Hongkong, bầu trời đêm không có lấy một vì tinh tú nào le lói mà chỉ có tiếng sấm rền vang báo hiệu những cơn mưa nặng hạt có thể trút xuống bất cứ lúc nào.
Mặc dù vậy, không khí trên đường vẫn nhộn nhịp và vô cùng náo nhiệt hệt như lúc ban ngày. Hongkong là thành phố không bao giờ chìm vào giấc ngủ, người dân nơi này cũng đã sớm hình thành thói quen với cuộc sống và sinh hoạt về đêm.
Bên trong chiếc xe màu tối, một đôi nam nữ đang chìm trong nụ hôn triền miên, quấn quýt lấy nhau không rời. Ánh đèn dịu nhẹ trong xe làm nổi bật ngũ quan cương nghị của người đàn ông cùng khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng mịn của người phụ nữ.
Ánh mắt người đàn ông chứa chan tình cảm còn người phụ nữ thì dịu dàng như nước.
Một lúc lâu sau, người đàn ông vẫn còn quyến luyến, không muốn rời khỏi đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ, nhìn hai má nàng ửng hồng vô cùng xinh đẹp khiến tình yêu dành cho nàng lại càng thêm nồng đậm.
“Còn nhớ lần trước em dẫn anh đi tham quan một vòng Hongkong là khi nào không?” Louis Thương Nghiêu nhìn Lạc Tranh một cách đắm đuối, bàn tay vẫn không ngừng trêu đùa mái tóc nàng.
Lạc Tranh vùi mình trong ngực Louis Thương Nghiêu, khẽ nở nụ cười dịu dàng. Nàng ngẩng lên, cắn nhẹ vào môi hắn như thể muốn trừng phạt, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Đương nhiên là nhớ rõ! Anh xấu xa như thế, làm sao em không nhớ chứ.”
“Anh xấu? Anh xấu ở đâu?” Louis Thương Nghiêu ôm Lạc Tranh vào lòng, nở nụ cười vô cùng ám muội.
“Anh lớn như vậy rồi mà bản thân đã làm chuyện gì còn không nhớ hay sao? Lần trước, cũng trong hoàn cảnh thế này, anh đã cưỡng ép em, khiến em không còn đường lui. Cũng chỉ có anh mới dám làm ra những chuyện xấu xa như thế!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh liền làm ra vẻ bất mãn. Lúc đó, quan hệ giữa nàng và hắn vẫn chưa được xác định rõ ràng, nhưng hắn vẫn rất tự tin và thẳng thừng theo đuổi nàng, muốn nàng trở thành người phụ nữ của hắn. Lúc đó, nàng thực sự chưa từng gặp người đàn ông nào cuồng ngạo như hắn cả.
Louis Thương Nghiêu liền làm ra vẻ ngây thơ vô tội, hơi nhướng mày lên tiếng, “Ồ, thật sao? Anh đã cưỡng ép em sao? Em cũng biết anh vốn không thích ép buộc người khác mà?”
“Mặt dày!” Lạc Tranh không nhịn được đưa tay đập nhẹ vào ngực Louis Thương Nghiêu, “Đúng, không phải anh cưỡng ép em, mà là em chủ động ngả vào vòng tay anh, được chưa?”
“Ha ha!” Louis Thương Nghiêu nhịn không được bật cười thành tiếng, yêu chiều kéo Lạc Tranh vào trong lòng. “Tranh, càng ngày anh càng yêu em, làm sao bây giờ?”
“A, vậy từ trước tới nay anh vẫn chưa có toàn tâm toàn ý mà yêu em.” Lạc Tranh khẽ cười, cố tình trêu chọc hắn.
Louis Thương Nghiêu bị Lạc Tranh bắt bẻ, đưa tay véo nhẹ chóp mũi của nàng. “Em sai rồi, anh đã đem toàn bộ tình yêu của mình mà trao cho em, còn một chút dư lại là để tiêu hao vào những lúc cần thiết.”
“Anh…” Lạc Tranh bị những lời yêu đương táo bạo của Louis Thương Nghiêu làm cho xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng lên, khẽ chớp mắt, cúi đầu ngượng ngùng.
Nụ cười trên môi Louis Thương Nghiêu vô cùng dịu dàng, ánh mắt cũng trở nên hiền hòa như có dòng suối nhỏ róc rách chảy trong đó. Trong bóng đêm, dưới ánh đèn dịu nhẹ, từng đường nét tinh tế trên khuôn mặt Louis Thương Nghiêu càng làm nổi bật lên vẻ anh tuấn của hắn.
Louis Thương Nghiêu nhìn nàng, ánh mắt giống như đang nhìn một báu vật trần gian vậy. Một lúc lâu sau, hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm của người phụ nữ đang vùi trong ngực mình lên, “Tranh, lúc trước chắc hẳn em rất hận anh?”
Tiếng nói trầm thấp của Louis Thương Nghiêu vang lên mang theo sự áy náy. Ánh mắt hắn hiện giờ vô cùng dịu dàng, chứa đựng tình cảm sâu sắc cùng sự chân thành tận đáy lòng, khác hẳn với sự nguy hiểm trước kia. Tâm tư Lạc Tranh theo ánh mắt chăm chú cùng dịu dàng của hắn mà có chút xao động. Nàng khẽ gật đầu…
“Đúng thế, trước đây anh rất xấu, thật sự rất xấu, nên em hận anh chết đi được. Nhưng bây giờ thử nghĩ lại một chút, nếu như không đem lòng yêu anh, thì em sao có thể hận anh như vậy?”
Giọng nói Lạc Tranh cực kỳ dịu dàng, đôi mắt trong veo lung linh như nước khiến cho Louis Thương Nghiêu kìm lòng không nổi. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào của nàng, lên tiếng…
“Yên tâm, anh còn phải chịu đau khổ hơn em nhiều.”
Lúc đó, trái tim Louis Thương Nghiêu mỗi ngày đều phải chịu đựng sự giày vò cùng đau khổ. Một mặt là căm hận, một mặt lại quyến luyến. Người phụ nữ này, hắn muốn yêu nhưng lại muốn hủy diệt, muốn trả thù nhưng lại phát sinh cảm giác chiếm hữu. Cứ như vậy, quanh đi quẩn lại, lãng phí không biết bao nhiêu thời gian.
Lạc Tranh cũng phần nào thấu hiểu lời nói của Louis Thương Nghiêu, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực hắn, khẽ thở dài.
“Thương Nghiêu, tình yêu của chúng ta giống như chim trên trời, cá dưới nước vậy. Tuy chúng ta đã xác định tình cảm của mình nhưng con đường phía trước còn phải trải qua bao nhiêu khó khăn đây? Phải chăng chim trên trời không thể cùng cá dưới nước yêu thương trọn đời?”
“Nha đầu ngốc, ai bảo hai chúng ta như chim với cá?” Louis Thương Nghiêu đau lòng nhìn Lạc Tranh, bàn tay nhẹ vuốt mái tóc nàng.
“Vậy là cái gì?” Lạc Tranh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, có chút hiếu kỳ hỏi lại.
Đôi môi quyến rũ của Louis Thương Nghiêu khẽ nhếch lên thành nụ cười. “Là mãnh hổ cùng hồ ly, đều là những con vật thuộc về rừng xanh.”
“Hả?” Tâm tư Lạc Tranh vốn đang mang một nỗi buồn man mác cùng chút bi thương, nhưng sau khi nghe xong, nàng kinh ngạc nhìn Louis Thương Nghiêu, tất cả cảm xúc vừa rồi đều trở thành bối rối cùng khó hiểu.
“So sánh em với hồ ly một chút cũng không có gì là quá đáng. Nghĩ mà xem, thông minh như em, thử hỏi có mấy người đàn ông có thể kiểm soát được?”
Louis Thương Nghiêu nghiêm túc giải thích. “Hồ ly là con vật thông minh nhất trong rừng rậm, vì thế, để có thể hoàn toàn thuần phục được nó, khiến nó tâm phục khẩu phục thì chỉ có chúa tể rừng xanh mà thôi. Mà em lại bị anh thu phục, vậy em thử nói xem, quan hệ chúng ta có phải giống như mãnh hổ cùng hồ ly không?”
Lạc Tranh nghe xong liền mở to đôi mắt, “Ý anh nói, em là hồ ly mượn oai hùm sao?” Còn thu phục nữa chứ? Người đàn ông này dùng từ cũng thật là, làm cho nàng giống như yêu tinh vậy.
“Hồ ly mượn oai hùm có gì mà không tốt?” Louis Thương Nghiêu nhếch môi cười. “Anh thích em mượn danh nghĩa của anh để làm mọi chuyện và thoải mái hưởng thụ thành quả của nó.”
“Cuồng ngạo!” Trong lòng Lạc Tranh thực có chút ngọt ngào. “Anh nói như thế thì chẳng hóa ra em luôn sống nhờ vào cái bóng của anh thôi sao?”
Trên đời này chắc chỉ có Louis Thương Nghiêu mới có thể nói chuyện ngông cuồng cùng bá đa͙σ như vậy. Những lời này nếu từ miệng của một người đàn ông khác nàng nhất định sẽ cảm thấy vô cùng nực cười.
Nhưng những lời này lại được nói ra từ chính miệng của Louis Thương Nghiêu, nàng chẳng những cảm thấy vô cùng hạnh phúc, mà trong tận sâu tâm tư nàng cũng cảm thấy vô cùng cảm kích. Những lời này quả thật mang đậm “phong cách” của hắn.
“Em yêu, không phải em núp dưới cái bóng của anh, mà là anh sẽ tạo ra một bầu trời rộng lớn để cho em có thể tự do, thoải mái mà bay lượn, mà vẫy vùng.”
Từng câu từng chữ của Louis Thương Nghiêu đều xuất phát từ đáy lòng, hết sức chân thành, trong mắt hắn tất cả đều là tình yêu dành cho Lạc Tranh.
“Cảm ơn anh, Thương Nghiêu…” Lạc Tranh vô cùng cảm động vùi mặt trong ngực của hắn. “Chưa có người nào từng nói với em những lời này, em cũng chưa bao giờ có cảm giác an toàn như lúc này. Chỉ có anh…”
“Nha đầu ngốc…” Louis Thương Nghiêu cảm thấy đau lòng, ôm chặt Lạc Tranh vào ngực mình, dùng nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cho nàng.
Một lúc lâu sau hắn nhẹ nhàng lên tiếng. “Nếu thực sự muốn cảm ơn anh, thì trong đêm nay hãy dẫn anh tới một nơi.”
Lạc Tranh đang nằm trong lòng Louis Thương Nghiêu bỗng ngẩng đầu. “Tới nơi nào?”
Trong đáy mắt hắn như hiện lên ý cười, cúi đầu nói. “Ngôi nhà cũ mà em đã từng sống.”
“Hả?” Lạc Tranh bỗng chốc ngây người. Một lúc lâu sau nàng mới lên tiếng, “Tại sao anh lại muốn tới nơi đó?”
“Anh muốn hiểu em nhiều hơn, hiểu rõ quá khứ của em. Để mỗi khi em đứng trước mặt anh mọi thứ đều trở nên sáng tỏ, đến một chút bí mật cũng không có.” Louis Thương Nghiêu nâng bàn tay lên, luồn vào mái tóc của nàng, nửa đùa, nửa thật trả lời.
Trong đáy mắt Lạc Tranh nổi lên một chút suy tư, não bộ dường như cũng đang tập trung suy nghĩ nhưng rồi những suy nghĩ đó lại bị đập tan một cách nhanh chóng.
Nàng cắn môi, nhìn về phía Louis Thương Nghiêu. “Được thôi! Nhưng lâu rồi em chưa có trở về, nhà bị bỏ không chắc bụi bẩn lắm.”
“Không sao hết!” Louis Thương Nghiêu cười nhẹ, không nói thêm gì nữa.
Lạc Tranh hít sâu một hơi, gật đầu lần nữa tỏ sự đồng ý.
Hồi 8: Yêu sâu đậm
Chương 10 - Phần 2: Nhà cũ Lạc gia
Hongkong, số nhà 113 nằm ở phía bắc khu phố Xuân Ương, một khu phố bình dân nằm xen giữa đô thị phồn hoa. Hongkong chính là nơi như vậy, cho dù sống ở khu trung tâm hay những góc phố nhỏ thì vẫn có thể cảm nhận được khung cảnh tuyệt đẹp của thành phố này.
Bên cạnh những toà nhà xa hoa tráng lệ, những cảnh sắc tuyệt đẹp khiến người ta choáng ngợp thì cũng vẫn tồn tại những nơi như con phố Xuân Ương này. Chính tại nơi đây mới có thể cảm nhận được một cách chân thực nhất cuộc sống của những con người thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội Hongkong.
Ngôi nhà số 113 nằm ở phía cuối cùng của cả dãy phố. Sau khi xe tiến vào, chỉ có thể dừng ở đầu dãy mà không thể tiến thêm được nữa…
Tắt máy xe, Louis Thương Nghiêu nắm tay Lạc Tranh bước xuống, lặng lẽ đưa mắt quan sát khung cảnh xung quanh. Cho dù đã tới Hongkong nhiều lần nhưng hắn chưa từng đặt chân tới nơi này.
“Khu phố Xuân Ương này chính là nơi em đã sinh ra và lớn lên. Sau khi cha xảy ra chuyện, em cũng chưa từng quay trở lại nơi đây. Giờ nghĩ lại không ngờ đã qua nhiều năm như vậy rồi.”
Lạc Tranh đứng ở bên đường, khuôn mặt thoáng hiện nét cô đơn khẽ nói.
“Hóa ra nơi này chính là phố Xuân Ương. Anh nghe nói đây là khu người dân di cư hay sống. Cha em là người gốc Hongkong, sao lại sống ở đây?” Louis Thương Nghiêu có chút không hiểu.
Khu phố này quả thực rất hỗn loạn. Bởi trời vẫn chưa tối hẳn nên trên con phố chật hẹp này vẫn có những chiếc xe điện cổ chạy qua chạy lại. Hai bên phố đều là những ngôi nhà cũ kỹ có lịch sử lâu đời, tầng một của những ngôi nhà này có rất nhiều những cửa hàng nhỏ.
Dãy phố Xuân Ương này vừa ồn ào lại vừa ẩm ướt. Trên mặt đường vẫn còn lưu lại những đường ray cũ kỹ dành cho xe điện của những thập kỷ trước. Những cửa hàng nhỏ gắn với những ngôi nhà cũ kỹ ước chừng vài chục năm tuổi ở đây kinh doanh đủ thứ từ quần áo, giày, tất, mũ…không thiếu một thứ gì. Nhưng nhiều nhất có lẽ phải kể đến cửa hàng hoa quả và hải sản.
Lạc Tranh kéo tay Louis Thương Nghiêu, vừa đi trước dẫn đường vừa giới thiệu, “Anh đừng nghĩ rằng nơi nào ở Hongkong này cũng đều lộng lẫy, hào nhoáng hết. Những nơi đẹp nhất chỉ tập trung ở khu Tiêm Sa Chuỷ mà thôi.
Nghe mẹ em nói, thế hệ thân sinh ra ba em là người gốc Thượng Hải nhưng đã sớm di cư tới Hongkong. Lúc đầu sống ở đường Tra Hoa, sau đó chuyển đến phố Xuân Ương. Kể từ đó, gia đình em bắt đầu sống ở đây, từ ông em rồi tới cha em.”
Vừa nói Lạc Tranh vừa chỉ về phía trước. “Căn nhà cũ phía trước chính là nơi em từng ở. Đã qua nhiều năm như vậy, không biết tới bao giờ sẽ bị dỡ bỏ đây?”
Louis Thương Nghiêu nhìn theo hướng tay Lạc Tranh chỉ, đó đúng là một ngôi nhà cũ, bên tường mọc đầy dây thường xuân giống như dáng vẻ của một người già đang vô cùng ủ rũ, khô héo tới mức những đường gân xanh trên cơ thể hiện rõ ra. Bên dưới có mấy cửa hàng bán hoa quả và hải sản đang chào mời khách đi đường.
Trong không khí phảng phất mùi tanh của hải sản. Có lẽ nó đã sớm trở thành đặc trưng của khu phố Xuân Ương này.
Thực sự thì Louis Thương Nghiêu cũng không hề cảm thấy không thoải mái và khó chịu với nơi này. Trong cuộc sống từng trải của hắn, khó tránh khỏi việc phải tiếp xúc với những tầng lớp như ở nơi đây. Thậm chí gặp những hoàn cảnh khắc nghiệt hơn cũng có. Vì thế trên khuôn mặt hắn không hề có biểu hiện của sự kinh ngạc.
Đi vào tới phía dưới ngôi nhà, nhiệt độ dường như giảm đi rất nhiều. Thêm vào đó còn có mây đen bao phủ bầu trời làm cho người ta phát sinh cảm giác trầm tư cùng u uất.
“Lạc Tranh? Cháu là Lạc Tranh đúng không?” Đúng lúc Lạc Tranh chuẩn bị bước vào căn nhà nhỏ thì một bác bên cạnh cửa hàng bán hoa quả đột nhiên cất tiếng gọi.
Lạc Tranh dừng bước, đôi mắt trong veo quay lại nhìn về người vừa cất tiếng gọi. Khuôn mặt nàng hiện lên chút xúc động, lập tức bước nhanh về phía trước.
“Bác Phúc? Đã nhiều năm không gặp, bác có vẻ ngày càng khỏe mạnh cùng dẻo dai đấy ạ!” Lạc Tranh từ nhỏ tới lớn đều ăn hoa quả ở cửa hàng bác Phúc này, không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy mà cửa hàng vẫn còn.
Bác Phúc vẻ mặt hiền lành liền gật đầu. “Đúng vậy, đúng vậy! Bác ăn khỏe ngủ ngon nên sức khỏe rất tốt. Lạc Tranh à, bác cháu mình đã nhiều năm không gặp, nghe nói cháu bây giờ là đại luật sư danh tiếng lẫy lừng. Thật tốt, thật là tốt… Vị này là…”
Lúc này bác Phúc mới phát hiện ra Louis Thương Nghiêu đứng bên cạnh, thấy hắn dáng vẻ anh tuấn, mặc comple đi giày tây sang trọng, đương nhiên liền biết người này không phải xuất thân tầm thường.
“Bác Phúc, anh ấy là bạn trai cháu.” Lạc Tranh giới thiệu một cách tự nhiên rồi quay sang cũng giới thiệu qua một chút với Louis Thương Nghiêu.
“Ây a, Lạc Tranh có bạn trai rồi. Tốt lắm, bác Phúc cũng cảm thấy rất vui. Cậu ấy trông cao lớn tuấn tú như vậy, vừa nhìn đã biết là người đàn ông nổi bật trong đám đông.” Bác Phúc hết lời khen ngợi.
Louis Thương Nghiêu không hiểu tiếng Quảng Đông cho lắm nên không rõ bác Phúc nói gì. Chỉ loáng thoáng cảm nhận được là bác ấy đang khen mình, hắn khẽ cười nhẹ, lịch sự gật đầu.
“Bác Phúc, bác gái đâu rồi ạ?” Lạc Tranh vẫn nhớ rõ bác gái là người mập mạp, tính tình rất hào phóng, đối xử với nàng cũng rất tốt.
Bác Phúc cười, vội vàng vào bên trong gọi. Không lâu sau đó, một người phụ nữ mập mạp đi ra. Theo thời gian, mặc dù làn da có vẻ nhuốm màu sương gió nhưng nụ cười thì vẫn như ngày nào, người phụ nữ ấy chính là bác gái mà Lạc Tranh nhắc đến. Nhưng khi nhìn thấy nàng, đầu tiên bà có chút ngạc nhiên, sau đó nụ cười trở nên có phần ngượng ngùng.
Louis Thương Nghiêu nhạy cảm nhận thấy sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt của bác gái, trong lòng nổi lên chút nghi hoặc.
“Bác gái, nhìn bác cũng giống bác Phúc, vẫn còn khỏe mạnh lắm.” Lạc Tranh cười chào hỏi.
“Bà nó, đây là Lạc Tranh, bà không nhớ à? Là gia đình sống ở tầng trên ấy. Bây giờ cô ấy là luật sư lớn rồi đó.” Bác Phúc vỗ nhẹ lên người bác gái nói.
“A.. Lạc Tranh à, nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi. Khi còn nhỏ cháu thường xuyên tới cửa hàng chơi mà.” Cuối cùng bác gái cũng cố bày ra vẻ mặt tươi cười, vội vàng nói.
Louis Thương Nghiêu hơi nheo mắt, phát hiện ra, ánh mắt mà bác gái đang nhìn Lạc Tranh ngoài nét không được tự nhiên còn có chút sợ hãi. Rốt cuộc là cái gì đã làm bác ấy sợ hãi đến như vậy?
“Lạc Tranh giờ đã trưởng thành rồi. Vừa xinh đẹp lại vừa thành đạt. Chà, một cô bé tốt như thế, đáng tiếc lại gặp bố mẹ như vậy…”
“Ông nói linh tinh cái gì thế?” Bác gái lấy khuỷu tay huých vào bác Phúc một cái, sau đó cười cười nói. “Lạc Tranh, cháu đừng nghe bác Phúc cháu nói lung tung. Ông ấy già rồi, từ sáng tới tối chỉ nói nhăng cuội. Đúng rồi, sao cháu lại quay về đây?”
Lạc Tranh gượng cười trả lời, “Cháu về thăm lại nhà cũ.”
“Vậy hả? Vậy cháu mau lên nhà đi. Chắc lát nữa trời sẽ mưa, đừng để bị ướt nhé.” Bác gái vội vàng nói vậy nhưng trong ánh mắt Louis Thương Nghiêu lại mang một ý nghĩ sâu xa hơn. Hắn có thể cảm nhận được bác gái chỉ muốn đuổi khéo Lạc Tranh đi chứ không hề muốn nói chuyện với nàng.
Louis Thương Nghiêu đưa mắt nhìn sang bác Phúc, thấy bác ấy dường như nói sai điều gì, dáng vẻ có chút lúng túng ngượng ngùng.
Lạc Tranh ngược lại cũng không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu, nói qua vài câu rồi kéo Louis Thương Nghiêu lên căn nhà cũ.
Bên ngoài cửa sổ, trong đám mây đen bắt đầu nổi sấm chớp. Ngay sau đó là tiếng sét ầm ầm. Gió thổi vào qua khe kính vỡ ở cầu thang, rít lên những âm thanh vô cùng lạnh lùng.
Đứng ở cửa, Lạc Tranh khẽ nhíu mày. Chiếc ổ khóa vẫn nằm đó buồn thiu, đã sớm trở nên hoen gỉ, có lẽ cũng bởi thời gian trôi qua quá lâu rồi.
Louis Thương Nghiêu tiến lên trước, cẩn thận quan sát ổ khoá, quay đầu lại nhìn Lạc Tranh hỏi, “Em vẫn còn chìa khoá nhà chứ?”
Hồi 8: Yêu sâu đậm
Chương 10 - Phần 3: Nhà cũ Lạc gia
Lạc Tranh hơi chau mày, nhìn thoáng qua chiếc ổ khóa. Suy nghĩ một lát, nàng vô thức nhìn sang chậu hoa ở bên cạnh.
Hoa trong chậu đã sớm khô héo chỉ còn trơ lại những cành cây khô khẳng khiu. Lạc Tranh cúi xuống, từng ngón tay thon nhỏ nhẹ nhàng nâng chậu hoa lên, quen thuộc sờ xuống phía dưới đáy chậu lấy ra một chiếc chìa khoá.
“Chính là nó đây. Lúc trước, khi còn sống ở đây, mẹ em thường để chìa khóa dưới bồn hoa này.” Lạc Tranh khẽ thở dài, cầm lấy chiếc chìa khóa, cố gắng hết sức mở ổ khoá đã han gỉ.
Cũng bởi vì thời gian trôi qua đã lâu nên khi vừa đẩy cửa phòng ra, một luồng hơi lạnh lẽo ẩm ướt ập vào mặt. Trong lúc đang nhìn xung quanh căn phòng bỗng có một tia chớp loé lên, làm cả phòng sáng trưng như ban ngày.
“A…” Lạc Tranh bất ngờ hét lớn, chiếc chìa khóa trong tay cũng đột ngột rơi xuống đất phát ra tiếng kêu “leng keng”
Louis Thương Nghiêu thuận thế quay lại nhìn, trên bệ cửa sổ có một đôi mắt màu xanh lục đang nhìn về phía họ. Hắn khẽ nhíu màu, bước nhanh về phía trước, vung tay một cái chỉ nghe thấy tiếng “Meo… Meo…”
Cùng với tiếng mèo kêu, một con mèo đen nhảy vụt qua, nhanh chóng hướng ra phía cửa chính chạy ra ngoài.
“Không sao, đó chỉ là một con mèo mà thôi.” Louis Thương Nghiêu đem Lạc Tranh ôm vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi.
Lạc Tranh bị hù dọa tới mức mặt mũi trắng bệch, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được. “Nơi này sao tự nhiên lại có mèo thế?”
“Có lẽ do tấm thủy tinh vỡ ngoài cửa nên mèo chui vào qua lối đó. Không có gì kỳ lạ cả. Nơi này tầng hai cũng không cao lắm, mèo rất dễ dàng chạy vào. Đừng sợ, có anh ở đây.” Louis Thương Nghiêu hôn nhẹ lên khuôn mặt nàng.
Lạc Tranh gật đầu, tâm tư hoảng loạn cũng được bình ổn đôi chút. Cũng khó trách nàng lại trở nên lo lắng như vậy. Thứ nhất, ngôi nhà này chứa đựng toàn bộ những ký ức không vui của nàng thời thơ ấu. Thứ hai, từ lúc Lạc Tranh bước vào căn phòng này, nàng như ngửi được mùi máu tanh phảng phất trong không khí. Nhưng nàng biết rõ, đó chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Thứ ba chính là tiếng sấm lớn không ngừng vang lên bên ngoài cửa sổ. Nàng đang ở trong ngôi nhà cũ lạnh lẽo cùng u ám này, tự nhiên sẽ liên tưởng tới nhiều chuyện kinh khủng trước kia.
“Tách!” Louis Thương Nghiêu tìm được công tắc nguồn điện, trong nháy mắt, toàn bộ đèn trong phòng sáng lên. Sau đó từ bóng đèn cũ kỹ phát ra vài tiếng kêu lèo xèo khiến người ta cảm thấy ấm áp phần nào.
Con người, đến tột cùng vẫn chỉ là loài động vật yếu đuối, luôn có cảm giác sợ hãi bóng tối. Bởi vì họ không thể biết trong bóng tối rốt cuộc sẽ có gì đang chờ đón họ. Chính vì không nắm bắt được những gì sẽ xảy ra nên họ mới sinh ra tâm lý sợ hãi.
Căn phòng được bài trí khá gọn gàng chứ không ngổn ngang như trong tưởng tượng của Louis Thương Nghiêu. Đây là căn nhà được thiết kế theo phong cách truyền thống thời đó. Mở cửa bước vào chính là phòng khách được thiết kế theo kiểu không gian chung. Một bên tường phòng khách có một cánh cửa dẫn tới phòng ngủ. Phía đối diện còn có một cánh cửa khác, chính là phòng ngủ thứ hai trong nhà. Xa hơn một chút chính là nhà bếp, đi qua nhà bếp chính là vị trí của nhà vệ sinh. Khi Louis Thương Nghiêu đi qua nhà vệ sinh thì phát hiện ra còn một cánh cửa khác nữa.
Hắn cầm tay nắm cửa xoay xoay một chút, nhưng không mở được, cửa đã khóa. “Gian phòng này dùng để làm gì?” Hắn nhìn về phía Lạc Tranh hỏi.
“Là nhà kho, bên trong chứa rất nhiều đồ đạc lung tung, lộn xộn, từ thượng vàng cho tới hạ cám, thứ gì cũng có. Chờ một chút, em đi tìm chìa khóa, không biết là đã để ở đâu nữa.”
Lạc Tranh nghĩ sao nói vậy, sau đó đem toàn bộ mảnh vải trắng phủ lên đồ đạc trong phòng vén hết lên, toàn bộ đồ đạc trong gian phòng hiện ra trước mắt họ.
“Người cuối cùng dọn dẹp gian phòng này là ai?” Louis Thương Nghiêu sau khi nhìn xung quanh một lượt liền hỏi.
“Là mẹ em. Trước khi đi Mỹ bà đã đem toàn bộ đồ đạc trong gian phòng này sắp xếp cẩn thận. Chính là khung cảnh mà anh đang nhìn thấy trước mắt.” Lạc Tranh nhẹ nhàng trả lời, đưa tay phủi nhẹ góc ghế sofa.
Louis Thương Nghiêu cẩn thận xem xét qua đồ đạc trong gian phòng, bỗng hắn phát hiện, bất kể là ghế, sofa hay tủ quần áo, thậm chí là giá sách đều mang đậm phong cách châu Âu.
Mặc dù nhìn qua thì không thể xác định được giá trị của chúng nhưng với những thiết kế vô cùng tinh xảo kia lại xuất hiện trong ngôi nhà ở một khu phố dành cho những người bình dân như thế này xem ra không thích hợp lắm. Điều này khiến hắn càng cảm thấy khó hiểu.
“Trong nhà toàn dùng đồ đạc phong cách Châu Âu sao?” Louis Thương Nghiêu không nén nổi tò mò mà quay sang hỏi Lạc Tranh.
“Là mẹ em. Bà luôn thích đồ đạc mang phong cách Châu Âu. Ngay cả chiếc gương bà dùng cũng thế. Cha em thường cười nhạo bà nói rằng, “Thân phận đã thấp kém còn học đòi cuộc sống thượng lưu.” Trong vẻ tươi cười của Lạc Tranh có thoáng chút bi thương, nhẹ nhàng lên tiếng.
Từ tận đáy lòng Louis Thương Nghiêu nổi lên cảm giác mơ hồ rồi cũng không hỏi thêm gì nữa.
Lạc Tranh đi vào phòng ngủ chính, bỗng ngây người nhìn về hướng cửa sổ cách đó không xa. Nàng đứng chết trân giống như một người hóa đá.
Louis Thương Nghiêu bước vào thấy biểu hiện của nàng có chút khác thường, nhẹ nhàng tiến đến ôm lấy nàng từ phía sau. “Em sao vậy?”
Nàng không nói gì, chỉ đưa tay chỉ ra hướng phía ngoài cửa sổ.
Louis Thương Nghiêu nhìn theo hướng tay của Lạc Tranh, bên ngoài cửa sổ trời đã sớm đổ mưa xối xả, tiếng sấm rền vang lại có thêm vài tia chớp xẹt qua như muốn đem bầu trời đêm xé nát.
“Cha em đã từ nơi này nhảy xuống.” Lạc Tranh vô thức lên tiếng, khuôn mặt nổi lên những cảm xúc vô cùng phức tạp.
“Đêm hôm đó cũng giống như đêm nay, sấm vang chớp giật. Ông ấy thiếu một khoản nợ lớn, lúc trở về trên người đã chồng chất vết thương. Tới đêm khuya, ông ấy liền từ nơi này nhảy xuống, máu cùng nước mưa hòa trộn với nhau…”
Louis Thương Nghiêu có thể cảm nhận cơ thể Lạc Tranh đang run rẩy. Hắn đau lòng ôm chặt lấy nàng, trầm giọng hỏi, “Lúc đó em đang ở đâu?”
“Lúc đó, sau khi nghe thấy tiếng mẹ em thét chói tai, em liền chạy tới phòng ngủ chính. Mẹ ngăn không cho em nhìn, nhưng em đã kịp nhìn thấy. Sau đó bà kéo em vào trong nhà kho, khóa cửa lại, không muốn cho em chứng kiến cảnh tượng máu me kinh hoàng kia.”
Giọng nói Lạc Tranh trở nên run rẩy, chỉ về cánh cửa khép chặt cách đó không xa. “Chính là gian phòng kia.”
Louis Thương Nghiêu nhìn thoáng qua, không hiểu sao trong thâm tâm hắn luôn có cảm giác vô cùng phức tạp.
Lạc Tranh cắn môi, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đi đến bên cạnh chiếc tủ ở đầu giường, kéo ngăn kéo ra, bên trong xuất hiện một chiếc chìa khóa. “Đây chính là chiếc chìa khóa của gian phòng kia.”
Louis Thương Nghiêu cầm lấy, kéo bàn tay nhỏ bé của Lạc Tranh dẫn tới trước cửa của nhà kho, nhẹ nhàng vặn khóa mở ra…
Nhà kho chứa rất nhiều thứ, Louis Thương Nghiêu cố gắng mở công tắc đèn nhưng vô dụng. Đèn đã hỏng, chỉ có thể nhờ vào ánh sáng từ ngọn đèn ngoài hành lang chiếu vào. Ngoài ra còn có ánh sáng của sấm chớp từ bên ngoài cửa sổ không ngừng lóe lên.
Lạc Tranh vẫn đứng ở cửa, không bước vào, đôi mắt thoáng chút mờ mịt.
“Tranh, làm sao vậy?” Louis Thương Nghiêu đi tới trước mặt nàng, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
Lạc Tranh khẽ lắc đầu, bước tới. Nàng không trả lời câu hỏi của Louis Thương Nghiêu vì không biết phải trả lời thế nào. Vừa rồi khi cánh cửa phòng được mở ra, trong tận đáy lòng nàng lại nổi lên một chút sợ hãi. Mùi máu tanh trong hơi thở càng trở nên nồng đậm, nàng nhìn qua nhà kho mà càng cảm thấy sợ sệt.
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm dịu dàng của Louis Thương Nghiêu, Lạc Tranh khẽ cười lên tiếng. “Em không sao, anh đừng lo lắng.” Nói xong, ánh mắt nàng nhìn qua gian phòng một lượt, cuối cùng dừng lại trên hai chiếc hòm của ngăn tủ.
“Trong đó có rất nhiều đồ chơi của em hồi còn nhỏ, hình như đều ở trong hai chiếc hòm đó. Bây giờ nhìn chúng cũng coi như là tìm lại chút hồi ức.”
Louis Thương Nghiêu chăm chú nhìn Lạc Tranh, cẩn thận quan sát nàng, đột nhiên hỏi. “Tranh, em có chắc là nhớ được những việc đã xảy ra trước kia không?”
“Đương nhiên là có! Những việc đã trải qua trước đây, cả đời em cũng không thể nào quên được. Đến cả ngủ cũng nằm mơ thấy nó, làm sao có thể quên được chứ?”
Ánh mắt Lạc Tranh lộ rõ vẻ cô đơn nhưng sau đó lại cười mà tự an ủi bản thân, nhìn Louis Thương Nghiêu lên tiếng. “Anh đừng quên, em là luật sư, điều kiện tiên quyết của một luật sư đó là phải có trí nhớ tuyệt vời.”