Công Tôn dẫn theo Tiểu Tứ Tử, cưỡi con lừa lông ngắn, không nhanh không chậm một đường đi dạo, hết một ngày thì vừa tới chân núi Thanh Dương.
Núi Thanh Dương nằm ở phía bắc thành Thanh Dương, quan đạo phía trước ngọn núi là con đường quan trọng nối liền nam bắc, phàm là muốn tiến vào Khai Phong, phần lớn đều phải qua nơi này, vì vậy, ven đường vùng Thanh Dương có rất nhiều dịch trạm và khách điếm.
Công Tôn cưỡi lừa đi vòng đường nhỏ, vừa nhìn thấy quan đạo lại càng kinh ngạc, từ xa nhìn qua, sao lại bảo là quan đạo a, chẳng khác mấy so với một cái chợ nhỏ.
“Phụ thân, thật náo nhiệt.” Tiểu Tứ Tử vẫn ngồi phía trước Công Tôn, bởi vì sợ bé lạnh, cho nên Công Tôn quấn bé lại trong một tấm thảm lông dê màu trắng, lại đội cho chiếc mũ con thỏ nhỏ cũng màu trắng, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, như một cục tròn vo, hai cái lỗ tai lúc ẩn lúc hiện.
Công Tôn giơ tay bóp bóp tai thỏ trên mũ của Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, có đói bụng không? Chúng ta tìm một khách điếm ăn cơm và ở trọ, được không?”
“Ạ được.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, đến gần nói với Công Tôn, “Phụ thân, Tiểu Tứ Tử muốn ăn canh trứng gà.”
“Ừ, gọi một canh trứng gà, bỏ thêm cá bạc ti và hành thái.” Công Tôn nhéo má bé.
Đang nói, chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập phía sau, Công Tôn có chút buồn bực, thầm hỏi ai cưỡi ngựa nhanh như vậy? Quay lại nhìn, còn chưa thấy rõ được cái gì, bên người đã thổi qua một làn gió mạnh, một người một ngựa chạy vượt qua.
Người và ngựa đều là màu đen, chờ khi con ngựa phi nước đại đến lối vào chợ, người nọ mới giật nhẹ đầu ngựa, nó lập tức dừng lại, giơ lên chân trước ‘hí’ dài một tiếng. Làm kinh hách không ít người qua đường.
Công Tôn chú ý thấy con ngựa của người nọ dị thường cao to, so với những con ngựa khác thì to lớn và cường tráng hơn rất nhiều, bờm xõa tung, khuôn mặt cũng khá dài, hai tai cuộn hướng vào trong, giống như sừng dê, đặc biệt nhất là miệng, hình dạng không giống miệng ngựa mà như mỏ chim, hơi nhọn, đeo khuyên.
Công Tôn khẽ nhíu mày, cúi đầu trầm giọng nói, “Tái Long Tước.”
“Dạ?” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Công Tôn, vươn bàn tay nhỏ bé non mềm sửa lại lọn tóc trước trán bị gió thổi loạn của Công Tôn, cười tủm tỉm nói, “Phụ thân thật đẹp mắt.”
Công Tôn vươn tay bóp mũi bé, cười nói, “Ngươi mới bao nhiêu tuổi? Đã biết đẹp rồi sao?”
Lại ngẩng đầu, hắc y nhân nọ ngồi trên lưng ngựa nhìn xung quanh, thân hình cường tráng cao ngất, sống lưng thẳng tắp, Công Tôn cảm thấy hắn hẳn là người nhiều năm cưỡi ngựa chinh chiến. Người nọ khiến cho nhiều người chú ý, mà con ngựa của hắn dường như nôn nóng, không ngừng bước đi chầm chậm, tựa hồ còn muốn chạy.
Tiểu Tứ Tử cũng chú ý đến con ngựa kia, liền chỉ vào hỏi Công Tôn, “Phụ thân, con ngựa kia thật lớn.”
“Ừ, loại ngựa này kêu Tái Long Tước.” Công Tôn giảng giải cho Tiểu Tứ Tử, “Loại ngựa này đều từ Tây Vực đem sang, dựa theo thể trạng, con này chí ít là ngựa đầu đàn trong đàn ngựa hơn nghìn con. Rất hung hãn, sức chịu đựng tốt, khí lực cũng lớn, là một chiến mã thượng đẳng, người kia phỏng chừng là người trong quân đội, hơn nữa cấp bậc hẳn không thấp, chí ít cũng là một tướng lĩnh.”
“Người trong quân đội?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn nhìn rồi quay đầu lại ôm thắt lưng của Công Tôn, “Phụ thân, người kia thật hung.”
Công Tôn bật cười, “Nhìn bóng lưng đã biết người ta hung rồi à.”
“Hmm.” Tiểu Tứ Tử vùi đầu vào hõm vai Công Tôn, không dám nhìn.
Công Tôn lắc đầu, vươn tay ôm bé, vỗ vỗ con lừa lông ngắn, lách qua người nọ, đi đến một khách điếm ven đường.
Khách điếm kia thoạt nhìn hơi vắng, cũng rất sạch sẽ, so với những khách điếm xung quanh có vẻ như cao cấp hơn một chút.
Nhà của Công Tôn tại thôn Nhã Trúc coi như là phú hộ, sản nghiệp tổ tiên lưu lại không ít, gia cảnh sung túc. Cộng thêm Công Tôn từ trước đến nay hành y dạy học, có tài vẽ tranh rất đẹp còn viết chữ rất hay, thường có người nhà giàu trong thành trấn đến chỗ y cầu tranh chữ, một chữ đáng giá ngàn vàng, vì vậy cuộc sống xa xỉ.
Dọc đường, Công Tôn vì tránh phiền phức, đều cùng Tiểu Tứ Tử chọn những nơi tương đối xa hoa mà đặt chân, lần này y vừa ý khách điếm nọ, tên cũng rất lịch sự tao nhã —— Nhã Khách Cư.
Con lừa đến trước khách điếm liền dừng lại, Công Tôn xoay người xuống lừa, sau đó vươn tay ôm Tiểu Tứ Tử.
Đồng thời cùng lúc đó, con hắc mã kia cũng tiến đến nơi này, dừng lại phía sau Công Tôn, hắc y nhân phi thân xuống ngựa.
Công Tôn hơi thất thần, vừa thấy cử chỉ người này, trong lòng y có chút phản cảm, thứ nhất, kiêu ngạo như vậy, cảm thấy có vẻ huênh hoang, thứ hai, tại nơi có nhiều người mà lại phóng ngựa nhanh như vậy, quả thật chính là tổn hại tính mạng người khác.
Công Tôn thất thần, Tiểu Tứ Tử không phát hiện, giơ hai tay ôm cổ Công Tôn, bổ nhào lên, y theo bản năng vươn tay tiếp được.
Kỳ thực mỗi lần bế Tiểu Tứ Tử xuống, Công Tôn đều phải vô cùng cẩn thận. Bởi vì Tiểu Tứ Tử được y săn sóc rất tốt nên mập mạp khá nặng, mà bản thân Công Tôn lại quá gầy, bế thật tốn sức.
Sau khi tiếp được Tiểu Tứ Tử, Công Tôn định nghiêng qua một bên thả Tiểu Tứ Tử xuống đất, nhưng song song, người phía sau cũng hấp tấp xuống ngựa, vứt dây cương cho tiểu nhị, nói, “Tiểu nhị, dẫn ngựa.”
Động tác của hắn quá nhanh, thoáng cái đụng vào Công Tôn… Công Tôn làm sao chịu được cú va chạm của hắn, lảo đảo một cái.
Mắt thấy sẽ ngã sấp xuống, Công Tôn cả kinh, phía trước là cánh cửa, trong lòng còn đang ôm Tiểu Tứ Tử, nhưng không thể để đụng vào Tiểu Tứ Tử! Y quýnh lên, cũng bất chấp, khẩn trương dùng lực xoay người một cái, để chính cái lưng của mình hướng xuống, ngã xuống dưới.
Ngay tại lúc y nhắm mắt chờ bị ngã, có một cánh tay đỡ ngang bờ vai y, giữ lại, toàn bộ thân thể được người khác nâng lên.
Một thanh âm hỏi, “Cô nương, không sao chứ?”
Công Tôn liền cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, thật vất vả đứng vững, mới thấy được mình được người ta đỡ. Nhất thời, trong óc y hiện ra ba suy nghĩ.
Thứ nhất, có người cứu mình, phải cảm ơn một tiếng!
Thứ hai, va phải y chính là cái tên hỗn đản mặc hắc y kia, hại y suýt chút nữa đánh ngã Tiểu Tứ Tử.
Thứ ba, hình như vừa có người gọi y là cô nương…
Công Tôn quay đầu lại, liền thấy kẻ đang dìu mình, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn mình chính là hắc y nhân nọ. Mà đồng thời khi y quay đầu lại, biểu tình của hắc y nhân đối diện với y, cũng là rất thèm ăn đập.
~
Hắc y nhân kia là ai? Chính là người đang từ biên quan chạy tới Khai Phong – Cửu Vương gia Triệu Phổ.
Triệu Phổ một đường thỏa thích chạy như điên, tới chân núi Thanh Dương thì cảm thấy hơi đói, muốn tìm một chỗ dừng chân. Hắn nhìn trúng khách điếm này, bởi vì nơi này ít người, khá thanh tĩnh.
Vừa xuống ngựa, hắn liền nhìn thấy người đang ôm tiểu hài tử xuống lừa bên cạnh mình… Triệu Phổ chỉ thấy mỗi bóng lưng, bóng lưng này cực kỳ gầy yếu, Triệu Phổ liếc mắt ngắm bả vai và thắt lưng… Trong lòng khẽ động, cô nương này vóc dáng thật là đẹp a! Không giống cô nương Giang Nam nhỏ bé như chim sẻ, cũng không như cô nương ngoại tộc bưu hãn lưng hùm vai gấu.
Triệu Phổ lăn lộn trong quân ngũ nhiều năm, hơn nữa hắn cực ngán ngẩm người đọc sách, toàn bộ bên trong Triệu gia quân cho dù ngươi là kẻ đọc sách thì cũng phải luyện tập công phu, bằng không hắn phải đem người đó đuổi ra. Vì vậy trong nhận thức của hắn, nam nhân đều là thể trạng cường tráng.
Người này thắt lưng không có lực, vai thon gầy chân dài cổ nhỏ, tóc lại dài, chắc chắn là một nữ nhân, hắn lại thấy rất hiếu kỳ, bộ dáng nữ nhân này trông như thế nào, bóng lưng đẹp như vậy nhìn chính diện có lẽ là một mỹ nhân. Có thể là loại mỹ nhân sảng khoái lanh lợi, không phải loại nũng nịu hay ngại ngùng.
Triệu Phổ cũng chú ý tới tiểu oa nhi đang ngồi trên lưng con lừa lông ngắn kia… Đứa trẻ không phải chỉ là đáng yêu bình thường, Triệu Phổ không khỏi thở dài, ai, ngay cả oa nhi cũng đã sinh ra, lại đẹp mắt như vậy, xem ra mỹ nữ này đã lập gia đình rồi.
Vì vậy hắn liền lắc đầu, bước nhanh vào khách điếm, không ngờ lại đụng trúng người ta.
Triệu Phổ quay phắt lại, thấy “cô nương” nọ vì không muốn bảo bối nhà mình bị ngã, dĩ nhiên thà dùng bản thân mình làm đệm, trong lòng không khỏi kính phục, nhanh chóng vươn tay đỡ lấy người kia, cũng tận lực hạ giọng ôn nhu hỏi một câu, “Cô nương, không sao chứ?”
Cùng lúc đó, “cô nương” nọ cũng quay đầu lại, mặt đối mặt với hắn hai người nhìn nhau chằm chằm.
Khi Triệu Phổ nhìn thấy “nàng”, đồng thời trong óc cũng hiện lên ba suy nghĩ.
Thứ nhất, oa! Tuổi thật trẻ, tuổi trẻ như thế đã có đứa con lớn như vậy rồi sao?
Thứ hai, mỹ nhân, đại mỹ nhân, tại sao trông đẹp như vậy chứ?
Thứ ba, hình như là nam…
Triệu Phổ kinh hãi há to miệng nhìn Công Tôn, còn Công Tôn thì giận dữ trừng hắn.
Chờ Triệu Phổ phục hồi tinh thần lại thì liền giơ tay gãi gãi má, lầm bầm một câu, “Còn tưởng là nữ.”
Công Tôn vốn định không thèm để ý tới hắn, chỉ muốn dẫn Tiểu Tứ Tử đi vào là xong chuyện, Tiểu Tứ Tử hình như sợ hãi, phải nhanh nhanh chuẩn bị thức ăn ngon giúp bé áp kinh. Chuyện Triệu Phổ đụng phải y, gọi y là cô nương y cũng không muốn so đo, dù sao người ta nhanh tay lẹ mắt, còn cứu y. Chỉ là, Triệu Phổ ngàn không nên vạn không nên bồi thêm một câu, điều này đối với Công Tôn chính là sỉ nhục rất lớn.
Tiểu Tứ Tử còn đang dựa vào lòng Công Tôn, ngẩng mặt nhìn Triệu Phổ, vươn tay ôm cổ Công Tôn, nhỏ giọng hỏi, “Phụ thân, thúc ấy nói cái gì?”
Công Tôn nhìn Tiểu Tứ Tử một chút, chỉ vào Triệu Phổ ‘dạy’ cho Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi nhớ kĩ loại tướng mạo này, về sau gặp thì đi đường vòng, không phải sắc lang, thì là lưu manh.” Nói xong không để ý tới Triệu Phổ đang trợn mắt há mồm đờ ra đó, ôm Tiểu Tứ Tử xoay người bước qua cửa, nói với điếm tiểu nhị cũng đang đồng dạng trợn mắt há mồm, “Tiểu nhị, dẫn lừa.”
“Ách… dạ.” Tiểu nhị thở ra một cái, nhanh tay nắm con lừa lông ngắn của Công Tôn dắt đến chuồng ngựa phía sau, cho ăn cỏ khô và uống nước.
Sau một lúc lâu Triệu Phổ mới khép được miệng lại, đột nhiên, cảm thấy mí mắt phải nháy liên tục, nháy đến nỗi đau cả mắt.
~
Công Tôn đi vào khách điếm, thả Tiểu Tứ Tử vào chỗ ngồi, gọi tiểu nhị mang đến ba món ăn một món canh, một món mặn hai món chay, cộng thêm hai cái màn thầu, một bánh bao thịt, một chén canh trứng gà, bỏ thêm vào cá bạc ti và hành thái.
Tiểu nhị thấy bộ dạng của Tiểu Tứ Tử thật đáng yêu, thấy thích, nên nói nơi này có bánh bao đậu hình con thỏ mới ra lò, tiểu công tử có muốn ăn hay không? Công Tôn cười gật đầu, nói muốn.
~
Lúc Triệu Phổ còn đứng ở cửa chịu đựng mí mắt nháy, đã có một đội nhân mã tiến đến cửa khách điếm, tất cả xuống ngựa đi vào, thét to với tiểu nhị, “Tiểu nhị, mang rượu trắng, bánh màn thầu và thịt ngon đến.”
Triệu Phổ đi vào khách điếm muốn tìm bàn trống ngồi… nhưng chỗ ngồi đều đầy. Toàn bộ tửu lâu chỉ có bàn của Công Tôn là còn chỗ. Còn lại đều đã có người ngồi, Triệu Phổ có chút phiền muộn, thầm nghĩ không bằng đổi một khách điếm cho rồi. Vừa định đi thì tiểu nhị ân cần chạy tới, “Khách quan, nơi đó còn chỗ trống.” Vừa nói, vừa dẫn Triệu Phổ đến bàn của Công Tôn.
Triệu Phổ trong lòng không muốn tới, chợt thấy Công Tôn ngẩng đầu, liếc ngang cảnh cáo hắn, điệu bộ như đang nói —— Ngươi ngon thì đừng có qua đây.
Tính tình Triệu Phổ thuộc dạng quái đản, ngươi càng muốn đối địch với hắn, hắn càng muốn làm ngược lại, tâm nói ta sợ ngươi sao?! Thích ngồi trực diện ngươi đấy! Nghĩ xong, nghênh ngang đi qua, ngồi xuống chỗ đối diện Công Tôn và Tiểu Tứ Tử, nói với tiểu nhị, “Ở đây có món gì ngon?”
Tiểu nhị cười ha hả, đọc tên vài món trong thực đơn của quán, Triệu Phổ suy nghĩ một chút, nói, “Lấy một bao tử xào chua, cà tím Ngư Hương, thịt băm xào rau củ, bánh gà hấp, ừm, lại thêm một Động Đình quế ngư, thêm hai rau trộn, ba bánh màn thầu và một tô mì thịt bò, lại thêm hai vò rượu ngon.”
“Dạ.” Tiểu nhị ghi nhớ rồi xoay người rời đi gọi thức ăn.
Triệu Phổ nhàn nhã ngồi ở bên bàn hết nhìn đông tới nhìn tây, đảo mắt, tầm mắt dừng lại trên đám người vừa mới tiến vào kia. Đám người này khoảng mười ba mười bốn người, đều mặc áo khoác vải bông đen, mang theo đao… Triệu Phổ khẽ nhíu mày, trang phục của những người này không khác người Hán, nhưng bên hông đều buộc đai lưng, trên đai lưng có đeo trang sức hình chuột núi màu xám, là người Liêu.
Hơn nữa trên vỏ đao của những kẻ đó có một vòng lông chồn màu vàng, Triệu Phổ ngầm hiểu rõ, là mã tặc vùng biên cương nước Liêu… Đám người này đều là lũ giết người không chớp mắt, tại sao lại chạy tới nơi này? Xem ra trấn nhỏ này thật không may.
Lúc này, thức ăn của Công Tôn bọn họ gọi được mang lên trước, Công Tôn gọi một món mặn hai món chay là vịt muối Kim Lăng, vải xào và nhưỡng đậu hủ, còn có một phần canh cá trích, mặt khác, tiểu nhị đưa riêng cho Tiểu Tứ Tử một phần canh trứng gà thật ngon, còn có một cái bánh bao đậu hình con thỏ nhỏ nóng hổi, khả ái giống như bé. Công Tôn cầm cái thìa, trộn đều canh trứng gà, tỉ mỉ thổi nguội, để Tiểu Tứ Tử tự mình cầm thìa ăn.
Công Tôn cười cười, vươn tay cầm một cái chén nhỏ, từ trong canh cá trích, múc trứng cá trong bụng cá ra, lại gắp thêm phần thịt mềm trên bụng cá, kỹ lưỡng lựa ra xương cá, múc phần nước canh ngon trên cùng, bưng đến trước mặt Tiểu Tứ Tử, nói, “Ăn cái này.”
Công Tôn véo nhẹ một bên má bé, “Ăn trứng cá tốt cho thân thể, ngoan.”
Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn ăn trước một thìa trứng cá, sau đó lại ăn một thìa canh trứng gà.
Công Tôn bẻ một cái màn thầu, vừa ăn đồ ăn, vừa luôn tay gắp một đũa thức ăn đút vào miệng Tiểu Tứ Tử.
Triệu Phổ nắm tay chống cằm, bất tri bất giác nhìn hai phụ tử trước mắt ăn đến xuất thần… Không hiểu sao lại cảm thấy, tình cảnh đối diện quá mức ấm áp.
Trong lòng cảm thán, thư sinh này đừng xem tuổi còn trẻ vóc người gầy yếu, thật sự rất yêu thương nhi tử của mình. Mặt khác, Triệu Phổ cảm thấy có chút thất bại. Tại sao người ta tuổi còn trẻ như vậy thì đã có hài tử lớn thế kia? Còn mình ngay cả một người trong lòng cũng không có.
Đang suy nghĩ, tiểu nhị cũng bắt đầu bưng thức ăn của hắn lên, Triệu Phổ bắt đầu ăn, cảm thấy hương vị không tệ, lại nghĩ đã có thần y chữa bệnh cho hoàng nương, tâm tình càng tốt, hai ba cái táp liền xử lí xong một cái bánh bao, bắt đầu cắm đầu cắm cổ sùm sụp ăn mì.
Tiểu Tứ Tử tiến đến bên tai Công Tôn, nhỏ giọng nói, “Phụ thân, thúc ấy ăn khỏe thật nga.”
“Khụ khụ.” Triệu Phổ ho khan hai tiếng, tâm nói, tiểu oa nhi ít gặp những thứ lạ đời, ngươi còn chưa thấy bên trong quân doanh cầm chân dê cắn thịt, cầm thùng gỗ ăn cơm đâu.
Công Tôn liếc nhìn Triệu Phổ một cái, từ thói quen của hắn nhìn ra được, người này hẳn là tham gia quân ngũ, trong lòng thắc mắc, tại sao lại đơn độc xuất hiện ở nơi này?
Chính lúc này, chợt nghe mấy người Liêu cách không xa kia huyên thuyên trò chuyện, Triệu Phổ nghe xong nhíu mày, những người Liêu này đang nói là —— Vùng Trung Nguyên này thật trù phú và đông đúc, buổi tối nay phải cướp đoạt một phen, kiếm chút bạc trắng, lại bắt vài cô nương xinh đẹp trở về.
Triệu Phổ quay sang, thấy Công Tôn cũng cau mày, liếc đám người Liêu kia một cái.
Triệu Phổ kinh ngạc, thư sinh này chẳng lẽ hiểu được những người Liêu kia nói gì?
Công Tôn quả thật là hiểu được, y xem xét trái phải một chút rồi nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, con ăn trước đi, phụ thân đi phương tiện (đi WC) một chút, lập tức quay lại.”
“Dạ, phụ thân phải lập tức quay lại nga.” Tiểu Tứ Tử nói.
Công Tôn gật đầu, đứng dậy đi, có điều y lại đi đến trù phòng.
Triệu Phổ thấy Tiểu Tứ Tử liếc nhìn theo, vừa thấy Công Tôn đi khuất liền vội vàng đem trứng cá trong chén lặng lẽ múc ra, bỏ lại vào trong tô canh cá, trộn trộn, ngẩng đầu, gặp Triệu Phổ đang nhìn mình, liền đỏ mặt thở dài một tiếng với hắn.
Triệu Phổ cảm thấy bé thực sự quá khả ái, bèn cười cười, chỉa chỉa thức ăn trên bàn, hỏi bé, “Ăn thức ăn không?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Phụ thân nói, không được ăn những thứ mà người xa lạ cho.”
Triệu Phổ nhếch lên khóe miệng nở nụ cười.
~
Không bao lâu sau, Công Tôn đã trở về, đi tới bên cạnh Tiểu Tứ Tử ngồi xuống.
Ở phía sau y, tiểu nhị bưng món ăn chuẩn bị cho đám người Liêu kia đi ra, đám người Liêu kia chụp bình rượu mở ra, uống thả cửa, ngoác mồm gặm thịt.
Triệu Phổ ăn xong phần của mình, sờ sờ bụng cảm thấy ăn khá no, nghĩ bằng không dùng mấy tên người Liêu này hoạt động tiêu thực một chút vậy, dù sao cũng không thể để bọn chúng nguy hại quê nhà, đột nhiên, đám người Liêu kia ngã trái ngã phải. Toàn bộ té lăn quay trên mặt đất.
Triệu Phổ cảm thấy kì quái, trông bộ dạng đám người này, giống như bị trúng thuốc mê.
“Tiên sinh tiên sinh.” Điếm tiểu nhị hấp tấp chạy đến bên cạnh Công Tôn, “Thuốc này ta đã đổ hết vào trong rượu, bọn chúng khi nào mới có thể tỉnh lại?”
Y nhẹ nhàng khoát tay, nói, “Tạm thời không thể tỉnh, đã thông báo quan phủ chưa?”
“Đã đi…” Đang khi nói thì có một nhóm đông nha dịch đi đến, “Ở đâu có cường đạo?”
Tiểu nhị nhanh chóng đi tới, “Quan gia, những kẻ này là người Liêu, bọn chúng đều là sơn phỉ, nói đêm nay muốn hành hung, công tử kia dùng thuốc làm cho bọn chúng hôn mê.”
Các quan sai đi đến gần, cầm trang sức màu xám bên hông bọn người Liêu nọ lên nhìn một chút rồi liền nhíu mày, bộ khoái dẫn đầu nói, “Khá lắm, đám người này đã cướp sạch một vài thôn xóm, không ngờ ngày hôm nay lại bại trong tay một thư sinh.”
Bộ khoái đi đến nói với Công Tôn một lời cảm tạ, Công Tôn lắc đầu, “Không có gì, bọn chúng phải hơn một ngày một đêm mới có thể tỉnh, sau khi tỉnh lại cũng sẽ bị thổ tả mười ngày, toàn thân hư thoát (hạ đường huyết do mất máu, mất nước) vô lực, không có năng lực phản kháng, xem như giáo huấn bọn chúng dám khi dễ người Hán chúng ta.”
“Tiên sinh hảo thủ đoạn.” Đám bộ khoái vô cùng cao hứng trói chặt đám người Liêu, mang về phủ nha.
Công Tôn quay mặt lại, nắn nắn quai hàm Tiểu Tứ Tử, “Con vừa bỏ trứng cá lại phải không?”
Tiểu Tứ Tử thè lưỡi, cúi đầu tiếp tục ăn canh trứng gà, vươn tay cầm lấy lỗ tai thỏ của một cái bánh bao thỏ nhỏ bên cạnh, đút vào miệng.
Công Tôn đút vào miệng bé một miếng thịt vịt, “Không được ăn ngọt và mặn cùng lúc.”
Triệu Phổ nhướng mày nhìn Công Tôn, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên đối với những lời chê bai thư sinh trăm không một dùng, thì sản sinh một chút hoài nghi.