“Tiểu Tứ Tử, làm gì đó?” Công Tôn cầm chén canh trứng gà nấu cho Tiểu Tứ Tử đi tới trong viện, thấy Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu, vểnh cái mông nhỏ áp vào cửa, kề sát cửa phòng nhìn lén. Công Tôn đi qua, vươn tay vỗ nhẹ cái mông bé một cái.
“Phụ thân, suỵt suỵt.” Tiểu Tứ Tử vội vàng nói với Công Tôn.
Công Tôn chớp chớp mắt, hỏi, “Muốn xuy xuy?” (Tiểu tiện, chỗ này dịch ra là “suỵt suỵt“, nhưng ta muốn dùng từ “xuy xuy” theo như cách đọc phiên âm để miêu tả “âm thanh” = =+))
“Không phải.” Tiểu Tứ Tử còn chưa dứt lời, cửa bị mở ra, Phi Ảnh ló đầu ra ngoài, nheo mắt lại nhìn hai người, nói, “Không cho nhìn lén nga!” Nói xong, đóng cửa vào phòng.
Công Tôn có chút khó hiểu, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử thở phì phì ôm Thạch Đầu xoay người, chạy vào trong viện, bò lên ghế đá ngồi.
“Tiểu Tứ Tử?” Công Tôn đi qua hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ liếc nhìn Công Tôn, ôm Thạch Đầu xoay người, cái mông hướng về phía Công Tôn, không cho y nhìn mặt.
“Ngô…” Tiểu Tứ Tử xoa xoa mông, chạy đến bên kia ngồi xuống, tiếp tục dẩu mỏ.
“Chuyện gì vậy?” Công Tôn đem canh trứng gà đặt trước mặt bé, cười hỏi, “Giận phụ thân a?”
Tiểu Tứ Tử không nói lời nào.
Công Tôn đem canh trứng gà trộn đều, gọi bé, “Đến, ăn này, không đói bụng sao?”
Tiểu Tứ Tử nhìn canh trứng gà một chút, cuối cùng vẫn quyết định tức giận không ăn.
“Hay nha.” Công Tôn nở nụ cười, ngồi xuống hỏi bé, “Thực sự tức giận sao?”
Tiểu Tứ Tử tiếp tục im lặng.
Công Tôn vươn tay múc một thìa canh, cúi đầu nói với bé, “Há mồm.”
Tiểu Tứ Tử liếc nhìn canh trứng gà, cuối cùng cũng há mồm, Công Tôn đút canh vào miệng bé.
“Phụ thân xấu lắm.” Tiểu Tứ Tử nhai trứng, hai má phồng phồng nói.
Lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa lúc cũng đi tới, các ảnh vệ chuẩn bị giả trang thành đội ngũ tống giá, mà hai người này thì âm thầm theo dõi.
Mới vừa vào sân, thì thấy Tiểu Tứ Tử phát tính trẻ con với Công Tôn, hai người hiếu kỳ lắng nghe.
“Ta thì sao?” Công Tôn có chút mất hứng, vươn tay nhéo má Tiểu Tứ Tử, đút canh vào miệng bé, tâm nói, nhóc con vô lương tâm, mình thương nó như vậy, dĩ nhiên lại nói mình xấu xa.
“Cửu Cửu là tân nương tử của phụ thân, phụ thân cư nhiên để Cửu Cửu cùng người khác thành thân!” Tiểu Tứ Tử vẻ mặt không thoải mái.
Công Tôn thở dài, nói, “Không phải đã nói là diễn trò sao, cũng không phải thực sự.”
“Vậy cũng không được.” Tiểu Tứ Tử nói, “Cửu Cửu không muốn phụ thân đi, nhưng phụ thân lại vui vẻ để Cửu Cửu đi, phụ thân đối với Cửu Cửu, không có tốt như Cửu Cửu đối với phụ thân!”
Mọi người nghe được đều nhịn cười, cái gì mà phụ thân với Cửu Cửu, cũng bị tiểu ngốc này làm cho hồ đồ.
Công Tôn nghe được cũng có chút mất tự nhiên, vươn tay nhéo Tiểu Tứ Tử, “Tiểu hư hỏng.”
Tiểu Tứ Tử xoa xoa mặt, ôm Thạch Đầu, dẩu mỏ ủy ủy khuất khuất nói, “Cửu Cửu đáng thương nhất, phụ thân đá hắn đánh hắn, còn không thèm nhìn hắn, Cửu Cửu quan tâm phụ thân như vậy.”
.
“Ai.” Tử Ảnh bên kia đột nhiên túm túm Giả Ảnh.
“Cái gì?” Giả Ảnh khó hiểu nhìn hắn.
“Ta đột nhiên cảm thấy…” Tử Ảnh vẻ mặt đau khổ nói, “Vương gia thật là đáng thương!”
Giả Ảnh giơ tay, vỗ vỗ lưng hắn, “Ừ ừ, đúng vậy, quả thực cực kỳ bi thảm, ai bảo hắn yêu người không nên yêu.”
“Vương gia…” Tử Ảnh vẻ mặt ai oán.
.
Công Tôn nhìn nhìn mọi người, chỉ thấy tất cả mọi người híp mắt nhìn y, tâm nói lão tử trêu ai chọc ai hả?
“Vậy sao các ngươi còn để hắn đi?” Công Tôn nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Hai ngươi đi không phải là được rồi sao?”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, Triển Chiêu vội xua tay nói, “Không được!”
“Có gì không được?” Công Tôn vừa hỏi, vừa nhìn Bạch Ngọc Đường, nói, “Triệu Phổ đi, người khác dám cướp mới là lạ đó, còn không bằng người đẹp đi.”
Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp mở miệng, Triển Chiêu đã nói, “Như vậy sao được, lỡ như sơn đại vương động chân tình thì sao, vậy thì không tốt rồi, không thể lừa tình người ta.”
Bạch Ngọc Đường hung hăng híp mắt liếc Triển Chiêu, Triển Chiêu nhịn cười.
Tiểu Tứ Tử càng thêm càng thêm bất mãn, nhỏ giọng nói thầm, “Ngươi xem… Miêu Miêu còn biết nói hộ cho Bạch Bạch, không cho nương tử nhà mình đi.”
…
Công Tôn khẩn trương muốn ngăn lại nhưng đã chậm, để bé nói ra khỏi miệng.
Mọi người nhìn lại Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy hắn trắng bệch cả mặt, mặt Triển Chiêu thì lại đỏ ửng đỏ ửng, khí sắc vô cùng tốt.
“Tiểu Tứ Tử, đừng nói bậy.” Công Tôn ôm lấy bé bảo vệ, để tránh bị Bạch Ngọc Đường thẹn quá hóa giận làm thịt vật nhỏ.
“Đâu có sai?” Tiểu Tứ Tử thấy mọi người đều nhìn mình, liền nhỏ giọng nói, “Bạch Bạch cùng Miêu Miêu không phải một đôi sao, bọn họ xứng như vậy, cũng như phụ thân cùng Cửu Cửu.”
Công Tôn che miệng bé lại, “Được rồi được rồi.”
Mọi người xoay sang nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy hai người đều có chút xấu hổ, Triển Chiêu cười cười, khoát khoát tay, nói, “Thôi thôi không sao, lời trẻ con thôi mà.”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, Công Tôn buông tay ra, chợt nghe Tử Ảnh đột nhiên hỏi Giả Ảnh, “Thì ra là vậy à? Ta luôn cho rằng hai người bọn họ là…”
Giả Ảnh vội che miệng hắn lại, ý bảo hắn —— Được rồi! Ngươi còn ngại chưa đủ loạn hả?!
“Phụ thân, Cửu Cửu không phải giả trang thành tân nương tử sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
“Ừ.” Công Tôn gật đầu.
“Vậy phụ thân giả trang thành tân lang quân, thành thân đi!”
…
Tiểu Tứ Tử vừa thốt lên, mọi người trầm mặc một hồi, đều gật đầu, “Ý tưởng này hay đó!”
Công Tôn nhìn trái nhìn phải, tâm nói ta không biết võ công, giả trang tân lang quân thì cũng không sao, chỉ sợ không giúp được gì mà còn thêm phiền a?
“Ý này hay đó!” Triển Chiêu gật đầu, nói, “Đi lấy một bộ hỉ phục lại đây, như vậy có tân lang quân đi theo thì hợp lý hơn!”
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu.
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn chòng chọc vào Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Công Tôn sợ bé nói ra cái gì bậy bạ, bèn chặn lời, “Tiểu Tứ Tử, đừng nhìn nữa, đến, giúp phụ thân thay y phục.”
“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử bị Công Tôn nắm tay lôi vào phòng, thuận miệng hỏi, “Ngươi nói xem, Miêu Miêu và Bạch Bạch, ai là tân nương tử?”
Công Tôn vội kéo tay dắt bé vào phòng, chợt nghe Tiểu Tứ Tử hỏi tiếp, “Bạch Bạch rất xinh đẹp, nhưng Miêu Miêu mặc áo đỏ thật là đẹp… Có phải là tân nương tử hay không?”
“Cạch” một tiếng, Công Tôn vội đóng cửa.
Nhìn lại trong viện, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trên mặt xấu hổ không gì sánh được, mọi người vội giả vờ cái gì cũng chưa nghe, chạy tán loạn.
.
Công Tôn thay một bộ trang phục của tân lang, quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử hai tay ôm Thạch Đầu, ngồi trên giường mở to hai mắt nhìn.
“Chuyện gì vậy?” Công Tôn hỏi bé, “Phụ thân mặc đồ đỏ hơi lạ phải không?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp cặp mắt to, trên mặt đột nhiên xuất hiện hai khối đỏ hai bên má như táo chín.
“Gì!” Công Tôn ngắt bé một cái, “Không được nói bậy.”
“Hắc hắc.” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói thầm một câu, “Mong rằng Tiểu Lương Tử sau này cũng xinh đẹp như vậy.”
“Hả?!” Công Tôn mở to hai mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, “Ngươi nói cái gì?”
Tiểu Tứ Tử mấp máy môi nhìn nơi khác —— Hổng* nói cái gì hết, phụ thân nghe lầm rồi!
*(nguyên văn: “mễ” = gạo đọc rất giống với chữ “một” = không có, chắc là nhóc nói ngọng, nên ta đổi luôn ^^)
Công Tôn đi tới bế Tiểu Tứ Tử lên đặt ngồi trên đùi mình, bắt đầu thao thao bất tuyệt, đương nhiên, nói tới nói lui đều xoay quanh một đạo lý, nam nhân thì phải kết hôn với nữ nhân! Sinh em bé!
Tiểu Tứ Tử ngắt cái bụng của Thạch Đầu, nói thầm trong bụng, không cần đâu, Tiểu Tứ Tử sau này muốn kết hôn với Tiểu Lương Tử!
.
“Át xì…”
Tiểu Lương Tử đang giúp đỡ Phi Ảnh và Đại Ảnh bưng cái khay nhỏ trong phòng Triệu Phổ, đột nhiên hắt xì một cái… Yên chi thủy phấn (son phấn) bay tứ tung, phủ đầy mặt.
Triệu Phổ gác chân ngồi trên ghế có chút mất kiên nhẫn, nhất quyết không nhìn vào gương, hỏi Phi Ảnh và Đại Ảnh, “Uy… Hai ngươi thêu hoa à, được chưa hả?”
Đại Ảnh và Phi Ảnh nói, “Nguyên Soái, ngài muốn cho sơn đại vương người ta đoạt đi, dù sao cũng phải có một lý do chứ?!”
“Sớm nói đừng để ta làm rồi.” Triệu Phổ vẻ mặt phiền muộn, “Ngươi để Bạch Ngọc Đường đi, không cần thoa phấn, trực tiếp thay nữ trang dùng súc cốt công đem thân thể rút nhỏ lại, không phải khuynh quốc khuynh thành sao, cần gì phí sức?!”
“Ai bảo ngài rút thăm trúng?” Phi Ảnh còn có chút oán giận, “Người ta còn tưởng được hóa trang cho Bạch Ngũ gia đó, vậy thì thật là tốt.”
“Di? Phi Ảnh tỷ tỷ, ngươi thích loại hình giống Bạch Ngũ gia sao?” Đại Ảnh đỏ mặt hỏi, “Ta ưa loại hình giống Triển đại nhân.”
“Hắc hắc.” Hai nha đầu nhìn nhau cười.
“A…” Triệu Phổ lắc đầu, “Hai nha đầu các ngươi có xấu hổ không hả, nước bọt sắp chảy xuống rồi kìa.”
Phi Ảnh lau khóe miệng, nói, “Vậy thì sao? Người yêu cái đẹp đều có mục tiêu hướng tới, hai người đó quả thật là cực phẩm hảo nam nhân!”
“Đúng!” Đại Ảnh gật đầu, giúp Triệu Phổ bới tóc.
“Bằng không… Ta nói cho hai ngươi một chút?” Triệu Phổ hỏi, “Hai ngươi điều kiện cũng không kém, chỉ cần hai người bọn họ nguyện ý, ta sẽ đi nói với nương, theo quy cách của công chúa đem hai ngươi gả đi.”
Phi Ảnh và Đại Ảnh liếc mắt nhìn nhau, đều cười.
“Cười cái gì?” Triệu Phổ nhìn hai người, “Có muốn không đây?”
“Vương gia, hai người đó là không thể nào.” Phi Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu.
“Vì sao?” Triệu Phổ khó hiểu.
“Ai nha, ngài ngày ngày chỉ biết nhìn chằm chằm Công Tôn tiên sinh, không để ý người ta liếc mắt đưa tình sao?” Đại Ảnh thở dài, “Ai… Hảo nam nhân trong thiên hạ không dễ tìm a, có phân nửa đã dành cho hảo nam nhân khác.”
Triệu Phổ vẻ mặt hồ nghi, nhìn nhìn hai người, hỏi, “Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu có chuyện gì chứ? Hai người bọn họ không phải là oan gia sao?”
Phi Ảnh và Đại Ảnh cười cười, dùng ngữ khí quái dị nói, “Vương gia, ngài với Công Tôn tiên sinh cũng là oan gia mà!”
Triệu Phổ gãi gãi mặt, nói, “Ra vậy, oan gia đánh đánh nháo nháo tương đối thú vị…”
“Đừng có sờ!” Phi Ảnh vội ngăn cản, “Thật vất vả mới thoa đều.”
“Uy, ngươi thoa bao nhiêu phấn hả?” Triệu Phổ cọ cọ, “Còn dày hơn vôi trên tường nữa! Còn thấy được mắt mũi sao?”
“Làm gì có nữ nhân nào ngũ quan rõ ràng như vậy?!” Phi Ảnh oán giận, “Đều tại ngươi trông quá mức bá đạo.”
“Ta đây là suất, anh hùng khí khái.” Triệu Phổ bất mãn nói, “Tiểu nha đầu không biết nhìn người.”
Phi Ảnh và Đại Ảnh liếc mắt nhìn nhau, đều cười, bắt đầu cài hoa lên tóc cho Triệu Phổ.
“Đúng rồi.” Triệu Phổ lại nói, “Hai ngươi tuổi tác cũng không nhỏ, Giả Ảnh Tử Ảnh thế nào? Nếu như thích, chờ thêm vài ngày liền thành thân đi, thừa dịp còn trẻ sinh hài tử đi.”
“Không cần!” Phi Ảnh nhỏ giọng nói thầm một câu, “Ta muốn đem Tử Ảnh và Giả Ảnh ghép thành đôi.”
“Ta cũng vậy!” Đại Ảnh cười tủm tỉm phụ họa, sau đó, hai nha đầu lại liếc mắc nhìn nhau, âm thầm cười gian.
Triệu Phổ nhìn nhìn cả hai, hỏi, “Hai ngươi có phải người không hả?”
“Có gì không thể chứ?” Phi Ảnh nhướng mi một cái, “Nam nhân thích nam nhân, nữ nhân thích nữ nhân, nam nhân thích nữ nhân, nữ nhân thích nam nhân, chỉ cần là thật tâm thì ghép đôi nào chẳng được? E ngại người khác làm cái gì?”
“Đúng đúng!” Đại Ảnh cũng phụ họa.
Triệu Phổ thở dài, quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Lương rửa mặt xong đứng ở đằng kia, không biết vì sao mà khuôn mặt đỏ bừng.
“Tiểu Lương Tử? Thế nào? Rửa không sạch sao?” Phi Ảnh đi tới giúp nó lau, vừa mới sờ lên mặt, “Nha? Sao lại nóng như vậy?”
“Không… Ta… Ta đi rửa.” Nói xong, Tiểu Lương Tử bỏ chạy.
Triệu Phổ khó hiểu, “Tiểu tử kia làm sao vậy? Có phải bị sốt rồi không?”
Phi Ảnh và Đại Ảnh suy nghĩ một lúc, đều cong khóe miệng cười, tiếp tục giúp Triệu Phổ trang điểm.
.
Công Tôn mặc xiêm y của tân lang quân từ trong phòng đi ra, Tiểu Tứ Tử chạy chậm theo, ôm Thạch Đầu, Thạch Đầu đã buồn ngủ nên ngáp liên tục, áp vào đầu vai Tiểu Tứ Tử híp mắt ngủ gật.
Tiêu Lương ngồi bên bàn đá chờ, thấy Tiểu Tứ Tử đi ra, càng thêm khẩn trương… Vừa nãy bọn Phi Ảnh tỷ tỷ nói, nam nhân thích nam nhân cũng có thể… Chuyện đó, Cẩn Nhi thật khả ái nha.
Tiểu Tứ Tử cũng thấy Tiêu Lương, mặt cũng ửng đỏ lên, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lương, trong ngực nhủ thầm, Tiểu Lương Tử thật là dễ nhìn nha, nếu như mặc y phục của tân nương tử, khẳng định càng đẹp mắt.
Mọi người chuẩn bị bố trí xong đều đã trở về, Tử Ảnh có chút mất kiên nhẫn, đi tới gõ cửa, “Nè, xong chưa? Hai ngươi đừng trang điểm cho Vương gia quá đẹp, một hồi thật sự bị người ta sàm sỡ.”
Công Tôn mở to hai mắt, Tiểu Tứ Tử cũng trợn tròn mắt.
Đang khi mọi người chuẩn bị tán thưởng một trận, Phi Ảnh và Đại Ảnh loay hoay cả ngày nay, rốt cuộc hóa trang thành một thiên tiên mỹ nhân như thế nào… Triệu Phổ một tay túm váy, lộ ra hai cái chân dài, tướng đi hai hàng bước ra bên ngoài, hỏi, “Đã chuẩn bị xong cả chưa?”
…
Trong viện mọi người một mảnh trầm mặc.
“Gì vậy?” Triệu Phổ giương mắt nhìn mọi người.
Nhìn lại… Chỉ thấy Triệu Phổ búi tóc cao cao, cài trâm vàng trâm bạc, bôi trắng cả khuôn mặt to, môi tô đỏ chót.
Nói thật ra, kỳ thực gương mặt cũng không khó nhìn, chỉ là… vóc người rất cao, dáng điệu thô lỗ, mặc một bộ váy đỏ, không có một chút dáng vẻ của nữ nhân, duỗi duỗi chân, cái mặt nghênh nghênh.
Mọi người trầm mặc, một lát sau, đột nhiên cười ầm lên.
Triệu Phổ khó hiểu nhìn mọi người, Tử Ảnh ngửa mặt lên trời ngồi dưới đất đấm nền, trên mái nhà đám ảnh vệ cười đến lăn lộn, Giả Ảnh giậm chân chạy tới dìu Tử Ảnh. Triển Chiêu đập đầu vào một cây cột bên cửa, ngay cả Bạch Ngọc Đường từ trước tới nay luôn nghiêm túc bên cạnh cũng cười đến chật vật.
Công Tôn ngồi trên ghế đá, ôm Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử ngửa mặt lên trời vừa cười vừa lăn, “Phụ thân… bụng đau bụng đau.”
Triệu Phổ thấy mọi người cười đến ngửa tới ngửa lui, gầm lên một tiếng, “Các ngươi đủ chưa!”
Mọi người trầm mặc… Nhìn hắn một hồi… Tiếp tục cười không ngừng.
…
Cười nữa thì trời sẽ sáng, mọi người mới tạm thời chợp mắt một hồi.
Triệu Phổ bực mình tựa trên giường, nhưng mà ngủ không được, trên đầu cài một đống hoa nặng muốn chết, cái miệng hùng hùng hổ hổ, “Ai nghĩ ra mấy thứ này, đám nha đầu thường ngày cắm hoa đầy đầu mà còn vui vẻ như vậy, không thấy nặng à? Không sợ bị trẹo cổ à!”
Công Tôn ở một bên cười thầm.
Triệu Phổ ngước mắt, vốn định ồn ào hai câu để y ngừng cười, nhưng vừa nhìn lại, thấy được Công Tôn mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, tuy rằng là y phục của tân lang quân, nhưng trông rất đẹp, ban nãy chỉ lo bực mình, không nhìn kỹ.
Công Tôn cười một hồi, thấy Triệu Phổ đang nhìn mình, cũng không cười nữa, vỗ vỗ hắn nói, “Kỳ thực cũng rất đẹp…”
Nói chưa dứt, đã bị Triệu Phổ nắm tay kéo qua.
Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên giường chơi đùa với Thạch Đầu, mở to hai mắt nhìn.
Công Tôn nép vào ngực Triệu Phổ, cùng hắn mặt đối mặt, hai người đều ngây ngẩn.
Triệu Phổ mỉm cười, nói, “Đã bảo bao nhiều lần rồi, không được để người khác thấy ngươi mặc đồ đỏ.”
Công Tôn không nói gì.
Đang nhìn nhau, chợt nghe Thạch Đầu “Ợ…” một tiếng.
…
Công Tôn cùng Triệu Phổ đều khôi phục tinh thần, Công Tôn phản ứng được muốn tránh ra, Triệu Phổ làm gì chịu buông.
Công Tôn trừng mắt liếc hắn, nhìn Tiểu Tứ Tử bên kia, ý bảo —— Tiểu Tứ Tử còn đang ở đây!
Triệu Phổ cau mày, Tiểu Tứ Tử đột nhiên ôm Thạch Đầu chui vào trong chăn, bọc bản thân kín bưng, nói, “Ta hổng có thấy, cái gì cũng hổng thấy, Cửu Cửu đừng có ngừng!”