Trên đời này có một loại quan hệ, oan gia hay cừu địch có lẽ cũng không đủ để hình dung đầy đủ quan hệ của bọn họ, đây là loại xung khắc như nước với lửa, có ngươi không có ta hoặc có ta không có ngươi, mà Bao Chửng cùng Bàng Cát, chính là loại quan hệ này.
Bàng Cát so với Bao Chửng lớn hơn vài tuổi, bất quá Bàng Cát tương đối béo, thường ngày cũng sành ăn, bởi vậy mặt mày hồng hào tinh thần tốt mười phần. Hắn lại rất hay thích mặc những bộ xiêm y rực rỡ, bởi vậy nhìn tuổi hãy còn trẻ, tóc râu dù bạc trắng trông vẫn có kiểu cách.
Bao Chửng tuổi đang ở trung niên, chỉ là gầy ốm lại đen, cộng thêm nguyên bản mặt nghiêm nghị và mặc bộ mãng bào màu tím, y phục hàng ngày cũng rất là mộc mạc, bởi vậy thoạt nhìn trông già hơn tuổi thật, thật ra tóc lại rất đen . . . . . . Bất quá cũng nói lại, Bao đại nhân trên người, không có chỗ nào trắng cả.
Từ lúc Tây Hạ đại chiến trở về, ngực của Bàng Cát cứ thế đắc ý mà ưỡn lên, có hai lý do: một là quan hệ của hắn với Triệu Phổ, Công Tôn, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường thậm chí là Tiểu Tứ Tử càng ngày càng thân thiết. Thứ hai, bảo bối Bàng phi nhà hắn đang mang thai.
Mấy ngày nay, Bàng Cát lúc bước đi đều là ngẩng cao đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đầy vẻ đắc ý thỏa mãn.
Bao Chửng nhìn hình dáng Bàng Cát đắc ý thì muốn cho hắn một cái tát tai, đến tột cùng là vì sao cũng không hiểu được.
Bàng phi có thai rồi, Nhân Tông mấy ngày nay cũng là đặc biệt vui vẻ, ước mơ có được một cậu quý tử sắp thành a.
Ngày hôm nay, trời trong nắng ấm.
Thái sư phủ.
Bàng Cát sáng sớm thức dậy, vươn người ngáp một cái ở trong sân, ngẩng đầu hít thở khí trời buổi sáng, há mồm . . . . . .
Trên đầu một con chim nhỏ bay qua, “Tí tách” một tiếng, có cái gì ướt sũng rơi xuống miệng của hắn. Bàng Cát ngậm miệng lại, nếm thử một chút xem nó là vị gì.
. . . . . .
Mới sáng sớm, mọi người ở Thái sư phủ chợt nghe tiếng la kinh thiên địa quỷ thần khiếp của Thái sư từ trong viện truyền ra, “Ọe ọe . . . . . .”
Thái sư mới sáng sớm đã nôn hết ra.
Khai Phong phủ.
Bao Chửng sáng sớm thức dậy tự cảm giác thấy mí mắt cứ nhảy kịch liệt, cũng không biết bị làm sao . . . . . . Xuất môn, nhấc chân, vừa định gọi một tiếng, “Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ . . . . . .”
Đặt chân xuống chợt nghe “Phẹp” một tiếng, dưới lòng bàn chân mềm nhũn, nóng hầm hập.
. . . . . .
Mới sáng sớm, mọi người ở Khai Phong phủ chợt nghe tiếng Bao đại nhân hét lên như sư tử hống, “Ai dám đi bậy trước cửa phòng ta?!”
Kết quả, Thạch Đầu bị Tiểu Tứ Tử hung hăng đánh vào mông.
Bao đại nhân mới sáng sớm phải rửa sạch lại chân.
Ăn xong điểm tâm.
Bao đại nhân xuất môn, lên kiệu, chuẩn bị vào triều.
Thái sư cũng xuất môn, lên kiệu, chuẩn bị vào triều.
Hai người đều có một loại dự cảm khó hiểu —— hôm nay hình như có điềm xấu xuất hiện, không biết có thể xảy ra chuyện gì xấu hay không.
Triệu Trinh cũng rời giường, cẩn thận tránh đánh thức Bàng phi hãy còn ngủ say, mặc quần áo chuẩn bị lâm triều.
Bàng phi từ lúc có thai người đẫy đà lên không ít, thường ngày cũng lười và thích ngủ hơn, Hoàng gia mà, phi tử đẫy đà phúc hậu, tự nhiên là dấu hiệu tốt.
Thái hậu mỗi ngày đều đếm trên đầu ngón tay xem còn mấy ngày nữa thì bảo bối Hoàng tôn có thể chào đời a.
Gần đây cũng là quốc thái dân an không có gì nhiễu loạn, Triệu Trinh mỗi ngày vào triều đều có chút không thú vị.
Mới vừa đi đến cửa ngự hoa viên, chỉ thấy Trần công công cầm một quyển sách Hoàng trù từ trong cung đi ra, Triệu Trinh gọi hắn lại.
“Hoàng thượng.” Trần công công vội vàng hành lễ với Triệu Trinh.
“Hồi Hoàng thượng, đây là tập câu đố.” Trần công công đem cuốn sách dâng cho Triệu Trinh, cười nói, “Gần đây dân gian lưu hành một loại trò chơi nhỏ, là hai người chơi, mỗi người mỗi bên cùng nhau đáp đề, xem ai trả lời nhiều hơn thì thắng, mấy câu đố này đều có những ý nghĩa kì diệu hiếm thấy, lại mang chút hài hước, đặc biệt có ý tứ, trong cung các nương nương và a hoàn đều đang thịnh hành cái này.”
“Thật không?” Triệu Trinh mở cuốn sách ra nhìn kỹ, cười ha ha, “Cái này thú vị a.”
“Đúng vậy, trong cung không ít đại thần cũng chơi thử.” Trần công công thuận miệng lầm bầm một câu, “Bọn họ đều trêu ghẹo nói, nếu là để Bao đại nhân cùng Bàng thái sư đấu với nhau khẳng định có trò thú vị để xem, nói không chừng còn có đứng lên cấu xé nhau nữa.”
“A?” Triệu Trinh xoay mặt nhìn hắn, đưa tay sờ sờ cằm, “Ngẫm lại quả nhiên thấy rất thú vị a.”
Trần công công chỉ thấy trên mặt Triệu Trinh lộ ra một tia bỡn cợt, ngoắc ngoắc gọi hắn lại, “Ngươi đi làm việc này cho ta.”
Trần công công vội vàng đến đưa lỗ tai lên nghe, Triệu Trinh ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng phân phó vài câu, công công gật đầu, “Dạ, nô tài đi làm ngay!” Nói xong, chạy.
Triệu Trinh lật lật tập câu đố, cười hắc hắc xoa xoa hai bàn tay, hôm nay có trò hay để xem rồi!
Sáng sớm, Tiểu Tứ Tử đánh mông Thạch Đầu xong trở lại ngủ tiếp, giữa chừng bị đánh thức bởi tiếng ồn ầm ầm bên ngoài.
Ngồi dậy đi tới cửa nhìn.
Chỉ thấy Công Tôn đều đang chờ chuyển bị đi đâu đó, một đống người đang nói chuyện phiếm ở trong viện.
“Phụ thân, các ngươi làm gì?” Tiểu Tứ Tử từ từ đi tới ôm lấy Công Tôn, Công Tôn đưa hắn lại ôm lấy, “Hoàng thượng phái người đưa chúng ta tiến cung, nói có trò hay để nhìn.”
Triệu Phổ mấy ngày nay cũng đang nhàn rỗi, thoáng một cái tinh thần tỉnh táo, mang mọi người tiến cung, đi nhìn thử “Trò hay” đi.
Trong cung.
Bàng Cát cùng Bao Chửng lại bày ra sắc mặt khổ sở.
Sáng nay Triệu Trinh đã nói muốn chơi đùa thay đổi không khí một chút, gọi hai người tỷ thí, tuyển chọn ngàn vạn người, cuối cùng quyết định —— là Bao Chửng và Bàng Cát, mà trò chơi là đoán câu đố.
Quần thần vui mừng thiếu chút nữa đều hét ra tiếng, đều ngầm đặt cược, xem kẻ thắng người thua.
Để thú vị, Triệu Trinh truyền chuyển ra ngự hoa viên, vương cung đại thần đều đi, Triệu Phổ bọn họ cũng tới, mời cả Thái hậu cùng chúng phi tử vô góp vui.
Thấy mọi người đều đến đông đủ rồi, Triệu Trinh cười cười, nói, “Ta đây đọc đề mục, như vậy đi . . . . . . Thái sư, Bao khanh, hai ngươi trong tay đều có một cây chày gỗ nhỏ, trước mặt có một cái chuông, ta đọc đề mục xong các ngươi biết đáp án thì gõ chuông, ai gõ trước thì trả lời. Minh bạch cả chứ?”
Bao Chửng cùng Bàng Cát liếc mắt nhìn nhau, đều gật đầu, có thể nói cừu nhân gặp nhau giận đến mức đỏ mắt, hai người vốn không có dịp đối phó, hôm nay thời cơ vừa vặn, tự nhiên lại muốn quyết đấu một trận.
Bàng Cát nghĩ văn tài thì bản thân mình phỏng chừng đấu không lại Bao Chửng, bất quá chơi đoán câu đố sao . . . . . . Ha hả a!
Mọi người ngồi xuống vị trí của mình, bắt đầu đặt cược.
Tiểu Tứ Tử bị Công Tôn ôm ngồi ở đằng trước xem náo nhiệt, hỏi, “Phụ thân, Tiểu Đỗ Tử cùng Tiểu Bao Tử đang làm cái gì?”
“Đoán câu đố.” Công Tôn bóc cho bé quả vải, cười nói, “Phỏng chừng một lát nữa có thể đánh nhau a.”
Tiểu Tứ Tử cắn quả vải hỏi, “Để làm chi vậy, sao Tiểu Bao Tử cùng Tiểu Đỗ Tử bất hảo như vậy a?”
“A . . . . . .” Công Tôn suy nghĩ một chút, cười nói, “Hai người bọn họ ngày sinh tháng đẻ ta đã thử tính qua, gọi không chỉ là tương sinh tương khắc, mà còn thị tử đối đầu!”
Lúc này, Triệu Phổ đã trở về, tựa hồ rất ư là hưng phấn.
“Đặt bao nhiêu?” Công Tôn hỏi.
“Một trăm lượng, Bao đại nhân thắng.” Triệu Phổ cười ha hả trả lời.
Công Tôn sửng sốt, “Ngươi không phải nói muốn đặt bên ít khả năng hơn sao?”
“Đúng vậy.” Triệu Phổ gật đầu, ghé sát Công Tôn nhỏ giọng nói, “Ít có khả năng thắng là Bao tướng.”
“Thế nào có khả năng?” Công Tôn nghĩ cảm thấy khó tin.
Triệu Phổ nháy nháy mắt, “Có người nói loại câu hỏi này cực kì vô vị, cho nên Bao tướng ít có khả năng chiếm được tiện nghi!”
Công Tôn vẻ mặt kinh ngạc.
Chỉ chốc lát sau, Triệu Trinh đến ngay chính giữa ngồi xuống, cười nói, “Chúng ta có thể bắt đầu rồi a.”
Bao Chửng cùng Bàng Cát ngồi nghiêm chỉnh, đợi đáp đề.
Triệu Trinh cười cười, nói, “Ta sinh vào ngày tám tháng sáu, như vậy, sinh nhật ta là ngày tám tháng sáu năm nào?”
Bao Chửng gõ chuông một cái.
Triệu Trinh cười ha hả hỏi, “Bao khanh.”
Bao Chửng trả lời, “Trì Bình năm thứ ba.”
Bao Chửng tâm nói cái này hắn nhớ kỹ rõ ràng, lúc đó Tiên Hoàng lập Thái tử trong cùng một năm, năm ấy được coi song hỷ lâm môn.
Triệu Trinh nháy nháy mi, cười nói, “Sai.”
Bao Chửng sửng sốt, Công Tôn cũng sửng sốt, hỏi Triệu Phổ, “Ta cũng nhớ kỹ là Trì Bình năm thứ ba a.”
Triệu Phổ nhún nhún vai.
Lúc này, chỉ thấy Bàng thái sư gõ chuông một tiếng đinh.
“Thái sư mời nói.”
Bàng Cát cười khà khà một tiếng, nói, “Hồi Hoàng thượng, là ngày tám tháng sáu hàng năm.”
“Trả lời đúng.” Triệu Trinh vỗ tay.
Quần thần hai mặt nhìn nhau, Bao Chửng khóe miệng rút trừu nhìn Bàng Cát, chỉ thấy hắn vẻ mặt đắc ý.
Công Tôn xoay mặt cùng Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau —— hảo vô vị!
Tiểu Tứ Tử đang ăn quả vải gật đầu, “Ừ, đúng mà, là ngày tám tháng sáu hàng năm, Tiểu Bao Tử thật ngốc.”
Bao Chửng nghe được, phiền muộn.
“Câu thứ hai.” Triệu Trinh hỏi tiếp, “Một ngựa đực và một con ngựa cái, đáp án có ba chữ.”
“Đinh”
Lại Bao Chửng gõ chuông.
Triệu Trinh nhìn hắn.
Bao Chửng lúc này đã có chuẩn bị, cười, “Hai con ngựa.”
“Sai.” Triệu Trinh lại tặng cho Bao Chửng một gáo nước lạnh.
Chỉ thấy một bên Bàng Cát gõ một cái, “Đinh. . . . . .”
“Hồi Hoàng thượng, ba con ngựa.”
Bao Chửng buồn bực, “Rõ ràng hai con ngựa thế nào lại thành ba tam con ngựa rồi?”
Bàng Cát gãi gãi đầu nhìn Bao Chửng, “Ai nha lão Bao thế nào lại không chịu suy nghĩ như vậy, hai con ngựa đực cùng hai con ngựa cái mới là hai con ngựa, một ngựa đực cùng một con ngựa cái ở cùng một chỗ, chẳng phải sẽ sinh ra một con ngựa con sao!”
Bao Chửng nuốt một ngụm khí lạnh, hắn cả đời này chưa từng nghe được loại câu đố vô vị kiểu này.
Nhìn đám chúng thần đều liên tục gật đầu, bởi vì bọn họ đại thể đều cược cho Bàng thái sư, Bàng phi cũng vỗ tay, nghĩ rằng phụ thân đời này, chắc chỉ có lần này là có cơ hội có thể thắng Bao tướng mà thôi, phụ thân cố chịu đựng a!
Tiểu Tứ Tử nghe thấy có chút buồn bực, ngẩng mặt nhìn Công Tôn, “Phụ thân, Tiểu Bao Tử thật ngốc.”
Công Tôn cũng có chút dở khóc dở cười, tâm nói Bao Chửng hình như không nên nói là ngốc . . . . . .
“Câu hỏi đơn giản như vậy mà trả lời không được.” Tiểu Tứ Tử bất mãn, tiếp tục ăn quả vải.
Bao Chửng dựng đứng lỗ tai lên nghe, đầu vòng vòng —— Tiểu Tứ Tử nghĩ đơn giản sao? A . . . . . Nói cách khác nếu dùng cái đầu của Tiểu Tứ Tử mà suy nghĩ, câu hỏi cũng rất là đơn giản ha?
Bao Chửng lại nhìn Bàng Cát như muốn đánh vào cái bản mặt đắc ý của hắn, cười cười gật đầu —— Được! Tên mập chết, tưởng ta sợ ngươi phải không? !
“Câu thứ ba a!” Triệu Trinh nháy mắt mấy cái đối với Bàng Cát, “Thái sư, tổng cộng có năm câu, nếu câu này trả lời được, ngươi đã có thể thắng a, thắng được có thể phạt người thua một việc a.”
“A ha ha ha ha.” Bàng Cát vuốt chòm râu cười ha ha, ngực cảm thấy rất tốt a, nghĩ nên bắt Bao Chửng làm gì thì hay đây? Bảo hắn gọi ta là gia gia a? Hay là cúi đầu lạy ta một cái . . . . . . Hôm nay có Hoàng thượng làm chủ, lão Bao a lão Bao, ngươi lần này chết chắc a, ha ha!
Bao Chửng nhìn hắn như vậy thì nổi cáu, tâm nói, tiện nghi ngươi! Cẩn thận chết sớm!
“Câu thứ ba.” Triệu Trinh nhìn đề mục một chút, cười nói, “A, ngươi cùng nương tử có điểm chung lớn nhất là cái gì?”
Bàng Cát cười khà khà một tiếng, tay mắt lanh lẹ gõ chuông . . . . . . một tiếng Đinh.
Triệu Phổ nhìn Công Tôn nhíu mày —— xong, lúc này coi như thế của Bao tướng coi như định rồi.
“Thái sư trả lời.”
Bàng Cát gật đầu, nói, “Yêu nhau!”
Triệu Trinh nhìn đáp án một chút, “Sai.”
“Hả?” Bàng Cát sửng sốt, chợt nghe một bên Bao Chửng gõ chuông, chậm rãi nói một câu, “Cùng thành thân một ngày .”
“A . . . . . .” Bàng Cát hít một ngụm khí lạnh, mọi người cũng đều giật mình nhìn Bao Chửng, thế nào lại đột nhiên thông suốt rồi!
Triển Chiêu vội vàng chạy đi đặt cược cho Bao Chửng một trăm lượng —— thắng lợi trở về rồi! Bao đại nhân thông suốt rồi! (Con mèo gian xảo)
“Đúng!” Triệu Trinh cũng thoả mãn cười cười.
Bàng Cát bĩu môi, lại thấy đối diện Bàng phi nhìn hắn ra hiệu bằng tay, nói hắn đừng hoảng hốt, còn hơn một câu, trả lời đúng lần tới sẽ thắng!
Bàng Cát hít sâu một hơi, bĩu môi, tâm nói, Bao Chửng, lần này ngươi gặp may mắn!
“Tiếp đến câu thứ tư.” Triệu Trinh cười nói, “Vào lễ trung thu, trên bàn có mười cái bánh trung thu, Tiểu Tứ Tử bụng rỗng, tối đa có thể ăn được mấy cái?”
Tiểu Tứ Tử ngẩn người, nhìn trái nhìn phải, có chuyện của mình à?
Công Tôn hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, con có thể ăn được mấy cái?”
Tiểu Tứ Tử sờ sờ đầu, “A, là nhân gì a? Con không thích ăn bánh nhân đậu.”
Triệu Trinh nhìn Bàng Cát dáng bộ tự tin tràn đầy thì hỏi, “Thái sư?”
“Hắc hắc.” Bàng Cát nói, “Tối đa mười cái.”
Tất cả mọi người nhảy mi một cái, Bàng Cát lúc này đáp đúng vừa vặn a, Tiểu Tứ Tử mặc kệ ăn thế nào, cũng ăn không thể quá mười cái, nói cách khác tối đa mười cái rồi.
Triển Chiêu phiền muộn —— xem ra mất bạc rồi.
Đã thấy Triệu Trinh cười cười, nói, “Sai rồi.”
Bàng Cát sửng sốt, một bên Bao Chửng tại chỗ “Đinh” một tiếng.
Bao Chửng chỉnh lại tay áo, cười nói, “Một cái.”
Tất cả mọi người nhìn Bao Chửng, Công Tôn hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, con phải ăn được hai cái mà đúng không?”
Tiểu Tứ Tử ngắm Công Tôn liếc mắt, “Phụ thân cũng ngốc, bụng rỗng thì ăn mấy cái sao được! Ăn một cái thì bụng không còn rỗng nữa nha!”
“Ách . . . . . .”
Mọi người im lặng.
Bao Chửng mỉm cười, nhìn Bàng Cát nháy mi —— ngươi còn non lắm!
“Được!” Triệu Trinh cũng hiểu được hảo chơi tiếp, “Câu cuối cùng, ai trả lời đúng thì người đó thắng, hai vị ái khanh đã chuẩn bị tốt chưa?
Bao Chửng nheo mắt —— ai sợ ai.
Bàng Cát cũng nheo mắt —— tuyệt đối sẽ không thua ngươi!
“Ta đây đọc câu hỏi.” Triệu Trinh ho khan một tiếng, “Một người bệnh nhân xem bệnh, đại phu làm động tác gì mà cả nhà bọn họ đều ngất đi?”
“Đinh!” Hai người song song gõ chuông.
Triệu Trinh nhìn trái phải, Trần công công gật đầu —— cùng lúc .
“Vậy hai vị ái khanh cùng nhau làm động tác này, đồng thời nói luôn ý tứ.” Triệu Trinh buông sách xuống, chuẩn bị định thắng bại.
Bàng Cát cười, lắc đầu, nói, “Làm động tác lắc đầu, biểu thị không tốt! Không tốt!”
Tất cả mọi người gật đầu, nghĩ như thế cũng là một ý.
Bao Chửng cũng cười nhạo một tiếng, đưa tay lên, xoa xoa gập ngón tay lại.
Mọi người tiến lại gần, nhìn Bao Chửng.
Bàng Cát cũng không giải thích được, “Ngươi đưa tay lên để làm chi?”
Bao Chửng nhe răng cười, nhìn Bàng Cát, “Lão Bàng, ta có mấy ngón tay?”
“Năm ngón a.” Bàng Cát bị hỏi mà không hiểu là gì.
Bao Chửng vui mừng, “Mấy ngón duỗi, mấy ngón gập?”
“Ha hả.” Bao Chửng nheo nheo mắt nhìn hắn, “Cũng là chuyện không hay xảy ra đúng không? So với cái không tốt của ngươi cái nào dọa người hơn?”
Bàng Cát ngậm miệng.
Triệu Phổ vỗ tay một cái, cùng Công Tôn liếc mắt nhìn nhau —— thắng!
Giữa lúc Khai Phong phủ đang chuẩn bị thời gian ăn mừng, chỉ thấy Triệu Trinh lắc đầu, nói, “Đều sai hết.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người . . . . . . Đúng vào khoảng thời gian im lặng, chợt nghe được Tiểu Tứ Tử khanh khách cười.
Triệu Trinh cười hỏi, “Tiểu Tứ Tử, cháu nói xem là động tác gì?”
Tiểu Tứ Tử làm một hình dạng trùm khăn lên mặt người chết, sau đó nói, “Không cần chữa nữa, đã chết rồi.”
. . . . . .
Nhìn một lần nữa sắc mặt của Bàng Cát cùng Bao Chửng, một trận xanh một trận đỏ một trận đen, rồi đều nhăn mặt lại như cái bánh bao hoàn đều mặt nhăn thành bánh bao nát.
Cuối cùng, bạc đều bị Triệu Trinh thu hết, quần thần thua không ít bạc, đều buồn bực —— tâm nói kẻ nào ra mấy câu đố này a, có cơ hội gặp được, nhất định phải hung hăng đánh cho hắn một trận mới hả được.
Mà Bao Chửng cùng Bàng Cát lúc trở về phủ nha, hạ lệnh đi khắp Khai Phong phủ tìm được các quyển câu đố mang về, hai người tinh thần tràn trề ngồi luyện tập, chờ có dịp định sẽ tái chiến, lần tới nhất định phải phân thắng bại!
.
.
[1] Ba ngón duỗi hai ngón gập, cũng đồng nghĩa với ba dài, hai ngắn, tức là Tam trường lưỡng đoạn, có nghĩa là mang điềm xấu, cũng có ý không tốt, nhưng mà so với cái lắc đầu thì nặng hơn.