Lạc Tranh vùi mình vào trong ngực Louis Thương Nghiêu, cố gắng hít thật sâu mùi hoắc hương đặc trưng của hắn. Chỉ có như vậy, nàng mới cảm giác là mình còn sống. Những hình ảnh của cơn ác mộng đáng sợ ẩn hiện trong đầu lúc trước đã dần tan đi hệt như nước thuỷ triều rút xuống mỗi buổi chiều tà. Trong đầu nàng lúc này chỉ còn lưu lại những cảm nhận ngọt ngào về sự dịu dàng của hắn…
"Thương Nghiêu..." Lạc Tranh khe khẽ gọi tên hắn, bộ dạng của nàng lúc này hệt như người chết đuối vớ được phao cứu sinh, vô lực ôm lấy cổ hắn, thân thể nhỏ bé không ngừng run lẩy bẩy.
"Không sao rồi, có anh ở đây.” Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, cúi đầu thì thầm bên vành tai nhỏ xinh.
Lạc Tranh vẫn vùi trong ngực hắn, không ngừng ôm chặt lấy hắn. Tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, bất kỳ ai cũng cảm thấy có ít nhiều hoảng loạn, thậm chí có một khoảnh khắc còn lâm vào trạng thái thẫn thờ. Nàng cũng vậy, lúc này nàng cũng lâm vào trạng thái mơ hồ không phân biệt được là mơ hay là thực.
“Thương Nghiêu…” Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, “Vì sao lại đối tốt với em như vậy? Vì sao….”
“Nha đầu ngốc, anh là chồng của em, đương nhiên muốn đối xử tốt với em, bảo vệ em, yêu thương em.” Louis Thương Nghiêu cúi đầu cười, thẳm sâu trong đáy mắt hắn nét lo lắng càng lúc càng nồng đậm.
Đầu óc vẫn hoàn toàn trống rỗng, Lạc Tranh đã chẳng thể quan tâm được hắn đang nói gì, chỉ có thể dựa sát vào người hắn, dựa vào hơi thở quen thuộc của hắn để bình ổn cảm giác hỗn loạn trong lòng.
Nếu nàng có thể tĩnh tâm lại một chút để ý đến những lời Louis Thương Nghiêu vừa nói, nhất định nàng sẽ phát hiện ra một bí mật cực kỳ trọng đại. Đáng tiếc, lúc này nàng chẳng còn tâm tư đâu để phân tích lời nói của hắn, cũng như nàng không có cách nào để đối diện với nỗi sợ hãi trong lòng mình…
Khi tâm tình rối bời của Lạc Tranh dần được bình ổn lại cũng là lúc điện thoại di động đặt ở đầu giường vang lên rộn rã doạ cho trái tim nàng thiếu chút nữa nhảy vọt ra ngoài.
Louis Thương Nghiêu nhíu nhíu mày, hắn đương nhiên không thích giữa đêm hôm khuya khoắt còn có người gọi điện quấy rầy. Theo thanh âm ồn ào đó nhìn lại, thì ra là di động của Lạc Tranh đang reo vang.
Lạc Tranh không đợi hắn giúp nàng lấy máy đã tự tay cầm điện thoại lên xem. Khuôn mặt nhỏ nhắn bởi cơn ác mộng vừa rồi có chút tái nhợt, sau khi nghe điện thoại xong, sắc mặt của nàng lại càng xấu hơn…
Giọng nói ở đầu dây bên kia xem chừng rất giận dữ, còn mang theo hận ý cùng sự lạnh lẽo cùng cực khiến người ta không rét mà run…
Đặt di động xuống, Lạc Tranh giật mình sững người hồi lâu cũng không nói lấy một lời.
Câu nói cục diện hỗn loạn đem dùng trong trường hợp này xem ra cũng không đến nỗi khoa trương.
Thấy Lạc Tranh nhận điện thoại xong ngồi đờ người không nói tiếng nào, Louis Thương Nghiêu không kìm được liền cầm di động lên xem. Vừa nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, trên mặt hắn tràn ngập sự khó chịu, khẽ chau mày cất tiếng hỏi, “Tranh, hắn tìm em làm gì?”
Lạc Tranh chậm rãi ngước mắt nhìn Louis Thương Nghiêu. Một lúc lâu sau, nàng mới yếu ớt cất tiếng, “Xem ra, em không thể không trở về Hongkong một chuyến…”
Không chờ sự đồng ý của Louis Thương Nghiêu, Lạc Tranh đã lập tức lên máy bay. Nàng cũng không nói rõ ràng với Louis Thương Nghiêu nội dung của cuộc điện thoại bởi nàng nghĩ Ôn Húc Khiên chỉ đang bày trò doạ dẫm mà thôi.
Nàng hoàn toàn có thể không thèm để ý đến hắn, mặc cho hắn hết lần này đến lần khác gọi điện. Nhưng khi nàng nghe thấy giọng của Ôn Húc Khiên trong điện thoại lộ rõ ý uy hiếp, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa bởi vì nàng biết rõ, Ôn Húc Khiên uy hiếp như vậy chắc chắn là nhằm vào Louis Thương Nghiêu.
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Hongkong, Lạc Tranh lập tức bắt xe đến thẳng chỗ Ôn Húc Khiên.
Cửa phòng được một bàn tay đầy hơi rượu mở ra, cặp mắt vốn từng rất có thần của Ôn Húc Khiên giờ đã tràn ngập những vằn đỏ, hậu quả của một quãng thời gian dài bê tha. Nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp của Lạc Tranh, hắn liền nhếch môi cười.
Lạc Tranh khẽ nhíu mày, bước vào căn phòng nồng nặc mùi rượu.
“Bà xã, rốt cục em đã quay về…” Ôn Húc Khiên lớn tiếng cười hì hì nói.
“Anh gọi sai rồi!” Lạc Tranh không vui lên tiếng cự lại.
Ôn Húc Khiên nhìn chằm chằm Lạc Tranh hồi lâu như muốn đánh giá thái độ của nàng rồi vỗ vỗ trán cất giọng lè nhè, “A, đúng rồi. Cô đã không còn là vợ tôi, mà là vợ của Thương Nghiêu, là vợ của hắn….”
Lạc Tranh cũng chẳng buồn quan tâm đến mấy lời lộn xộn của hắn, có chút bực bội lên tiếng, “Rốt cục anh muốn thế nào?”
“Ha ha, cô quả thật rất quan tâm đến Thương Nghiêu. Vừa nghe nói có chuyện bất lợi cho hắn đã lập tức bay trở về Hongkong….” Ôn Húc Khiên cười lạnh, ợ một tiếng thô lỗ rồi đưa tay chỉ vào Lạc Tranh, “Lúc tôi bị vu khống thì cô ở đâu hả?”
“Trong điện thoại anh nói có bằng chứng bất lợi cho Thương Nghiêu?” Lạc Tranh cố nén sự ghê tởm của mình cất tiếng hỏi hắn. Cho tới giờ, gặp lại người đàn ông này, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy có chút đáng buồn bởi không hiểu nổi vì sao năm đó nàng lại có thể yêu được hắn.
“Sợ rồi sao? Là cô đang sợ hay Thương Nghiêu sợ hả?” Ôn Húc Khiên cất tiếng cười có chút quỷ dị, rồi lập tức lao vào Lạc Tranh, bàn tay như hai gọng kìm túm chặt lấy nàng, “Tôi cho cô biết, Thương Nghiêu không phải người tốt, xuất thân của hắn rất phức tạp cũng rất thần bí, cô ở cùng một chỗ với hắn nhất định sẽ chỉ bị lừa gạt mà thôi. Lần này, cũng chính là hắn vu tội cho tôi.”
Lạc Tranh cũng không hề gạt tay hắn ra bởi nàng biết rõ đàn ông lúc say rượu sẽ trở nên bạo lực hơn bình thường rất nhiều, mà Ôn Húc Khiên chính là loại đàn ông điển hình của mẫu người này.
“Anh có bằng chứng gì để chứng minh là Thương Nghiêu đổ oan cho anh?”
Trước khi đến đây, Lạc Tranh vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý của mình. Nàng không thể trơ mắt nhìn cuộc sống an tĩnh của mình bị một gã đàn ông đáng chết huỷ hoại, cho nên nàng nhất định phải ngăn hắn lại.
“Tôi không thể chứng minh, tôi không có bằng chứng, nhưng Thương Nghiêu thật sự không phải người tốt. Hắn có thể dùng thủ đoạn hèn hạ để chiếm được cô, còn chuyện gì mà hắn không làm được đây?” Ôn Húc Khiên vung tay lên hùng hổ nói rồi lại ngã nhào xuống sofa.
Lạc Tranh lạnh lùng đưa mắt nhìn hắn, chậm rãi nhấn mạnh từng lời, “Anh cho rằng mình tốt đẹp lắm sao? Anh cùng Tề Lê đã làm ra những chuyện gì trong lòng anh biết rõ nhất.”
Ôn Húc Khiên ngước đôi mắt lờ đờ vì men rượu nhìn Lạc Tranh. Ngẫm nghĩ hồi lâu, dường như hắn nghĩ ra điều gì đó, mà cũng có vẻ là nghe không hiểu lời nàng vừa nói cho lắm. Nhưng cũng chẳng quan trọng, hắn lại tiếp tục lè nhè, “Lạc Tranh, tôi biết rõ hiện giờ cô một lòng vì Thương Nghiêu. Tôi cho cô biết, lần này mặc dù tôi không có bằng chứng để cáo buộc hắn, nhưng lúc trước tôi có nắm được bằng chứng về vụ giao dịch ngầm của hắn. Chỉ riêng điểm này, tôi đã có thể giết chết hắn, khiến hắn không còn chỗ đứng nữa.”
Lạc Tranh nghe mà sững người. Giao dịch ngầm?
Đôi mắt trong veo như nước của Lạc Tranh lúc này tràn ngập vẻ suy tư. Nàng không khó liên tưởng đến sự hợp tác trước kia giữa Thương Nghiêu và Ôn Húc Khiên. Nếu như trước đây Thương Nghiêu thật sự lợi dụng văn phòng luật để điều phối các hoạt động kinh doanh ngầm thì khả năng bị Ôn Húc Khiên nắm được chứng cứ bất lợi là hoàn toàn có thể…
"Ghi âm?" Lạc Tranh cười lạnh lên tiếng, "Ôn Húc Khiên, anh cũng là luật sư, hẳn phải biết rõ băng ghi âm không được coi là bằng chứng có thể dùng để buộc tội trước toà.”
“Đúng vậy, tôi biết rõ điều đó. Nhưng nếu đem đoạn băng đó đưa cho giới truyền thông, cô thử nói xem cục diện sẽ thành ra thế nào.” Ôn Húc Khiên nheo mắt nhìn Lạc Tranh lên tiếng.
Trên môi Lạc Tranh vẫn là nụ cười lạnh lùng hệt như lúc đầu, mà nét ớn lạnh trong ánh mắt càng lúc càng đậm hơn, “Anh không quản đường xá xa xôi gọi tôi quay về đây…Được lắm! Anh nói đi, rốt cục anh muốn gì?”
Ôn Húc Khiên lảo đảo đứng dậy, đi đến trước mặt Lạc Tranh, giơ tay véo nhẹ cằm nàng một cái.
“Tôi muốn cô!” Hắn nói gằn từng lời, đôi mắt lờ đờ lộ rõ ý định xấu xa, “Tôi muốn dùng quân bài này đặt cược một lần để giành lại cô, giống như lần trước Thương Nghiêu đã cướp cô đi từ trong tay tôi vậy.”
Hồi 8: Yêu sâu đậm
Chương 8 - Phần 2: Cục diện hỗn loạn
Hơi thở nồng nặc mùi rượu của Ôn Húc Khiên phả vào mặt Lạc Tranh khiến nàng cau mày khó chịu. Đưa tay hất bàn tay của hắn ra, đôi mắt đẹp của nàng ánh lên ý mỉa mai không hề che giấu.
"Ôn Húc Khiên, xem ra anh uống cũng không ít rồi. So với bộ dạng giả vờ làm chính nhân quân tử, những lời lúc say rượu của anh thực sự chân thực hơn rất nhiều.
Ôn Húc Khiên nghe thấy những lời này giống như vừa nghe được những điều nực cười nhất trên đời, “Giả bộ làm kẻ chính nhân quân tử? Lạc Tranh, trên đời này có được mấy kẻ là chính nhân quân tử đây? Cô cho rằng Thương Nghiêu là người như vậy sao? Tôi cho cô biết, hắn mới là kẻ hèn hạ nhất.”
“Xem ra anh đã quyết định dứt khoát rồi!” Ánh mắt Lạc Tranh lóe lên tia băng lãnh đến ghê người, “Ôn Húc Khiên, anh đừng quên mình đã làm những gì với tôi. Cho dù anh chiếm được tôi thì sao chứ? Anh nghĩ rằng tôi sẽ lại giúp anh như trước kia sao?”
“Không thể, tôi biết rõ cho dù tôi có giành lại được cô thì cũng không thể nào trở lại như trước kia. Nhưng mà tôi thích như vậy.” Ôn Húc Khiên lại cất tiếng cười đầy biến thái, loạng choạng bước tới đem bàn tay to giữ chặt bả vai nàng. “Tôi thích nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Thương Nghiêu. Đem cô đoạt lại từ trong tay hắn chính là sự đả kích cùng trả thù lớn nhất đối với hắn. Ha ha ha….”
“Đồ điên, bỏ tôi ra!” Lạc Tranh thấy tâm tình của hắn bắt đầu trở nên thất thường, không khỏi giãy giụa tránh đi.
Ánh mắt lờ đờ vì rượu của Ôn Húc Khiên đã bị sự ghen tức nhuộm đỏ, bắn ra những tia nhìn hung bạo tựa dã thú.
“Đồ điếm thúi, tôi không ngại nói cho cô biết, chỉ cần tôi còn sống một ngày, tôi cũng sẽ không cho cô và Thương Nghiêu có lấy một ngày tốt lành. Hắn dám qua cầu rút ván, tôi cũng sẽ hủy diệt hắn hệt như vậy!”
Lạc Tranh có thể nhận ra tia điên cuồng từ trong đáy mắt hắn, trong lòng không khỏi lạnh run lên…
Đầu Lạc Tranh bị va mạnh vào tay vịn sofa. Một cảm giác đau đớn mãnh liệt ào tới khiến đầu óc nàng có chút mê muội, dường như có rất nhiều hình ảnh hỗn loạn hiện lên trong đầu, màu đỏ của máu như tràn ngập trước mắt nàng, còn có tiếng khóc, tiếng gào thét, tiếng la hét cuồng loạn, rồi hết thảy lại chìm vào yên tĩnh…yên tĩnh đến rợn người.
Lạc Tranh khẽ ngẩng đầu, đáy mắt lộ rõ vẻ hỗn loạn, những hình ảnh trước mắt nàng tựa hồ có chút hư vô, mà ngay cả Ôn Húc Khiên đang say khướt trước mặt nàng cũng như biến mất. Lúc này nàng chỉ có thể nhìn thấy những hình ảnh quen thuộc như căn nhà hồi nhỏ của mình và những người quen cũ mà thôi…
Hắn vừa muốn tiến tới tranh thủ cơ hội khống chế Lạc Tranh, ai ngờ nàng lại đột ngột ngẩng đầu lên. Ánh mắt trong veo vốn cực kỳ bình tĩnh giờ đã hoàn toàn thay đổi, trở nên vô cùng lạnh lẽo và hung dữ, giống như hai thanh đao sắc lạnh hướng phía hắn lao tới, dọa hắn sợ hãi liên tiếp lùi về phía sau mấy bước.
“Anh dám động vào tôi, tôi nhất định sẽ giết chết anh!” Nàng mở miệng, thanh âm băng lãnh đến dị thường dọa cho Ôn Húc Khiên thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Bởi vì…
Điều khiến hắn hoảng sợ thực sự không phải là ánh mắt của nàng, cũng không phải những lời nàng nói ra mà là thanh âm của nàng. Một câu này tuy là thốt ra từ miệng nàng nhưng dường như giọng nói này không phải của nàng vậy.
Ôn Húc Khiên lúc này cũng đã sợ đến mức tỉnh rượu, vẻ mặt tràn ngập sự kinh hãi nhìn Lạc Tranh trên sofa. Hắn không ngừng lùi về phía sau bởi những lời của nàng vừa rồi tuy ngữ điệu đầy kiên quyết nhưng thanh âm kia tuyệt đối không phải của Lạc Tranh nàng, mà giống như…
Ôn Húc Khiên thoáng có chút rùng mình, đột nhiên nghĩ tới chuyện….ma quỷ nhập vào người.
Không thể nào, sao có thể có chuyện như vậy? Nhưng mà hắn hoàn toàn không có nghe nhầm!
Lạc Tranh vẫn ngồi thẳng người trên sofa như trước, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Ôn Húc Khiên, giống như đang nhìn một kẻ có thâm thù đại hận với nàng vậy, đáy mắt nàng cũng bắn ra tia băng hàn lạnh lẽo hệt như những lời nàng vừa thốt ra…
Bầu không khí dường như đã có sự biến hóa một cách quỷ dị…
Cho đến khi…
Lạc Tranh đứng dậy, chậm rãi đi về phía Ôn Húc Khiên. Từng bước, từng bước chân của nàng vang lên nặng nề không giống với phụ nữ chút nào, mỗi bước chân đều lộ ra sát khí đáng sợ.
“Cô, cô đừng tới đây!” Ôn Húc Khiên hoảng loạn trừng lớn đôi mắt, sau lưng không ngừng toát mồ hôi lạnh. Hắn cũng không biết tại sao mình lại sợ Lạc Tranh đến vậy, giống như thể hắn vừa thật sự gặp quỷ. Hắn cảm giác, giờ khắc này, người phụ nữ trước mặt căn bản không phải là Lạc Tranh mà hắn biết.
Lạc Tranh dường như không nghe thấy lời hắn, vẫn từng bước, từng bước tiến đến gần hắn. Mỗi một bước đi, nụ cười trên môi nàng lại trở nên lạnh lùng hơn một bậc, tia sát khí trong mắt lại tăng thêm vài phần. Trong mắt nàng lúc này, Ôn Húc Khiên đã biến thành con mồi, mà nụ cười của nàng mang theo bao nhiêu phần khát máu.
Ôn Húc Khiên đã không còn đường để lui, sau lưng hắn đã dán chặt vào vách tường, mồ hôi dọc theo trán hắn chảy xuống ròng ròng, hô hấp cũng càng thêm gấp rút, đôi mắt cũng bởi vì kinh hãi mà trừng lớn, hai tay không ngừng quơ loạn lên, “Cô đừng tới đây! Đừng tới đây!”
Khi bầu không khí đã trở nên khẩn trương đến cực điểm…
“Hai người đang làm gì vậy?” Là tiếng của Diêu Vũ. Đúng lúc cô ta đẩy cửa bước vào không ngờ lại nhìn thấy Lạc Tranh.
Thanh âm bất ngờ vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng, lại giống như tiếng chuông cảnh tỉnh nặng nề xuyên thấu lòng Lạc Tranh, khiến nàng như vừa trong cơn ác mộng bừng tỉnh, đôi mắt vừa rồi vốn rất lạnh lùng cùng hung dữ giờ chuyển thành mờ mịt, hai đầu lông mày cũng nổi lên sự hoang mang khó hiểu.
Nàng đưa mắt nhìn lại chính mình, nhìn lại Ôn Húc Khiên đã sớm bị dọa cho xụi lơ, trong lúc nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Lạc Tranh? Cô…sao lại tới đây?” Diêu Vũ chần chừ tiến lên, ngập ngừng hỏi. Hai ngày trước, khi cô ta biết chuyện bên công tố đã rút đơn kiện, cô ta cho rằng sau này có thể cùng Ôn Húc Khiên trải qua cuộc sống yên tĩnh, không ngờ Lạc Tranh lại đột ngột trở về Hongkong, còn xuất hiện ở đây?
Lạc Tranh nghe vậy thoáng có chút giật mình, rồi sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng, “Nếu như có khả năng, tôi cũng không muốn xuất hiện ở nơi này.”
Giọng nói của nàng đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng cùng bình thản như trước kia, tính cả ánh mắt của nàng cũng không nhìn ra bất kỳ sự thay đổi nào nữa.
Diêu Vũ có chút nghi ngờ nhìn Lạc Tranh, nhìn tới Ôn Húc Khiên mồ hôi đầm đìa lại càng có chút khó hiểu, ôm bụng đã khá lớn đi lên phía trước…”
“Húc Khiên…anh sao vậy? Sao lại toát nhiều mồ hôi thế này?”
Ôn Húc Khiên dường như cũng không nghe được những lời ân cần của Diêu Vũ, vẫn chằm chằm nhìn về phía Lạc Tranh, sự sợ hãi đối với nàng trong lòng hắn càng sâu hơn…
“Ôn Húc Khiên, tôi hy vọng anh có thể biết rõ ràng tình thế của mình. Trước kia anh đã làm ra những chuyện thương thiên hại lý thế nào, chính bản thân anh biết rõ nhất. Nếu anh vẫn tiếp tục cố chấp sa vào đó, đến cùng không biết còn chọc tới những phiền toái lớn thế nào nữa.” Lạc Tranh nhìn hắn, lạnh nhạt lên tiếng nhưng trong lòng nàng không khỏi dâng lên một nỗi nghi hoặc, không hiểu nổi tại sao bộ dạng hắn lại trông như thể vừa gặp quỷ như vậy.
Hồi 8: Yêu sâu đậm
Chương 8 - Phần 3: Cục diện hỗn loạn
Ôn Húc Khiên vẫn nhìn sững Lạc Tranh, hắn không phải là không muốn nói mà là nói không nên lời, hàm răng vẫn không ngừng gõ vào nhau cồm cộp. Lạc Tranh đã trở lại bình thường…rốt cục đã có chuyện gì xảy ra? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ vừa rồi là hắn nhìn lầm?
Không, không đâu!
Hắn tuyệt đối tin vào những gì mình vừa nhìn thấy. Thời khắc vừa rồi, hắn có thể nhìn thấy trên người Lạc Tranh bóng dáng mạnh mẽ của đàn ông. Chuyện như vậy thực sự quá mức hoang đường, quá mức kinh khủng…
“Húc Khiên?” Diêu Vũ nhận thấy hắn có vẻ rất lạ liền vừa lay vừa gọi hắn.
Lạc Tranh thì nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, đối với bộ dạng chuyển biến bất ngờ của hắn nàng cũng thấy thực sự khó hiểu.
Khóe miệng Ôn Húc Khiên rốt cục cũng giật giật, giọng nói của hắn vang lên mang theo sự khẩn trương cùng kích động cực độ.
"Cút ngay, các người cút hết cho tôi!”
“Húc Khiên?” Diêu Vũ thực sự kinh ngạc, lại thấy bộ dạng kinh hoàng của hắn lại càng thêm lo lắng.
Lạc Tranh thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vã lên tiếng, “Diêu Vũ, cô tránh xa anh ta một chút, tâm tình của anh ta có vấn đề.”
Diêu Vũ lúc này sao có thể lo lắng đến nhiều chuyện như vậy, vẫn tiến lên lôi kéo Ôn Húc Khiên, vẻ mặt tràn ngập sự lo lắng, “Húc Khiên, anh đừng như vậy…”
“Cút! Cô cút ngay cho tôi!” Ôn Húc Khiên dùng sức vung loạn tay lên, điên cuồng gáo thét.
“A…” Diêu Vũ không ngờ tới hắn ta lại đột ngột dùng lực lớn đến vậy, thân hình nặng nề bị hắn đẩy mạnh một cái, cả người xô vào tường rồi bắn ngược trở lại, ngã sụp xuống bên cạnh cửa…
“Diêu Vũ…” Lạc Tranh sợ hãi trừng lớn đôi mắt. Một màn này phát sinh chỉ trong nháy mắt khiến nàng còn chưa kịp có phản ứng đã thấy Diêu Vũ bị đẩy ngược trở lại, rồi chẳng bao lâu sau nàng nhìn thấy máu theo hai chân cô ta loang ra từng mảng lớn….
Diêu Vũ nằm trên sàn, đau đớn kêu lên thành tiếng. Lại nhìn thấy máu chảy ra, đầu tiên cô ta hét lên một tiếng, liền sau đó ngất lịm đi…
Ôn Húc Khiên cũng không ngờ sự việc lại thành ra thế này, trong lúc nhất thời cả người hắn cứng đờ lại, kinh hãi nhìn khung cảnh trước mặt.
Lạc Tranh là người đầu tiên khôi phục lại phản ứng. Nàng vội vã nâng Diêu Vũ dậy, để cô ta dựa vào vai mình, giơ tay vỗ nhè nhẹ lên má cô ta…
“Diêu Vũ, Diêu Vũ, cô tỉnh lại đi. Cố chịu thêm một chút, tôi lập tức đưa cô tới bệnh viện.”
Ánh mắt Diêu Vũ đã bắt đầu trở nên hỗn loạn, lại thêm việc mất máu quá nhiều khiến cô ta sợ hãi đến ngây người, chỉ không ngừng lầm bầm, “Con…con của tôi…”
"Ôn Húc Khiên, anh còn đứng đờ ra đó làm gì? Mau gọi xe cứu thương?” Lạc Tranh quay đầu về phía Ôn Húc Khiên, cuống cuồng hét lên.
Ôn Húc Khiên đã sớm chẳng còn chút phản ứng nào, chỉ trơ mắt nhìn Diêu Vũ nằm trong vũng máu, không biết phải làm sao cho phải.
Lạc Tranh tức đến phát điên, nhưng cũng biết lúc này không thể trông chờ gì ở Ôn Húc Khiên. Trong lòng mặc dù cũng cực kỳ hoảng sợ, nhưng nàng vẫn phải cố khiến bản thân mình thật bình tĩnh, vội vàng lấy di động ra, vừa muốn bấm số thì di động lại lập tức đổ chuông.
Nàng vội vã ấn nút nhận cuộc gọi.
“Tranh, em đang ở đâu?” Là giọng của Louis Thương Nghiêu. Vào lúc thế này có thể nghe được giọng nói của hắn quả thực quá tốt.
“Thương Nghiêu…” Lạc Tranh nghe được giọng của hắn, nỗi sợ hãi đang cố kìm nén tận đáy lòng liền bộc phát, giọng nói của nàng như vỡ òa, trở nên nghẹn ngào, không cách nào tỏ ra kiên cường thêm nữa. “Diêu Vũ đã xảy ra chuyện, chảy rất nhiều máu…gọi xe cứu thương...”
"Đừng sợ, hãy để cô ta nằm yên đó đừng di chuyển. Anh lập tức gọi xe cứu thương, cả em cũng chờ ở đó, anh lập tức tới ngay.” Louis Thương Nghiêu tỉnh táo dặn dò dứt khoát từng việc một.
Lạc Tranh nắm chặt lấy điện thoại, vô thức gật đầu. Lúc này, giọng nói tỉnh táo của hắn giống như liều thuốc trợ tim đối với nàng, nhất là khi biết hắn sẽ lập tức đến đây khiến sự bất an trong lòng nàng giảm đi rất nhiều…
Bệnh viện, bên ngoài phòng cấp cứu…
Trên người Lạc Tranh phủ áo khoác của Louis Thương Nghiêu, cả thân hình nhỏ bé vùi vào trong ngực hắn. Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, giống như một chú nai nhỏ không nơi nương tựa, chỉ có thể dựa vào hơi thở quen thuộc trên người hắn để có chút cảm giác an toàn…
Louis Thương Nghiêu ôm nàng, bàn tay nhè nhẹ vỗ về lưng nàng, trong mắt lộ rõ vẻ phức tạp cùng đau lòng. May mắn là hắn phát hiện ra Lạc Tranh đã bay tới Hongkong từ khá sớm, không nói lời nào liền lập tức đuổi theo nàng. Nếu không, hắn thật sự không dám tưởng tượng nàng làm sao có thể xử lý được tình hình kinh khủng này.
Khi hắn vội vã chạy tới nhà Ôn Húc Khiên lập tức được chứng kiến khung cảnh đẫm máu. Diêu Vũ đã sớm hôn mê bất tỉnh, trên người Lạc Tranh cũng dính đầy vết máu, còn Ôn Húc Khiên thì xụi lơ ngồi dưới đất, bộ dạng đờ đẫn vô tích sự.
Nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, Louis Thương Nghiêu hận không thể cầm con dao đâm cho Ôn Húc Khiên một nhát. Vợ của mình còn không chăm lo nổi, còn làm liên lụy đến Lạc Tranh của hắn bị kinh hãi. Như vậy cũng chưa nói làm gì, khi xảy ra chuyện hắn còn nhu nhược hơn cả phụ nữ, ngay cả một chút can đảm lại gần xem tình hình cũng không có.
Thật không dám tưởng tượng đến chuyện trước kia, lúc Lạc Tranh còn ở bên cạnh hắn, chắc hẳn nàng cũng chẳng thể trông đợi gì ở tên vô tích sự này.
Giờ khắc này Ôn Húc Khiên giống như một đống bùn nhão, ngồi rũ trên chiếc ghế ngoài hành lang, vẻ mặt cùng ánh mắt của hắn trông rất chán chường.
Có mặt tại bệnh viện lúc này ngoài mấy người bọn họ còn có Đường Diệu Liên cùng Ôn Triết. Hai vị trưởng bối này vừa nhận điện thoại liền lập tức chạy tới bệnh viện, sốt ruột muốn biết rõ sự tình.
Từng giây từng phút chậm rãi trôi qua, cả hành lang bệnh viện chìm trong sự tĩnh lặng đến ghê người. Đèn phía trên phòng cấp cứu vẫn sáng còn các y tá thì liên tục ra vào. Nhìn khung cảnh này có thể đoán được tình hình của Diêu Vũ không được lạc quan cho lắm.
Ôn Triết chắp tay sau lưng, trầm mặc đi qua đi lại trên hành lang. Từ bóng lưng cô tịch của ông, không khó nhận ra sự quan tâm lo lắng đang tràn ngập trái tim già cỗi.
Mà Đường Diệu Liên lúc này cũng đứng ngồi không yên. Bởi vì thời gian quá gấp, Diêu Vũ được đưa đến bệnh viện không phải bệnh viện bà từng công tác cho nên cũng chỉ có thể lo lắng suông mà không cách nào đi vào hỏi thăm tình hình.
Bà đưa mắt nhìn Lạc Tranh, muốn nói gì đó lại thôi. Thực ra bà rất muốn lại chỗ nàng, nhưng nhìn thấy Lạc Tranh vô lực vùi vào trong ngực người đàn ông kia, đương nhiên cũng hiểu ra tình hình. Lại nghĩ đến người đàn ông đó là người bạn tốt mà Húc Khiên đã từng nhắc tới, mặc dù thấy một màn như vậy trong lòng bà rất không thoải mái nhưng cũng không biết làm thế nào.
Đường Diệu Liên đi đến bên cạnh Ôn Húc Khiên, không nhịn nổi cất tiếng hỏi, “Húc Khiên, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Diêu Vũ đang yên đang lành sao lại ngã như vậy? Bụng của nó lớn thế rồi, lỡ như có chuyện gì thì phải làm sao?”
Ôn Húc Khiên vẫn không lên tiếng, hai bàn tay to ôm lấy đầu, ủ rũ ngồi đó.
Đường Diệu Liên không hỏi được tin tức gì cũng đành thôi, khẽ thở dài một tiếng, “Không biết Ôn gia đã gây nên tội nghiệt gì, con dâu ngoan cũng bỏ đi, giờ lại trơ mắt nhìn cháu nội xảy ra chuyện…”
"Được rồi, đừng nói nữa." Ôn Triết vốn đang trầm mặc rốt cục cũng lên tiếng, “Chờ bác sỹ ra xem tình hình thế nào đã, bà đừng quá lo lắng.”
“Sao tôi có thể không lo được chứ?” Đường Diệu Liên có chút nóng nảy nói, lại nhìn Lạc Tranh cách đó không xa. Thật lòng mà nói, Lạc Tranh cùng người đàn ông kia đứng chung một chỗ quả thực rất xứng đôi. Nhưng dù sao nàng cũng từng là con dâu của Ôn gia, giờ Đường Diệu Liên thật không có cách nào tiếp nhận sự thực là Lạc Tranh đã yêu người đàn ông khác.
Hồi 8: Yêu sâu đậm
Chương 8 - Phần 4: Cục diện hỗn loạn
Lạc Tranh từ trong ngực Louis Thương Nghiêu ngẩng đầu lên, nhìn sang phía Đường Diệu Liên, vừa muốn bước qua an ủi mấy lời nhưng lại cảm thấy bản thân không còn chút khí lực nào, mà Louis Thương Nghiêu cũng không có ý định buông nàng ra. Hắn khẽ cúi đầu, thì thầm bên tai nàng, “Tranh, dựa vào anh nghỉ ngơi cho tốt chút đi, không cần quan tâm đến những chuyện khác.”
Lạc Tranh nhìn hắn một hồi rồi nhẹ nhàng gật đầu. Hôm nay thật may vì có hắn, nếu không, nàng cũng không biết phải làm sao cho ổn. Nhìn thấy Diêu Vũ chảy nhiều máu như vậy khiến nàng không khỏi hoa mắt chóng mặt, tim đập loạn lên cơ hồ nhảy lên tận cổ. Không hiểu sao nàng có dự cảm rất xấu, ngộ nhỡ đứa bé có chuyện gì…
Cả người Lạc Tranh lúc này hoàn toàn vô lực, chỉ có thể dựa vào người Louis Thương Nghiêu, tùy ý hắn vỗ về an ủi tâm tình nàng.
Cửa phòng cấp cứu rốt cục cũng mở ra nhưng đèn vẫn không hề tắt. Điều này cho thấy việc cấp cứu vẫn chưa hoàn tất. Cô y tá bước ra cầm trong tay một tờ giấy, lên tiếng hỏi, “Các vị đều là người nhà của Diêu Vũ?”
Ôn Húc Khiên ngẩng đầu, thân thể muốn động lại không cách nào nhúc nhích được. Đường Diệu Liên liền vội vàng tiến lên, nắm lấy cánh tay y tá, “Là tôi, cháu của tôi sao rồi? Đứa bé có giữ được không?”
Ôn Triết cũng bước tới, có chút không vui trầm giọng quát lên, “Lúc này mà còn để ý đến đứa bé sao, chỉ cần người mẹ có thể bình an vô sự là tốt rồi.” Nghe mấy lời này, khuôn mặt Đường Diệu Liên không khỏi có chút ngượng ngùng.
Y tá nhìn Đường Diệu Liên một cái, chậm rãi nói: "Đúng vậy, hiện giờ người mẹ cũng đang trong tình huống nguy kịch, huống hồ là đứa trẻ. Chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi. Cứu được người nào tốt người đó. Bởi vì bệnh tình rất nghiêm trọng nên các vị lập tức theo danh sách này đi nộp viện phí đi. Còn nữa, bệnh nhân cũng cần phải nhập viện theo dõi nên các vị làm luôn thủ tục nhập viện cho cô ấy. Viện phí phải lập tức nộp ngay, nếu không sẽ không có loại thuốc cần thiết để kịp thời chữa trị.”
Nói dứt lời, cô y tá đem tờ danh sách nhét vào tay Đường Diệu Liên rồi quay người trở lại phòng cấp cứu.
Đường Diệu Liên nhìn tờ giấy dài dằng dặc trên tay, lại nghĩ đến vừa rồi vội vã ra ngoài không mang theo nhiều tiền mặt đủ để nộp viện phí, bà nhìn thoáng qua phía Ôn Húc Khiên, không vui lên tiếng, “Mau đi nộp viện phí cho Diêu Vũ đi!”
Ôn Húc Khiên đưa bàn tay run run cầm lấy tờ danh sách. Hắn là theo xe cứu thương tới đây, ví tiền cùng xe đều để ở nhà, lúc này sờ đến túi áo mới phát hiện bản thân không mang theo chút tiền nào.
Lạc Tranh thấy vậy, cũng biết tình hình của bọn họ. Hơn nữa nàng đối với Diêu Vũ không khỏi có chút áy náy. Vừa định kéo túi xách ra, đã thấy Louis Thương Nghiêu mở ví, đem tất cả tiền mệnh giá lớn trong đó lấy ra đưa cho Đường Diệu Liên.
“Bác gái, bệnh viện này chắc sẽ có quầy thu đổi nɠɵạı tệ. Số tiền này đủ để nộp toàn bộ chi phí cần thiết rồi.”
Đường Diệu Liên lặng người nhìn Louis Thương Nghiêu đưa ra một tập dày đồng euro, một lúc sau mới ngẩng đầu, cảm kích nói, “Cảm ơn cậu!” Nói xong, bà vội vã xoay người đi nộp tiền.
Ôn Triết vốn đã ngầm quan sát Louis Thương Nghiêu từ sớm, lại thấy hắn có hành động này thì lại càng cảm thấy kính trọng hắn thêm vài phần. Ông quay đầu nhìn về phía Ôn Húc Khiên, quát lên, “Nghịch tử, còn không mau đi lấy tiền trả lại cho vị tiên sinh này.”
Ôn Húc Khiên há hốc mồm, nhìn về phía Louis Thương Nghiêu nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự thống hận.
“Bác trai, không sao đâu, đừng nóng giận.” Louis Thương Nghiêu bình thản lên tiếng, “Tôi chỉ là không muốn có chuyện không hay phát sinh thêm mà thôi.”
Lạc Tranh cũng nhìn về phía Ôn Triết, khẽ an ủi, “Bác trai, đừng quá lo lắng, điều quan trọng nhất hiện giờ là Diêu Vũ không có chuyện gì.” Trong lòng Lạc Tranh không khỏi cảm kích Louis Thương Nghiêu, không ngờ hắn có thể hỗ trợ hào phóng như vậy.
Ôn Triết khẽ thở dài một hơi, nhìn Louis Thương Nghiêu rồi lại nhìn Lạc Tranh. Một lúc lâu sau, bằng thái độ đầy chân thành, ông cất tiếng nói có chút mệt mỏi, “ŧıểυ Tranh à, rốt cục bác cũng đã hiểu tại sao cháu lại rời khỏi Húc Khiên. Vị tiên sinh này quả thực là người đáng để cháu yêu. Cháu có thể hạnh phúc như vậy, bác cũng cảm thấy yên tâm rồi.”
“Bác….” Trong lòng Lạc Tranh không khỏi dâng lên một cảm giác ngậm ngùi. Nàng biết rõ Ôn Triết trước giờ vẫn luôn yêu thương nàng hệt như con ruột của ông, còn cả Đường Diệu Liên, tuy rằng thường ngày bà là người tính toán khá chi li, nhưng cả hai vị trưởng bối này đều đối với nàng rất tốt.
Ôn Triết thấy nàng định lên tiếng liền nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, “ŧıểυ Tranh, không cần nói gì hết. Mặc dù bác không biết rõ lắm chuyện của hai đứa, nhưng bác biết, nếu không phải Húc Khiên quá phận, cháu cũng không bao giờ để sự việc phải đi tới ngày hôm nay. Bác không có tư cách oán giận cháu mà ngược lại còn cảm thấy phải xin lỗi cháu. Cho nên chỉ cần cháu được vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.”
Lạc Tranh cảm thấy cổ họng như nghẹn lại..
“Bác trai, tôi biết bác vẫn luôn yêu thương Lạc Tranh như con gái mình, hiện giờ Lạc Tranh ở bên tôi, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ấy. Bác hãy yên tâm.” Louis Thương Nghiêu chậm rãi lên tiếng, mặc dù hắn rất ghét Ôn Húc Khiên, nhưng đối với hai vị trưởng bối họ Ôn này vẫn luôn cư xử đúng mực.
Ôn Triết mệt mỏi gật đầu, ông thực sự hy vọng những lời này xuất phát từ miệng con trai mình biết bao…
Rất nhanh sau đó, Đường Diệu Liên đã nộp xong viện phí trở lại. Hành lang lại lần nữa rơi vào trạng thái tĩnh lặng…
Cho đến khi kim đồng hồ đã quay thêm bốn vòng nữa…
Đèn phía trên phòng cấp cứu rốt cục cũng tắt.
Y tá cùng các bác sỹ chậm rãi đi từ phía trong ra…
Một loạt người Ôn gia vội vã tiến lên.
“Bác sỹ, tình hình sao rồi?”
“Bác sỹ, đứa trẻ không sao chứ?”
Bác sỹ kéo khẩu trang xuống, khẽ day day thái dương đau nhức, nhìn khuôn mặt lo lắng của những người trước mắt, “Các vị đều là người nhà bệnh nhân?”
"Đúng vậy!" Đường Diệu Liên vội vàng nói.
Bác sỹ khẽ thở dài, “Các vị vào phòng làm việc trước đã.”
Mấy người họ đưa mắt nhìn nhau, vội vàng theo chân bác sỹ bước vào phòng.
“Cái gì? Bác sỹ, ông vừa nói gì…” Trong phòng làm việc của bác sỹ phụ trách, thanh âm của Đường Diệu Liên cơ hồ sắp thổi bay nóc nhà…
Mà vẻ mặt những người khác thì đã biến thành kinh hãi, còn Ôn Húc Khiên thì ngã ngồi trên ghế sofa.
Lạc Tranh bước lên phía trước, cố gắng trấn định lại tinh thần một chút, “Bác sỹ, ý của ông là…Diêu Vũ không thể mang thai được nữa?”
"Cái gì?" Lời của bác sỹ không chỉ làm Lạc Tranh kinh ngạc mà ngay cả Ôn Húc Khiên vốn không có chút động tĩnh nào cũng bị sốc, hắn giống như vừa bị sét đánh cho một cú trời giáng, không ngừng lẩm bẩm, “Sao trước đây cô ấy có thể sẩy thai chứ? Cô ấy rõ ràng là…”