Thành chủ Ung thành hàng năm vào mùa thu thường tổ chức một buổi yến tiệc long trọng, trong bữa tiệc đó sẽ mời tất cả những nhà buôn có máu mặt trong thành tới Ngụy phủ ăn hải sản thưởng ngoạn hoa cúc.
Đây là lần đầu tiên thành chủ mới thiết tiệc, cũng đồng nghĩa với việc lần đầu xuất đầu lộ diện trước công chúng, ý nghĩa đương nhiên không giống với bình thường, do vậy đôi bên đều rất coi trọng.
Là anh cả trong ngành lầu xanh, năm nào Tiêu Kim lầu cũng được chọn làm khách quý, đại diện tham gia dự tiệc thường là quản sự phụ trách đối ngoại Cầu tiên sinh. Hoa Thái U vẫn kế thừa phong cách giấu mình sau màn của Bạch đại nương vạn sự không xuất đầu lộ diện, chỉ lo ăn ngon mặc đẹp chơi đã ngủ sâu, những chuyện phiền phức khác coi như không nghe cũng chẳng hỏi.
Còn Tiêu Mạc Dự danh nổi như cồn từ mấy tháng trước, lúc vừa tới Ung thành đã được mời dự tiệc bởi đích thân thành chủ đại nhân.
Thế là Hoa Thái U được vinh dự trở thành người đi kèm của Tiêu đại công tử Tiêu gia, hớn hở sau chàng bước vào cửa lớn Ngụy phủ.
Ung thành là vùng đất mậu dịch vùng biên cương lớn nhất cả nước, do vậy không thể coi thường sức mạnh cảu các nhà buôn. Nhà họ Ngụy là kẻ nắm quyền tuyệt đối nhiều đời về kinh doanh ở đây, do vậy khí phách của kiến trúc phủ trạch e là cũng không kém phần trang trọng so với hoàng cung ở đế đô.
Cầu tiên sinh và Tiêu Mạc Dự do thế lực hiển hách nên được xếp ở hàng khách quý cùng bàn với Ngụy Lưu ở trong sảnh. Mười nhà tài phú đứng đầu trong bảng xếp hạng các nhà tài phú của Ung thành lần lượt được sắp xếp theo thứ tự trong sảnh ra ngoài sảnh. Bên trog sắp ba dãy bên ngoài sắp ba dãy vừa đủ để bày năm sáu chục bàn. Còn về những người đi theo các ông chủ chỉ có thể ngồi ở ngoài sân, đến cả nửa sợi tóc của thành chủ đại nhân trong truyền thuyết cũng không có cơ hội nhìn thấy.
Hoa Thái U rảnh rang tới mức chẳng có chuyện gì làm, nàng liền mượn cớ đi vệ sinh lén chuồn ra khỏi khu vực yến tiệc.
Ngụy phủ mở tiệc chiêu đại khách quý, đã khai thác một phần sân vườn để cho khách có thể du ngoạn tiêu khiển sau bữa tiệc, phạm vi phòng vệ không còn nghiêm ngặt như thường lệ. Trên đường đi rất nhiều kẻ hầu người hạ của Ngụy phủ nhìn thấy Hoa Thái U ăn mặc giống như người hầu, liền cho rằng nàng là thuộc hạ của ông chủ nào đó, hơn nữa lại thấy nàng trắng trẻo nho nhã không giống phường lỗ mãng hay gây chuyện nên cũng không ngăn trở hỏi han.
Cứ như vậy nàng gặp thuận lợi không chút trở ngại đi tới một chỗ tương đối yên tĩnh, nàng đưa mắt nhìn tứ phía, tự ước đoán chỗ này cũng không xa nơi yến tiệc lắm, để tránh không gây ra bất kỳ phiền phức nào, nàng quyết định quay về.
Hoa Thái U vừa quay người, vừa hay nhìn thấy một người đang chắp tay sau lưng đúng ở bên đường, người đó mặc quan phục, đội mũ cánh chuồn, ngọc bội dắt ngang lưng đang rướn mày khẽ cười với nàng.
“A Thái, cách ăn vận này của nàng thật thú vị!”
Hoa Thái U bối rối gãi đầu: “Dân nữ còn ngờ rằng mình đã ngụy trang rất thành công đó, ban đầu Cầu tiên sinh còn không nhận ra nữa kìa.”
“Nàng vừa vào phủ ta đã nhìn thấy rồi.”
Ngữ khí thần thái của Ngụy Lưu lúc nào cũng thản nhiên như vậy, mang sắc thái đương nhiên, như có kế hoạch trước vậy.
Lúc khách khứa vào phủ, chàng không đứng ở cửa nghênh đón mà đứng ở sảnh lớn cách xa chỗ đó để quan sát. Hoa Thái U và Tiêu Mạc Dự đã phải tách nhau ngay bên ngoài dãy tường đầu tiên. Trong hàng trăm người như vậy, có thể nhận ra ngay nàng đã cố ý ăn măc thành người hầu bình thường không có bất kỳ nét đặc sắc nào, nếu chị dựa vào mắt thường cho dù tốt thế nào cũng là việc khó có thể thực hiện được...
“Sao... huynh không tiếp khách ở phía trước?”
“Lúc khai tiệc kính mấy cốc rượu coi như xong, những việc còn lại đã có người khác xử lý.”
Ngụy Lưu nghiêng người, làm bộ mời: “Đã tình cờ gặp ở đây, nàng có muốn uống cùng với ta không?”
Một lát sau, lại bổ sung thêm: “Hôm nay nếu có người rời đi với cái bụng rỗng không, há chẳng phải ta đãi khách không chu đáo sao?”
Hoa Thái U đã loanh quanh được khá lâu, lúc này cũng hơi đói bụng, huống hồ thái độ của Ngụy Lưu khiến nàng không thể từ chối, liền sảng khoái nhận lời. Ngụy Lưu từ trước tới giờ chưa từng che giấu mình có ý với Hoa Thái U, nàng cũng từ trước tới giờ chưa từng giấu giếm tình cảm của mình với Tiêu Mạc Dự, đôi bên rất thẳng thắn, do vậy cũng chẳng cần tránh né.
Hoa Thái U cùng Ngụy Lưu rẽ vào con đường nhỏ tới một cái đình ở giữa hồ, trên bàn bày sẵn hai bầu rượu, hai đĩa cua, cùng rất nhiều đồ dùng ăn cơm.
“Huynh đã sắp đặt trước sao?”
“Ta biết nàng sẽ nể mặt ta mà.”
“Thể diện của thành chủ đại nhân cho dù muội có thêm mấy cái mật nữa cũng không dám làm trái.”
Cả hai người vừa cười nói vừa ngồi xuống, tự mình mở miếng bịt bầu rượu, tiếp đó nâng lên uống thoải mái.
Hoa Thái U giơ tay lau miệng, tiếp đó than thở không ngừng về các công cụ phiền toái được đặt bên cạnh đĩa cua.
Ngụy Lưu thấy vậy cười to: “Nàng thích ăn thế nào thì cứ ăn thế ấy, lẽ nào còn muốn giả bộ khuê nữ nhà quan với ta sao?”
“Thế nào gọi là giả bộ chứ, dân nữ vốn đã như vậy mà.”
Hoa Thái U tuy nói vậy, nhưng động tác lại chẳng ăn nhập chút nào, nàng cầm cua bằng cả hai tay rồi gặm cật lực, ăn một cách say sưa tới mức vỏ cua vương vãi khắp nơi.
Ngụy Lưu đứng dậy, ôm bầu rượu đứng dựa vào tay cầm, ánh sáng lấp lánh trên sóng nước khiến nụ cười phảng phất trên môi chàng thêm phần chói lóa.
Hoa Thái U còn đang ăn khoan khoái, bỗng nghe thấy giọng một cô nương trẻ đang tiến về phía hồ, giọng cô nương đó không vội vàng cũng chẳng chậm rãi, không cao cũng chẳng thấp, không quá lạnh lùng cũng chẳng hồ hởi... Đó là kiểu cảm giác khống chế mọi thứ hoàn mỹ tới bất thường, mang sẵn khí thế độc đáo của một giai tầng nhất định, khiến người ta vừa nghe đã bất giác cảm thấy mình thấp hơn một bậc.
“Đây là người hầu của nhà nào, tại sao lại chẳng có quy củ như vậy?”
Hoa Thái U than thầm, đưa mắt nhìn về phía phát ra giọng nói.
Chỉ thấy một thiếu nữ khoảng chừng mười lăm mười sáu đang chậm rãi bước tới, phục sức sang trọng, khuôn mặt sáng đẹp, khí chất cao ngạo. Đúng là loại tiểu thư Hoa Thái U đã từng quen thuộc nhất và cũng khiến nàng đau đầu nhất, xuất thân không giàu thì quý, thế lực gia tộc lớn mạnh, không những thế còn thường xuyên qua lại với loại có quan hệ hoàng thân quốc thích.
Thiếu nữ kia đi tới giữa đình, đầu tiên cúi người gật đầu làm lễ với Ngụy Lưu, tiếp đó quay sang nhìn Hoa Thái U nhếch nhác đang ăn ngon lành, nàng ta khẽ nhíu mày, không nói gì thêm.
Ngụy Lưu cũng đứng thẳng trả lễ, tiếp đó trịnh trọng giới thiệu: “Đây là bà chủ Hoa, khách quý ngày hôm nay.”
Thiếu nữ khẽ sững người, nhưng ngay lập tức phản ứng lại: “Nếu vậy là tiểu nữ đường đột rồi, bà chủ Hoa đừng chấp nhặt nhé.”
Nhất cử nhất động của cô nàng tuy rất thoải mái, không câu nệ, nhưng lại hoàn toàn không có điểm nào thất lễ cả.
Hoa Thái U đành phải đứng lên cúi người: “Là do cách ăn của ta quá không ra thể thống gì, vẫn mong thành chủ và cô nương thứ cho tội bất kính.”
Ngụy Lưu nén cười: “Bà chủ Hoa là chỗ quen biết của ta, biểu muội đừng trách.”
Xuất phát từ tâm lý chán ghét đối với vật thể có tên biểu muội này, Hoa Thái U bất giác xị mặt. Chờ tới lúc nàng phản ứng lại đang định cười ha hả đối phó lại đối phương, thì nhìn thấy thiếu nữ không hề thay đổi nét mặt nhưng vẫn lộ ra vẻ bất cần và khinh miệt đối với nàng, trong lòng nàng bỗng chốc dâng lên nỗi xót xa. Năm xưa khi vừa vào Tiêu gia, nàng cũng không ít lần bị đám tiểu thư quý tộc kia dùng nét mặt thế kia để quan sát, quả thực quá quen thuộc.
Thế là nàng ưỡn thẳng lưng, tiếp đó vắt áo sang bên ngồi xuống, lấy nước rửa tay, lấy vải lau mặt, sau đó vô cùng thành thục sử dụng cái kẹp cua màu bạc kia, cuối cùng ăn hết sạch một con cua đang còn nóng hôi hổi. Sau đó nàng lại lau mặt rửa tay một lần nữa, cuối cùng uống trà súc miệng.
Cả một quá trình giống như bên cạnh không có ai, nhưng thủ pháp được dùng cùng những lễ nghi liên quan đặc biệt là khí chất ung dung tóa ra từ trên người Hoa Thái U, không gì không ngầm thể hiện xuất thân của người này đương nhiên không tầm thường. Nếu không cho dù được trải qua huấn luyện biết được thao tác thế này, thì cũng chưa chắc có được phong cách thực sự của con gái nhà quyền thế.
Con người ta dường như luôn nảy sinh cảm giác đồng cảm với người đến từ cùng một giai tầng, thiếu nữ tuy không nói gì thêm, nhưng hoàn toàn không tỏ thái độ gì bất mãn trước hành động ngầm khiêu chiến của Hoa Thái U. Cô nương kia chăm chú liếc nhìn Hoa Thái U thêm mấy lần nữa, tiếp đó thi lễ cáo biệt đơn giản, rồi quay người bỏ đi.
Nhìn theo bóng dáng thướt tha của thiếu nữ, Hoa Thái U than: “Thường Ly, dân nữ đã đắc tội ai vậy?”
Ngụy Lưu trong lúc Hoa Thái U biểu diễn ăn cua, đã cùng thiếu nữ kia quan sát toàn bộ quá trình. Thần thái chàng vẫn lạnh nhạt như cũ không nhìn ra đang vui hay giận, có điều, ánh sáng ở khóe miệng đã lan tới đáy mắt, lúc này mắt chàng lấp lánh như ngàn sao trên bầu trời đêm, nhấp nháy rất lâu không ẩn giấu.
“Sao nàng biết mình đắc tội với biểu muội ta?”
“Bởi vì dân nữ quá hiểu bọn họ. Trước mặt đại nhân lại hạ bệ nàng ta, e là chỉ cần về nhà nàng ấy đã nuôi sẵn tâm địa làm một hình nộm ngày nào cũng cầm kim đâm đâm chọc chọc thôi.”
Ngụy Lưu cười lớn: “Đừng có nghĩ về biểu muội của ta đáng sợ như vậy, hơn nữa nàng ta từ trước tới giờ chưa từng tin vào thuật bùa phép của thầy mo. Nếu thực sự nàng ta muốn làm khó nàng, trực tiếp ra lệnh cho thuộc hạ trói nàng lại rồi giết đi thế là xong.”
Hoa Thái U trừng mắt: “Coi mạng người như cỏ rác, không phải thổ phỉ thì là quan. Những người có quan hệ bạn bè người thân với đại nhân, hiển nhiên không thể là loại thổ phỉ được, mà thông thường những cô gái nhà quan cho dù có cái tâm này cũng tuyệt đại đa số không có cái gan này. Cho nên, tám chín phần là hoàng thân quốc thích... Thường Ly, đại nhân đừng có nói với dân nữ rằng biểu muội của đại nhân là công chúa hay là quận chúa gì đó nhé...”.
Nụ cười của Ngụy Lưu xem ra càng tươi tỉnh, rạng rỡ hơn: “A Thái à, trông nàng quả thực rất giống với kẻ hồ đồ nhưng thực ra lại vô cùng thông minh. Biểu muội của ta chính là con gái của Đốc vương gia, quận chúa An Dương.”
Đốc vương gia, em ruột của đương kim thiên tử, văn năng an bang võ năng định quốc, là trung thần chính trực có công với xã tắc, đồng thời là người mà thánh thượng tin tưởng cũng như coi trọng nhất.
Hoa Thái U cảm thấy như nghe thấy tiếng sét giữa trời xanh: “Đốc vương gia chẳng phải luôn ở kinh thành sao? Tại sao con gái ông ấy lại ngàn dặm xa xôi chạy tới chỗ này vậy...”.
“Đương nhiên tới tìm biểu ca là ta đây.”
“Đại nhân và nàng ấy...”
“Hoàng thượng có ý chỉ định tác hợp.”
Hoa Thái U phút chốc thở phào: “Dựa vào quan hệ giữa hai người, dân nữ khẳng định sẽ là mối lương duyên tốt đẹp.”
“Có điều đã bị ta dâng biểu từ chối, nên nàng ấy mới tới đây.”
Hoa Thái U ngây người, buột miệng theo bản năng: “Tại sao vậy?”
Ngụy Lưu không trả lời, chỉ chăm chú nhìn nàng.
Ánh nắng chói lòa, sóng sánh, khiến Hoa Thái U cảm thấy trước mặt xây xẩm...
“A Thái, việc của ta, ta sẽ xử lý, nàng tuyệt đối không được vì ta mà phải chịu bất kỳ sự tổn thương nào đấy.”
Ngụy Lưu cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng: “Ta đã từng nói, nàng chỉ cần đứng đó, chờ ta lại gần là được.”
Đột nhiên Hoa Thái U nhảy dựng lên, tiếp đó giơ tay túm lấy cổ áo Ngụy Lưu gầm lên: “Ta sẽ không đứng ở đó, còn đại nhân bước tới làm gì chứ? Từ đầu tới giờ ta chưa từng chờ đợi đại nhân, người mà ta đợi là một người khác, không những thế ta đã chờ được người đó rồi! Đại nhân đã hiểu chưa vậy?”
Ngụy Lưu không hề né tránh, chỉ cúi đầu nhìn cô đắm đuối, khẽ cười đáp: “Ta biết.”
“Người... người...” Hoa Thái U cứng họng, liền đó xuống giọng ngay: “Thường Ly, nhà họ Ngụy của đại nhân từ trước tới giờ luôn kết hôn với người trong hoàng tộc, nếu không làm sao có thể nắm giữ trọng binh trấn giữ biên thành bao nhiêu năm như vậy chứ. Nay nếu đại nhân...”.
“Ta không cần dựa vào hôn nhân cũng vẫn có thể giữ được cơ nghiệp nhà họ Ngụy ta.”
“Có điều kẻ yếu đâu có thể địch được kẻ mạnh chứ? Ngộ nhỡ đại nhân... vậy thì dân nữ...”
Ngụy Lưu thở dài rồi hạ tay Hoa Thái U đang nắm áo mình xuống: “A Thái, nàng hãy nghe ta nói. Đương kim hoàng thượng có cả thảy sáu người con, nhưng số lượng có tư cách cũng như có bản lĩnh tham dự tranh giành ngôi vị thì chỉ có thái tử và tam hoàng tử mà thôi. Hiện giờ thực lực đôi bên tương đương, tam hoàng tử thậm chí còn có xu hướng áp đảo nữa, chỉ cần ta có thể phù trợ thái tử đăng cơ, ta sẽ trở thành công thần lớn nhất, và đó cũng là cách tốt nhất để biểu thị tấm lòng trung thành của ta, nàng có hiểu ý của ta không?”
“Vậy... người mà Đốc vương gia ủng hộ là ai?”
“Tam hoàng tử!”
Hoa Thái U chỉ cảm thấy đầu ong ong khó chịu: “Đại nhân đang lựa chọn con đường nguy hiểm?”
Ngụy Lưu cười đáp: “Ta đâu phải người ham mê cờ bạc, tuyệt đối không làm những chuyện không nắm chắc.”
“Thường Ly, đại nhân với... Tiêu gia có phải là quan hệ đồng minh không?”
Không phải Hoa Thái U không cảm động, chỉ là do hiện giờ nàng đã không còn quyền rung động nữa, nên mới hỏi một câu tàn nhẫn như vậy vào thời khắc này.
Độ rạng rỡ của nụ cười trên khóe môi Ngụy Lưu tối hẳn nhưng biểu hiện đó nhanh chóng bị tính tự tin cũng như vẻ ngạo nghễ của chàng che đậy, chỉ trong tích tắc như không để lại bất kỳ vết tích nào.
“Tiêu gia sở dĩ có thể trải qua mấy đời khống chế gần một nửa số huyết mạch kinh tế của cả nước, có một nguyên nhân chủ yếu là họ luôn giữ lập trường trung lập, không tham gia bất kỳ một cuộc tranh đấu hoàng quyền nào. Nhưng nói một cách khác, người mà Tiêu gia ủng hộ là người thừa kế đã được định sẵn của hoàng gia.”“Cho nên đối tượng mà cả hai người ủng hộ đều là cùng một người?”
“Có thể cho là như vậy, có điều hai chúng ta hoàn toàn không phải là đồng minh, bởi phương thức của bọn ta hoàn toàn khác nhau.”
Hoa Thái U thở phào nói: “Chỉ cần hai người không đối đầu nhau là được.”
Ngụy Lưu ngắm nhìn nàng phấn khởi ra mặt, bất chợt ánh mắt dừng lại trên chiếc “Huyết Ngọc trâm” kia, đồng tử khẽ co lại, nhưng giọng nói vẫn bình ổn như thường: “Theo ta được biết, Tiêu Mạc Dự lần này tới Ung thành, ngoài việc muốn mở rộng thị trường về phía bắc ra, còn có một nhiệm vụ bí mật nữa.”
Hoa Thái U kinh ngạc ngước mắt hỏi: “Có liên quan tới thái tử?”
“Đúng vậy, có điều chắc không có nguy hiểm gì đâu. Từ hai năm trước thái tử đã hồi kinh, biết tin đứa con còn lại của mình chết ngoài ý muốn, từ đó người cứ ốm đau không dứt. Ta nghĩ, rất có khả năng thái tử nhờ Tiêu Mạc Dự tìm thuốc quý thôi!”
“Con của hoàng tử sao lại chết?”
“Thái tử từng có ba người con, không hiểu tại sao đều vì nguyên nhân này nguyên nhân nọ lần lượt yểu mạng. Đây cũng là một lý do mà tam hoàng tử dùng để công kích người, bởi rốt cuộc, việc nối dõi đối với quân vương một nước mà nói vô cùng quan trọng.”
Ngụy Lưu sau khi giải thích sơ qua, liền lạnh lùng buông lỏng tay Hoa Thái U, chàng khẽ lùi về phía sau nửa bước: “A Thái, ta nói với nàng nhiều như vậy mục đích là để nàng không cần phải lo lắng cho ta. Đương nhiên, cũng không cần lo lắng cho Tiêu Mạc Dự.”
Ngụy Lưu cười chế giễu nhưng liền sau đó lại trầm giọng, nhấn mạnh từng chữ: “Bất kể nàng đứng ở đâu, bất kể ta có thể tới hay không, ta đều muốn nhìn thấy bộ dạng vui vẻ, phấn khởi của nàng, nàng đã nhớ chưa vậy?”
Hoa Thái U ngẩng đầu nhìn đôi mắt đẹp như khắc bằng đao, nàng chỉ biết ngốc nghếch gật gật đầu.
Đột nhiên Ngụy Lưu chớp chớp mắt như sực nhớ ra điều gì: “Ta còn phải đi chào hỏi khách khứa, nàng cứ một mình thoải mái thăm thú đi nhé.”
Hoa Thái U há hốc miệng một lúc lâu trước sự thay đổi đột ngột của Ngụy Lưu, mới có thể hồ đồ chuẩn bị cất bước. Vừa nhấc chân, đã nghe thấy một giọng nói u ám vọng tới từ phía sau: “Có thể được thành chủ đại nhân đích thân bày tiệc mời riêng, thể diện của bà chủ Hoa đúng là còn lớn hơn tất cả thương gia toàn thành đấy nhỉ!”.
Tiêu Mạc Dự rất tức giận, khi chàng tức giận hậu quả thật nghiêm trọng.
Hoa Thái U tuy trong bụng thấy sai nhưng vẫn tiếp tục chạy đường của mình, hành động của nàng vô tình khiến Ngụy Lưu không rõ đầu cua tai nheo cũng dừng lại. Hoa Thái U chỉ còn biết cụp mắt ngoan ngoãn nhìn theo Tiêu Mạc Dự, chỉ cần liếc một cái chàng cũng có thể nhìn được hết mọi thứ.
Hoa Thái U nhìn thấy hai người đàn ông đứng ngang hàng nói chuyện vui vẻ, lại còn nổ như ngổ rang một cách thành thục nữa chứ. Cả hai đều có cơ sở dễ bề thành công, đều con nhà quyền quý, đều tức cảnh sinh tình như nhau, điều này khiến nàng bất giác than thầm, đàn ông quả nhiên là thứ nói một đằng làm một nẻo, rõ ràng trong lòng hận tới mức ngứa cả răng, thế nhưng ngoài mặt vẫn xưng huynh gọi đệ tình cảm tới mức người khác phải hồ đồ.
Hai người vẫn vui vẻ như vậy tới khi mặt trời đã ngả về phía tây, tới lúc này buổi yến tiệc hàng năm của phủ Ngụy mới tuyên bố kết thúc tốt đẹp trong bầu không khí hữu hảo.
Tiêu Mạc Dự là một trong số ít những vị khách quý được đích thân thành chủ tiễn tới tận cửa, tiếp tục lại một hồi hàn huyên vớ vẩn, tới khi Hoa Thái U làm hết trách nhiệm của người hầu dắt con tuấn mã ra, mới nghe thấy Tiêu Mạc Dự cười nói to: “Đa tạ Ngụy huynh hai lần mở tiệc khoản đãi, cuộc hẹn ở Tiêu Kim lầu bảy ngày sau vẫn mong Ngụy huynh tới thăm.”
“Tiêu huynh mời, sao có thể từ chối chứ? Rượu ngon cực phẩm được cất giữ đã lâu của bà chủ Hoa ta đã thèm từ lâu lắm rồi!”
Lúc này Hoa Thái U đang cố gắng trèo lên lưng coi ngựa, nghe thấy vậy cũng lén đưa mắt nhìn, chỉ thấy Ngụy Lưu đang cười rạng rỡ như sắc xuân lan tỏa mọi vật, giống hệt những đóa hoa cúc nở rộ khắp nơi trong phủ Ngụy, bất chợt không nén được phì cười.
Ngụy Lưu ngay lập tức đưa mắt liếc nhìn về phía nàng, đôi mắt sâu thẳm toát lên nụ cười rạng ngời như thể ánh nắng mặt trời chiếu rọi trên mặt hồ lúc nãy, không quá gay gắt cũng không chói lòa, nhưng lại có thể thấm vào lòng người, vấn vương mãi không thôi.
Hoa Thái U cũng không còn thời gian để ngắm thêm nữa bởi Tiêu Mạc Dự đã quất ngựa đi trước.
Hoa Thái U chỉ còn biết rụt cổ thở dài, làm mặt xấu năm ăn năm thua với Ngụy Lưu, nàng khẽ cúi người kẹp chặt bụng ngựa, chỉ trong nháy mắt đã vọt về phía trước một khoảng cách xa, dáng vẻ cưỡi ngựa của nàng cũng thật hào kiệt.
Khách khứa ngồi kín bàn ban nãy nhanh chóng rút về như nước triều rút, chỉ còn lại những khuôn mặt bơ phờ cùng tâm trạng mệt mỏi.
Khi bóng Hoa Thái U và Tiêu Mạc Dự vừa ra khỏi tầm mắt, sự ấm áp trong mắt Ngụy Lưu không biết tự lúc nào đã tan biến.
Tiêu Mạc Dự không còn phải giả bộ nho nhã thư sinh nữa. Lúc này chàng xị mặt, chỉ tập trung quất ngựa phi như điên, con ngựa Hoa Thái U cưỡi đuổi theo chàng đã trào nước mắt, miệng sùi bọt trắng.
Xuất phát từ lòng yêu mến, bảo vệ động vật, Hoa Thái U huýt lên một tiếng đủ để con ngựa chồm lên, nó giơ chân khua loạn xạ trong không trung, cuối cùng trước lúc kiệt sức Hoa Thái U đã thành công tóm được cổ Tiêu Mạc Dự, hai người nhe nanh múa vuốt giằng co một lúc lâu, kết quả cuối cùng vẫn là cả đôi rơi khỏi lưng ngựa, họ vẫn tiếp tục quần thảo, lăn lộn tới mức mắt nổ đom đóm không biết trời đất là gì nữa.
Còn hai con ngựa hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì vẫn tiếp tục một con chạy tung tăng con còn lại đuổi cật lực, những thứ còn lưu lại chỉ la mấy cọng lông bay lung tung...
“Hoa cải dầu, nàng bị làm sao vậy?”
“Cá mực nhỏ ngươi đến cả dây cương cũng không giữ được!”
“Sao nàng không tự xem xem mình thô bạo thế nào, chẳng thèm chào hỏi một tiếng đã xông tới, nàng dụng tâm muốn ghìm chết ta hay sao?”
“Rõ ràng là bản thân ngươi chân yếu tay mềm vô dụng, đừng mượn cớ nữa, tránh để ta càng thêm coi thường ngươi!”
“Thực sự ta chưa từng nhìn thấy cô gái nào ngỗ ngược như nàng vậy!”
“Ta cũng chưa từng nhìn thấy nam nhân nào vô dụng như ngươi đó!”
“Xì!”
“Hừ!”
Hai người vẫn tiếp tục quần thảo tới mức đầu óc hỗn loạn, tới lúc hai kẻ không biết thời cuộc hằm hè bò dậy, trước tiên vẫn tức giận trừng mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà gặp cả hai đều đưa mắt nhìn ra xung quanh, tiếp đó trên khuôn mặt quay lại của cả hai hiện rõ vẻ nghi hoặc và bối rối giống nhau, cuối cùng đồng thanh hỏi: “Đây là chỗ nào?”.
Lúc này, trời đã tối, họ thậm chí còn không thể nhìn thấy cảnh mặt trời thơ mộng cùng ráng chiều quyến rũ nữa, bởi trên đầu là tầng tầng lớp lớp lá cây che phủ, xung quanh là bạt ngàn những tán cây cổ thụ rậm rạp tạo thành một khu rừng, nhìn ngược nhìn xuôi cũng không thể nhìn thấy tận cùng của nó đâu. Có thể đoán trước một điều là tới lúc tia nắng cuối cùng biến mất, chỗ này sẽ trở thành khu rừng rậm đen sì đúng như những gì mọi người tưởng tượng, xòe bàn tay ra cũng không thể thấy được các ngón tay.
Hoa Thái U lúc trước chỉ lo cắm đầu đuổi theo Tiêu Mạc Dự, căn bản không chú ý tới đường đi, lúc này trông nàng dường như có phần ngẩn tò te: “Chàng cũng không biết sao?”
Tiêu Mạc Dự hỏi vặn lại: “Tại sao ta phải biết?”
“Thiếp chỉ lo đi theo chàng, chàng không biết vậy sao chàng chạy lung tung khiếp thế?”
“Đúng vậy, ta đúng là chạy lung tung, nhưng ai bảo nàng đi theo chứ!”
“...”
Tiêu Mạc Dự đang chiếm thế thượng phong mặt vênh ngược, chắp tay sau lưng thủng thẳng đi một vòng, tiếp đó vô cùng lạnh nhạt phán một câu: “Chỗ này chắc là khu rừng phòng hộ bên ngoài Ung thành, không có ngựa, tối nay chắc chắn chúng ta không ra khỏi đây được đâu.”
“Rừng hộ thành? Chẳng phải chàng muốn đi săn sao? Hình như chỗ này không phải là hướng đi săn thì phải?”
“Ta chưa từng đi, không cẩn thận đi nhầm không được sao?”
Tiêu Mạc Dự nhìn Hoa Thái U lúc này đang cứng họng với ánh mắt trách móc: “Nàng cũng thật là, tại sao không nhắc nhở ta một chút?”
“Ta...”
“Nàng tới đây sớm hơn ta vài tháng, đáng nhẽ phải thông thuộc với hoàn cảnh xung quanh hơn ta mới phải.”
“Ta...”
“Cho nên, lần này đều là lỗi của nàng, có điều ta đại nhân đại lượng, không thèm so đo tính toán với nàng.”
Hoa Thái U đá chân: “Ngày nào thiếp cũng ở lì trong lầu xanh, căn bản có đi đâu đâu, cỉ quen mỗi thằng quỷ là chàng thôi!”
Tiêu Mạc Dự liếc xéo: “Lẽ nào thành chủ đại nhân chưa dẫn nàng đi thăm quan lãnh địa của hắn? Chắc không phải vậy đâu nhỉ?”
“Thường Ly định khi nào trời thu trong sáng dịu mát sẽ dẫn thiếp đi du ngoạn khắp nơi đó, chàng có muốn đi cùng không?”
“Trước khi ta tới mặc các người thế nào cũng được, còn sau khi đã tới đây rồi tuyệt đối không cho phép các người thế nọ thế kia được!”
“Thiếp thích đối với ai thế nào thì cứ như thế, chàng sao quản được chứ!”
“Ta là phu quân của nàng, ta không quản được thì ai quản đây?”
“Đính chính lại một chút, là phu quân trước! Phu quân cũ đã quá đát!”
Khuôn mặt Tiêu Mạc Dự đã đen sì như thể đã nhập vào màu của khu rừng, chỉ còn lại mỗi hàm răng trắng nhờn vẫn đang lấp ló mà thôi. Tiêu Mạc Dự mạnh mẽ túm chặt lấy vai Hoa Thái U, rồi hằn học dồn nàng vào cành cây phía sau, kết quả vô tình va vào vết thương khi ngã ban nãy, phút chốc đau tới mức gào rống lên.
Tiêu Mạc Dự buông tay, tiếp đó liền bị Hoa Thái U thuận tay huých cùi chỏ vào bụng dưới, chàng rên rỉ gập người lùi về sau.
“Chàng – cái tên nghệ sĩ quèn một ngày từ sáng tới tối chỉ biết ghen bóng ghen gió. Chàng có thấy phiền không vậy?”
Hoa Thái U đau tới mức nước mắt trào ra, hơn nữa nàng cũng chẳng có tâm trạng nào để đấu khẩu trêu đùa với Tiêu Mạc Dự, bỗng dưng chỉ vào chàng quát to: “Thiếp đâu phải loại đàn bà coi chồng là trời, bất luận thế nào cũng cam tâm cả đời chỉ quay xung quanh một người đàn ông, chỉ cần thiếp muốn đi thì chẳng ai có thể ngăn được! Một khi thiếp không còn tình ý gì với chàng, cho dù chàng có ghen khủng khiếp hơn nữa cũng chẳng có ích gì đâu!”
Tiêu Mạc Dự trái lại hít hai hơi điều hòa nhịp thở, rồi đột nhiên cúi đầu khẽ cười: “Cho nên, hôm nay nàng liều mạng đuổi theo ta, điều này chứng tỏ, nàng sẽ không đi.”
Nói rồi chàng đứng thẳng, tiến lên phía trước hai bước: “Hoa cải dầu, sau này nàng đừng đi nữa được không vậy?”
Tia nắng cuối cùng lặng lẽ biến mất, Hoa Thái U chỉ kịp nhìn thấy độ cong khóe môi của Tiêu Mạc Dự mà chưa kịp nhìn thấy độ sáng cũng như sắc màu ánh lên trong mắt chàng, nhưng sự không chắc chắn cùng trạng thái cẩn thận quá mức hàm chứa trong lời nói của chàng lại hiện lên vô cùng rõ nét từ màng nhĩ chấn động tới con tim.
Thì ra chàng hoàn toàn không hề nắm chắc mối tình này giống như những gì chàng biểu hiện ra lúc thường ngày.
Chàng thấp thỏm lo không có được rồi lại lo sợ có được rồi lại không giữ nổi, bởi nàng đã từng một lần bỏ đi, còn là vì mối quan hệ giữa nàng và Ngụy Lưu thực sự đã vượt quá giới hạn, nói tóm lại, là vì nàng khiến chàng không có cảm giác an toàn?
Đúng vậy, cảm giác an toàn. Đáng ra cảm giác này thường do đàn ông mang lại cho phụ nữ mới đúng.
Vậy là nàng luôn nhận được một cách đương nhiên, còn chàng luôn hào phóng ban tặng.
Nhưng tình cảm là thứ được vun đắp bởi cả hai phía, do vậy cùng lúc nàng dần cảm thấy an lòng thì chàng lại đang phải dày vò trong mịt mù.
Hoa Thái U lặng lẽ không lên tiếng, nàng khẽ thở dài rồi giơ tay vuốt ve má chàng, tiếp đó kiễng chân hôn lên môi chàng. Nàng cảm nhận được cả người đối phương đờ ra, nhưng ngay lập tức đã nồng cháy đáp lại, nhanh chóng chuyển từ trạng thái bị động sang chủ động.
Chàng rướn người ép nàng lùi về phía sau nửa bước, cùng lúc lưng nàng chạm vào cành cây, thì một tay chàng đã đỡ chắc phía sau đầu nàng, tay còn lại đang cẩn thận bảo vệ chỗ bị thương cho nàng, hơi nóng trong lòng bàn tay tản ra hừng hực như thể muốn thiêu đốt nàng.
Môi chạm môi, lưỡi quấn lưỡi, đôi bên như đang hụt mọi mùi vị của đối phương vào máu huyết mình vậy. Cả hai đều có cảm giác lửa tình đang thiêu đốt họ hừng hực, đầu óc lâng lâng, toàn bộ sức lực dồn hết vào việc kiềm chế cảm giác đê mê càng lúc càng cháy bỏng, cả hai chỉ còn cảm thấy chỉ một khắc nữa thôi ý thức sẽ hoàn toàn biến mất từ thể xác họ.
Cả khu rừng tĩnh lặng, không nghe thấy tiếng chim hót véo von cũng chẳng nghe thấy tiếng côn trùng kêu rả rích, thứ duy nhất có thể cảm nhận được đó là tiếng cành lá xào xạc.
Tay của Hoa Thái U không biết tự lúc nào đã chạm vào ngực Tiêu Mạc Dự, không những thế còn luồn sâu vào áo chàng.
Tay của Tiêu Mạc Dự cũng không biết tự lúc nào tuộc xuống eo nàng, đang kéo dải áo nàng.