Tiêu Mạc Dự mặc bộ quần áo lụa, chiếc chăn lông đắp hờ trên bụng, lúc chàng nghiêng đường cong mê hoặc nơi eo lại càng trở nên rõ nét. Mái tóc đen được buộc hờ bằng dải lụa, một phần tóc xõa trên vai, phần còn lại buông trên cổ, càng khiến sắc mặt thiếu máu của chàng thêm phần trắng ngọc.
Hoa Thái U chỉ cảm thấy họng thắt lại, mũi cay cay, nàng đặt bút xuống, tiến lại gần, kề mặt lên bờ vai chàng căm giận than: “Thứ ám khí của Vô Minh giáo gì đó sao lại thâm độc, thất đức tới vậy chứ, cầu cho chúng bị Thường Ly diệt cho mất xác luôn!”.
Tiêu Mạc Dự quay người lại, gõ nhẹ một cái vào mũi nàng: “May mà không ném trúng nàng, nếu không để lại sẹo khó coi thế này, ta sẽ phải suy tính xem có cần phải trả hàng không đây”.
“Chàng dám!”
Hoa Thái U hùng hổ ra mặt, nhưng lại đưa tay khẽ chạm vào vùng ngực chàng, tuy qua một lớp áo mỏng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng một vết sẹo lớn, đó là vết sẹo lưu lại sau khi rạch thịt lấy ám khí ra.
“Cá mực nhỏ, lúc đó chàng có nghĩ đến mình sẽ chết không vậy?”
“Không”
“Chắc vậy sao?”
Tiêu Mạc Dự cụp mắt, đùa nghịch vê một lọn tóc của nàng trong tay, nói: “Đám người đó chỉ muốn nàng đi cùng chúng một chuyến, đương nhiên sẽ không ra tay giết người đâu”.
“Tại sao chàng biết, số ám khí này chính là do toán người áo đen đầu tiên ném ra? Thiếp vẫn còn nhớ như in những gã xuất hiện ở toán thứ hai, có điều chúng vừa xuất hiện đã muốn lấy mạng thiếp mà”.
“Nếu muốn lấy mạng nàng, thì sẽ chỉ tập trung số ám khí này vào người nàng thôi, chứ không cần phải phân tán mục tiêu như vậy”.
“Có khả năng là để Cao Lương Địa che chắn cho người này thì sẽ không thể làm gì cho người còn lại không nhỉ?”
“Nếu đống ám khí đó nhằm toàn bộ vào nàng, cho dù có võ công cái thế cũng không thể che chắn được”.
“Chỉ trong khoảng thời gian chớp nhoáng như vậy, mà chàng có thể nhìn nhận rõ nhiều thứ như vậy…”
Hoa Thái U cắn môi, khẽ thốt lên: “Đúng là có nhãn quang”.
Tiêu Mạc Dự ngước mắt nhìn nàng, trầm tư một lát, tiếp đó cười đáp: “Được rồi ta thừa nhận, từ đầu ta đã biết rất có khả năng không có cách nào thoát thân hết, nên mới triệu Cổ Ý tới. Ngộ nhỡ một khi bị thương, trang viên này ở gần chỗ đó, không những thế nhân lực được sắp xếp ổn thỏa môi trường xung quanh lại rất phù hợp với việc dưỡng thương.
Chàng vừa nói vừa cố gắng gỡ những sợi tóc quấn chặt vào tay: “Trong lòng nàng nghi ngờ, tại sao không hỏi?”
Hoa Thái U giơ tay chụp lên đầu, cười đáp: “Chàng không nói, sao thiếp phải hỏi chứ?”
“Nàng ấy à, vẫn là cái tính xấu đó, cái gì cũng biết tỏng nhưng lại giữ trong lòng, biết rõ mười mươi vẫn giả vờ ngây ngô, kết quả luôn luôn gây ra những hiểu lầm không thể cứu vãn được, lại trở thành hồ đồ thật!”
“Ai bảo chàng lúc nào cũng thích chơi trò thần bí kia? Nếu thiếp hỏi nhưng chàng không nói, há chẳng phải tự mình làm xấu mặt mình, rất mất mặt hay sao?”
Tiêu Mạc Dự cười đau khổ than: “Nàng còn coi trọng những thứ này với ta kia à”.
“Đương nhiên, thà thất trinh thất tiết cũng không thể mất thể diện!”
“Dù gì chỉ cần mất ở chỗ ta là được…”
Hoa Thái U ngồi bên cạnh chàng, nghiêm mặt nói: “Vậy bây giờ chàng có thể nói cho thiếp, sự việc này rốt cuộc có thiên cơ gì?”
Tiêu Mạc Dự khẽ trầm ngâm: “Thực ra sở dĩ ta không nói với nàng, là vì có một số việc ta tạm thời vẫn chưa tìm hiểu rõ. Ví như việc Vô Minh giáo đã từng xuất hiện ba lần bảy lượt ở Đại viên nhưng lần nào Làm Xằng cũng kịp thời xuất hiện ngăn chặn, nhưng mặc dù đã cố hết sức vẫn chưa từng thực hiện những hành động bất lợi đối với nàng. Bao gồm cả ngày hôm đó, rõ ràng chúng không hề có ý muốn làm nàng bị thương, có điều tại sao lúc rút đi lại ném số ám khí kia? Còn về phán đoán lý do không thể bảo toàn lực lương mà rút lui thì rất đơn giản, ta miễn cưỡng nhận biết một vài chiêu thức thường dùng của Hắc Vũ vệ, vừa nhìn thấy kẻ cầm đầu phát ra chỉ lệnh phải “thấy máu”, cũng chính là bắt buộc phải làm một người của đối phương bị thương mới được coi là hoàn thành nhiệm vụ. Nói một cách khác, chúng chỉ cần làm đối phương bị thương chứ không phải giết người. Có điều, tại sao lúc vừa xông ra lại liên tiếp đưa ra các chiêu thức chí mạng chứ?”.
“Ngay từ đầu chàng đã biết lại lịch của toán áo đen thứ hai? Tại sao lúc đó lại không nói với Mạnh Lôi, sau sự việc cũng tuyệt nhiên không nhắc tới?”
Tiêu Mạc Dự cười lạnh lùng: “Ta vốn là một dân đen áo vải ở cách xa hoàng cung, nhưng lại có thể ngay lập tức nhận ra thị vệ ngầm thuộc về hoàng thất, chắc chắn không thể là chuyện đáng để khoe khoang khắp nơi. Huống hồ, ta tin chắc rằng với bản lĩnh của Ngụy Lưu ắt sẽ điều tra rõ ràng, và thật sự là huynh ấy quả nhiên không khiến ta thất vọng”.
Hoa Thái U gãi gãi đầu, sắp xếp lại toàn bộ manh mối lộn xộn: “Ý của huynh là, ám khí kia tuy chính xác là của Vô Minh giáo, nhưng lần này chúng lại không có lý do sử dụng. Còn người của Hắc Vũ vệ tuy bề ngoài đều giống như sử dụng sát chiêu, nhưng thực chất lại không muốn lấy mạng thiếp. Xét lại những điều đã nói ở trên… dường như cũng không thể loại trừ khả năng số ám khí kia được ném ra từ tay của phái Hắc Vũ vệ?”.
“Nếu đúng là như vậy…”
Mắt Tiêu Mạc Dự đột nhiên tối sầm lại: “Rốt cuộc điều chúng muốn thăm dò là gì?”
“Thăm dò?”
Tiêu Mạc Dự không nói gì thêm, một lát sau lại chậm rãi tiếp lời: “Hoặc giả chỉ là muốn tạo ra một cái cớ…”
“Để tiêu diệt Vô Minh giáo?”
Hoa Thái U rùng mình: “Lẽ nào là… Thường Ly?’
“Lần này hộ vệ quân của Ung thành chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã xâm nhập và tiêu diệt được sào huyệt lâu đời của Vô Minh giáo, xem ra không giống với hành động vội vàng, chắc đã được trù tính từ lâu, chỉ chờ thời cơ thích hợp mà thôi. Ung thành là vùng đất giao thương trọng yếu, đa phần các thương gia đến từ khắp nơi trên đất nước, do vậy việc bảo vệ sự an toàn cho họ là vô cùng quan trọng. Ta vừa tới đã phải chịu cái họa giời ơi đất hỡi này nhằm vào thanh danh Tiêu gia chúng ta, cho dù là quan phủ hay là thương hội đều không thể ngồi yên. Thêm vào đó thỏ chết cáo cũng buồn đúng không, theo ta biết, vật tư quân dụng lần này có tới quá nửa được quyên góp từ các thương gia”.
“Thường Ly chỉ đạo Hắc Vũ vệ tới… sao có thể như vậy chứ?”
Hoa Thái U đầu óc rối bời: “Nếu người của Vô Minh giáo không tình cờ có mặt, nếu Cao Lương Địa không kịp thời tới, nếu chàng không đẩy thiếp ra, nếu Cao Lương Địa không nghe theo lời chàng quay ngược lại cứu thiếp… Vậy thiếp… không, không thể thế được, Thường Ly tuyệt đối không đẩy thiếp vào hoàn cảnh nguy hiểm, chàng không bằng không cớ đừng tùy tiện hãm hại Ngụy Lưu”.
Thần sắc Tiêu Mạc Dự ngây ra, chàng khẽ mím môi, cẩn thận gỡ từng lọn tóc ra khỏi tay: “Đây chỉ là một suy đoán mà thôi, rốt cuộc chỉ xét bề ngoài thì người chúng nhằm vào là nàng chứ không phải là ta, cũng có thể mọi thứ chỉ là cơ duyên sai sót ngẫu nhiên”.
Chàng vừa khẽ thở dài vừa bóp nhẹ vào cằm nàng: “Nhìn nàng kìa, tốt nhất chưa tới lúc kết luận thì không thể nói cho nàng, kích động tới mức này kia à!”
Những lời nói vừa rồi Hoa Thái U hoàn toàn buột miệng nói ra trong lúc nóng lòng, vừa nói xong liền cảm thấy hối hận: “Cá mực nhỏ, thực ra ý của thiếp là…”
“Ta hiểu”.
Tiêu Mạc Dự bỏ tay xuống dựa vào thành giường, mệt mỏi ấn huyệt giữa lông mày: “Ta cũng cho là với tính cách và phong thái làm việc nhất quán của Ngụy Lưu, sẽ không giở thủ đoạn tàn độc như vậy. Chỉ có điều, trước khi mọi việc được phơi bày ra ánh sáng, mọi giả thuyết có thể xảy ra đều không thể loại trừ, cần phải suy đoán kỹ càng một cách khách quan”.
Hoa Thái U đưa tay xoa lên vết hằn nhẹ giữa lông mày của chàng, nhất thời suy tư.
Những ngày này nàng là người trực tiếp giúp chàng xử lý sự vụ mới nhận ra gánh nặng trên vai chàng thật nặng nề. Những việc nàng vừa trải qua chẳng qua chỉ là những việc vụn vặt thường ngày lặp đi lặp lại theo quy luật, còn toàn bộ những việc thực sự hao phí tâm huyết đều do chàng gánh vác.
Nàng đã từng được chứng kiến rất nhiều những kế hoạch được vạch ra kín kẽ, không có chút sai sót bằng tính cách bình tĩnh, quả cảm của chàng. Ngoài những sách lược này ra, chắc nàng sẽ còn thấy được nhiều hơn nữa trong tương lai…
“Cá mực nhỏ, có khi nào chàng và Thường Ly sẽ nổ ra xung đột với nhau không, hoặc giả một ngày nào đó, đứng ở hai phía đối lập?”.
“Tại sao nàng đột nhiên hỏi điều này?”
Hoa Thái U chần chừ một lát, tiếp đó nhìn xoáy vào đôi mắt sáng của chàng đáp: “Huynh ấy cự tuyệt lại ý chỉ ban hôn với quận chúa An Dương của Hoàng Thượng”.
“Thiếp đâu có ảo tưởng, cho rằng huynh ấy từ hôn hoàn toàn là vì thiếp, nhưng dù ít dù nhiều vẫn có chút liên quan. Người như huynh ấy, một khi đã nhận định là đúng sẽ nhất định làm được, sẽ đá bay mọi hòn đá ngáng chân, còn chàng…”
Mặt Tiêu Mạc Dự lộ rõ vẻ chế giễu: “Lẽ nào ta là một hòn đá ngáng chân?”.
Hoa Thái U có phần tức giận trước thái độ thờ ơ của Tiêu Mạc Dự, nàng đứng dậy gạt tay định đi: “Không phải, chàng là hòn đá trong hố phân, vừa thối vừa cứng!”.
Tiêu Mạc Dự cười phá lên rồi vòng tay ôm lấy nàng, lật người ghì chặt nàng trong lòng: “Nàng đừng giãy đạp, kẻo ba bốn tháng nữa ta cũng không khỏi được đâu”.
Vậy là Hoa Thái U chỉ còn biết ngừng giãy giụa, nàng cắn mạnh một cái vào cánh tay chàng để hả giận.
“Hoa Thái U, cảm ơn nàng đã nói với ta những điều này”.
Tiêu Mạc Dự nén đau, giấu tay đi, trong giọng nói vẫn pha nét hài hước: “Ta hiểu ý của nàng, có điều nàng không cần phải lo, cho dù thực sự có một ngày nào đó đối đầu với huynh ấy, ta cũng sẽ không làm hòn đá ngáng chân dễ bị đá bay đâu, chí ít cũng phải làm hòn đá trong hố phân, khiến huynh ấy không chịu được, đàn ông thối, không thối sao có thể gọi là đàn ông chứ?”.
Hoa Thái U giả bộ hít mạnh mấy hơi rồi ra vẻ ghê sợ, sau đó nghiêng đầu gối lên bụng chàng, chốc lát không kìm nén được khóe miệng lại nhếch lên.
Thực ra mùi hương cơ thể Tiêu Mạc Dự rất dễ chịu, thoang thoảng tựa hồ quên cả mùi sách, khiến bất kỳ ai cũng đều cảm thấy yên lòng.
Xem ra chàng còn tỉnh táo, bình tĩnh hơn cả tưởng tượng của nàng, do vậy dường như nàng không còn gì phải lo sợ nữa. Bất luận thế nào, nàng cũng sẽ luôn đứng bên chàng, kề vai với chàng để đối mặt với bất kỳ ai, bất kỳ sự việc nào, và sẽ luôn như vậy…
Ngày hôm sau có tin, quận chúa An Dương đã khởi giá về kinh, Ngụy Lưu hộ tống.
Hoa Thái U ngây người một lúc: “Thiếp biết rồi, toán người áo đen thuộc Hắc Vũ vệ kia thực ra là do quận chúa An Dương phái tới. Thường Ly tuy không thể làm gì được nàng ta, nhưng có thể lấy việc này làm lý do để tống nàng ta đi. Do vậy Hắc Vũ vệ tới tìm thiếp là vì quận chúa ghen. Vậy Vô Minh giáo đối đầu với thiếp lâu như vậy, rốt cuộc là vì cái gì chứ?”.
Tiêu Mạc Dự cúi người nhặt một phiến lá rơi: “Có điều cuối tháng sẽ tiễu trừ Vô Minh giáo thôi, tiễn tiểu quận chúa về, tuy thời cuộc thay đổi khó lường, nhưng mọi thứ sẽ nằm hết trong bàn tay. Tâm trạng của thành chủ đại nhân của chúng ta ắt sẽ phấn khởi lắm đây. Còn về Vô Minh giáo, tốt nhất nàng thử nghĩ kỹ lại xem, có phải còn nợ chúng món nợ phong lưu nào không?”.
Cổ Ý vác cây chổi to lướt tới, thản nhiên buông một câu: “Theo những gì thuộc hạ biết, trong phạm vi nước ta, tới thời điểm hiện tại những người đàn ông có độ tuổi phù hợp đủ tư cách để kết duyên với quận chúa An Dương, ngoài Ngụy thành chủ ra, thì có công tử nữa mà thôi”.
Từ lúc Cổ Ý nói câu trên, Tiêu Mạc Dự có cảm giác tâm can của mình giống như lá cây cố gắng bám cành cây trong lá thu xào xạc vậy, lắt lay run rẩy ngả nghiêng.
Về phía Hoa Thái U, biểu hiện của nàng vô cùng bình tĩnh. Chính điều đó khiến bầu không khí sợ hãi càng trở nên rõ nét. Cái gọi là bùng nổ trong trầm mặc thì bất luận kết quả thế nào, Cá mực nhỏ cũng bị nướng thành cá nướng, không những thế còn bị nướng khét lẹt…
Ngày hôm nay, trời đang nắng ráo bỗng nhiên âm u, cuối trời đen xì cho dù có nhìn bằng mắt thường vẫn có thể cảm nhận được tốc độ mây đen dàn ra nhanh khủng khiếp.
Tiêu Mạc Dự đứng dựa vào cửa sổ nhìn cảnh tượng buồn thảm bên ngoài, bất giác cảm thấy giờ khắc này thật giống với những gì mình đã trải qua.
Có điều nỗi buồn của chàng nhanh chóng bị gián đoạn bởi tiếng chân đạp cửa của Hoa Thái U.
“Ức Nhi, tới lượt chàng thay tã cho Ức Nhi rồi!”
“Chẳng phải vừa thay lúc trước khi ăn cơm hay sao? Tiểu lão gia ngài sao tè khỏe vậy?”
Ức Nhi hất chiếc hàm nhỏ lên phụt một tiếng, phun cả một miệng nước dãi vào mặt Tiêu Mạc Dự - người vừa cất lời ngạo mạn không khách khí kia.
Trong trang viên ngoài một đám gia nhân độc thân ra, thì chỉ còn lại mấy nha đầu nhỏ chưa lấy chồng vừa được mua về, do vậy không có ai từng sinh con, nếu so sánh một cách công tâm, thì Hoa Thái U lại được coi là người có kinh nghiệm chăm trẻ con nhất, chính vì lý do đó nàng cũng không để mình chịu toàn bộ trách nhiệm với việc này, đương nhiên Tiêu Mạc Dự - con mực đen đủi kia biến thành đối tượng chịu giáng họa theo.
Chàng nhận lệnh đặt đứa bé đang khoa chân múa tay quay cuồng lên giường, cởi quần nó rồi lấy tã ra. Tuy động tác của Tiêu Mạc Dự không được coi là thành thục lắm, có điều cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được, chí ít Ức Nhi cũng không có hành động dựng cần lên trực tiếp rửa mặt cho chàng khi bị vần vò khó chịu như lần đầu…
Hoa Thái U vì muốn thể hiện tính công bằng trên phương diện địa vị cha nuôi mẹ nuôi, nên đã đề nghị mọi việc có liên quan tới Ức Nhi đều phải phân chia công bằng cho cả nàng và Tiêu Mạc Dự. Ví như người này thay tã, người kia cho ăn, người này tắm cho Ức Nhi, người còn lại sẽ dỗ nó ngủ…
Đồng thời để người cha nuôi không được trông đợi kia có nhiều cơ hội vun đắp tình cảm với đứa trẻ, nàng lại đề nghị thay đổi công việc ít nhiều, ví như trên cơ sở tự giác tự nguyện người cha nuôi rảnh thì có thể làm thêm vài lần. Đương nhiên, tự giác tự nguyện là điều không tưởng, nhưng rảnh rỗi tất nhiên là có rồi…
Dùng khăn mặt ấm lau sạch sẽ cho Ức Nhi xong, Tiêu Mạc Dự khẽ vỗ một cái lên cái mông núng nính kia, cười nói: “Thật nghi ngờ những thứ con từng ăn uống, đi một vòng trong ruột rồi toàn bộ ra ngoài hết, lãng phí thật!”.Trải qua một vài ngày sống cùng từ sáng tới tối, sự chống đối của Ức Nhi đối với chàng đã giảm hẳn, có điều vẫn không gần gũi giống như với người khác, thường xuyên hất cái mặt khinh khỉnh hoặc bất cần để biểu đạt thái độ của mình.
Lúc này dường như cu cậu cũng nhận thấy bộ dạng của Tiêu Mạc Dự hiển nhiên không phải đang nói điều gì hay ho, liền nhân lúc Tiêu Mạc Dự cúi người mặc quần cho, cu cậu liền giơ gót chân mập mạp đạp mạnh vào mũi chàng.
Trong giây lát nước mắt nước mũi Tiêu Mạc Dự trào ra…
Hoa Thái U đang đứng cạnh xem trò hay cười phá lên vui vẻ, nàng bế Ức Nhi lên thơm hai cái: “Cục cưng phải luyện cho giỏi chiêu Vô ảnh cước này nhé, sau này có thể chuyên tấn công phía dưới”.
Ức Nhi nhoẻn miệng khoe hai chiếc răng mới mọc, rồi kêu “A… a… i… i…” như thể biểu thị tán đồng vậy.
Tiêu Mạc Dự lấy tay che mũi rên rỉ: “Vậy sẽ không có em trai em gái chơi cùng con rồi”.
“Ai nói vậy? Sau này mẹ nhất định sẽ sinh mấy em trai, em gái cho Ức Nhi”.
“Nàng sinh con với ai thế?”.
“Thiếp sẽ sinh con với người mà bên dưới không bị đá hỏng”
Một trận gió lạnh lướt tới, thiếu niên mặc áo bạc xuất hiện vô cớ.
Tuy đã tận mắt chứng kiến rất nhiều lần như vậy, nhưng Hoa Thái U vẫn rùng mình trước sự xuất hiện bằng cách thức không quang minh chính đại thế này, Ức Nhi dang rộng đôi tay đòi bế, trông bộ dạng rất phấn khởi.
“Đưa đứa bé này đi!” Tiêu Mạc Dự uy nghiêm ra lệnh, tiếp đó bổ sung thêm một câu: “Bây giờ nó vẫn chưa buồn ngủ không cần phải cho nó ngủ!”.
Cao Lương Địa thản nhiên bế Ức Nhi lúc này đang hớn hở ra mặt rồi lại biến mất một cách lén lút, Hoa Thái U hắt hơi một cái: “Không sao, hắn dám để con của thiếp ngủ, thiếp sẽ khiến phần dưới của chàng yên giấc luôn”.
“…”
Nhớ lại lúc trước Cao Lương Địa lần đầu gặp Ức Nhi, sở dĩ hắn có thể thành công dỗ cậu bé ngủ, mà không cần mẹ đẻ của cậu bé, mà dùng điểm huyệt…
Sau khi Làm Xằng biết được, liền dựng đứng ngón tay không thể lay động của mình lên quay đầu lắc đuôi, như thể cả đời này cuối cùng đã gặp được tri kỷ, đôi bên đều có cảm hứng có điểm huyệt. Tiếp đó kéo Cao Lương Địa chui vào ruộng cao lương, miệt mài truyền thụ phải làm thế nào mới có thể dùng ngón tay dài nhất điểm được huyệt với kết quả hoàn hảo…
Tiêu Mạc Dự chạm vào mũi lúc này đang cay xè than thở: “Du Thái Hoa, sao nàng lại oán hận với phần dưới của ta như vậy?”.
“Bởi có để lại tất sẽ gây họa”.
“Chỉ làm hại một mình nàng không được sao?”
“Sao thiếp biết được chàng có làm hại người khác không?”
“Có trời xanh chứng giám!”
“Xì! Ông trời bận quá nhiều việc, làm gì có thời gian giải quyết chuyện này”.
Hoa Thái U đảo mắt, tiếp đó cười nham hiểm: “Có điều, may mà nhân gian cũng có tấm chân tình, trời không quản thì người quản. Hôm nay Hạ tiên sinh đưa cho thiếp một thứ rất hay có tên “trinh thao tỏa” (Khóa giữ trinh)
Tiêu Mạc Dự giật mình, lảo đảo lùi về phía sau nửa bước: “Thứ này là vật gì vậy?”
“Chính là thứ khiến mầm tai họa của chàng ngoài thời gian gây họa với thiếp ra, thì chỉ có thể bày ra ở đó chứ không thể dùng. Thứ đồ chơi này được làm rất tinh xảo, đáng yêu và chỉ có một chìa khóa mình thiếp mới mở ra được”.
Hoa Thái U cười phá lên rồi thật thà nói tiếp: “Hạ tiên sinh nói, lúc mới bắt đầu dùng có khả năng sẽ hơi đau một chút, có điều đừng sợ, thiếp sẽ rất cẩn thận. Hay là, lát nữa chúng ta thử một chút xem sao”.
“Tại sao… Tại sao đang yên đang lành thế này hắn lại nghĩ tới việc đưa cho nàng thứ này chứ?”
“Bởi vì thiếp thỉnh giáo hắn, phải làm thế nào mới có thể giữ được người đàn ông của mình”.
Sắc mặt tái xanh của Tiêu Mạc Dự dần dần giãn ra.
“Nếu quận chúa An Dương muốn kết duyên cùng chàng, là chàng thấp cổ bé họng không thể từ chối. May mà thiếp là người rất độ lượng, không quá phiền về chuyện có thêm một cô chị hay cô em đâu”.
Mặt của Tiêu Mạc Dự lại xanh mét trở lại.
“Chỉ có điều, danh phận có thể thương lượng cùng hưởng nhưng người đàn ông tuyệt đối không thể chia sẻ. Cho nên chỉ cần cô ta không để ý tới chuyện cả đời này chỉ có thể dùng công cụ để bù đắp sự trống rỗng của cơ thể, thiếp cũng không để tâm tới việc mỗi lần bị chàng gây họa xong còn phải mất công đeo cái khóa nhỏ đẹp đẽ này cho chàng”.
Mặt Tiêu Mạc Dự bắt đầu xanh lét.
Hoa Thái U nghiêng đầu nhìn chàng, rồi làm ra bộ chăm chú suy tư: “Thực ra còn một cách nữa”.
Mắt Tiêu Mạc Dự sáng rực lên.
“Chính là giết cô ta luôn”.
Tiêu Mạc Dự tiu nghiu.
Tiêu Mạc Dự giơ tay tóm lấy tai Hoa Thái U rồi đẩy lên đẩy xuống cật lực, tiếp đó cúi người ghé sát vào tai nàng gầm lên: “Bất kể là danh phận hay là đàn ông, nàng cũng đều không cần phải chia sẻ với bất kỳ ai, bởi vì người phụ nữ cả đời này của Tiêu Mạc Dự chỉ có một mình Hoa Thái U nàng mà thôi, nàng đã nghe rõ chưa vậy?”.
Hoa Thái U ong đầu trước tiếng gầm long trời lở đất của chàng, vội vàng nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi, vậy thiếp cũng thoáng hơn một chút, sẽ không yêu cầu chàng có thêm mấy người đàn ông nữa”.
“… Một người cũng sẽ không có đâu!”
“Được được được, về phương diện động vật chàng cứ tùy ý nhé”.
“…”
Tiêu Mạc Dự không chịu được thêm nữa, chàng cúi đầu bịt kín đôi môi đỏ mọng đang không ngừng tuôn ra những ý niệm đa dạng khiến người khác sụp đổ.
Nụ hôn của chàng không dịu dàng như trước, vừa kề môi đã bá đạo lấn lướt, như thể đang gấp rút muốn chứng minh điều gì đó.
Sự thâm nhập sâu cùng thời gian kéo dài của nụ hôn khiến Hoa Thái U tức ngực, hụt hơi, tứ chi vô lực, sự nồng nhiệt hoang dại của nó khiến nàng chỉ biết rền rĩ không ngừng, nước mắt bất giác tuôn rơi.
Khó khăn lắm mới được thả ra, việc đầu tiên Hoa Thái U làm đó là chạy vội tới bàn trang điểm, cầm chiếc gương lên, tức giận nói: “Chàng xem này, sưng hết lên rồi! Trông giống hệt hai cái lạp xường!”.
Tiêu Mạc Dự liếm liếm môi, cười nhăn nhở: “Thế thì ngon biết bao!”
Hoa Thái U nghĩ thầm, tay này chắc tới già có thể viết ra một bộ sách lớn: “Tôi đã sa đọa như vậy – Tự truyện của một thanh niên văn nghệ sĩ”.
Một lúc sau, Tiêu Mạc Dự không cười nữa, chàng tiến tới chỗ nàng, giơ ngón tay khẽ vuốt ve đôi môi bỏng rát của nàng.
“Hoa Thái U, ta khiến nàng cảm thấy bất an đúng không?”
“Đâu có”
“Trước mặt ta, nàng cứ nhất định phải tỏ ra hiếu thắng như thế sao?”
Hoa Thái U ngước mắt nhìn khuôn mặt dịu dàng của chàng, nàng giơ tay vuốt đuôi lông mày của chàng: “Cá mực nhỏ, thực ra trong lòng chàng cũng rất bất an. Chàng nói thiếp hiếu thắng lẽ nào chàng không phải như vậy? Chỉ có điều lúc đối mặt với khó khăn, thiếp thà dùng vẻ kiên cường ngụy tạo chứ không muốn tỏ ra yếu đuối, còn chàng, cũng giống hệt như vậy”.
“Do vậy, chúng ta quả thực rất giống nhau…”
Tiêu Mạc Dự khẽ cười, giọng điệu bình thản: “Nếu Đốc vương gia không có cách nào kết thân được với thành chủ Ung thành, chắc chắn rất có khả năng sẽ đẩy ý tưởng tới Tiêu gia. Bởi rốt cuộc thì binh quyền và tiền tài, nếu chiếm được một thứ cũng ổn rồi”.
“Có điều Đốc vương gia ủng hộ Tam hoàng tử, dường như không chung một đường với chàng đúng không?”
Tiêu Mạc Dự khẽ rướn mày: “Những thứ này Ngụy Lưu nói cho nàng à?”.
“Chỉ nhắc đến qua loa mà thôi, huynh ấy nói trước mắt cả chàng và huynh ấy đều ủng hộ thái tử.”
“Miễn cưỡng coi là như vậy, huynh ấy còn nói gì nữa?”
“À phải rồi, còn nói chuyến đi lần này của chàng rất có khả năng đang âm thầm làm việc cho thái tử”.
Hoa Thái U nói tiếp: “Chàng đang tìm thuốc trị bệnh cho thái tử phải không?”.
“Thuốc á?” Tiêu Mạc Dự khẽ sững người, liền sau đó gật đầu: “Đúng vậy”.
“Tìm được chưa?”
“Ừ”.
“Thế thì tốt”.
“Chờ tới lúc thời cơ chín muồi, hộ tống thuốc về kinh, mọi việc sẽ kết thúc”.
Tiêu Mạc Dự ôm Hoa Thái U vào lòng: “Tiêu gia từ trước tới giờ chưa từng liên hôn với hoàng thân quốc thích, để tránh bị cuốn vào vòng tranh đấu chính trị. Quy định này, tuyệt đối không thể bị hủy trong tay Tiêu Mạc Dự ta được. Cho dù để lấy một người phụ nữ mình không yêu, có được hứa cho nửa giang sơn đi chăng nữa, ta cũng không muốn.”
“Chàng đừng có mà hối hận đấy! Thiếp không muốn mấy chục năm nữa, có một lão già cứ lải nhải từ sáng tới tối bên tai thiếp rằng, nếu như năm xưa thế nọ thế kia, thì nhất định sẽ thế này thế nọ rồi”.
Tiêu Mạc Dự cười phá lên: “Ta lại rất mong chờ tương lai có một bà già nói với ta rằng, mày mà năm xưa thế nọ thế kia, nếu không nhất định đã thế này thế nọ rồi”.
Hoa Thái U bĩu môi: “Thiếp biết bà già đó chắc chắn sẽ nhắc tới cái gì – May mà năm xưa đã dùng ‘Trinh thao tỏa’ nếu không nhất định đã tai họa khôn lường!”.
“… Đưa thứ vớ vẩn kia cho ta vứt nào!”
“Được thôi, vậy thì đổi ‘Nhất văn tam bất cử’ nhé!”
“Đây lại là thứ quái gì nữa đây?”
“Ngửi một lần, ba ngày cương không nổi. Hiệu quả nhanh, dược hiệu tốt, không tác dụng phụ”.
“… Ắt có một ngày ta sẽ đốt sạch nhà kho của Hạ tiên sinh kia với một mồi lửa”.
Hai người đang nói cười, bỗng một tiểu a hoàn chạy vào bẩm báo, Ức Nhi muốn ngủ, nhưng Cao Lương Địa kia vẫn bế cu cậu khư khư trên tay bay loạn xạ khắp nơi, còn nằng nặc nói rằng Tiêu Mạc Dự đã dặn, bé không buồn ngủ không được dỗ cho ngủ…
Tiêu Mạc Dự và Hoa Thái U đưa mắt nhìn nhau hoảng sợ thất sắc, vội vàng lao ra ngoài.
Vừa chạy tới hành lang, hai người đã nghe thấy một tiếng hét long trời lở đất, cơn mưa bị dồn nén cả một ngày xem ra sắp đổ ập xuống tới nơi.
Cổ Ý vội vàng chạy tới tránh không kịp trận mưa to, bị ướt như chuột lột thế nhưng dường như người này chẳng hề quan tâm chỉ lo chạy thẳng tới trước mặt Hoa Thái U, khẽ nói: “Vừa nhận được tin báo từ Tiêu Kim lâu, Vân Thư cô nương chết rồi”.