Du Long Tùy Nguyệt

Chương 56: Cửu Cửu là cái bình nứt đẹp trai nhất

Trước Sau

break
Ngày đó Triệu Trinh tự mình đi tới phủ Tướng Quân, đón Đường Bá Xá từ bên trong địa đạo ra, Đường Bá Xá gặp được Đường Khải tóc đã ngả sang màu xám, hai phụ tử ôm nhau khóc rống, mọi người đều bị cảm động.

Dòng họ Uông Thị cũng đã bị trừng phạt nghiêm khắc, Triệu Trinh từ trước đến nay nhân hậu, thế nhưng lần này cũng có ý niệm đem Uông Minh Hàn lăng trì xử tử.

Sau đó Uông quý phi quỳ xuống đất cầu xin, nói bất luận như thế nào cũng là phu thê một kiếp, nàng tự biết phụ thân và huynh trưởng tội không thể tha thứ, nhưng cũng xin hoàng thượng cho bọn họ được toàn thây.

Cuối cùng, Uông Minh Hàn bị phán trảm, một nhà già trẻ sung quân, mà Uông quý phi vốn được sủng ái cũng bị Triệu Trinh đày vào lãnh cung. Đường Bá Xá khôi phục chức thượng thư, nhưng tuổi tác đã cao, được an bài ở lại Khai Phong dưỡng thọ, vừa lúc vị trí của Vương thái y còn trống, Triệu Trinh liền mời Đường Khải vào cung, làm thái y của ngự y viện, hảo hảo mà hầu hạ cha già.

Triệu Trinh còn đem tội ác của Uông Minh Hàn chiếu cáo thiên hạ, thay Đường Bá Xá giải tội, đồng thời phát lệnh truy nã Uông Hải, trưởng tử của Uông Minh Hàn, vụ án của Đường Bá Xá có thể nói phát sinh sóng to gió lớn dị thường.

Đợi cho vụ án xử lí xong xuôi, Triệu Trinh rời đi, Bao Chửng mang theo Triển Chiêu đi xử lí những công việc còn lại, Triệu Phổ để lại vài ảnh vệ hỗ trợ, thấy Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đứng một bên tựa hồ rầu rĩ không vui, cũng tạm biệt Bao Chửng, cùng Công Tôn trở về trước.

.

Trở về, lúc này đã gần đến chạng vạng, người đi trên đường thần sắc vội vã, bên trong các tiệm cơm tửu lâu hai bên đường náo nhiệt vô cùng, Khai Phong phủ vẫn như mọi ngày, một mảnh phồn vinh.

Triệu Phổ thấy Công Tôn rũ xuống hai mắt, Tiểu Tứ Tử trong lòng nắm một lọn tóc của y, hỏi, “Phụ thân, phụ thân không vui nha?”

Triệu Phổ cũng có chút không nhịn được, bước lên hai bước hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, ngươi làm sao vậy?” Một bên vươn tay muốn bế Tiểu Tứ Tử, Công Tôn không cho.

Triệu Phổ sửng sốt hỏi, “Oa, ta cũng không phải ngày đầu tiên lưu manh ngươi, ngươi giận thật a? Được, ta cho ngươi đánh, đánh tới khi ngươi nguôi giận mới thôi.”

Công Tôn ngước mắt khinh bỉ nhìn hắn, “Ai bảo giận ngươi?”

Triệu Phổ có chút mờ mịt, giơ tay gãi gãi đầu, hỏi, “Ách… Ngươi không giận ta thì ngươi giận ai? Còn có ai lưu manh ngươi?”

Công Tôn tức giận không thèm quan tâm, Triệu Phổ thì lại nở nụ cười, nói, “Được rồi, nói đi chuyện gì vậy?”

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử tiếp tục tiến về phía trước, Tiểu Tứ Tử há mồm dẩu mỏ nói, “Vừa nãy, trước khi Hoàng Hoàng nói, phụ thân không tức giận, nhưng sau khi Hoàng Hoàng nói, phụ thân lại không vui.”

Triệu Phổ hơi sửng sốt, tiến đến hỏi Công Tôn, “Ngươi giận hoàng thượng à?”

Công Tôn không lên tiếng, nhìn chỗ khác.

Triệu Phổ thì lại kinh hãi, hắn với Triệu Trinh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Triệu Trinh hầu như không hề cáu kỉnh, một nam nhân có tính tình tốt đến như vậy trên đời này cũng không nhiều, cho nên danh hiệu Nhân Tông này thật sự không gọi sai. Thư ngốc này không phải thích nhất là nhân đức chính khí sao? Hôm nay tại sao lại tức giận?

“Thư ngốc?” Triệu Phổ hỏi, “Ngươi nghĩ là phán nhẹ quá? Hẳn nên sao trảm cả nhà?”

Công Tôn nhìn hắn, nói, “Sao trảm cả nhà là lấy oán báo oán, là bi kịch!”

Triệu Phổ gật đầu, hỏi, “Vậy tại sao ngươi lại tức giận? Phán nặng sao?”

Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử đang đặt mông ngồi bên tay trái mình chuyển sang tay phải, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Không phải lúc trước đã nói, Uông quý phi đang được sủng ái.”

Triệu Phổ sửng sốt, nhìn chằm chằm Công Tôn, sau đó hiểu rõ cười cười, “Nga… A, con mọt sách vẫn là con mọt sách.”

Công Tôn quay đầu lại nhìn hắn, “Có ý gì đây?”

Triệu Phổ khoanh tay trước ngực, nói, “Thư ngốc ngươi lại lên cơn nữa sao, nghĩ hôm qua được sủng, hôm nay nói tiến lãnh cung thì tiến lãnh cung, cả nhà sung quân ngay cả một đòn cũng không đánh, quân vương vô tình gần vua như gần cọp phải không?”

Công Tôn không nói lời nào, cúi đầu đi về phía trước.

Triệu Phổ kéo y lại, nói, “Chậm đã.”

“Muốn gì đây?” Công Tôn nhìn hắn, nói, “Còn không đi ăn, chết đói.”

“Ừm ừm.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Chết đói.”

“Tiểu Tứ Tử đói bụng?” Triệu Phổ vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, nói, “Ngươi ăn cơm trước, ta và phụ thân ngươi có chuyện cần làm.”

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu khó hiểu nhìn Triệu Phổ, chỉ thấy Triệu Phổ đột nhiên nói vọng lên lầu hai của tửu lâu bên cạnh, “Bạch huynh.”

Công Tôn ngẩng đầu, quả nhiên, hai người bọn họ vừa lúc đi tới trước Thái Bạch Cư, đang đứng bên dưới cửa sổ lầu hai, Bạch Ngọc Đường một thân bạch y cùng Tưởng Bình đều hiếu kỳ ló đầu ra nhìn.

Bạch Ngọc Đường vốn nghĩ vụ án này đã kết thúc, bèn trở về tìm tứ ca hắn đi ăn, vừa lên lầu hai ngồi xuống, chợt nghe dưới lầu có người gọi, cúi đầu vừa nhìn… thì thấy Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử giơ tay hướng hắn ném lên.

Bạch Ngọc Đường theo bản năng vươn tay tiếp được vật nọ… Tập trung nhìn vào —— Trong tay là Tiểu Tứ Tử bụ bẫm, đang chớp chớp mắt nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường bế Tiểu Tứ Tử cũng thấy có chút choáng váng, Tiểu Tứ Tử lại càng ngơ ngác, vừa rồi còn dưới lầu mà, vù một cái… liền bay bay, sau đó… bị Bạch Bạch tiếp được.

Hai bên nhìn nhau một hồi, Tiểu Tứ Tử gọi, “Bạch Bạch.”

“U, Tiểu Tứ Tử a, đến, cho thúc thúc ôm một chút.” Tưởng Bình thấy Tiểu Tứ Tử liền vui vẻ, vươn tay bế bé qua, gắp vài miếng bánh cho bé ăn.

Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn lại… Triệu Phổ và Công Tôn đã không còn tung tích.

Bạch Ngọc Đường thở dài, vừa định bảo tiểu nhị lấy thêm một bộ chén đũa, thì thấy trước mắt xuất hiện một thân ảnh màu đỏ.

Tưởng Bình, Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử đều ngây ngẩn cả người.

Triển Chiêu đã ngồi bên cạnh bọn họ, nói với tiểu nhị, “Thêm hai bộ chén đũa, lấy cho ta một chén cơm!”

Bạch Ngọc Đường và Tưởng Bình đờ ra nhìn chằm chằm Triển Chiêu, Tiểu Tứ Tử hỏi, “Miêu Miêu làm sao bay vào đây?”

Triển Chiêu giơ tay nựng cằm Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu Tứ Tử, ta chết đói, bữa trưa chưa có ăn.”

“Ngô.” Tiểu Tứ Tử vẻ mặt đồng tình vỗ vỗ cánh tay của Triển Chiêu, “Thật đáng thương nga.”

Bạch Ngọc Đường bật cười, tâm nhủ, Triển Chiêu này thực sự là có tính cách của loài mèo, quá đói thì trèo tường lật ngói cái gì cũng làm.

Triển Chiêu cười tủm tỉm tiếp nhận chén cơm mà tiểu nhị đưa qua, bắt đầu ăn.

Tưởng Bình ở một bên nhìn, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường dường như không có việc gì đem Tiểu Tứ Tử bế qua, gắp thức ăn cho bé, Tiểu Tứ Tử lại gắp thức ăn cho Triển Chiêu, Triển Chiêu vừa ăn vừa lựa ra thịt viên, cá viên các loại đút vào miệng Tiểu Tứ Tử.

Đang hạnh phúc ăn, chợt nghe Tưởng Bình nhè nhẹ thở dài một hơi.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đồng thời ngước mắt nhìn hắn, có chút khó hiểu, Triển Chiêu hỏi, “Hửm? Tứ gia tại sao không ăn?”

Tưởng Bình cười ha hả nói, “Ta phát hiện, Tiểu Tứ Tử giống như bách đáp trong mã điếu*.”

*(mã điếu giống như là mạt chược đó, còn bách đáp đại loại là con bài chủ)

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều có chút mờ mịt, Tiểu Tứ Tử cũng nghiêng đầu, tâm hỏi —— Bách đáp là cái gì?

Tưởng Bình ha hả cười cười, nói, “Vô luận hai người khác biệt thế nào ngồi cùng một chỗ, chỉ cần ở giữa có thêm một Tiểu Tứ Tử, thì hai người đó vô cùng xứng đôi.”



“Khụ khụ…”

Trầm mặc trong chốc lát, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời phản ứng, Bạch Ngọc Đường sặc một ngụm nước bắt đầu ho khan, Triển Chiêu thì lại nuốt chửng một viên thịt, đấm ngực —— Nghẹn rồi nghẹn rồi…

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ ngước mắt nhìn nhìn Tưởng Bình, thấy vẻ mặt cười giảo hoạt của hắn thì lắc đầu, vươn tay, vỗ lưng cho Triển Chiêu.



“Ngươi đi đâu vậy?” Công Tôn bị Triệu Phổ ôm vượt nóc băng tường, đã muốn giãy giụa đòi xuống.

Triệu Phổ chọc y, “Thư ngốc, đừng nhúc nhích, lỡ như ngã xuống thì không tốt đâu, ngươi ngẫm lại, nếu như mặt đập xuống đất trước, vậy không phải ngoạn mục lắm sao?”

Công Tôn vươn tay nhéo tai hắn, “Muốn chết thì cùng chết!”

Triệu Phổ bị đau nhe răng trợn mắt còn vui vẻ, “Thư ngốc, ngươi muốn cùng ta đồng sinh cộng tử a?”

Công Tôn vừa tức vừa hận, “…Lão tử cùng ngươi đồng quy vu tận!” Triệu Phổ cùng y một đường ầm ĩ ‘cười đùa’, cuối cùng ôm chặt cả hai cánh tay của y, khiến Công Tôn không cách nào nhúc nhích, đáp xuống một mái ngói lưu ly, nói, “Suỵt.”

Công Tôn có chút khó hiểu, nhìn khắp nơi, chỉ thấy cả hai đã đáp xuống nóc nhà của một nơi nào đó trong hoàng cung.

Công Tôn nhìn hắn, hỏi, “Đến hoàng cung làm chi?”

Triệu Phổ cười nói, “Cho ngươi trông thấy đế vương vô tình, Triệu Trinh vô tình như vậy, quyết định từ quan đi, theo ta quay về đại mạc!”

Công Tôn khinh bỉ nhìn hắn, nói, “Chờ thêm một thời gian nữa ta sẽ từ quan, mang Tiểu Tứ Tử quay về thôn Nhã Trúc, chỉ là thấy có lỗi với Bao đại nhân.”

Triệu Phổ cười lắc đầu, “Thư ngốc, từ xưa đế vương vô tình, một hoàng đế, có cảm tình hay không, cùng với điều hắn cần là yêu dân, không có quan hệ gì cả.”

“Không thể nói như vậy.” Công Tôn nói.

“Vậy ngươi muốn hắn làm gì?” Triệu Phổ hỏi, “Vì tình riêng thả Uông quý phi.”

“Không phải.” Công Tôn nhíu mày, nói, “Chỉ là thấy không thoải mái.”

Triệu Phổ lắc đầu, “Cho nên mang ngươi đi nhìn cho thống khoái.”

Triệu Phổ che miệng Công Tôn lại, ôm chặt lấy, thả người nhảy, đáp xuống nóc một khu nhà cách đó không xa, Công Tôn nhướng mi hỏi Triệu Phổ, “Đâu đây?”

Triệu Phổ thấp giọng nói, “Ái Hoa cung của Uông quý phi.”

Công Tôn khẽ nhíu mày… Chính lúc này, liền nghe được trong viện truyền ra tiếng khóc, ngước mắt vừa nhìn, chỉ thấy một đám cung nữ thái giám quỳ ở trong sân khóc.

“Quý phi bị đày vào lãnh cung, những thái giám cung nữ này sẽ đi theo người khác, biết điều này có nghĩa là gì không?” Triệu Phổ đột nhiên hỏi Công Tôn.

Công Tôn ngẩn người, nói, “Thay đổi một người chủ sao?”

Triệu Phổ cười cười, “Thái giám cung nữ trong hoàng cung có tới vài nghìn, lợi hại nhất chính là hầu hạ hoàng đế, sắp xếp xuống là hầu hạ Thái Hậu, tiếp đó là Hoàng Hậu, sau đó là quý phi, rồi xếp dần xuống, nhưng cơ bản đều là một bộ phận nhỏ nhu thuận được sủng ái, đại bộ phận thì chỉ có thể bận rộn làm việc.”

Công Tôn gật đầu.

Triệu Phổ nói, “Hậu cung chính là một tuồng kịch, ta chưa lưu lại lâu, nhưng nghe nương giảng qua. Phượng hoàng rơi xuống đất không bằng cả con gà, các nương nương này một khi thất sủng, so với một cung nữ được sủng ái cũng không bằng, hầu như người người đều có thể khi dễ. Tôn vinh của chủ tử là tôn vinh của nô tài, những nha hoàn thái giám này không phải khóc cho Uông quý phi, mà là cho chính bọn họ, bọn họ cũng đều biết, những ngày sau sẽ không dễ chịu. Khi Uông quý phi được sủng ái, đám thủ hạ thường ngày không chừng hay lên mặt ta đây, hôm nay thoáng cái rơi xuống, sẽ bị khi dễ cho chết.”

Công Tôn nghe được thì liên tục nhíu mày, nói, “Hoàng cung quả nhiên không phải nơi tốt.”

“Vậy cũng không đúng, hậu cung so với hoàng cung còn nguy hiểm hơn.” Triệu Phổ ngồi xổm, kéo Công Tôn cùng ngồi xuống, thấp giọng nói, “Nếu như Triệu Trinh tha Uông quý phi, vậy khó có thể phục thiên hạ.”

“Cái này ta biết.” Công Tôn nói, “Ta cũng không phải không hiểu đạo lý, chỉ là… ta cảm thấy khi hoàng thượng hạ mệnh lệnh này, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có, tựa hồ quá tuyệt tình.”

Triệu Phổ lắc đầu cười cười, “Nếu như Uông quý phi bị đày vào lãnh cung, các phi tử khác, ngươi đoán các nàng là khóc hay là cười?”

Công Tôn nhìn nhìn Triệu Phổ, nhỏ giọng nói, “Chuyện này… tỷ muội tình thâm hẳn là sẽ không cười đâu?”

Triệu Phổ cười nhạt một tiếng, “Tỷ muội tình thâm là mặt ngoài thôi, bên ngoài thì khóc đến thảm thương, nhưng sau lưng chắc chắn muốn chúc mừng… Ngươi tin hay không, sẽ có vài hạ nhân nha hoàn lập tức bỏ quên chủ tử cũ, đi ôm chân chủ tử mới?”

Công Tôn khẽ nhíu mày, “Vô tình như vậy?”

Triệu Phổ nhướng mi một cái, nói, “Tình nghĩa không phải ai cũng nói lên được, ở hậu cung ngay cả sống cũng sống không nổi, nói về tình nghĩa trừ phi giống như Trần Ban Ban, năm đó cứu Thái Hậu một mạng, nhưng ngươi nên biết, năm đó cứu người, ngoại trừ ông ấy còn có rất nhiều cung nữ, hộ vệ… những người đó hầu như chết không toàn thây.”

Công Tôn cúi đầu trầm mặc, “Đúng thế, ở nơi này, vô tình so với hữu tình càng dễ sinh tồn.”

“Các phi tử này, sẽ đem mỗi một chi tiết trong phủ Tướng Quân đều hỏi rõ ràng, nếu như bọn thái giám nói khi đó hoàng thượng cỡ nào không muốn, nén đau thương bỏ đi thứ mình thích… Vậy các phi tử đó sẽ đố kỵ, oán hận. Thư ngốc, trên đời này, lợi hại hơn bất kỳ loại đao kiếm gì, chính là oán hận cùng đố kỵ của con người.” Triệu Phổ có chút bùi ngùi nói, “Uông quý phi chỉ có thể ở bên trong lãnh cung chịu càng nhiều đau khổ, đồng thời sẽ rất khó sống được lâu.”

Công Tôn nghĩ nghĩ, tựa hồ minh bạch một chút, chợt nghe Triệu Phổ nói tiếp, “Ngược lại, nếu như bọn họ nghe được là… hoàng thượng ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái đã đem Uông quý phi đày vào lãnh cung… Như vậy cảm động lây, các nàng sẽ không đố kỵ, trái lại sẽ cảm thấy lạnh cả người, đồng thời người người sẽ cảm thấy bất an.”

Công Tôn sửng sốt, ngước mắt nhìn Triệu Phổ, nói, “Hoàng thượng trong một thời gian ngắn, sẽ nghĩ được những điều này sao?”

Triệu Phổ nhún vai, “Khi ta quen với Triệu Trinh, hắn còn chưa tới mười tuổi, lúc đó, hắn cũng đã như thế.”

Công Tôn giật mình không thôi.

Triệu Phổ tiu nghỉu cười cười, “Ngươi đừng thấy ta hiện tại không sợ trời không sợ đất… Nếu từ nhỏ đến lớn sống tại hoàng cung, ta tuyệt đối chết sớm hơn Triệu Trinh.”

Công Tôn khe khẽ thở dài, đảo mắt, thì thấy phía dưới có quan binh đi tới, giải tán các cung nữ thái giám này, sau đó, Ái Hoa cung liền yên tĩnh xuống, các thị vệ đem những thứ trong cung đều dọn đi, khóa đại môn, chỉ chừa lại một cửa bên, sau đó, mọi người rời đi.

Công Tôn khó hiểu, hỏi Triệu Phổ, “Làm cái gì vậy?”

Triệu Phổ nói, “Lãnh cung kỳ thực không có nơi nào chuẩn xác, có triều đại thì dùng nhà tù, phi tử bị nhốt sau một cánh cửa sắt giống như ngồi tù, mà có triều đại thì nhốt trong nơi ở cũ, Triệu Trinh tiếp tục dùng cách của tiên đế, cung điện biến thành lãnh cung, không được đi ra, là một loại hình phạt ôn hòa nhất.”

Công Tôn nhẹ nhàng thở dài, lúc này, Uông quý phi đi ra, mặc một thân lụa trắng, mặt không trang điểm, hẳn là vì để tang phụ thân mình.

Công Tôn cảm thấy trong lòng buồn khổ, kéo Triệu Phổ, nói, “Chúng ta đi thôi, ta không giận hoàng thượng nữa, là do kiến thức hạn hẹp.”

Triệu Phổ cười cười, vươn tay nựng cằm Công Tôn, nói, “Ta chính là thích điểm này của ngươi, sai thì sai, đúng thì đúng, chưa bao giờ biện giải cho bản thân.”

Công Tôn đánh tay hắn, hỏi, “Có đi hay không?”

Triệu Phổ lắc đầu, chỉ chỉ cách đó không xa.

Công Tôn ngước mắt nhìn, chỉ thấy ngoài cung, cửa bên bị mở, Triệu Trinh đi đến… Trần Ban Ban theo sau chờ ngoài cửa, nhìn theo bóng Triệu Trinh vào sân.

.

Triệu Trinh đi vào viện, Uông quý phi nhìn hắn một lúc rồi quỳ xuống hành lễ với hắn.

Công Tôn nhíu mày, Triệu Phổ ý bảo y đừng lên tiếng, tiếp tục xem.

Triệu Trinh đi đến bên cạnh Uông quý phi, nói, “Ngươi biết việc này từ khi nào?”

Uông quý phi trầm mặc một hồi rồi nói, “Ba năm trước đây.”

Triệu Trinh hỏi, “Vì sao không nói cho ta biết?”

Uông quý phi cười khổ lắc đầu, Triệu Trinh thì lại gật đầu, “Đúng vậy, lời này không có cách nào để nói.”

Uông quý phi quỳ xuống một bên, Triệu Trinh đi tới trước mặt nàng ngồi xổm xuống, vươn tay nắm bàn tay nàng.

Vành mắt Uông quý phi đỏ lên, ngước mắt nhìn Triệu Trinh.

Triệu Trinh nhìn nàng một hồi lâu, vươn tay giúp nàng lau đi nước mắt hai bên má, đứng lên xoay người rời đi. Vẫn như cũ không quay đầu lại liếc mắt một cái, Trần Ban Ban nhẹ nhàng thở dài, đóng lại cửa bên, cùng Triệu Trinh đi xa, lưu lại Uông quý phi trong viện dập đầu tạ ơn.

.

Công Tôn khó hiểu, hỏi Triệu Phổ, “Nàng cảm tạ cái gì?”

Triệu Phổ nhẹ nhàng thở dài, ra hiệu bảo Công Tôn nhìn.

Công Tôn xoay mặt, chỉ thấy Uông quý phi mở bàn tay vừa nãy bị Triệu Trinh nắm, bên trong có một gói giấy nhỏ.

Công Tôn sửng sốt, khẽ nhíu mày, Uông quý phi cẩn thận mở gói giấy, bên trong là thuốc bột màu trắng.

Công Tôn kinh hãi, nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ thấy y sốt ruột, vội vàng ngăn cản y, “Cho ngươi ở lại lãnh cung cả đời, so với có an an tĩnh tĩnh có tôn nghiêm mà chết, ngươi chọn cái nào?”

Công Tôn khựng lại, há mồm không biết nên nói cái gì, mà đồng thời, Uông quý phi đã đem thuốc bột đổ vào trong miệng, sau đó, nàng đứng lên, về phòng ngủ, thay trang phục của quý phi, trang điểm tỉ mỉ, ngắm nhìn bản thân xinh đẹp tôn quý trong gương đồng, đứng dậy đi tới bên giường, nằm xuống, lẳng lặng ngủ…

Sau đó, toàn bộ Ái Hoa cung lại lần nữa khôi phục sự yên lặng, Công Tôn trong lòng rối bời, y làm thần y nhiều năm như vậy, đã cứu rất nhiều người, đây là lần đầu trơ mắt nhìn một người chết đi trước mắt mình, bản thân lại bất lực.

Triệu Phổ kéo Công Tôn đứng lên, ôm lấy y thả người nhảy ra hoàng cung, đáp xuống mặt đất, thấy trên mặt Công Tôn mang thần sắc buồn bã, liền vươn tay véo má y, hỏi, “Thế nào? Còn muốn từ quan nữa không?”

Công Tôn ngước mắt có chút oán hận nhìn hắn… Vốn tâm tình đã không tốt, cho nên, bây giờ tâm tình lại càng tồi tệ, khổ sở so với tức giận càng khiến cho người ta không thoải mái.

.

Triệu Phổ kéo Công Tôn đi ra ngoài, chợt nghe Công Tôn nói, “Làm hoàng đế thật không có ý nghĩa, khổ thân.”

Triệu Phổ gật đầu, “Cho nên, ta chết cũng không muốn làm.”

Công Tôn ngước mắt hỏi, “Vậy… nếu kẻ gặp chuyện này chính là ngươi thì sao?”

Triệu Phổ quay đầu nhìn y, “Ta?”

“Ừ.” Công Tôn gật đầu, “Nếu như ngươi gặp phải, làm sao bây giờ?”

Triệu Phổ nghĩ nghĩ, trả lời, “Loại chuyện này hẳn ta sẽ không gặp phải đâu, ta chỉ thích cảm giác cả đời chỉ yêu mến một người.”

“Ta là giả thuyết.” Công Tôn hỏi, “Giả như?”

Triệu Phổ hào hiệp cười nói, “Ta cũng không có tiền đồ như Triệu Trinh.”

“Là sao?” Công Tôn thắc mắc.

Triệu Phổ nhún nhún vai, “Nếu như bắt ta chọn giang sơn hay mỹ nhân, ta tuyệt đối chọn mỹ nhân, người khác nói thế nào ta cũng mặc kệ.”

Công Tôn nghe được thì chấn lăng, nhìn Triệu Phổ, hỏi, “Ngươi… Ngay cả đại nghĩa cũng không quan tâm?”

Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, “Ai cũng không phải ông trời, đại nghĩa của bọn họ đối với ta là chả có cái thí giá trị nào cả, bất quá bọn họ cứ đi tán tụng cái thí đó đi ta mặc kệ, đừng đụng đến bảo bối của ta, ai dám đụng vào bảo bối của ta, lão tử liền đem cái đầu bọn họ bẻ ngược ra sau.”

Công Tôn khẽ nhíu mày, nói, “‘Thí’ cái gì… Thô tục!”

Triệu Phổ nhướng mi, “Đại gia đây vốn là kẻ thô lỗ.”

Công Tôn khinh bỉ liếc hắn, bất quá khóe miệng cũng cong lên, xoay người đi ra ngoài.

Triệu Phổ thấy Công Tôn cười, cũng có chút không ngờ, đuổi theo hỏi, “Này, thư ngốc, tâm tình tốt chưa?”

Công Tôn nhìn nơi khác, nói, “Ừm, cũng được.”

“Cũng được?” Triệu Phổ cười sấn tới hỏi, “Có liên quan tới ta không nha?”

Công Tôn nghĩ nghĩ một chút, nói, “Hm… Xét về đạo lý, là ngươi sai.”

Triệu Phổ nhướng mi, “Đạo lý có giá trị mấy đồng tiền? Để ta tiễn người ta âu yếm đi tìm chết ta thà không giảng đạo lý!”

Công Tôn đảo mắt nhìn hắn, “Ừ… Cho nên ta cũng thích cách làm của ngươi.” Nói xong, Công Tôn đi đến phía trước, “Trước kia, giữa hoàng thượng và ngươi, ta còn cảm thấy ngươi khó sống hơn, bất quá bây giờ ngẫm lại, ngươi so với hoàng thượng tự tại nhiều lắm, tự tại đến có thể không cần nói đạo lý.”

Triệu Phổ đuổi theo vài bước, cười hỏi, “Thư ngốc, ngươi vừa nói thích ta?”

Công Tôn liếc hắn, “Ngươi đừng cắt câu lấy nghĩa có được không, ta nói là thích cách làm của ngươi!”

Triệu Phổ gật đầu, “Trùng hợp như vậy, ta cũng thích ngươi.”

Công Tôn đạp hắn, “Đã bảo ngươi đừng cắt câu lấy nghĩa.”

Triệu Phổ chớp mắt, “Ngươi muốn nói đạo lý với lưu manh à?”

Công Tôn tức điên, nói, “Ngươi thừa nhận mình là lưu manh rồi hả? Đây là bình đã vỡ nên cho vỡ luôn phải không*?”

*(nguyên văn: phá quán tử phá suất, theo nghĩa đen: Cái bình đã nứt, cho dù có rơi thêm lần nữa thì cũng chỉ là cái bình nứt vỡ mà thôi, không cần bảo vệ nữa, ý nói đã lộ bản chất rồi nên không thèm biện giải nữa.)

“Không quan hệ!” Triệu Phổ cười nói, “Thư ngốc, ngươi theo ta đi, chỉ cần ngươi theo ta, ta đem tất cả chai bình đều đập vỡ hết.” Vừa nói, Triệu Phổ vừa vươn tay nựng cằm Công Tôn, sấn tới muốn hôn.

“Ngươi…” Công Tôn kinh hãi, giơ tay đấm tới một quyền.

Triệu Phổ nghiêng đầu, hắn muốn tránh, Công Tôn tự nhiên là đánh không trúng hắn, cho nên lần này Công Tôn không giống dĩ vãng có thể đánh trúng Triệu Phổ. Thấy mình đánh vào khoảng không, Công Tôn đang buồn bực, cũng không đề phòng Triệu Phổ đột nhiên vòng tay ôm thắt lưng y, kéo y vào ngõ nhỏ gần đó áp sát vào tường.

“Ngươi?” Công Tôn còn chưa kịp nói, Triệu Phổ liền tiến đến, giữ lấy đôi môi y, hôn lên.

“Hm.” Công Tôn đẩy vai Triệu Phổ, nhưng Triệu Phổ ngang tàng bổ nhào đến như một con sói đói, hai tay sờ soạng lung tung bên hông y, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm, vói vào trong miệng y, khí thế hùng hồn.
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc