lời câu hỏi của Kỳ Ưng Diêm.
“Hôm đó tôi nhìn thấy anh rể, à không, Louis Thương Nghiêu tới biệt thự vào khoảng 8h tối. Mặc dù tôi không biết anh ta rời đi lúc mấy giờ nhưng lúc đồng hồ đổ chuông báo 9h tôi vẫn còn nhìn thấy anh ta trong phòng chị tôi. Căn cứ vào đó cho thấy thời gian anh ta rời đi trùng với thời gian chị tôi ngộ hại.” Giọng nói của Sally tràn ngập sự phẫn nộ, trừng mắt nhìn Lạc Tranh như nhìn kẻ thù không đội trời chung.
“Nhân chứng, khi trả lời câu hỏi hãy nhìn vào tôi!” Kỳ Ưng Diêm đột ngột lên tiếng, ánh mắt anh ta có vẻ gì đó rất bí hiểm.
Sally miễn cưỡng dời ánh mắt nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm.
“Cô nói lúc hơn 9h còn nhìn thấy bị cáo và người bị hại ở trong phòng, vậy cô có thể nêu thời gian cụ thể hơn không?” Kỳ Ưng Diêm tiếp tục hỏi.
‘Là 9h 15 phút.”
“Vì sao lại khẳng định như vậy?”
“Bởi vì mỗi tối chị tôi đều uống thuốc vào giờ này. Đêm đó tôi lại chưa rời đi nên định tự mình mang thuốc sang cho chị. Lúc qua phòng chị, tôi thấy Louis Thương Nghiêu vẫn ở trong đó nên không vào phòng. Sau đó bởi có chuyện gấp nên tôi đã rời đi.”
“Lúc đó, cô thấy bị cáo cùng người bị hại nói chuyện gì?”
“Tôi không đi vào nên không có nghe được. Chỉ là nhìn thấy chị tôi rất yếu ớt túm vạt áo Louis Thương Nghiêu giống như không muốn để anh ta rời đi vậy.”
“Cô nhận thấy tình hình lúc đó thế nào?” Kỳ Ưng Diêm đột ngột đặt câu hỏi tiếp.
Sally suy nghĩ một chút, trong mắt lóe lên tia phẫn nộ cực độ, “Bởi vì chị tôi vẫn luôn yêu Louis Thương Nghiêu mà anh ta có mới nới cũ, mở miệng đòi thoái hôn, nên chị tôi nhất định là đang cầu xin anh ta, hy vọng anh ta có thể hồi tâm chuyển ý.”
Những người có mặt trong phòng xử bắt đầu xì xào bàn tán.
Kỳ Ưng Diêm nghe vậy, khẽ thở một hơi dài rồi quay về phía quan tòa nhẹ nhàng cúi người, “Ngài chánh án, tôi đã hỏi xong.”
Lạc Tranh đứng dậy nhìn về phía Sally, không chút e dè ánh mắt lạnh băng của cô ta, dứt khoát cất tiếng hỏi, “Nhân chứng, cô rất thích thân chủ của tôi, thậm chí còn thích đến mức điên cuồng, đúng không?”
“Phải đối!” Kỳ Ưng Diêm lại lần nữa đứng dậy lên tiếng, “Tôi phản đối luật sư biện hộ đang đưa ra suy đoán không có căn cứ, hơn nữa còn không có liên quan tới vụ án.”
“Ngài chánh án, trong tay tôi có chứng cứ chứng minh những vấn đề tôi nêu ra không phải là suy đoán. Hơn nữa, những vấn đề này có liên quan trực tiếp đến việc lời khai của nhân chứng có đáng tin hay không?” Thanh âm trong trẻo đầy tỉnh táo của Lạc Tranh vang lên cực kỳ quyết đoán.
“Luật sư biện hộ, mời trình ra bằng chứng của mình.” Chánh án lập tức lên tiếng.
Chứng cứ rất nhanh sau đó được đưa đến tay quan tòa. Đó là bản khẩu cung của các nhân viên tại tập đoàn cùng một số ảnh chụp.
“Nhân chứng Sally không chỉ một lần tại nơi công cộng thừa nhận tình cảm của mình đối với thân chủ tôi. Hơn nữa còn thường xuyên dùng lý do thăm hỏi công chúa Deneuve để làm cớ nhằm tiếp xúc với thân chủ của tôi. Đêm xảy ra án mạng, Sally biết thân chủ của tôi tới biệt thự nên cô ta cũng tới đó vì muốn gặp gỡ anh ấy. Vì vậy việc cô ta nói mình đã rời khỏi biệt thự trước thân chủ tôi hoàn toàn là nói dối.” Từng lời nói vô cùng kiên quyết của Lạc Tranh vang lên đầy đanh thép.
Sally nghe vậy liền đứng bật dậy, hung dữ nói lớn, “Tôi không có nói dối! Cô…”
“Cô nói mình đã rời khỏi biệt thự, vậy tôi hỏi cô, cô rời khỏi đó lúc mấy giờ?” Lạc Tranh lập tức cắt ngang lời cô ta, lạnh lùng đặt câu hỏi.
“Cô đang nói dối!” Lạc Tranh lập tức giơ tay cầm lấy phần tài liệu được Vi Như chuyển qua rồi trình lên phía chánh án…
“Ngài chánh án, đây là bằng chứng ghi lại lúc nhân chứng Sally ở dưới bãi đỗ xe ngầm của biệt thự. Xem lại dữ liệu mấy năm qua có thể thấy Sally luôn có thói quen đậu xe ở dưới đó. Đêm xảy ra án mạng, cô ta quả thực có rời khỏi biệt thự nhưng không phải là 21h 20 phút mà là 20h 20 phút. Trong băng ghi hình có ghi lại thời điểm cô ta vội vã lái xe rời khỏi tầng hầm của biệt thự vào lúc 20h 20 phút.
Chánh án khẽ nhíu mày lên tiếng, “Luật sư biện hộ, mời chuyển bằng chứng lên.”
Sắc mặt Sally liền trở nên khó coi mà Kỳ Ưng Diêm vẫn không hề lên tiếng chỉ lẳng lặng ngồi quan sát tình hình.
Chánh án sau khi xem xong cuộn băng, hàng lông mày chau lại càng sâu hơn, quay đầu nhìn về phía Sally lên tiếng, “Nhân chứng, chứng cứ xác thực này đã chỉ rõ đêm đó cô rời khỏi biệt thự lúc 8h 20 phút tối, vậy cô định giải thích thế nào?”
Ánh mắt Sally hiện lên vẻ bối rối rõ ràng, khẽ liếʍ môi, cất giọng nói cực kỳ mất tự nhiên, “Tôi…tôi vừa rồi nhớ nhầm…”
Chánh án đương nhiên không hài lòng với câu trả lời này, hàng lông mày càng chau chặt lại.
Lạc Tranh nhìn chằm chằm cô ta, nét lạnh lùng trên khuôn mặt nàng càng thêm băng lãnh…
“Nhân chứng, cô nói cô nhớ nhầm. Vậy cô thử nói xem lần thứ hai cô nhìn thấy thân chủ của tôi là lúc mấy giờ?”
“Tôi…” Sally đương nhiên không ngờ tới Lạc Tranh lại hỏi câu bất ngờ như vậy ngay giữa tòa, cô ta nghẹn lời một chút rồi miễn cưỡng nói, “Tôi không nhớ rõ.”
“Vậy để tôi giúp cô nhớ lại một chút thì sao?” Lạc Tranh dường như đã sớm biết cô ta sẽ trả lời như vậy nên nụ cười lạnh trên môi càng đậm hơn.
Sally có chút cảnh giác nhìn nàng.
“Đêm đó, cô chỉ nhìn thấy thân chủ tôi một lần vào lúc 20h mà thôi. Thân chủ tôi đúng là có tới biệt thự nhưng chỉ ở đó không tới 20 phút. Cho nên cô nói 21h 20 phút còn nhìn thấy thân chủ tôi hoàn toàn là nói dối. Cô sở dĩ chạy vội đến bãi đậu xe như vậy là vì biết thân chủ của tôi rời đi nên muốn đi theo anh ấy.” Lạc Tranh to gan đưa ra một giả thuyết cực kỳ táo bạo.
Sắc mặt Sally đã chuyển thành trắng nhợt. Không đợi cô ta trả lời, Kỳ Ưng Diêm liền đứng lên phản đối, “Đây chỉ là suy đoán của luật sư biện hộ mà thôi.”
“Ngài chánh án, trong tay tôi còn có một phần tài liệu có thể chứng minh Sally vẫn thường xuyên thực hiện hành vi theo dõi đối với thân chủ tôi.” Lạc Tranh chậm rãi lên tiếng.
“Khi thân chủ tôi đề xuất việc thoái hôn, nhân chứng Sally không chỉ một lần thổ lộ tình cảm của mình với thân chủ tôi nhưng lần nào cũng bị cự tuyệt. Do vậy tôi có lý do để khẳng định rằng lời khai của cô ta hôm nay hoàn toàn nhằm mục đích trả thù. Những lời khai này không đáng để tiếp thu.”
“Lạc Tranh, cô là đồ đáng chết. Cô dựa vào cái gì mà dám điều tra tôi?” Sally kích động gào lên, thậm chí còn muốn lao đến chỗ ngồi của luật sư biện hộ túm lấy Lạc Tranh nhưng bị nhân viên an ninh trên tòa giữ lại.
“Yêu cầu nhân chứng giữ yên lặng!” Chánh án lại lần nữa gõ búa để ổn định trật tự.
“Lạc Tranh, cô là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác, tôi nguyền rủa cô chết không được tử tế. Cả Louis Thương Nghiêu cũng vậy. Các người đối với tôi như vậy tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua….sẽ không bỏ qua….”
Cộp! Cộp! Cộp! Chánh án thực sự không chịu nổi nữa, liên tục gõ búa để ổn định tình hình, “Nhân chứng, nếu cô còn kích động như vậy, tôi sẽ kết tội cô coi thường tòa án!”
“Ngài chánh án, tâm tình của nhân chứng có chút kích động, bởi tình tiết vụ án khá nghiêm trọng nên tôi xin tòa cho phép tạm nghỉ ít phút.” Kỳ Ưng Diêm đứng dậy chậm rãi đề đạt.
Chánh án cũng bị vụ huyên náo vừa rồi làm cho nhức đầu. Hơn nữa vụ án này quả thực có quá nhiều điểm phức tạp. Khẽ thở dài nhìn về phía Lạc Tranh, chánh án lên tiếng, “Luật sư biện hộ có ý kiến gì về việc phiên tòa tạm nghỉ ít phút hay không?”
“Ngài chánh án, tôi không có ý kiến.” Lạc Tranh khẽ cúi người đầy lịch thiệp.
Sau khi chánh án tuyên bố phiên tòa tạm nghỉ 30 phút, mọi người trong phòng xử lục tục rời đi…
***
Trong phòng nghỉ, mặc dù Louis Thương Nghiêu vẫn có cảnh sát giám sát nhưng hắn chẳng buồn quan tâm, sải bước hướng về phía Lạc Tranh. Hắn chẳng buồn để ý đến việc còn có các luật sư khác ở nơi này, kéo Lạc Tranh ôm vào trong ngực, cúi đầu nói, “Trên tòa biểu hiện của em quá xuất sắc nhưng nếu sớm biết em phải khổ cực thế này anh tuyệt đối…
“Anh đừng nói càn!” Lạc Tranh ngẩng đầu, nhẹ nhàng lên tiếng ngắt lời hắn, “Thương Nghiêu, anh yên tâm, cho dù thế nào em cũng nghĩ được cách. Hơn nữa em rất tự tin chúng ta nhất định giành phần thắng.”
“Sao Ưng Diêm lại làm luật sư bên nguyên?” Louis Thương Nghiêu hôm nay lên tòa mới biết thì ra Kỳ Ưng Diêm là luật sư cho bên đối phương.
Lạc Tranh nhẹ nhàng cười một tiếng, “Bởi vì anh ta cũng muốn tra rõ ràng chân tướng sự việc.”
Ánh mắt Louis Thương Nghiêu khẽ động nhưng cũng không nói lời nào nữa.
“Thương Nghiêu, tóm lại lát nữa lên tòa, anh hãy đem toàn bộ sự việc đêm đó nói hết ra là được rồi. Em biết rõ anh vẫn còn nhiều chuyện giấu diếm, cũng biết có nhiều chuyện anh không muốn nói ra. Nhưng dù có chuyện gì thì em vẫn có thể giúp anh.” Lạc Tranh dịu dàng nhìn hắn, so với dáng vẻ mạnh mẽ vừa rồi quả thực tưởng như hai người hoàn toàn khác biệt.
“Vất vả cho em rồi!” Louis Thương Nghiêu đau lòng nhìn nàng.
Lạc Tranh cười cười, vừa muốn mở miệng nói gì đó, đột nhiên sắc mặt nàng có chút biến đổi nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt mà thôi. Liền đó, nàng liền nở nụ cười tươi rói nhìn hắn nói, “Thương Nghiêu, anh nghỉ ngơi một chút đi!”
“Tranh, em sao vậy?” Louis Thương Nghiêu tinh tế nhận ngay ra sự thay đổi trên nét mặt nàng.
“Em vừa nghĩ ra một chuyện muốn trao đổi cùng Ưng Diêm một chút.” Lạc Tranh vội lên tiếng trấn an hắn rồi vội vã rời khỏi phòng nghỉ.
Trong phòng vệ sinh…
Vẻ mặt Vi Như lộ rõ sự lo lắng nhìn Lạc Tranh. Từ lúc bước vào đây đến giờ nàng đã liên tục ói như thể muốn đem tất cả lục phủ ngũ tạng cho ra bằng hết.
Đợi nàng khá hơn một chút, Vi Như vội vàng tiến lên đưa nước súc miệng cùng khăn lông cho nàng, khẩn trương hỏi, “Sư phụ, chị sao vậy? Sắc mặt chị thật sự rất kém đó.”
Lạc Tranh vô lực dựa vào bồn rửa tay, khẽ đưa tay đặt lên trán nhẹ nhàng lắc đầu, “Chị không sao đâu.”
“Còn nói không sao! Chị xem sắc mặt chị đã tái nhợt thành ra như vậy rồi…” Vi Như nghe vậy lại càng thêm lo lắng, tiến lên hỏi, “Sư phụ, có phải người chị có chỗ nào khó chịu không? Ói thành ra như vậy chắc hẳn dạ dày chị có vấn đề rồi. Chị…” Nói đến đây Vi Như đột nhiên ngừng bặt, trừng lớn đôi mắt nhìn Lạc Tranh.
Lạc Tranh cũng nhìn về phía Vi Như bằng đôi mắt có chút ý cười dịu dàng. Ánh mắt Vi Như cũng khẽ lóe lên, “Sư phụ, không phải chị có thai đấy chứ?”
“Chuyện này trừ em ra không được để cho ai biết, nhất là Louis tiên sinh, biết không?” Lạc Tranh dùng cách thức này để khẳng định lại suy đoán của Vi Như rồi bước ra ngoài.
“Trời ạ! Sư phụ, chị thật sự…” Vẻ mặt Vi Như vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ đi theo phía sau nàng. Không đợi Vi Như nói hết câu, Lạc Tranh liền đẩy cửa toilet bước ra ngoài, cước bộ của nàng lập tức ngừng lại mà câu nói đang dở dang của Vi Như cũng lập tức bị nuốt trở lại.
Người đứng ngay cửa toilet lại chính là…Louis Thương Nghiêu.
Louis Thương Nghiêu bất ngờ xuất hiện khiến cho Lạc Tranh và Vi Như đồng thời kinh ngạc đến ngây người, nhất là Lạc Tranh. Nàng căn bản không ngờ tới hắn sẽ đột ngột đứng ngay ngoài cửa thế này. Thân hình cao lớn đẹp đẽ như thiên thần hiện ra trước mắt làm cho nàng trong lúc nhất thời chỉ có thể đứng đờ ra đó.
Vi Như thì đã kinh ngạc đến miệng lưỡi lắp bắp, tinh thần cũng rối loạn cực độ…
Cứ như vậy, mỗi người đều có tâm trạng cùng suy nghĩ riêng của mình, sững người đứng đờ ra đó hồi lâu…
“Tranh, em….” Louis Thương Nghiêu có chút nghi ngờ nhìn nàng, đáy mắt hắn lộ rõ vẻ lo lắng cực độ, muốn nói gì đó lại ngập ngừng.
“A…Thương Nghiêu, sao anh lại tới đây?” Lạc Tranh thực không biết vừa rồi hắn có nghe được gì không nhưng ngẫm lại thì phòng vệ sinh vốn được cách âm khá tốt, hẳn là hắn không nghe được gì nên rốt cục nàng mới có thể nhẹ nhàng nở nụ cười, cong môi hỏi hắn.
“Anh không yên tâm nên muốn qua xem em thế nào.” Vẻ mặt Louis Thương Nghiêu tràn ngập sự khẩn trương, cẩn thận nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hồi lâu như muốn tìm kiếm một manh mối nào đó.
Lạc Tranh âm thầm quan sát sự biến đổi trong ánh mắt của hắn, sau khi chắc chắn hắn không nghe được gì, nàng mới cười cười, dịu dàng nói, “Em không sao, chỉ là sáng nay ăn phải cái gì đó không hợp nên dạ dày có chút khó chịu mà thôi. Yên tâm đi!”
“Thật sự là không có gì chứ?” Ánh mắt Louis Thương Nghiêu có chút chần chừ, khẽ lên tiếng hỏi lại.
“Đương nhiên rồi! Chẳng lẽ anh lại hy vọng em bị bệnh nặng sao?” Lạc Tranh cũng không muốn giải thích gì nhiều với hắn, chỉ khẽ đưa tay đấy hắn trở lại phòng nghỉ, “Đừng lo lắng, em thật sự không có việc gì hết!”
Hàng lông mày của Louis Thương Nghiêu khẽ chau lại hiện rõ sự nghi hoặc, ánh mắt hắn lại chuyển từ trên người Lạc Tranh nhìn sang phía Vi Như khiến cô bị ánh mắt của hắn làm cho giật mình sợ hết hồn vội cúi đầu xuống để né tránh ánh nhìn của hắn.
“Lạc Tranh…” Giọng Kỳ Ưng Diêm chợt vang lên.
Như gặp được cứu tinh, Lạc Tranh bất giác thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm. Ánh mắt của hắn quá sắc bén, dường như ngay lúc đó đã có thể nhìn thấu tâm tư nàng, biết rõ nàng đang nói dối vậy. Lạc Tranh thật không dám nghĩ tiếp nữa mà vội vàng lên tiếng…
“Em muốn cùng Ưng Diêm nói chuyện một chút!” Vừa nói dứt lời, nàng lập tức vội vã đi ra ngoài.
Vi Như lặng lẽ nhìn thoáng qua Louis Thương Nghiêu một cái, khẽ le lưỡi rồi lập tức đi theo Lạc Tranh.
Ánh mắt Louis Thương Nghiêu vẫn dõi theo bóng dáng Lạc Tranh, hồi lâu vẫn không dời đi hướng khác…
***
Thật ra Kỳ Ưng Diêm thấy nàng đứng đó cũng chỉ là thuận miệng gọi một tiếng, không ngờ tới Lạc Tranh lại vội vã đi về phía mình như vậy. Đợi nàng tới gần, anh ta mới cười lên tiếng, “Nghiêm túc như vậy, thật sự có chuyện tìm tôi sao?”
“Ưng Diêm, chúng ta qua phòng nghỉ bên kia nói chuyện đi!” Lạc Tranh vẫn cảm thấy ánh mắt đầy nghi hoặc của Louis Thương Nghiêu vẫn luôn dõi theo phía sau mình nên có chút mất tự nhiên mở lời đề nghị.
Kỳ Ưng Diêm cũng nhìn thấy Louis Thương Nghiêu đứng cách đó không xa thì khẽ cười rồi nói, “Chỉ cần cái tên đứng ở đằng kia đừng có nghĩ bậy mà đem tôi giết luôn thì được thôi.”
“Lúc này mà anh còn nói giỡn được sao?” Lạc Tranh bối rối nở nụ cười.
Hai người họ bước vào một phòng nghỉ khác…
“Ưng Diêm, rất cảm ơn anh ở trên toà giúp đỡ tôi.” Lạc Tranh là người đầu tiên lên tiếng.
Những người tham dự phiên xử có lẽ không biết việc anh ta lần lượt lên tiếng phản đối như vậy lại là cách giúp đỡ nàng hiệu quả tới mức nào. Những câu hỏi anh ta đặt ra cho nhân chứng đều cung cấp cho nàng những chứng cứ có lợi nhất. Mỗi một lần Kỳ Ưng Diêm lên tiếng phản đối thực tế chính là mở ra thêm một hướng đi mới cho quá trình tranh biện.
Cách làm của anh ta quả thực rất thông minh. Một mặt vẫn duy trì lợi ích của thân chủ của mình, mặt khác cũng làm cho Lạc Tranh có thêm nhiều cơ hội để đưa chứng cứ có lợi ra trình toà.
Kỳ Ưng Diêm ngồi xuống cười nhẹ một tiếng, “Tôi cũng là đang giúp chính mình mà thôi. Thực tế tôi cũng muốn biết rõ chân tướng sự việc này chẳng hề kém cô đâu.”
“Thế nên tôi càng phải đặc biệt nói lời cảm ơn với anh.” Lạc Tranh cười cười nhưng rất nhanh sau đó nét mặt đã chuyển thành nghiêm trọng, “Tôi nghĩ, cho dù nhân chứng hay vật chứng tiếp theo cũng sẽ trở thành một sự khảo nghiệm khó khăn cho Thương Nghiêu.”
“Vậy cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên như nó vốn có, mặc dù để đạt được như vậy cũng không dễ dàng gì.” Sắc mặt Kỳ Ưng Diêm đầy vẻ nghiêm túc, “Còn nữa, Lạc Tranh, tiếp theo cho dù là nhân chứng hay vật chứng đều sẽ cực kỳ bất lợi cho cô cùng Thương Nghiêu. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô vậy thôi. Mục đích của chúng ta chính là muốn tra rõ chân tướng sự việc, tôi hy vọng cô có thể dùng những chứng cứ xác thực nhất để giành được sự ủng hộ trên toà.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không thua anh đâu.” Ánh mắt Lạc Tranh lại lần nữa khôi phục vẻ bình tĩnh cùng kiên cường.
“Tốt!” Kỳ Ưng Diêm khẽ nở nụ cười đầy vui vẻ.
***
Sau thời gian tạm nghỉ ngắn, phiên toà lại được tiếp tục…
Louis Thương Nghiêu vẫn ngồi ở chỗ dành cho bị cáo còn Kỳ Ưng Diêm thì đứng dậy nhìn về phía hắn. Vẻ mặt cùng bộ dạng đầy lơ đãng thường ngày của anh ta giờ đã hoàn toàn bị vẻ nghiêm túc cực độ thay thế. Liền đó, anh ta bắt đầu đặt câu hỏi…
“Louis Thương Nghiêu tiên sinh, vừa rồi anh đã kể lại tình huống phát sinh vào tối hôm xảy ra án mạng. Anh nói vào lúc 8h 20 phút đã rời khỏi biệt thự, vậy có ai có thể làm chứng việc này cho anh hay không?”
Tuy ngồi ở chỗ dành cho bị cáo nhưng vẻ mặt của Louis Thương Nghiêu vẫn cực kỳ trấn tĩnh cùng tỉnh táo, trong mắt hắn cũng không nhìn ra bất kỳ sự bất an nào. Nghe xong câu hỏi, hắn mới chậm rãi trả lời, “Không có! Tôi dừng xe ở bãi đỗ trên mặt đất chứ không phải bãi đỗ ngầm. Mà camera an ninh ở đó lại bị phá hoại một cách có chủ ý nên tôi nghĩ không có nhân chứng hay vật chứng nào có thể chứng minh thời gian tôi rời khỏi biệt thự cả.”
“Anh đã thừa nhận đêm đó mình có tới biệt thự, vậy anh tới đó để làm gì?”
“Thăm Deneuve.” Louis Thương Nghiêu trả lời cực kỳ kiên định, “Mặc dù tôi đã huỷ bỏ hôn ước với cô ấy nhưng đối với bệnh tình của Deneuve tôi vẫn luôn rất quan tâm. Trong lòng tôi luôn coi cô ấy như em gái mình nên đêm đó mới ghé qua thăm cô ấy.”
“Tại sao lại chọn buổi tối để tới thăm như vậy?” Câu hỏi của Kỳ Ưng Diêm quả thực rất sắc sảo.
“Bởi vì quá bận rộn với công việc.”
Kỳ Ưng Diêm hít sâu một hơi rồi tiếp tục, “Anh nói mình đã sớm rời khỏi biệt thự, vậy sau khi rời khỏi đó anh đã đi đâu hay làm gì và có ai chứng kiến không?”
“Không có người nào có thể chứng minh cả.” Louis Thương Nghiêu hiển nhiên không muốn nói mình đã tới nơi nào sau đó.
“Louis Thương Nghiêu tiên sinh, nếu như anh không thể nói rõ mình đã đi đâu sau đó thì sao có thể chứng minh mình vô tội đây?” Giọng nói của Kỳ Ưng Diêm đột ngột cất cao lên.
“Phản đối!” Lạc Tranh lập tức đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, “Tôi phản đối luật sư bên nguyên đưa ra câu hỏi không liên quan đến vụ án. Thân chủ tôi có quyền giữ lại bằng chứng chứng minh sự vô tội của mình. Cho dù muốn chứng minh cũng có rất nhiều phương thức khác chứ không nhất định phải làm như vậy.”
“Phản đối hữu hiệu!” Chánh án gật đầu, “Luật sư bên nguyên, xin chú ý câu hỏi của mình.”
“Ngài chánh án, tôi đã hỏi xong.” Kỳ Ưng Diêm trả lời rồi chậm rãi ngồi xuống.
“Luật sư biện hộ, cô còn nhân chứng hay vật chứng nào muốn trình toà hay không?” Chánh án lên tiếng hỏi lại.
“Có, thưa quý toà!” Lạc Tranh khẽ trả lời.
Chánh án lại nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm, “Luật sư bên nguyên, anh còn nhân chứng nào khác có thể chứng minh bị cáo có chủ ý mưu sát hay không?”
Kỳ Ưng Diêm hít sâu một hơi, lại một lần nữa đứng lên...
“Ngài chánh án, cho phép tôi được gọi một nhân chứng khác lên toà.”
“Cho phép!”
Rất nhanh sau đó, cảnh sát trưởng Sheman đã xuất hiện trước toà. Hắn ta được đẩy vào bằng một chiếc xe lăn khiến cho chánh án cảm thấy rất kỳ quái nhưng cũng không lên tiếng hỏi han gì.
Liền đó, Kỳ Ưng Diêm đứng dậy lên tiếng khiến cho những người tham dự phiên xử đều cảm thấy kinh ngạc, “Những lời cảnh sát trưởng Sheman sắp nói ra sau đây sẽ khiến cho cục diện phiên toà hoàn toàn xoay chuyển…”
Nhân chứng Sheman, đại diện của cục cảnh sát đưa mắt nhìn về phía các thành viên bồi thẩm đoàn rồi lại quay đầu nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm…
“Hôm nay sở dĩ tôi lên toà làm nhân chứng bởi vì tôi biết được một sự việc khiến mọi người nghe rồi sẽ cảm thấy kinh sợ. Louis Thương Nghiêu giết hại công chúa có hai lý do. Lý do thứ nhất là hắn ta thấy bệnh tình của công chúa có chuyển biến theo chiều hướng tốt lên nên sợ cô ấy sẽ tiếp tục quấy rầy hắn. Còn lý do thứ hai là vì công chúa đã tình cờ biết được bí mật về chuyện hắn buôn lậu súng ống đạn dược. Cho nên công chúa bị giết là để diệt khẩu.”
Tất cả người ngồi nghe phiên xử đều rộ lên bàn tán vì kinh ngạc…
“Yên lặng!” Chánh án lập tức vung búa gõ mấy tiếng để ổn định tình hình.
“Luật sư bên nguyên, điểm thứ hai trong khẩu cung của nhân chứng vừa rồi không có trong phần tài liệu mà anh đã đệ trình lên toà.”
Kỳ Ưng Diêm cũng không hề tỏ ra bối rối, anh ta nhẹ nhàng cúi người trước chánh án rồi nhìn về phía Sheman, “Làm sao mà ông biết được chuyện này?”
“Tôi là cảnh sát, mấy năm nay vẫn luôn điều tra chứng cứ phạm tội của Louis Thương Nghiêu. Hai ngày trước, có một vị công dân mẫu mực đã chủ động đệ trình bằng chứng chứng minh việc Louis Thương Nghiêu buôn lậu súng ống đạn dược. Chứng cứ đã được phía cảnh sát tiến hành thẩm tra, phân tích cho nên mới đưa ra kết luận như vậy.” Sheman bày ra bộ dạng cực kỳ nêu cao chính nghĩa lên tiếng trả lời.
“Luật sư bên nguyên có bằng chứng liên quan hay không?” Chánh án lập tức lên tiếng hỏi.
“Trên tay tôi là phần tài liệu mang mã số AC2576, trong đó có đủ bằng chứng chứng minh bị cáo đã từng buôn lậu vũ khí cho các quốc gia khác nhau, vi phạm nghiêm trọng quy định về việc buôn bán vũ khí của quốc gia.” Kỳ Ưng Diêm đem tài liệu trình lên…
Chánh án mở tài liệu ra xem một hồi, hàng lông mày khẽ nhíu lại…
“Chánh thanh tra Sheman, làm sao ông biết bị cáo giết người là vì muốn diệt trừ hậu hoạ.” Kỳ Ưng Diêm tiếp tục đặt câu hỏi.
“Qua điều tra chúng tôi biết được vị công dân mẫu mực đã đệ trình chứng cứ kia có một đoạn ghi âm có thể chứng minh bị cáo cố ý giết người nhằm che dấu hành động phạm pháp của mình.” Sheman chậm rãi nói.
Kỳ Ưng Diêm khẽ gật đầu, rồi đem cuộn băng ghi âm đã được giám định kia trình lên, “Qua việc giám định của bộ phận chuyên môn cho thấy thanh âm trong đoạn băng này trùng hợp đến 90% với giọng nói của bị cáo.”
Khi cuộn băng ghi âm được trình lên, tâm tình Lạc Tranh không khỏi có chút rối loạn. Tuy nói rằng băng ghi âm không phải là chứng cứ có hiệu lực để buộc tội nhưng ít nhiều gì thì nội dung của cuộn băng cũng sẽ làm ảnh hưởng đến quyết định của bồi thẩm đoàn bởi dù sao con người cũng vẫn là loài động vật bậc cao xử sự nghiêng về tình cảm nhiều hơn.
Chánh án cũng chấp thuận việc phát cuộn băng ghi âm trước toà dưới sự giải thích của chuyên viên giám định.
Trong đoạn băng ghi âm, một giọng nói nghe cực kỳ giống với Louis Thương Nghiêu còn một giọng khác thì có thể mọi người không biết nhưng trong lòng Lạc Tranh thì cực kỳ hiểu rõ bởi đó chính là giọng của Ôn Húc Khiên. Nàng không khỏi âm thầm cười khổ một tiếng. Ôn Húc Khiên này quả thực là kẻ thủ đoạn. Nàng vốn tưởng rằng cuộn băng ghi âm đã bị phá huỷ, không ngờ hắn vẫn còn lưu lại bản sao.
Cuộc đối thoại trong đoạn ghi âm đều xoay quanh chuyện buôn bán vũ khí giữa Louis Thương Nghiêu và Ôn Húc Khiên. Hơn nữa giọng nói giống Louis Thương Nghiêu trong đó còn nêu ra nghi ngờ việc công chúa đã phát hiện hành vi của mình và có ý định diệt trừ hậu hoạ.
Các thành viên bồi thẩm đoàn đều nhíu chặt lông mày, vẻ mặt xem chừng không có lợi cho phía Lạc Tranh cho lắm.
Louis Thương Nghiêu vẫn ngồi bình thản tại chỗ của mình như trước, khoé môi hắn chỉ nhếch lên nụ cười mang ý mỉa mai nhè nhẹ.
Sau khi cuộn băng phát xong, Sheman nhìn thoáng qua phía Lạc Tranh với ánh mắt cực kỳ hung dữ cùng đói khát của một con sói hung ác.
Vẻ mặt Kỳ Ưng Diêm vẫn không có biểu hiện gì đặc biệt. Sau khi tắt cuộn băng ghi âm, quan toàn liền cất tiếng hỏi, “Người đàn ông còn lại trong cuộn băng là ai?”
“Ngài chánh án, giọng nói còn lại trong đoạn ghi âm vừa rồi chính là của một nhân chứng khác mà tôi muốn quý toà cho phép truyền gọi lên đây.”
Chánh án khẽ gật đầu nhìn về phía Lạc Tranh, “Luật sư biện hộ còn điều gì muốn hỏi nữa không?”
Lạc Tranh đương nhiên có chuyện cần hỏi, nàng lập tức đứng dậy nhìn Sheman, lạnh lùng cười một tiếng, “Chánh thanh tra Sheman, ông phá án quả thực rất vất vả. Xin hỏi vết thương trên người ông là bị sao vậy?”
Sheman không ngờ tới nàng lại đột ngột hỏi như vậy, ánh mắt hắn ta liền trừng lên rồi hung hăng chỉ tay về phía Louis Thương Nghiêu…
“Là hắn đã phái thủ hạ tấn công tôi! Tôi muốn kiện hắn tội tấn công cảnh sát.”
“Nếu như ngài chánh thanh tra muốn kiện thân chủ tôi đánh mình thì có thể đệ trình đơn lên văn phòng luật để thành lập một vụ án khác.” Lạc Tranh từ chỗ ngồi của mình đi tới trước mặt hắn, “Xem ra thương thế của ông không nhẹ chút nào. Ông đã nói thân chủ của tôi cho người tấn công ông, vậy thì nguyên nhân khiến thân chủ tôi phải làm như vậy là gì?”
“Bởi vì…” Sheman thoáng cái cứng họng. Hắn ta có thể bịa đặt rất nhiều chuyện nhưng nếu nói đến lý do thực sự khiến hắn bị đánh thì ấp úng cả nửa ngày hắn cũng không nói nổi.
“Khó mở miệng đến thế sao?” Lạc Tranh cười lạnh mà thanh âm của nàng cũng đột ngột chuyển lạnh băng, “Ông nói thân chủ tôi phái thuộc hạ đánh bị thương ông thành ra thế này mà ngay cả lý do ông cũng không có sao?”
“Hắn….” Sheman suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng, “Hắn không muốn tôi ra toà làm chứng, hắn chính là muốn dùng cách thức này để cảnh cáo tôi.”
“Vậy sao?” Lạc Tranh nghe xong nét lạnh lùng trên môi càng đậm hơn, sau đó nàng quay về phía chánh án, “Ngài chánh án, tôi không còn gì hỏi nữa.”
Một câu nói của nàng làm Sheman chấn động, hắn còn tưởng nàng sẽ nói ra chuyện hôm đó nhưng xem ra chỉ là hắn sợ bóng sợ gió mà thôi. Ngẫm lại thì hẳn nàng cũng chẳng có bằng cớ xác thực gì để buộc tội hắn.
Nhân chứng tiếp theo lên toà không phải ai khác mà chính là Ôn Húc Khiên. Sau khi bước vào trong phòng xử, hắn nhìn Louis Thương Nghiêu một cái, khoé môi cong lên đầy ý vị của việc trả thù.
“Ôn Húc Khiên tiên sinh, cuộn băng ghi âm vừa rồi cùng tất cả chứng cứ về việc buôn lậu vũ khí đều là do anh cung cấp sao?” Kỳ Ưng Diêm hỏi thẳng vào vấn đề.
“Phải!”
“Anh đã có chứng cứ này từ lâu, vì sao lại không sớm nộp lên trình toà?”
“Bởi vì tôi cùng Thương Nghiêu đã từng là bạn bè. Tôi không muốn bán đứng anh ta, nhưng sau này thấy những chuyện anh ta làm càng ngày càng quá đáng khiến tôi không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Ngay cả chuyện lúc trước anh ta nói với tôi muốn giết công chúa, tôi cũng chỉ nghĩ anh ta nhất thời nói vậy chứ không ngờ anh ta lại làm thật.”
“Nghe nói lúc trước Louis Thương Nghiêu là người đầu tư lớn nhất vào văn phòng luật của anh?”
“Phải, chính vì vậy nên tôi mới biết được không ít chuyện xấu của anh ta. Đứng trên toà hôm nay tôi không dùng thân phận luật sư mà dùng thân phận một công dân muốn duy trì sự ổn định của xã hội cùng sự công bằng của luật pháp để vạch trần chuyện này, khiến cho hung thủ bị pháp luật trừng trị.” Ôn Húc Khiên nhìn về phía Louis Thương Nghiêu nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Kỳ Ưng Diêm cũng không đặt thêm câu hỏi nào nữa. Có thể nhận ra tất cả sự chú ý của anh ta lúc này đều tập trung trên người Lạc Tranh.
Lạc Tranh dưới ánh mắt quan sát chăm chú của Kỳ Ưng Diêm chậm rãi đứng dậy nhìn về phía Ôn Húc Khiên. Trong lòng nàng lúc này là hàng loạt cảm xúc ngổn ngang không ngừng dâng lên. Nàng cho tới giờ đều không nghĩ tới hắn sẽ lên toà làm chứng. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà vai trò của hắn và Louis Thương Nghiêu đã hoàn toàn biến đổi…
Khẽ hít một hơi thật sâu, Lạc Tranh quay về phía chánh án, hơi cúi người xuống cất tiếng…
“Ngài chánh án, bởi vì tính chất nghiêm trọng của vụ án nên bên biện hộ vẫn không ngừng tìm kiếm những nhân chứng đã chứng kiến sự việc. Vừa rồi tôi nhận được tin báo đã tìm được nhân chứng trọng yếu có thể chứng minh đêm xảy ra án mạng thân chủ tôi đã rời khỏi biệt thự vào lúc 8h 20 phút. Nhưng bởi vì nhân chứng đó không có cách nào tới kịp phiên toà hôm nay nên tôi xin thỉnh cầu ngài chánh án dựa trên nguyên tắc công bằng và bình đẳng mà hoãn lại thời gian của phiên tái thẩm.”
Một câu nói của Lạc Tranh vừa thốt ra khiến cho mọi người có mặt đều kinh ngạc đến ngây người...