Vì chỉ mặc chiếc váy ngủ nên chỉ bằng một động tác của Cố Thần Sinh, Cố Dư đã hoàn toàn nguyên sơ trước mắt anh, qυầи ɭóŧ của cô đã sớm bị anh vứt dưới chân giường.
Cố Thần Sinh ngồi thẳng người, cởi chiếc áo ngủ trên người vứt xuống, tiếp tục cúi người định hôn cô. Cố Dư nghiêng đầu né tránh, thở dốc,
"Cửa khoá chưa?"
Cố Thần Sinh nhìn môi cô, cúi đầu mυ"ŧ nhẹ, "Đoán xem."
Cố Dư đạp vào chân anh một cái, đẩy anh ra, nhổm người định xuống giường khoá cửa.
Cố Thần Sinh liền ôm lấy thắt lưng cô, đè xuống,
"Khoá rồi, tổ tông của anh ơi."
Cố Dư hung hăng nhéo vào eo anh một cái, bị anh bắt lấy bàn tay, kéo xuống đặt vào nơi phồng lên giữa hai chân mình,
"Sờ ở đây này."
Dù đã ân ái nhiều lần nhưng Cố Dư da mặt mỏng, mỗi lần anh buông lời hư hỏng trên giường đều đỏ mặt. Cố Thần Sinh cảm thấy thật con mẹ nó đáng yêu, thế nên càng nói nhiều hơn, cho đến khi Cố Dư không thể nghe thêm nữa, chủ động chặn môi anh.
Gật thịt to lớn vẫn chưa được giải thoát, căng cứng dưới lòng bàn tay cô. Cố Dư vừa chậm chạp cởi quần ngủ anh, vừa đáp lại nụ hôn sâu của Cố Thần Sinh.
Vài phút sau, qυầи ɭóŧ được cởi xuống, gậy thịt nhanh chóng bật ra ngoài, chĩa lên thẳng đứng, theo động tác của anh mà chọc vào bụng dưới của cô.
Cố Dư rên khẽ, Cố Thần Sinh rời khỏi cánh môi cô, liếʍ dọc theo làn da trên cổ, xuống ngực, nhẹ nhàng ngậm lấy đầu ngực đã sớm sưng lên, day mυ"ŧ, đầu lưỡi không ngừng trêu chọc.
Hoa huyệt bên dưới đã ướt đầm đìa, gậy thịt của anh thỉnh thoảng cọ cọ, Cố Dư thoải mái đến run người.
Mái tóc anh chưa kịp khô đã lại ướt đẫm vì mồ hôi, cọ xát trước ngực cô, ngứa ngáy. Cố Dư đưa tay xuống dưới nắm lấy gậy thịt anh, nghịch ngợm lắc lắc, vuốt nhẹ quy đầu, làm nó tiết ra một dòng chất nhờn đặc sệt, trơn tuột rơi khỏi tay cô, "bộp" một cái, rơi trên bụng Cố Dư.
Cố Thần Sinh thẳng người dậy, quỳ trước hai chân cô, một tay cầm lấy gậy thịt chính mình, không nhanh không chậm vuốt lên xuống vài cái rồi đặt trước cửa động ướt đẫm của cô, trơn tuột tiến vào.
Bên trong chặt chẽ khiến anh vô thức thở dài, chống hai tay bên người cô, thắt lưng bắt đầu hoạt động.
Cố Dư hai chân bị banh rộng, hoa huyệt gắt gao sít chặt khiến anh thiếu chút nữa không nhịn được mà bắn ra ngoài. Cảm giác lâu ngày chưa được nếm thử khiến cả hai người đều muốn triền miên không dứt.
Cố Thần Sinh cúi đầu, chóp mũi cọ vào chóp mũi cô, giọng khản đặc,
"Dư Dư, gọi tên anh."
Cố Dư ôm chặt lấy tấm lưng trần của anh, cả người không ngừng lắc lư kịch liệt, lời nói ra lại giống như đang rêи ɾỉ,
"Chú Cố...chú Cố...ưm..."
Cố Thần Sinh nắm chặt ga giường, thắt lưng thúc mạnh một cái, thật thiếu dạy dỗ mà.
Cố Thần Sinh rút gậy thịt ra ngoài, nhìn dòng nước trong suốt chảy ra thấm ướt cả ga giường màu hồng, cười khẽ, gậy thịt nhấn một cái, lại tiếp tục đi vào. Anh ra vào chậm rãi, ghé vào bên tai cô, nửa ra lệnh, nửa dụ dỗ,
"Dư Dư ngoan, gọi tên anh."
Cố Dư sợ anh lại trừng phạt, không dám bướng bỉnh, nhỏ giọng gọi tên anh, hết lần này đến lần khác,
"Thần Sinh...Thần Sinh...Thần Sinh..."
Nào ngờ vừa dứt lời, thắt lưng anh lại càng ra vào mãnh liệt, hoa huyệt bị cọ xát đến sưng đỏ, vất vả phun ra nuốt vào gậy thịt khổng lồ.
Cố Dư nằm nghiêng, ngón tay không buồn động đậy. Sau lưng là lồng ngực như lò lửa của anh. Cố Thần Sinh vươn người kéo lấy chăn ở dưới đất lên, phủ lên thân thể hai người, ôm gọn lấy cô vào lòng, hôn nhẹ lên đầu vai gầy của cô,
"Ngủ ngoan."
Cố Dư nắm lấy tay anh, yên lặng nhắm mắt.
_____________
Sáng hôm sau, khi Cố Dư tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không, một chút hơi ấm cũng không còn, trên người cũng đã được anh thay một bộ đồ ngủ khác, mọi thứ trong phòng đều ngăn nắp, nếu như không phải hoa huyệt vẫn trướng đau, cô sẽ nghĩ chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ.
Vươn người sờ điện thoại ở đầu giường, đã là 8 giờ sáng rồi, trong điện thoại tràn ngập tin nhắn chúc mừng năm mới từ bạn bè, hầu hết đều là tin nhắn tự động.
Cố Dư tựa vào đầu giường cẩn thận soạn tin nhắn cho một vài người bạn thân thiết, còn lại đều gửi tự động.
Cố Dư mặc một chiếc váy đỏ dài quá đầu gối và áo sơ mi màu trắng. Vì hôm nay là ngày đầu năm mới nên mọi người đều đang xúm lại trong phòng khách bắt lì xì.
Cố Dư vui vẻ bắt lì xì từng người một, nhìn Cố Mạn bên cạnh đang hận không thể lật từng bao một ra để xem xét, phì cười.
Đến lượt Cố Thần Sinh, nghĩ tới chuyện tối qua, gò má cô hơi phiếm hồng. Anh trước mặt cô đã trở về với bộ dáng đường hoàng chính trực thường ngày.
Cố Dư rút bừa một bao lì xì màu đỏ trong tay anh, bị anh nắm chặt lại. Cô nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu. Lúc này Cố Thần Sinh mới lấy từ túi áo măng tô một bao lì xì màu vàng, đưa tới trước mặt cô,
"Của cháu."
Cố Dư bĩu môi cầm lấy, "Cảm ơn chú tư."
____________
Nhân lúc mọi người đang ầm ĩ mở lì xì ở phòng khách, Cố Dư lẻn ra vườn.
Vườn sau của toà lâu đài chính là một thảm cỏ, hai bên lối đi lát đá đều là hoa Bất Tử mọc chen chúc đủ loại màu sắc. Giữa vườn có chiếc xích đu mắc trên cây đại thụ cao lớn, từ nhỏ, chính tay ông nội đã làm cho cô.
Cố Dư ngồi trên xích đu, đôi chân dài trắng noãn khẽ đung đưa, cô ngắm nghía bao lì xì của anh, bên trong hơi phồng lên, chắc chắn không phải tiền rồi.
Cô cẩn thận xé mở, nhìn thấy vật bên trong, liền nín thở. Chiếc vòng tay cực đẹp nằm yên trong lòng bàn tay cô được đan bằng chỉ màu trắng sữa,ở giữa có đính một viên ngọc hình tròn, hơi dẹt màu xanh ngọc.
Cố Dư đeo vào cổ tay trái của mình, tháo phăng chiếc lắc bạc tháng trước mới mua xuống, híp mắt ngắm nhìn, đẹp quá!
"Thích không?"
Chiếc xích đu nhẹ nhàng đung đưa, Cố Thần Sinh từ phía sau đẩy nhẹ, hỏi cô.
Cố Dư giật mình, theo bản năng giấu nhẹm đi cổ tay vào gấu váy, nhìn anh.
Cố Thần Sinh tiến lên trước mặt cô, thân hình cao một mét chín chắn hết ánh nắng, Cố Dư cảm thấy anh thật chói mắt.
"Đưa tay chú xem nào."
Cố Dư chìa tay ra trước mặt anh, cổ tay nhỏ trắng tinh sạch sẽ đeo lên chiếc vòng tay anh tự mình chọn cho cô lúc đi công tác qua chợ thủ công bên Thái.
Cố Thần Sinh cười khẽ, "Mắt nhìn của anh cũng thật tốt."
Cố Dư nhìn anh, hiểu rõ ý trong lời nói của anh.
Đúng vậy, mắt nhìn của anh thật tốt, chọn trúng người con gái xinh đẹp quyến rũ như hồ li cô.
Cố Thần Sinh ngay lập tức chỉ hận không thể trực tiếp ôm lấy cô, thông báo cho cả thế giới rằng anh cũng yêu cô, người con gái này là của anh, duy nhất một mình anh.
_____________
Lúc hai người lần lượt vào nhà, mọi người đều đã tản đi hết, mẹ cô, Ôn Diệp và Cố Noãn đều đã xuống bếp chuẩn bị cơm. Cố Đông, Hàn Mặc và Cố Lự đều đang thay phiên chơi cờ vây cùng ông nội. Cố Dư nhìn ông nội giận dỗi vì thua quá nhiều, thiếu chút nữa phì cười.
Ông nội cô, Cố Đình Xuyên, thời còn trẻ đã từng là quân nhân đi chinh phạt khắp nơi nên về già, sức khoẻ không được tốt, phải đi chuyển bằng xe lăn, dù thể trạng yếu ớt nhưng đầu óc ông vẫn vô cùng minh mẫn. Bà nội mất sớm, để lại 3 người con trai và một người con gái. Người con trai cả là bố cô, Cố Đông, chú hai, bố Cố Mạn là Cố Lự và cô ba Cố Noãn, cuối cùng là con trai út Cố Thần Sinh.
Toà lâu đài này là của nhà họ Cố đã từ rất lâu rồi. Gia tộc họ Cố nổi tiếng quyền thế và bí ẩn. Nói bí ẩn thực ra cũng không bí ẩn lắm, chỉ là chuyện đời tư trong gia đình chưa được ai tiết lộ ra bên ngoài.
Ví dụ như, vị phu nhân thị trưởng thành phố, Diệp Lộ, xuất hiện trước báo chí đều là bộ dạng đoan trang nhã nhặn, không ngờ là một người có thể không khách sáo cười ha hả trên bàn ăn
Ví dụ như người ta đồn thổi về các cuộc tranh giành quyền lực, đấu đá lẫn nhau trong các gia tộc lớn, mọi người trong nhà đều không quan tâm, tất cả đều yêu thương, đùm bọc nhau, tự nhiên không chút câu nệ.
Ví dụ như, con gái thị trưởng Cố Đông và con trai út của ông Cố lén lút yêu nhau. Trời biết, đất biết, không ai hay biết.
_____________
Cố Dư khoanh chân ngồi bên phiến đá bằng phẳng ngoài vườn, nhìn Cố Thần Sinh chơi cờ với ông nội. Hai người mỗi người một câu, không ai nhường ai.
Ông nội nhăn mày nhìn tướng của mình lại vừa bị anh chiếu, nghĩ ngợi, nhanh chóng đi nước giải vây, nhìn thế cờ trên bàn đã an toàn liền vuốt cằm, hừ lạnh một tiếng,
"Khả năng của anh cũng chỉ đến thế thôi, nhãi ranh ạ."
Cố Thần Sinh đang nghĩ ngợi có nên giả vờ thua để ông cụ vui lòng không, nghe thấy thế liền không chút do dự, cầm con hậu của mình ở một góc bàn cờ đá bay vừa của ông cụ, nhếch mép,
"A, lại thắng thêm một trận nữa rồi. Dư Dư, đếm giúp chú, đây có phải là trận thứ 5 rồi không?"
Dư Dư phì cười, "Đã là trận thứ 6 rồi ạ."
Ông nội tức giận đứng dậy, chống nạng định ngồi lên xe lăn,
"Hai đứa bắt nạt một người già như ta sao? Không chơi nữa."
Cố Dư vội vàng ngồi dậy đỡ ông cụ vào nhà, cười ha hả, ngày đầu năm cứ thế trôi qua.
_____________
Hoa Bất Tử là hoa cúc dại đó mọi người, vì kiên cường nên được gọi là Bất Tử, ngôn ngữ của loài hoa này là "Tình yêu bền vững" đó.