“Thi thể có cái gì không ổn à?” Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, mỗi lần nói chuyện ngươi đừng có ngập ngừng như bị mắc nghẹn được không, gấp chết người đi được.”
Công Tôn ngẩn người, “Ta cũng không chắc lắm.”
Triệu Phổ thấy Công Tôn nói năng nhỏ nhẹ, vội bảo, “Không sao, nghẹn chết ta cũng không sao.”
Công Tôn bị hắn chọc cười.
“Khụ khụ.” Bao Chửng bên cạnh ho khan một tiếng, nhìn Công Tôn như đang hỏi, có thể nói được chưa? Ông đang nghẹn đây.
Công Tôn thu lại nụ cười, nói, “Cảm giác, thời gian tử vong của bọn họ trước sau không thống nhất.”
“Ý của tiên sinh là, những người này là lần lượt chết tại nơi này, mà không phải bị chôn sống cùng một lần?” Bao Chửng hỏi.
“Vâng…” Công Tôn gật đầu nói, “Chết kiểu này, kỳ thực là có lai lịch nhất định.”
Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn Công Tôn, “Lai lịch thế nào?”
“Hm… Đa số đều là ngư dân quanh năm hoạt động trên biển.” Công Tôn nói, “Loại hố này, gọi là hố địa ngục, tương truyền là trực tiếp thông đến mười tám tầng địa ngục, trước đây ta đã thấy qua trong một vài ký sự trên biển. Nghe nói có hai loại người sẽ bị chôn sống trong loại hố này.”
“Loại người nào?” Triệu Phổ hỏi.
“Một loại là thủy quân phản bội, dẫn đến việc các tướng sĩ toàn quân bị diệt, hoặc là kẻ phản bội làm cho truyền bị đắm.” Công Tôn nói, “Giống như là một loại tư hình của thủy quân để xử quyết kẻ phản bội.”
“Còn loại kia thì sao?” Bao Chửng hỏi.
“Là hải khấu (cướp biển).” Công Tôn chỉ chỉ y phục của những người đó, hỏi, “Có thấy kiểu tóc của họ rất kỳ quái không?”
“Ừmm, giống như một cái bánh bao.” Âu Dương Thiếu Chinh ngồi xổm xuống nhìn nhìn, “Ha? Người Phù Tang (Nhật Bản) a!”
“Ừ.” Công Tôn gật đầu, “Ta đoán là hải khấu.”
“Nga…” Triệu Phổ trong lòng hiểu rõ, “Có lẽ là dân bản xứ vào nhiều năm trước đây để xử quyết những tên hải khấu tù binh đã thiêu sát cướp bóc tại thôn trang ven biển, mới đào loại hố địa ngục này phải không?”
“Có thể là thế.” Công Tôn gật đầu, “Nhưng trong hố này, tựa hồ có cả người Phù Tang lẫn người Trung Nguyên.”
“Nói cách khác, hải khấu và phản quân đều có sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Bị xem như phản quân và hải khấu đem xử quyết thì không sai.” Bạch Ngọc Đường bên cạnh thản nhiên nói, “Về phần có thực sự là hải khấu phản quân hay không, thì không ai nói rõ ràng được.”
Công Tôn gật đầu với hắn, nhìn sang Triệu Phổ, “Không sai, quả thực là như vậy.”
Triệu Phổ sau khi nghe xong thì nhìn Bao Chửng, hỏi, “Bao Tướng, ngài nghĩ sao?”
Bao Chửng giơ tay vuốt chòm râu, nói, “Đây không giống như việc mà người bình thường sẽ làm, hố này ngay ngắn như vậy, cảm giác là người thông thạo đào ra, quan phủ có thể có ghi chép.”
Công Tôn giơ tay vuốt cằm, khẽ nhíu mày, “Then chốt là tra không được thi thể đến tột cùng đã chết bao lâu.”
“Kéo một người lên xem, biết đâu có thể điều tra ra được?” Triệu Phổ hỏi.
Công Tôn lắc đầu, “Rất khó xác định, bởi vì lấp cùng với xỉ than, dù có điều tra, cũng không chắc sẽ chính xác.”
Triệu Phổ nhíu nhíu mày, “Dân bản xứ không biết có ai biết chuyện này hay không.”
“Biết đâu tuy thi thể ở đây đã nhiều năm, nhưng không đến mức quá lâu.” Bao Chửng đột nhiên thốt lên, tất cả mọi người nhìn ông, Triệu Phổ hỏi, “Bao Tướng, sao lại nói như vậy?”
“Ngày đó bị Từ…” Bao Chửng ho khan một tiếng, đổi giọng, “Nam tử bị Bàng phu nhân theo đuổi, đại khái cũng đã bốn năm mươi tuổi phải không? Nhưng hắn cũng không biết chuyện về cái hố này. Thông thường trong một châu phủ, nếu có nơi nào đặc biệt thì khi hỏi người có tuổi ở địa phương, đáng lẽ đều phải biết.”
“Đúng vậy.” Triển Chiêu cũng gật đầu, “Có thể là chuyện đã phát sinh hơn mười năm, nếu như quá sớm, những lão nhân như bọn họ hẳn đều nghe nói qua, dù sao cũng rất khó có một chỗ ẩn dấu đến vài chục năm mà không bị người phát hiện, ở đây mặc dù không có gì che đậy, nhưng lại bại lộ bên ngoài giữa thanh thiên bạch nhật, cũng không phải bên trong rừng sâu núi thẳm.”
“Đúng, cũng không có khả năng là gần một năm.” Công Tôn bổ sung, “Loại thây khô này ít nhất cũng phải bốn năm năm mới có thể hình thành, cho nên dựa theo suy đoán, hẳn là chuyện đã xảy ra từ bốn năm năm trước cho đến hai mươi năm trước.”
“Thời hạn nhiều năm như thế này, trong phủ nha địa phương có lẽ sẽ có tài liệu lưu trữ.” Bao Chửng nói, “Tìm quan viên tri phủ tới hỏi, có thể sẽ đã thảo kinh xà.”
“Nên ngầm điều tra thăm dò.” Triệu Phổ nói, bảo Giả Ảnh, “Dẫn vài ảnh vệ đến nha môn điều tra, đừng kinh động người khác.”
“Dạ.” Giả Ảnh lập tức dẫn người đi.
“Bàng phu nhân có ý kiến gì về cách xử lý này không?” Bao Chửng quay đầu, hỏi Từ Thái Phượng đang mang vẻ mặt phấn chấn.
“Thỏa mãn thỏa mãn.” Kỳ thực Từ Thái Phượng thỏa mãn nhất câu kia của Bao Chửng, ‘Bàng phu nhân’.
Tương phản, Bàng Thái Sư thì mặt nhăn như cái bánh bao.
“Giờ chúng đi về trước đã.” Công Tôn nói, “Đi đến phụ cận thăm hỏi xem có đầu mối gì không, nếu quả thật là năm đó trừng trị hải khấu và phản quân lưu lại… Vậy cũng không có gì cần điều tra, phong tục lúc đó là như vậy.”
Tất cả mọi người gật đầu biểu thị đồng ý, Tử Ảnh đậy phiến đá kia lại, cẩn thận dùng đất phủ lên, để lại một ít ký hiệu chỉ có ảnh vệ mới có thể phát hiện. Sau khi xử lý xong, mọi người đều trở về.
.
Dọc đường, Bạch Ngọc Đường lưu ý quan sát Từ Thái Phượng một chút, chỉ thấy nàng thần sắc tự nhiên bám dính lấy Bàng Cát nói nói cười cười, tựa hồ cũng không có tâm sự gì… Nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn mơ hồ cảm thấy nàng có gì đó không thích hợp, còn về không thích hợp chỗ nào, hắn thực sự không thể nói rõ.
Đang mải nhìn, đột nhiên Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu tiến tới ghé vào lỗ tai hắn hỏi, “Bạch huynh, chẳng lẽ huynh thích nữ nhân lớn tuổi?”
Bạch Ngọc Đường cả kinh nổi da gà đầy mình, liếc mắt trừng Triển Chiêu.
Triển Chiêu cười xấu xa trêu chọc hắn, “Huynh nhìn chằm chằm nàng cả một đường rồi, cũng may là sở thích của nàng tương đối kỳ lạ, đổi lại là cô nương bình thường đã sớm muốn gả cho huynh rồi ấy.”
Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn Triển Chiêu, một lúc lâu mới hỏi ngược, “Sao huynh biết tại hạ nhìn chằm chằm nàng một đường?”
Triển Chiêu sửng sốt.
Bạch Ngọc Đường khẽ cong khóe miệng, “Hay là, huynh cũng nhìn chằm chằm tại hạ suốt một đường ấy nhỉ?”
…
Trầm mặc.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đã ngủ say, nhẹ nhàng vỗ vai bé, cùng Triệu Phổ đi ở phía sau, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi đằng trước vừa đi vừa mắt to trừng mắt nhỏ, Triệu Phổ nhướng mi, tâm nói, hai người này cũng sắp rồi, đợi đến thời điểm nào đó thì làm rõ luôn đi.
“Khụ khụ.” Triển Chiêu ho khan một tiếng, ván này quá lơ là, vốn đã định chắc sẽ thắng, không ngờ con chuột này phản ứng nhanh, giành trước một điểm, quên đi, lần sau tiếp tục.
Bạch Ngọc Đường cũng thở dài, con mèo này trông tràn đầy ý chí chiến đấu, điệu bộ như lần sau sẽ tiếp tục so bì, thực chất thì ngốc cực.
.
Mọi người trở về khách điếm nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau, bọn Giả Ảnh đã trở về, ôm theo một đống hồ sơ dày, Bao Chửng bưng hết vào trong phòng kiểm tra. Bàng Cát sợ bị Từ Thái Phượng quấn quýt, cũng theo ông đi xem hồ sơ.
Công Tôn muốn hỗ trợ, Bao Chửng phất phất tay, “Thanh niên đừng ru rú trong nhà, các ngươi ra ngoài đi dạo đi, lần này các ngươi đi xa để nghỉ ngơi, còn chúng ta vốn có chuyện phải làm.”
Công Tôn bất đắc dĩ, đành phải quay về.
Mắt thấy buổi chiều rãnh rỗi, Triệu Phổ bèn nghĩ, hay là dẫn Công Tôn và Tiểu Tứ Tử Tiểu Lương Tử đi ra ngoài dạo chơi.
Sau khi trở về khách điếm, Tiểu Tứ Tử lại quấn chăn ngủ. Công Tôn sợ vật nhỏ này sẽ ngủ một giấc cho tới gần tối, cho nên liền cùng Thạch Đầu gọi bé tỉnh lại.
Công Tôn chọt chọt bụng Tiểu Tứ Tử, Thạch Đầu thì cọ cánh tay Tiểu Tứ Tử, một lớn một nhỏ nhéo nhéo chọt chọt đến cao hứng, rốt cuộc, Tiểu Tứ Tử phải chui vào trong chăn, sau đó tỉnh lại, hơi ai oán ngáp một cái, Tiểu Tứ Tử nằm sấp trong chăn ngẩng mặt, ủy ủy khuất khuất nhìn Công Tôn —— Sao phụ thân lại làm như vậy!
Công Tôn lấy khăn lau mặt cho bé, nói, “Ra đường đi dạo không? Tìm món ngon đồ chơi.”
Dù sao cũng là tính tình trẻ thơ, Tiểu Tứ Tử đang buồn ngủ lập tức tỉnh táo, vô cùng cao hứng ôm Công Tôn, nói muốn ra ngoài đường.
Sau đó, Triệu Phổ dẫn mọi người ra ngoài, vừa lúc gặp phải Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, thương lượng một chút rồi cùng đi ăn.
Triệu Phổ để lại vài ảnh vệ chiếu cố Bao Chửng và Bàng Cát… Đương nhiên, Từ Thái Phượng cũng như nhóm Công Tôn, đã sớm chạy ra ngoài dạo chơi trên đường phố Từ Châu Phủ.
.
Từ Châu Phủ vào ban ngày có vẻ vô cùng nào nhiệt.
Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương nắm tay nhau đi phía trước, Tử Ảnh theo sát hai đứa, Công Tôn và Triệu Phổ, còn có Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thì đi ở phía sau, vừa đi vừa trò chuyện.
“Từ Thái Phượng này rất cổ quái a.” Triệu Phổ lẩm bẩm, “Ta không phải người giang hồ cũng biết nàng đã sớm quy ẩn, tại sao đột nhiên lại tới Trung Nguyên, còn làm nghề hái hoa nữa chứ?”
“Không thấy Bao đại nhân không so đo với nàng ta à?” Triển Chiêu cười tủm tỉm nói, “Dựa theo tính tình của Bao đại nhân, tuy nàng hái là Bàng Thái Sư, có chút hả lòng hả dạ, nhưng dù sao cũng là làm bậy, từ trước đến nay trong mắt ông ấy vốn không chứa được hạt cát, nhưng lần này lại không so đo, không thấy kỳ quái sao?”
“Chẳng lẽ Bao đại nhân nghĩ nàng ta có chuyện, muốn lưu lại để lặng lẽ theo dõi, hay quan báo tư thù xem lão Bàng quằn quại?” Triệu Phổ cười hỏi.
Mọi người đều có chút buồn cười.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, rồi hỏi, “Vì sao Từ Thái Phượng lại phải tìm Bàng Thái Sư?”
Tất cả mọi người trầm mặc… Đúng, trên đời này thật sự tồn tại người có sở thích quái đản như vậy sao? Mặt khác, không nói đến việc Bàng Thái Sư trong các trung niên lão nam nhân không dễ nhìn cho lắm, càng khiến người nghi hoặc chính là, vì sao Từ Thái Phượng biết rõ thân phận của Bàng Thái Sư còn muốn trêu chọc, lẽ nào không sợ Thái Sư thẹn quá hóa giận, tính toán với nàng sao? Hoàng uy không thể xâm phạm, Bàng Thái Sư dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, loại vui đùa như thế này, đùa không xong thì sẽ phải rơi đầu. Huống chi tuy công phu của Từ Thái Phượng quả thực xuất chúng, nhưng ở đây dù sao cũng có Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường một đám cao thủ, càng miễn bàn Triệu Phổ là Đại Nguyên Soái suất lĩnh trăm vạn quân mã, Từ Thái Phượng nàng là bị điên hay có ẩn tình gì khác, hết lần này tới lần khác lại tới trêu chọc nhóm người này, hơn nữa chọc xong còn không chịu đi?
Đối với chuyện này, tuy bọn Triệu Phổ cho tới giờ chưa nhắc tới, nhưng đại thể đều hiểu rõ, chỉ chờ Từ Thái Phượng đến phút cuối tự mình nói rõ đáp án.
“Phụ thân.” Lúc này, Tiểu Tứ Tử ở phía trước đột nhiên gọi mọi người, bé và Tiêu Lương mỗi đứa cầm trên tay một gói đồ ăn vặt, chỉ vào một tòa lầu cao bên cạnh.
Mọi người ngẩng mặt nhìn tấm biển treo trên đại môn tòa lầu cao kia, có ba chữ to rồng bay phượng múa —— Tường Thụy Lâu.
Đi tới trước cửa, Triệu Phổ hỏi Tử Ảnh, “Đây là đâu?”
“Vừa mới hỏi thăm người qua đường, đây là tửu lâu tốt nhất Từ Châu phủ, nghe nói có thức ăn và rượu ngon nhất Từ Châu phủ.” Tử Ảnh trả lời.
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, bé đã đói bụng từ nãy giờ rồi.
“Đi vào ăn một bữa cơm đi.” Công Tôn vừa kéo Tiêu Lương đi vào, vừa nói, “Ai nha, ban nãy lẽ ra nên lấy một túi tiền của Bàng Thái Sư mới phải.”
Tất cả mọi người có chút hết nói, ngẫm lại cũng phải, dọc đường đều ăn chực của Bàng Thái Sư, hôm nay Bàng Thái Sư gặp phải kiếp nạn này, lát nữa mang một vò rượu ngon về an ủi lão. Đúng là tội nghiệp, năm sáu mươi tuổi rồi còn bị hái hoa, sau khi quay về, phỏng chừng thành Khai Phong lại đại loạn một trận.
Mọi người vào tửu lâu, lên một nhã gian trên lầu hai ngồi ăn. Rượu và thức ăn ở Tường Thụy Lâu này quả nhiên đa phần đều là mỹ vị, ngay cả Bạch Ngọc Đường từ trước đến giờ hay bắt bẻ cũng có vẻ khá thỏa mãn.
“Phụ thân, tới mùng ba tháng sau, còn có hai mươi lăm ngày.” Tiểu Tứ Tử vừa nhai một miếng thịt gà Công Tôn đút cho mình, vừa tính ngày cho y, “Chúng ta có cần chuẩn bị một chút hay không a? Mọi người không phải đều mặc y phục đỏ đỏ sao? Còn nữa, có cần về quê không?”
Công Tôn đành phải tiếp tục nhồi nhét thức ăn vào miệng bé, có chút phiền muộn, vật nhỏ này cứ tính toán từng ngày, phỏng chừng tính đến mùng ba tháng sau mới chịu thôi.
“Không bằng đến Hãm Không đảo đi.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói, “Ở đó tương đối thích hợp làm hỉ sự.”
“Không tồi.” Triệu Phổ nhướng mi một cái, “Nhưng có gây phiền phức gì cho mọi người không?”
“Không đâu.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Các đại tẩu của ta đều ở đó, loại chuyện này các nàng biết rõ.”
“Cần phái người đi đón Hoàng Thái Phi không?” Tử Ảnh hỏi Triệu Phổ, “Cần bà ấy làm chứng hôn không?”
“Hm…” Triệu Phổ vuốt cằm gật đầu.
“Bát Vương Gia cũng mời luôn chứ?” Triển Chiêu nói, “Nếu thành thân mà không gọi ông ấy, phỏng chừng sẽ làm ầm ĩ.”
“Quay về làm thêm lần nữa đi.” Giả Ảnh nói, “Hoàng thượng bên kia phỏng chừng cũng phải mời, bất quá mùng ba trở về khẳng định không kịp, vậy ở nơi này làm trước một lần, trở về lại dựa theo tập tục của hoàng gia làm lần nữa thì tốt hơn.”
“Hay hay.” Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Đến Nhã Trúc thôn cũng phải làm nha.”
Công Tôn đút vào miệng bé một viên thịt thật to, ngươi dám nói bậy nữa hả! Lại liếc ngang đám người kia —— Các ngươi cũng quá lắm rồi, thương lượng cái gì hả, ta đáp ứng rồi hả?
Công Tôn giận thì giận thật, nhưng không hề nghĩ tới, mình căn bản không hề cự tuyệt.
Triệu Phổ thì lại uống rượu ngắm Công Tôn, thấy y ngoại trừ hơi chút xấu hổ, dĩ nhiên không có giơ chân phản đối, rất là thỏa mãn. Triệu Phổ âm thầm suy tính, thư ngốc này là bởi vì sợ phản đối Tiểu Tứ Tử sẽ khóc nhè, hay là bản thân y không muốn phản đối?
Triển Chiêu nhướng mi một cái nhìn Bạch Ngọc Đường —— Có chút ngoài ý muốn a.
Bạch Ngọc Đường khẽ cười cười uống rượu —— Đã sớm không phải ngoài ý muốn rồi.
Trong lòng mọi người đều hiểu nhưng không nói mà tiếp tục uống rượu dùng bữa, tâm tình của Triệu Phổ rất tốt.
Tâm tình của Tiểu Tứ Tử cũng tốt, phụ thân bé rốt cuộc đã bị bé gả ra ngoài tám chín phần rồi, chỉ còn một phần cuối cùng nữa thôi, phải nỗ lực hơn nữa, đợi đến mùng ba tháng sau thì xong rồi! Sau đó bé có thể an tâm rút bớt thời gian, nghĩ đến hôn sự của mình và Tiểu Lương Tử, ưm ưm!
Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi mình, vừa ăn vừa sung sướng suy nghĩ trông vô cùng chí đắc ý mãn, vừa đáng yêu lại vừa đáng giận, tiếp tục
đút thịt viên vào miệng bé.
Đang dùng bữa, thì nghe dưới lầu truyền đến tiếng động xôn xao rất lớn, bọn họ ló đầu ra nhìn, thấy có nhiều người mặc trang phục của quan binh tiến vào trong tửu lâu.
Tiêu Lương đang ngồi trước cửa sổ thấy được tình hình phía dưới, bèn hỏi Giả Ảnh bên cạnh, “Vì sao y phục bọn họ mặc, không giống các quan binh thường ngày ta nhìn thấy?”
Giả Ảnh liếc nhìn rồi đáp, “Là thủy quân.”
“Thủy quân của Tùng Giang phủ?” Tử Ảnh tiến đến bên cửa sổ nhìn nhìn, có chút khó hiểu, “Tại sao màu sắc của hào y không giống?”
“Những kẻ này cũng không phải thủy quân ở biên thùy.” Âu Dương Thiếu Chinh nhíu mày nói, “Thoạt trông như quân binh tự tổ chức ở địa phương.”
“Ở địa phương có thể tự tổ chức quân binh sao?” Công Tôn khó hiểu nhìn Triệu Phổ.
“Trừ phi là vô cùng không an toàn, hoặc gặp đại địch…” Triệu Phổ cũng có chút khó hiểu, “Vùng Giang Nam từ trước đến nay yên ổn, từ khi nào rối loạn đến mức cần tự tổ chức quân binh chứ, mà lại toàn là thủy quân, nhìn không giống như bắt cường đạo thông thường a.”
Chính lúc này, điếm tiểu nhị từ ngoài cửa bưng rượu tiến đến, Triển Chiêu hỏi hắn, “Tiểu nhị, tại sao vùng này nhiều thủy quân như vậy? Gần đây không yên ổn sao?”
“Nga, đại gia, không cần lo lắng, những người này cũng không phải đội ngũ thủy quân đâu.” Tiểu nhị trả lời, “Là quân binh địa phương chống lại thủy khấu.”
“Thủy khấu?” Triệu Phổ nhíu mày, “Thủy khấu nào? Không phải nhiều năm trước đã quét sạch rồi sao?”
“Thì đúng là thế.” Tiểu nhị nọ thở dài lắc đầu, “Chỉ là trong khoảng thời gian này lại nổi dậy, ai… Tro nguội lại cháy khiến nước mắt đau khổ lại chảy dài*.”
*(nguyên văn: tử hôi phục nhiên biến bản gia lệ, ý nói: thủy khấu sau một thời gian im hơi lặng tiếng đã hoành hành trở lại khiến cho mọi người chật vật, mất mát…)
“Thủy quân bỏ mặc à?” Âu Dương Thiếu Chinh hỏi.
“Ai…” Tiểu nhị thở dài lắc đầu, “Đừng nhắc nữa, quan bức dân phản mà.” Nói xong, thu dọn các thứ xoay người đi ra.
“Hắn có ý gì?” Triển Chiêu khó hiểu nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ mờ mịt lắc đầu.
“Có lẽ ta biết.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói, “Lúc trước từng nghe đại ca nhị ca nói qua.”
“Chuyện gì?” Tất cả mọi người nhìn hắn.
“Nghe nói là thủy vận tào vận* hiện tại quản chế khá nghiêm ngặt, có người từ giữa ăn hối lộ, dung túng hải khấu hoành hành, không trả tiền sẽ không bảo kê, để mặc kẻ khác xâu xé. Trong nhất thời, khi các thương nhân và ngư dân làm thủy vận đa số đã không chịu nổi nữa, bọn họ liền tổ chức một thủy trại, ám sát các thủy quân ăn hối lộ. Sau đó thủy quân và thủy khấu còn có hải khấu đều lẫn cùng một chỗ, có vài người mượn gió bẻ măng, chỉ chốc lát đã trở nên lộn xộn… Về phần sau đó ra sao, trong khoảng thời gian này ta cũng chưa có dịp hỏi.”
*(thủy vận: vận tải đường thủy, tào vận: quốc gia thời xưa vận chuyển lương thực bằng đường sông để cung cấp cho kinh thành hoặc tiếp tế quân nhu
“Sao lại có thể như vậy?” Công Tôn nhíu mày, “Các thủy quân nhận hối lộ, bắt lại không phải xong rồi sao? Còn náo loạn đến mức xây thủy trại, làm thủy khấu, còn có cục diện quần thảo nhau như vậy? Bây giờ ngay cả địa phương cũng phải tự thành lập thủy quân để chống đỡ nữa, quá khác thường.”
“Chính xác.” Triệu Phổ gật đầu không nói.
“Dùng bữa đi rồi tính tiếp.” Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử bị no đến dựa trên người y xoa bụng đặt sang một bên, để bé và Thạch Đầu chơi đùa một hồi, còn mình thì nhấc đũa, gắp thức ăn vào chén cho Triệu Phổ, miệng nói, “Ăn cơm xong, chúng ta đến bến đò xem thử, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.”
Mọi người mục trừng khẩu ngốc nhìn Công Tôn gắp thức ăn vào chén cho Triệu Phổ, chẳng lẽ mùng ba tháng sau, thật sự có trò hay?!
Con mắt đang nhìn Công Tôn của Triệu Phổ càng mở to hơn hẳn, Công Tôn sau khi gắp hết các loại thức ăn một lần, mới hồi phục tinh thần, nhận thấy mọi người đang nhìn y…
Công Tôn ngẩn người, nghĩ nghĩ lại, lúc này mới phản ứng được —— Mắc gì y phải gắp thức ăn cho Triệu Phổ chứ?
Công Tôn đảo mắt, thì thấy Triệu Phổ ăn đến sung sướng, tinh tế nhai nhai nuốt nuốt, dường như đang xem thức ăn là Công Tôn mà thưởng thức.
Nghĩ tới đây, vành tai Công Tôn bất giác đỏ ửng, cúi đầu ăn canh, trong lòng cũng rối bời, rốt cuộc là sao vậy hả? Vì sao không tự chủ được mà gắp thức ăn cho Triệu Phổ chứ? Y bị trúng tà hay sao?