Tiêu Mạc Dự vừa nhìn thấy, dường như cũng cảm thấy rất lạ, chàng vờ nhắm mắt trêu chọc, vừa hỏi: Nương tử muốn làm gì vậy?”
Hoa Thái U cười khì một tiếng rồi nhảy lên giường, loáng một cái đã lột sạch quần áo của Tiêu Mạc Dự, sau đó không biết từ đâu rút ra một sợi dây, cuối cùng buộc chặt hai tay Tiêu Mạc Dự vào đầu giường.
Tiêu Mạc Dự mặc cho Hoa Thái U làm: Nương tử, xem ra hai năm nay nàng cũng không nhàn rỗi nhỉ! .
Dưới ánh nến, cơ thể Tiêu Mạc Dự tuy có hơi gầy nhưng rất săn chắc, nước da trắng, các đường nét đâu ra đó, vô tình lại khiến vết sẹo nơi ngực nổi bật đập vào mắt người đối diện.
Hoa Thái U giơ tay đè lên vết sẹo, tiếp đó nhắm mắt lại nói: “Nghe Hạnh Nhi nói, lúc đó để vết thương này lành hình như đã mất rất nhiều thời gian thì phải... .
Tiêu Mạc Dự nhìn nàng, nhẹ nhàng đáp: Đâu có quan trọng, điều quan trọng là bây giờ đã khỏi hoàn toàn rồi .
Hoa Thái U khịt khịt mũi, sau đó mở to mắt nói: Đã thế thì, thiếp không khách sáo nữa .
Hoa Thái U dạng chân ngồi trên bụng dưới Tiêu Mạc Dự, một tay cầm bút vẽ xung quanh vết sẹo, tay còn lại mơn trớn vuốt ve bộ phận nhạy cảm trước ngực. Mái tóc dài ngang lưng của nàng xõa xuống, một phần chạm vào vùng sáu múi trên bụng chàng, phần còn lại quét qua quét lại trên múi thứ bảy của chàng. Vẽ một hồi, dường lại cảm thấy hơi nóng, Hoa Thái U liền cởi cổ áo của mình, chỉ với một động tác nhẹ nhàng, lớp quần áo lụa đã bắt đầu tuột xuống, lộ ra phần vai trắng nõn nà, cùng đường cong lúc ẩn lúc hiện.
Trong giây lát, Tiêu Mạc Dự cảm thấy cả người từ trên dưới căng cứng, từng tấc gân cốt dường như bị đốt cháy từ bên trong, chảng vừa định giãy dụa, chợt nghe thấy Hoa Thái U thủng thẳng buông một câu: Hôm nay nếu bức họa này chưa vẽ xong, chúng ta sẽ chờ tới lần tới tháng lần sau của thiếp qua đi sẽ thưởng thức hai thế mới của chàng nhé .
Nàng... nàng làm vậy là cố ý báo thù...
Đừng vô tình như vậy! Thiếp vì chàng mới học vẽ tranh, tấm chân tình này phải nói là cảm động trời đất đó.
Ta thà để nàng học ba mươi sáu thức của Xuân cung đồ còn hơn.
Được, bắt đầu từ ngày mai thiếp mỗi ngày sẽ vẽ một thức lên người chàng.
Làm người phải nhân hậu...
So với chín chín tám mươi mốt bông hoa mai của chàng, thiếp đã quá nhân hậu rồi đó.
Tiêu Mạc Dự lúc này đã không thể nói được gì nữa, chỉ biết dùng toàn bộ ý chí của mình để khống chế cảm giác rạo rực dâng trào trong người, chàng ngửa cổ, tạo thành một đường cong mê hồn, âm thanh hổn hển càng lúc càng nặng, trán và đầu mũi đã bắt đầu rịn mồ hôi.
Hoa Thái U thấy vậy, bỗng cảm thấy khát, liền cúi người dùng lưõi liếm, tiếp đó chặc lưỡi nói: Mặn thật! , tiếp đó lại liếm một vòng quanh đôi môi chàng tấm tắc: Ngọt thật! .
Cặp mắt vốn đã tối sầm của Tiêu Mạc Dự lúc này càng trở nên sẫm hơn, mạnh mẽ rướn cổ cắn vào môi dưới Hoa Thái U, nhân lúc nàng còn đang đau đớn, giơ chân kẹp chặt lấy eo nàng, khiến cơ thể Hoa Thái U áp sát vào người chàng, tiếp đó hàm hồ nói: Thỉnh thoảng thử thế nữ trên nam dưới, cũng hay .
Trong lúc không đề phòng, chiếc bút lông trong tay Hoa Thái U rơi xuống đất, có điều lúc này đã hoàn toàn không được chú ý nữa.
Trong mắt nàng lúc này chỉ còn thấy đôi mắt như đã được nhuộm lên màu mây khói của Tiêu Mạc Dự, hai người cùng nằm xuống gối, mái tóc đen của cả hai bện vào nhau.
Phu thê kết tóc.
Cùng lúc này, hai bóng người một đỏ một bạc lao vào, chỉ nghe thấy tiếng binh khí va vào nhau loảng xoảng.
Hai bóng người kia tách ra, đứng yên một chỗ, rồi nhất tề nhìn về phía họ.
Hoa Thái U trái lại không hề hốt hoảng phản ứng rất nhanh, nàng nhanh chóng khép lại áo váy lúc này đang hờ hững buông ngang vai, tiếp đó chỉnh lại mái tóc rối, cuối cùng rất bình tĩnh chào hỏi: So với thói quen không gõ cửa tự vào của sư phụ và đệ tử Cao Lương Địa, xem ra cách đăng đường nhập thất của Lục các chủ lại còn độc đáo hơn.
Lục Việt cười hì hì bao tay nói: Có lúc vì giết người, khó tránh khỏi không thể chu toàn lễ nghĩa, vẫn mong sao Tiêu chưởng môn thông cảm... .
Hắn ngừng lại một lát, tiếp đó đưa mắt nhìn sang Tiêu Mạc Dự lúc này vẫn đang ở thế tạo hình vô cùng nhạy cảm, mắt hắn trong giây lát sáng quắc lên, liền sau đó nở nụ cười như mèo thấy mỡ: “Ngưỡng mộ từ lâu đại danh nho thương Giang Nam, không ngờ lần đầu tiên gặp gỡ lại thẳng thắn thế này, quả thực khiến Lục Việt ta được sủng ái quá!”
Tiêu Mạc Dự trần như nhộng không có gì che chắn sau giây phút hỏang loạn xấu hổ đã bình bĩnh trở lại, chàng thản nhiên như không gật đầu đáp: Đại danh của Lục các chủ cũng như sấm rền bên tai, tại hạ lúc này không tiện đứng dậy đáp lễ, vẫn mong Lục các chủ bỏ quá cho .
“Không ngại, không ngại”.
Lục Việt xua tay lia lịa, rảo bước đi tới: “Bức tranh trên ngực Tiêu huynh có thể cho tại hạ bình phẩm một chút không?”
Cao Lương Địa lạnh lùng vung kiếm chặn hắn lại: “Một con rùa, có gì hay đâu?”
“Rùa?”
Tiêu Mạc Dự biến sắc.
Hoa Thái U vội vàng giải thích: “Nhìn không ra thì chớ nói lung tung!”
Lục Việt vẫn đứng nguyên tại chỗ, nghiêng đầu nhìn xoáy vào bức họa trên người Tiêu Mạc Dự: “Tiểu Cao mắt mũi ngươi thế nào vậy? Rõ ràng là một con ba ba.”
Ba ba?
Tiêu Mạc Dụ hoàn toàn nản chí.
Cao Lương Địa trái lại nổi giận, vung kiếm về phía Lục Việt: “Bớt nói những lời vô ích!”
“Có Huyết Ngọc minh ta ở đây, ngươi đừng mong động tới một sợi lông của Tiêu chưởng môn!
“Huyết Ngọc minh các ngươi đúng là bị bệnh rồi, một người muốn giết một người muốn cứu, đến cả tư tưởng của thủ hạ cũng không thống nhất được, thật không biết minh chủ các ngươi tại vị thế nào nữa.
Cao Lương Địa nhảy phắt lên: Kẻ nào nói xấu sư phụ ta ắt phải chết!”
Lục Việt chỉ khẽ lắc người một cái đã lách qua cửa sổ, chỉ buông lại một câu: “Tiêu huynh, hôm khác lại tới ngắm tranh, nếu không chê cười, có thể cho tại hạ tận tay cầm bút vẽ không?”
Cao Lương Đại đuổi theo phía sau cũng buông lại một câu: “Không phải rùa, không phải ba ba, mà là đồ khốn!”
“Đồ rụt cổ.”
Tiêu Mạc Dự lòng nguội lạnh.
Hoa Thái U bồn chồn: “Ba ba và rùa rụt cổ lẽ nào chẳng phải là một loại động vật hay sao?”
Tiêu Mạc Dự thoi thóp hơi tàn.
Cửa sổ bị phá hỏng, gió lạnh từ bên ngoài ập vào, lúc này đám gia đinh cùng hộ vệ đổ tới, xem ra có một số việc không thể tiếp tục tiến hành được nữa rồi.
Để an ủi Tiêu Mạc Dự lúc này đang bi phẫn chỉ muốn chết, Hoa Thái U liền kéo chàng tới Tiêu kim quật.
Cố ý vỗ ngực đảm bảo, thuê phòng ở đây tuyệt đối an toàn không bị làm phiền, không những thế còn cung cấp mọi dịch vụ chuyên nghiệp.
Bên ngoài đèn hoa rực rõ đàng điếm, bên trong cỏ màn quây xa xỉ.
Sau khi uống rượu vào, Tiêu Mạc Dự cuối cùng có thể xem như đã hồi sinh.
Chàng giơ tay đỡ Hoa Thái U đang mải mê nghiên cứu công cụ quan hệ cửa hậu lên vai, tiếp đó sải bước đi tới giường rồi đặt nàng xuống, trong tiếng rên rỉ trên giường chàng mạnh mẽ hôn lên đôi môi mọng đỏ của Hoa Thái U, đồng thời chỉ với dăm ba thao tác đẽ xé nát váy áo của Hoa Thái U.
Hoa Thái U có phần ngây người trước những hành động tuy có phần thô bạo nhưng lại rất đơn giản lại có hiệu quả của chàng, sau khi bị lột trần mới định thần lại hỏi: “Chàng uống xuân dược đấy à?”
Tiêu Mạc Dự hừ một tiếng, chẳng đáp lại, chỉ lo vứt quần áo của mình, tiếp đó dạng chân nàng ra, trước tiên dùng tay mở đường, tiếp đó mới đưa vào, lại thử cọ xát một lúc, chờ tới lúc cơ thể đã lâu chưa mây mưa của Hoa Thái U dần dần thích ứng mới mặc sức tung hoành trong thiên địa ẩm ướt kia.
Cả một quá trình mang chút ngang ngược mang chút mạnh mẽ quyết liệt, có điều lại thành công ngoài sức mong đợi.
Tới lúc cả hai đều đạt tới đình cao tình ái, toàn thân Hoa Thái U đã nhễ nhại mồ hồi, giọng khàn đặc, nằm bẹp trên giường không còn chút sức lực nào.
Tiêu Mạc Dự ôm nàng vào lòng, vén tóc nàng, đắc ý vuốt ve má nàng nói: Không có màn dạo đầu cũng có thể đã thế này, có thể thấy được bản sắc anh hùng rồi .
Hoa Thái U sống dở chết dở rên: Anh hùng, thiếp xin thu lại lời lúc trước. Chàng không phải lưu manh kiểu văn nghệ sĩ mà là cụ lưu manh mới phải! .
Tiêu Mạc Dự cười, tiếp dó thơm lên trán nàng, khẽ thi thầm: Hoa cải dầu... .
Gì vậy?
Không có gì, chỉ là muốn gọi nàng mà thôi. Từ sau khi trùng phùng, ta vẫn chưa từng gọi nàng như vậy. Nàng nói xem trước mặt Tuế Tuế và Nguyệt Nguyệt chúng ta có nên tránh một chút không? Nếu bọn trẻ cũng học theo gọi chúng ta như vậy, dường như không phù hợp cho lắm.
Cũng được, sau này kiểu xưng hô này chỉ được dùng khi chỉ có hai chúng ta thôi.
Vậy ta sẽ gọi nàng là mẹ bọn trẻ.
Cá mực nhỏ.
Nàng nên gọi ta là cha bọn trẻ.
Thiếp nói là, hình thiếp vẽ trên ngực chàng là Cá mực nhỏ.
Hoa cải dầu ơi là Hoa cải dầu, sau này nàng chớ dạy con của chúng ta vẽ đấy!
Đương nhiên không cần thiếp dạy rồi, trong Tiêu kim quật của chúng ta có rất nhiều cao thủ vẽ tranh, ví như Hạ tiên sinh...
Dừng lại! Tốt nhất để ta đích thân dạy chúng là đươc.
“Chàng đâu có rảnh, còn phải nghiên cứu tư thế mới cùng thiếp chứ.”
“Nếu vậy chi bằng bây giờ bắt đầu đi!
Lại nữa à?
Không được sao?
Thiếp đường đường là tú bà cái thế, làm sao có thể không được chứ? Có điều lần này thiếp muốn ở trên.
Thỏa thuận xong!
“…”
Dưới ánh trăng rằm sáng vằng vặc, tại một góc tường bên ngoài chiến trường rực lửa, có một loạt người đang ngồi ở đó, nam có nữ có già có trẻ có còn có cả một hòa thượng trọc đầu nữa.
Trong đó một người khí chất cao nhã một tay cầm bút một tay cầm sách, vừa nghe vừa tưởng tượng vừa cần thận vẽ gì đó, phong thái học thuật đại sư toát ra từ người này.
Hai người ngồi bên đang thì thầm nhỏ to...
“Thứ đó là mực sao?
“Dù gì ta nhìn thế nào cũng thấy giống rùa vậy.
“Có điều trông con mực nó thế nào nhỉ?
Ngươi cởi quần áo ra, ta sẽ vẽ cho ngươi xem.
Ta sẽ giết ngươi!
Lúc này, hòa thượng trọc đầu lướt tới, giơ một ngón tay lên: Nếu Cao thí chủ có thể giúp bần tăng độ Lục thí chủ đây phá sắc giới, bần tăng sẽ đi bắt một con mực về để Cao thí chủ xem.”
Nói lời giữ lời đấy!
Đại sư quả nhiên không hổ là điển hình của dâm tăng!”
Lục thí chủ quá khen rồi.
Bớt lời vô ích đi, tiếp chiêu!”
Ba người lại bày thế tiếp tục đấu, có điều bị mấy chục cái đế giày gõ đúng đầu.
Một người phụ nữ trợn mắt hằn học phát ngôn thay mọi người: “Đã được nghe tuồng miễn phí, kẻ nào lớn tiếng huyên náo, giết không tha!”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt khiển trách phụ họa theo.
Thế giới bên ngoài lại một lần nữa yên tĩnh trở lại, thế công thành bên trong lại đang tiếp tục…
Cảnh sắc mùa xuân lan tỏa khắp nới, ruộng Hoa cải dầu bên ngoài thành đang nở rộ…