Triển Chiêu cùng Giả Ảnh sau khi ra khỏi Khai Phong phủ, đi vòng vèo tới được một hẻm nhỏ, nơi đó có vài tên côn đồ đang ngồi đánh bài.
Triển Chiêu đi tới phía sau một người trong số đó, dùng cự khuyết chọt chọt lưng hắn.
“Ai, đừng phá, gia đang gặp may.” Tên côn đồ nọ không thèm quay đầu lại, tiếp tục đánh bạc, trong miệng hô, “Mở bài mở bài!”
Mà mấy người đối diện hắn, đều thấy được Triển Chiêu, hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt xấu hổ, liên tục nháy mắt với tên côn đồ nọ.
Tên côn đồ thấy được dáng vẻ của họ, “Các ngươi bị gì vậy? Chuột rút a?”
Lúc này, chợt nghe Triển Chiêu nói, “Mao Thạch Đầu.”
Hắn sửng sốt, cứng ngắc, một lát mới xấu hổ quay đầu lại, liếc nhìn Triển Chiêu, nhếch môi nói, “U… Triển đại nhân a.”
Triển Chiêu cười cười, nhìn mấy tên côn đồ khác, bọn họ vội vàng ba chân bốn cẳng bỏ chạy, kẻ gọi là Mao Thạch Đầu kia cũng muốn chạy, lại bị Triển Chiêu nắm lấy cổ áo, vứt tới góc tường. Mao Thạch Đầu xoa vai, nhìn Triển Chiêu, “Triển gia, gần đây ta không có làm gì a.”
Triển Chiêu nhìn hắn một chút, cười hỏi, “Vừa rồi có đến hiệu may ở phố phía nam không?”
“Không có.” Mao Thạch Đầu vội vàng lắc đầu.
Triển Chiêu nhếch môi cười, nói, “Ai, Mao Thạch Đầu, ta nói với ngươi chuyện này.”
“Ngài cứ nói.” Mao Thạch Đầu vội vã gật đầu, thấy sắc mặt của Triển Chiêu vừa rồi rất nghiêm túc, lúc này lại cười tủm tỉm, ngực liền sợ hãi… Hắn sợ nhất Triển Chiêu cười như vậy, cười như vậy biểu thị hắn muốn chỉnh người.
Triển Chiêu vỗ vỗ hắn, ý bảo hắn đừng khẩn trương, nói, “Ân… Vừa nãy có người đến trước hiệu may ném trứng gà, ngươi biết không?”
“Không biết a.” Mao Thạch Đầu vội vàng lắc đầu.
Triển Chiêu nhíu nhíu khóe miệng, nói, “Nga, tốt nhất là vậy.”
“A?” Mao Thạch Đầu có chút giật mình.
“Cửu Vương gia hôm nay không biết có chuyện gì, nói muốn chặt cả hai tay của tất cả côn đồ ở Khai Phong phủ.” Triển Chiêu cười tít mắt nói, “Ta đến thống kê nhân số cho hắn.”
“A…” Mao Thạch Đầu cả kinh hít sâu một ngụm khí lạnh, thấp thỏm nói, “Triển… Triển đại nhân, ngài đừng nói giỡn a.”
Triển Chiêu cười, đối Giả Ảnh gật đầu, nói, “Hắn nói hắn không biết, động thủ đi.”
Giả Ảnh rất phối hợp ở một bên giả vờ đen mặt, giơ tay rút đao ra.
Mao Thạch Đầu thấy hàn quang sáng choang, cả kinh thiếu chút nữa hôn mê, vội vã xua tay, nói, “Tha mạng a, ta nói a!”
Giả Ảnh thu đao, lạnh lùng nhìn hắn, “Nói!”
“Không phải người Khai Phong, là một đám người vùng khác lẻn đến, bọn họ xong xuôi liền ra khỏi thành.” Mao Thạch Đầu nói, “Triển đại nhân, người Khai Phong bản địa ai dám động tới người của Khai Phong phủ chứ, đó không phải là muốn chết sao, càng đừng nói là người của Cửu Vương gia. Hơn nữa, thần y này đã cứu mạng của bách tính Khai Phong, oa oa khả ái như vậy, phàm là có chút lương tâm ai dám động a.”
Triển Chiêu nhíu mày, hỏi, “Ai chỉ thị?”
“Ách…” Mao Thạch Đầu tựa hồ có chút do dự.
Giả Ảnh vươn tay nắm áo hắn, lạnh lùng nói, “Khi ở đại mạc, một huynh đệ của Triệu gia quân đã bị dã lang cắn chết, Vương gia giết hơn mười vạn dã lang để chôn cùng hắn, ngươi thức thời thì nói, nếu không, ngày hôm nay chặt tứ chi ngươi, thì cũng là nhẹ.”
Mao Thạch Đầu trắng bệch cả mặt, nói, “Ta nghe được cũng không tất là thật, nhưng, ta biết nơi tập trung của bọn du côn đó ở đâu.”
Giả Ảnh buông hắn ra, Mao Thạch Đầu nói với hai người, “Tại sườn núi cách thành đông mười dặm, bất quá phải mau, đêm nay phỏng chừng bọn họ sẽ lên thuyền chạy.”
Triển Chiêu cùng Giả Ảnh nhìn nhau, gật đầu, Mao Thạch Đầu vội vàng bỏ chạy.
.
“Triển đại nhân, ta đi trước tới sườn núĐ trông chừng.” Giả Ảnh nói, “Phiền ngươi giúp ta trở lại thông báo cho Vương gia một tiếng.”
Triển Chiêu gật đầu, thấy Giả Ảnh sắp đi, liền kéo hắn lại, cảm thấy rất hứng thứ hỏi, “Ai, Giả Ảnh, ngươi vừa nói chuyện đánh lang, là thật sao?”
Giả Ảnh ngẩn người, rồi cười cười, từ trong lòng móc ra một cây trúc tiếu (còi làm bằng trúc) ngắn nhỏ, đưa cho Triển Chiêu.
“Đây là cái gì?” Triển Chiêu hỏi.
“Khương tiếu.” Giả Ảnh trả lời, “Âm thanh rất vang, khi chúng ta đánh lang, đầu tiên là bao vây diện rộng, sau đó không còn bầy sói, chỉ còn lại những con riêng lẻ, chúng ta liền bọc đánh, ai phát hiện thì thổi cây trúc tiếu này, một đám người đến vây giết… Những con sói còn lại trên đại mạc bây giờ, đều sợ người, nhất là khi nghe được tiếng tiếu, dù cho chỉ có một người, bầy sói cũng sẽ sợ đến cướp đường mà chạy.”
“Nga.” Triển Chiêu tiếp lấy, quan sát trúc tiếu, Giả Ảnh đột nhiên nói, “Đúng rồi… Huynh đệ bị cắn chết gọi Đồng ảnh, là huynh đệ của Tử Ảnh, đùng nhắc đến chữ lang trước măt hắn.”
Triển Chiêu sửng sốt, nhớ tới trước đây Giả Ảnh tựa hồ từng nhắc tới, liền gật đầu.
Giả Ảnh xoay người đi, Triển Chiêu cất lại trúc tiếu, chạy về Khai Phong báo tin.
Triển Chiêu về tới Khai Phong phủ, tìm được Triệu Phổ cùng Bao Chửng, nói lại sự tình, Bao Chửng nghe xong khẽ nhíu mày, nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ suy nghĩ một chút, nói, “Trước tiên bắt người tới quan trọng hơn.”
Bao Chửng cũng gật đầu, Triệu Phổ gọi các ảnh vệ tới, động thủ bắt người, một kẻ cũng không để chạy.
Tử Ảnh mang theo đám ảnh vệ đi.
Công Tôn có chút lo lắng, hỏi, “Lỡ như bắt nhầm người thì sao?”
Triển Chiêu lắc đầu, nói, “Yên tâm, Mao Thạch Đầu là kẻ thạo tin nhất khu vực, hắn không dám gạt người… Việc này cũng không giống người của Khai Phong làm.”
Bao Chửng tựa hồ có chút suy tư, hỏi Công Tôn, “Công Tôn tiên sinh, bọn họ uy hiếp ngươi, là muốn ngươi rời khỏi Khai Phong phủ?”
“Ân.” Công Tôn gật đầu, “Đúng vậy.”
“Vì sao chỉ cần rời khỏi Khai Phong phủ?” Bao Chửng khó hiểu.
“Ta cũng cảm thấy kỳ quái.” Công Tôn nói, “Ta rời khỏi Khai Phong, đối ai mới có lợi, hoặc là hậu quả khi ta rời khỏi Khai Phong đối với ai mới có lợi… Nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không thông.”
“Ngươi đừng suy nghĩ.” Triệu Phổ nói, “Dù sao loại chuyện này cũng sẽ không có nữa, vụ án này chúng ta tra là được.”
“Đúng đúng.” Bao Chửng gật đầu, nói, “Ai, tiên sinh ở lại Khai Phong phủ, ta cũng không phái người bảo hộ, thưc sự là…”
Công Tôn vội vàng lắc đầu, Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn, nói với Bao Chửng, “Tiểu Bao tử, phụ thân nói, ở lại Khai Phong phủ, không có ý tứ.”
“A?” Bao Chửng sửng sốt, Triển Chiêu cũng chớp chớp mắt.
Công Tôn vội vàng ngăn Tiểu Tứ Tử lại, nói, “Các ngươi đừng nghe nó, đồng ngôn vô kỵ.”
“Tiểu Tứ Tử.” Công Tôn trừng Tiểu Tứ Tử, Bao Chửng cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, Bao Chửng nói, “Chờ một chút, tiên sinh, ngươi để Tiểu Tứ Tử nói xong.”
Công Tôn xấu hổ.
Tiểu Tứ Tử nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ đối bé gật đầu, việc này cũng là mới nãy Triệu Phổ dạy Tiểu Tứ Tử làm.
Tiểu Tứ Tử cậy vào lá gan nói tiếp, “Phụ thân nói, ở đây ăn không ngồi rồi, không hợp lí lắm, sau này cũng không thể hành y, cảm thấy không phải cách.”
Công Tôn đỏ bừng mặt, có chút sốt ruột nhìn Tiểu Tứ Tử, vật nhỏ này, tại sao cái gì cũng nói vậy a.
Bao Chửng cùng Triển Chiêu thì lại ngây ngẩn, một lát sau, Triển Chiêu che miệng cười, Bao Chửng cũng cười lắc đầu, nói, “Tiên sinh a tiên sinh, sao ngài lại dễ quên như vậy a.”
Công Tôn sửng sốt, nhìn Bao Chửng.
“Vụ án của Hình Hoài Châu, hoàng thượng đã ban cho rất nhiều ngân lượng, còn có một rương vàng nhét ở dưới giường của ngươi.” Bao Chửng nói, “Hơn nữa, Khai Phong phủ tuy là nha môn thanh liêm, nhưng cũng không phải khốn cùng a… Bổng lộc một năm của Bao Chửng ta đủ nuôi sống chí ít tám trăm một nghìn người, cho nên ta vẫn không rõ lão Bàng vì sao có nhiều bạc như vậy nhưng lại cứ ham phú quý.”
Công Tôn trợn tròn mắt, y suy nghĩ một chút, sờ sờ đầu —— Thật không? Hoàng thượng ban vàng cho tại sao y không biết?
Bao Chửng vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ ngầm hiểu, nhếch nhếch khóe miệng, trong bóng tối, Hôi Ảnh nhanh như chớp lóe không thấy đâu nữa, chưa đến nửa khắc, từ trong Vương phủ lấy ra một rương hoàng kim, lặng lẽ nhét vào gầm giường của Công Tôn.
“Tiên sinh.” Bao Chửng nói với Công Tôn, “Ta biết ngài sáng suốt hơn người, kỳ thực bản phủ đã sớm muốn tìm cơ hội để nói, nhưng sợ tài năng của tiên sinh bị che khuất. Hôm nay ta liền mặt dày mày dạn nói, tiên sinh… trong Khai Phong phủ ta, không có chủ bộ (người quản lý sổ sách).”
Công Tôn sửng sốt, “Chủ bộ?”
Bao Chửng gật đầu, “Công Tôn tiên sinh tài tình nếu có thể ở lại Khai Phong làm việc, đó thật đúng là phúc của bách tính… Tiên sinh cũng đã gặp qua hoàng thượng, nếu tiên sinh không chê, không bằng ta đi hướng hoàng thượng cầu một chức quan cho tiên sinh.”
Công Tôn nghe có chút giật mình, hỏi, “Khai Phong phủ… Sư gia cũng có chức quan sao?”
“Đó là đương nhiên.” Bao Chửng gật đầu, nói, “Hôm trước hoàng thượng đã nhắc với ta, nói tiên sinh đại tài, lưu lạc giang hồ quá đáng tiếc, vốn hắn cũng muốn cho ngươi làm chủ quản thái y viện, nhưng ta nghĩ tiên sinh chưa hẳn là thích chức quan này. Sau đó còn nói để tiên sinh làm tham chính hoặc là học sĩ, ta đều nghĩ không thích hợp lắm… Nghĩ ra thì ở lại Khai Phong phủ mới có thể phát triển sở trường tốt nhất!
Thứ nhất, tiên sinh thông minh tuyệt đỉnh kiến thức rộng rãi tinh thông kim cổ, có thể cung cấp nhiều đầu mối giúp chúng ta phá án. Thứ hai, tiên sinh y thuật rất cao, Khai Phong ta còn thiếu một ngỗ tác (pháp y). Thứ ba, không dối gạt tiên sinh, sau khi ngài vừa đến, bách tính Khai Phong ta được hưởng phúc, ta vốn cũng dự định mở một đại viện để tiên sinh tu kiến dược phòng dược lư, bên ngoài bố trí dược phô (sân phơi thuốc), vì bách tính trị bệnh, phí dụng hết thảy Khai Phong phủ ta gánh vác, nhưng chỉ sợ tiên sinh không chịu nổi. Điểm cuối cùng… sau khi Tiểu Tứ Tử đến, toàn bộ Khai Phong phủ náo nhiệt hẳn lên, ban đầu không khí vốn rất trầm lặng, ta cũng rất thích Tiểu Tứ Tử a.”
Triệu Phổ ở một bên nghe được mí mắt nháy như máy, thầm nhủ, “Hảo ngươi một lão Bao a, ngươi thật đúng là dẫn lừa theo sườn núi dốc a, vuốt lông theo chiều xuôi, thư ngốc kia không thể không ngất ngây a!”
Công Tôn nghe đến đó, đã rất cảm động… Không ngờ Bao đại nhân lại nghĩ như vậy, một bên Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn, nói, “Phụ thân… chúng ta lưu lại đi, ngươi liền làm bố bố đi.”
Tất cả mọi người khó hiểu, “Bố bố [bù].”
Công Tôn bất đắc dĩ, nói, “Là chủ bộ [bù].”
“Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Triển Chiêu cũng cười nói, “Tiên sinh, nói thật, ngươi tài trí hơn người, nhưng có thể khiến kẻ khác ghen tị, Tiểu Tứ Tử lại nhỏ như vậy, ngươi lẻ loi một mình phiêu lưu bên ngoài lại không võ công, thật khiến người lo lắng, không bằng tìm một chỗ, yên ổn trụ lại đi.”
Công Tôn nhìn Triển Chiêu một chút, tâm đã động rồi, nghĩ tới đây, ngước mắt nhìn Triệu Phổ một chút, ý như là hỏi —— Vậy, ngươi nói sao?
Triệu Phổ càng thêm choáng váng, Công Tôn dĩ nhiên trưng cầu ý kiến của hắn, suy nghĩ một chút, nói, “Ngươi hài lòng là tốt rồi.”
Công Tôn trong lòng ấm áp, suy nghĩ một chút, rồi quay sang Bao Chửng gật đầu, nói, “Vậy… thì làm phiền Bao đại nhân…”
“Không phiền không phiền!” Bao Chửng mừng rỡ không khép miệng lại được, Triển Chiêu cũng cười, chợt nghe Bao Chửng nói, “Nếu Bạch thiếu hiệp cũng có thể lưu lại thì…”
Còn chưa dứt lời, Triệu Phổ Triển Chiêu cùng nhau lắc đầu, “Không thể, tuyệt đối không thể.”
Bao Chửng thở dài.
Công Tôn nhìn Tiểu Tứ Tử, bé ngẩng mặt ôm mình cười tủm tỉm, vui vè vô cùng, “Phụ thân, sau này chúng ta không đi nga!”
Công Tôn gật đầu, nhéo khuôn mặt bé.
Bao Chửng nhanh chóng sai người dành cho Công Tôn một trạch viện (nhà có sân), chuyện tu kiến dược lư dược phô đều lập tức chuẩn bị, chính mình thì tranh thủ xuất môn, lên kiệu chạy đến hoàng cung thỉnh chỉ.
Triệu Trinh vừa nghe Công Tôn đồng ý lưu lại làm quan, rất hài lòng, lập tức hạ thánh chỉ, phong Công Tôn làm thiết mạo sư gia, vì quan hệ của Công Tôn và Triệu Phổ, người khác thiết mạo đều là phong làm Vương gia, bây giờ lại cho sư gia, tam phẩm đương triều, đồng thời khâm ban một bảng hiệu cho dược phô cùa Khai Phong phủ —— thiên hạ đệ nhất thiện đường, tư phí do hoàng cung đảm đương, lại phong Công Tôn làm thiên hạ đệ nhất thần y.
Quang vinh lớn như vậy, Khai Phong phủ lập tức oanh động, bách tính toàn thành đều đến chúc mừng, cao hứng Khai Phong phủ lại có thêm một vị quan vừa tốt lại vừa tài.
.
Công Tôn có chút không quá thích ứng, y mơ mơ hồ hồ về tới trong phòng của mình, nhìn dưới gầm giường một chút, thực sự kéo ra một cái rương, mở… Một rương hoàng kim.
Công Tôn có chút mộng, lúc đầu hoàng thượng đúng là có thưởng chút ngân lượng, nhưng… hẳn là không nhiều vậy chứ?!
Công Tôn suy nghĩ một chút, đem hoàng kim đều lấy ra, tinh tế kiểm tra, rốt cuộc, bên trên một thỏi vàng phát hiện một dấu khắc —— chữ “Cửu”.
Công Tôn lập tức minh bạch, buông thỏi vàng, kéo Tiểu Tứ Tử qua, nói, “Tiểu Tứ Tử, có phải ngươi cùng Triệu Phổ nói cái gì rồi không?”
Tiểu Tứ Tử bóp bóp ngón tay, không nói lời nào, bất quá cũng không phủ nhận.
Công Tôn nâng mặt bé lên nói, “Tại sao lại đòi bạc của hắn a?”
Công Tôn cũng đau lòng, vật nhỏ này, bé tí như vậy đã bắt đầu quan tâm loại chuyện này, cũng không thể to tiếng với nó, nói, “Tiểu Tứ Tử, bây giờ phụ thân đã làm chủ bộ ở Khai Phong phủ, cũng coi như rất thích việc này, thiện đường cũng đã khởi công, cảm thấy mỹ mãn, không thể lại đòi vàng cùa hắn.”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, nhỏ giọng nói thầm, “Cửu Cửu nói, vàng thì tính cái gì, sao trên trời hắn cũng có thể hái xuống cho ngươi.”
Công Tôn sửng sốt, mặt đỏ bừng, nói, “Đừng nói bậy.”
Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn cọ cọ, cười tủm tỉm nói, “Phụ thân, ngươi có phải cũng thích Cửu Cửu một chút?”
Công Tôn không lên tiếng, nhìn bé, Tiểu Tứ Tử cười, nói, “Quả nhiên nha, không phải thì tại sao hung như vậy.”
Công Tôn nhéo khuôn mặt mềm mềm đó, “Hung là vì hắn lưu manh.”
“Nhưng.” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nói, “Cửu Cửu chỉ lưu manh phụ thân, không lưu manh người khác.”
Công Tôn khẽ nhíu mày… Nghĩ cũng phải a, Triệu Phổ hình như đối xử với người khác rất bình thường a.
Lúc này, chợt nghe được bên ngoài có thanh âm của Triệu Phổ truyền đến, “Thư ngốc, đi ra.”
Công Tôn suy nghĩ một chút, vẫn đem thỏi vàng thu hồi, bỏ vào cái rương đẩy vào gầm giường… Sau này tìm cách trả lại hắn là được! Nghĩ vậy, liền ôm Tiểu Tứ Tử xuất môn.
“Bắt được.” Triệu Phổ nói, “Lập tức thẩm tra, các ngươi cũng đi nhận mặt xem có phải đám người này không.”
Công Tôn gật đầu, theo Triệu Phổ đi đến hình phòng phủ Khai Phong.
.
Hình phòng rất lớn, nhưng cũng không giống như tên của nó, gian phòng dùng để xử phạt, mà là một gian phòng rộng lớn trống trơn, thông thường nếu Bao Chửng không ở công đường xử án, đều tra hỏi ở đây.
Triệu Phổ và Công Tôn vào hình phòng, thì thấy trước mặt quỳ mười mấy người, Tiểu Tứ Tử tinh mắt, chỉ vào một người trong đó nói, “A… Ta nhớ kỹ, có hắn!”
Đám người kia đầu cúi càng thấp.
“Nói đi.” Bao Chửng nói, “Ai sai sử các ngươi tập kích Công Tôn tiên sinh cùng Tiểu Tứ Tử?”
Đám người kia kiếc mắt nhìn nhau, không nói lời nào.
Bao Chửng thấy chúng không chịu nói, tựa hồ không sợ hãi, trong lòng khẽ động, bất động thanh sắc hỏi tiếp, “Các ngươi không nhận tội?”
Một tên trong đó cười lạnh, nói, “Gọi tới sợ ngươi không dám tiếp.”
Bao Chửng cười, nói, “Ta gian khổ nhiều năm cũng coi như kiến thức qua không ít, đừng nói gọi tới là người, dù có là quỷ thần, bản phủ cũng dám, ngươi nói đi.”
Kẻ nọ cười nói, “Là đương kim hoàng thượng.”
Bao Chửng nghe xong, cười lắc đầu, nói, “Ngươi nói là hoàng thượng phái ngươi làm?”
“Không sai.” Kẻ nọ ưỡn ngực, tỏ vẻ không sợ trời không sợ đất, dáng vẻ ta thách ngươi có thể làm khó dễ được ta.
Bao Chửng cũng cười, nói, “Ngươi nói một chút, hoàng thượng xuất cung phân phó cho ngươi, hay là tiếp các ngươi vào cung phân phó?”
“Hoàng thượng sai một tùy tùng đến nói.” Tên côn đồ nọ đắc ý nói, “Bao đại nhân, ngài muốn tra, thì tra hoàng thượng, ngài dám sao?”
Bao Chửng hơi gật đầu, nói, “Ta chắc là dám, bất quá oan uổng hoàng thượng là tội khi quân, các ngươi sẽ bị sao gia diệt tộc*, các ngươi dám không a?”
*(sao gia diệt tộc = tịch biên gia sản tru di tam tộc)
Bọn chúng sửng sốt, vô thức liếc nhìn nhau, nhìn tên dẫn đầu.
Tên nọ vừa định nói, Bao Chửng bất ngờ đập bàn, nói với nha dịch, “Đến a, đánh gãy chân bọn chúng cho ta, đánh gãy xương chân!”
Triệu Phổ bọn họ đều kinh ngạc nhìn Bao Chửng, thầm nhủ… Bao đại nhân còn có ngày lạm dụng tư hình?!
Các nha dịch này đã sớm thành thói quen, Bao Chửng cùng bọn họ liên thủ hợp lại hù dọa người, đều làm ra một bộ hung thần ác sát tư thế muốn nhào đến đánh.
Bọn côn đồ kia nóng nảy, chúng nghe nói Bao Chửng chưa bao giờ lạm dụng tư hình… Tại sao hôm nay…
“Có phải người sai khiến các ngươi hành sự, không nói cho các ngươi việc này a?” Bao Chửng cười hỏi, “Hắn chỉ nói với các ngươi, nhắc đến hoàng thượng thì ta không dám làm gì sao?”
Đám côn đồ hai mặt nhìn nhau.
Bao Chửng nói, “Đánh cho ta!”
Các nha dịch này thực sự ấn bọn côn đồ xuống, bắt đầu đánh, roi này làm bằng dây mây, sau khi phơi nắng cho khô, khoét rỗng, bên trong đổ đầy cát đất, vừa dai lại vừa nặng, một roi quật trúng trên người, thì không phải chuyện đùa, chỉ đánh ba bốn roi, cái mông của đám côn đồ kia đã muốn nát.
Bọn chúng gào khóc thảm thiết đồng loạt nói, “Đại nhân, chúng ta nói a, chúng ta là bị người giật dây a!”
Bao Chửng khoát khoát tay, ý bảo nha dịch ngừng lại, hỏi, “Là ai giật dây các ngươi, nói mau!”
“Ách… là một thái giám.” Côn đồ nói, “Hắn cho chúng ta một trăm lượng văn ngân (bạc nguyên chất), bảo chúng ta làm chuyện này.”
“Thái giám như thế nào?” Bao Chửng hỏi.
“Ách… Rất béo.” Côn đồ trả lời.
Bao Chửng sững sốt, hỏi, “Béo cỡ nào?”
“Đại khái ít nhất cũng một hai trăm cân.” Côn đồ nghĩ.
Triệu Phổ cau lại đôi mày, trong đầu hắn đã hiện lên một người.
“Người nọ cụ thể làm sao phân phó các ngươi?” Bao Chửng hỏi.
“Ách… Hắn bảo chúng ta tập kích Công Tôn tiên sinh cùng con của y, bảo y cút khỏi Khai Phong phủ, nếu bị bắt, cứ nói là hoàng thượng sai làm là được, Bao đại nhân không dám động hoàng thượng… Không ngờ bị lừa.” Tên đó có vài phần suy sụp nói.
Bao Chửng nghe xong, lại hỏi vài câu, những kẻ đó nói tới nói lui cũng không ra đầu mối nào, Bao Chửng đã thả người, xoay mặt nhìn Triệu Phổ, hỏi, “Cửu Vương gia, chuyện này ngài nghĩ nên xử lý ra sao?”
Triệu Phổ nhíu mày thật sâu.
Công Tôn khó hiểu hỏi Triệu Phổ, “Công công béo nào a?”
Triệu Phổ khe khẽ thở dài, vươn tay vỗ vỗ vai Công Tôn, nói, “Thư ngốc a… lần này là ta liên lụy ngươi.”