Đến bến đò Tùng Giang phủ, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đi cùng Triệu Phổ tới chợ. Muốn đến nha môn phải đi ngang qua một khu chợ rất dài, bây giờ là sau giờ ngọ, rất đông người lui tới bán buôn, toàn bộ Tùng Giang phủ vẫn chưa vì phụ tử Hà gia thất thế mà trở nên hỗn loạn, trái lại trên mặt bách tính đều có chút vui vẻ.
“Xem ra phụ tử Hà gia thực sự mất lòng dân.” Công Tôn vừa nói, thì thấy Tiểu Tứ Tử trong lòng hết nhìn Đông lại nhìn Tây, bèn hỏi bé, “Tiểu Tứ Tử, tìm cái gì đó? Tiểu Lương Tử tập trung luyện công ở sau núi, không theo tới.”
“Không phải.” Tiểu Tứ Tử nói thầm, “Phụ thân, của hồi môn của ngươi làm sao bây giờ?”
“Của hồi môn gì a?” Công Tôn nhéo má bé, “Ngươi còn nói! Mặt mũi phụ thân đều bị ngươi ném hết!”
“Ngô…” Tiểu Tứ Tử xoa xoa khuôn mặt, “Ta cũng ko ngờ ban nãy Bạch Bạch Miêu Miêu lại đứng ngoài cửa nhìn.”
“Tiểu ngốc.” Công Tôn nhéo bé.
“Mới không phải.” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói thầm một câu, vừa vươn tay giật tóc Công Tôn.
“Ai nha.” Công Tôn bị bé kéo đau, Tiểu Tứ Tử vội ôm Thạch Đầu bổ nhào về phía Triệu Phổ đang đi bên cạnh, Triệu Phổ vươn tay đón lấy, Tiểu Tứ Tử làm mặt quỷ với Công Tôn.
Công Tôn tức giận, tâm nói, giỏi cho ngươi đồ nhãi ranh này, tìm người giúp đỡ à?
Triệu Phổ đương nhiên rất yêu thương Tiểu Tứ Tử, cưng chiều hết mức, ôm lên bế sang một bên, hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, có cảm thấy hôm nay Tùng Giang phủ rất đông người?”
“Đúng vậy.” Công Tôn híp mắt nhìn Tiểu Tứ Tử đang ôm Triệu Phổ hì hì cười với y, như vậy thực sự đáng giận, nói, “Sao lại đông người như vậy, mà đều là người luyện võ.”
“Làm sao thấy được là người luyện võ?” Triệu Phổ cười ghé sát vào hỏi, “Lại không có cầm đao kiếm.”
Công Tôn liếc hắn một cái, nói, “Luyện võ, cánh tay khá thô, eo hông cũng hơi nhỏ, thư sinh thì tương phản, cánh tay gầy, cái mông lớn hơn một chút.”
“Nga?” Triệu Phổ mỉm cười, ngửa ra sau nhìn nhìn vùng eo hông Công Tôn, nhếch môi cười xấu xa.
Công Tôn né né sang một bên, muốn ngăn lại, trừng Triệu Phổ, “Nhìn cái gì.”
“Ân.” Triệu Phổ gật đầu, nói, “Cũng không hẳn vậy a, ngươi xem ngươi tay gầy chân gầy, cái mông sao… thấy không rõ lắm, cho sờ sờ.”
“Biến.” Công Tôn đạp Triệu Phổ một cước, chọc cho Triệu Phổ cười to, hai người đi trên đường cũng rước lấy không ít ánh mắt của nhiều người.
Công Tôn ho khan một tiếng, rất xấu hổ tiếp tục đi tới phía trước, lườm lườm cảnh cáo Triệu Phổ, không cho hắn tiếp tục náo loạn.
Tiểu Tứ Tử ngồi trên cánh tay Triệu Phổ, đặt Thạch Đầu trong lòng, vươn tay nhéo nhéo cánh tay mình, lại nhéo nhéo thịt thịt trên cái bụng, còn xoay tay lại sờ sờ mông mình, phát hiện, cánh tay không gầy, thắt lưng và bụng thì liền một chỗ, mà còn đều là thịt thịt, cái mông cũng tròn vo.
Tiểu Tứ Tử dẩu dẩu mỏ, quả nhiên vẫn béo.
“Thư ngốc.” Hai người đi tới phía trước, Triệu Phổ đột nhiên thấp giọng gọi Công Tôn một tiếng.
“Ân?” Công Tôn ngước mắt nhìn hắn, chỉ thấy Triệu Phổ tiến tới, nói, “Ngươi xem trong tửu lâu bên cạnh, rất nhiều người, lại đều là quân nhân, hơn nữa, còn có đa phần là môn phái hạ cửu lưu.” (nôm na là môn phái tạp nham, bình thường…)
“Hạ cửu lưu?” Công Tôn có chút không rõ ràng lắm, nhưng nhìn thoáng qua, phát hiện, đúng vậy, những quân nhân này dáng vẻ quái dị, tựa hồ có đủ mọi hạng người, kỳ quái.
Có chút nghi hoặc, hỏi Triệu Phổ, “Những người này là ai?”
Triệu Phổ quay đầu lại nhìn thoáng qua, Giả Ảnh và Tử Ảnh xa xa gật đầu, chạy đi thăm dò.
Công Tôn và Triệu Phổ tiếp tục đi tới trước.
Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu huyên thuyên trò chuyện với Triệu Phổ và Công Tôn, hôm nay tâm tình của Triệu Phổ rất tốt, nói dăm ba câu lại chọc Công Tôn một câu, thỉnh thoảng Công Tôn bị hắn chọc nổi nóng, đá hắn hai cước.
Đang nô đùa, hai người đi ngang qua một tòa tửu lâu của Tùng Giang phủ.
Triệu Phổ trêu chọc Công Tôn, mấy ngày nữa rượu mừng dùng loại nào làm rượu giao bôi, Công Tôn đẩy hắn một cái, Triệu Phổ cơ thể cứng rắn, Công Tôn ngược lại không đứng vững lảo đảo một cái, Triệu Phổ vội tiến lên đỡ lấy.
Công Tôn được Triệu Phổ nắm cánh tay kéo lại nhưng vẫn lui về sau mấy bước, chợt cảm giác gót chân giẫm phải gì đó.
Công Tôn vội quay đầu lại định nói một tiếng xin lỗi, nhưng bị diện mục đáng ghét của người phía sau làm cho giật mình nhảy dựng.
Người bị Công Tôn giẫm phải phía sau là một trung niên nam tử, vóc người cường tráng, gương mặt đen bóng, vẻ mặt dữ tợn, còn có râu quai nón cứng như thép, rất hung ác, hơn nữa trên tai hắn còn đeo một đại đồng hoàn (vòng bằng đồng) thô to như ngón út, tựa hồ là một dị tộc.
Sau khi Công Tôn phản ứng được thì bèn nói một tiếng xin lỗi với hắn.
Đại hán nọ nhìn nhìn Công Tôn, không lên tiếng, lại nghe phía sau có người nói, “Ai… Nói lời xin lỗi thì sao đủ chứ?”
Công Tôn nghe người nói ngữ khí ngả ngớn, theo tiếng mà nhìn sang, chỉ thấy một bạch y nam tử trẻ tuổi từ phía sau đại hán bước ra.
Triệu Phổ đột nhiên cảm thấy trông hắn hơi quen mắt, nhưng đã từng gặp ở đâu thì trong nhất thời không nhớ ra.
“Ân…” Người thanh niên đó trên dưới quan sát Công Tôn một chút, cười nói, “Vị công tử này, ngươi giẫm phải hạ nhân của ta.”
Công Tôn thấy hắn ngôn ngữ ngả ngớn, mặt mỉm cười trong mắt tựa hồ có chút không đứng đắn, trong lòng phòng bị, chỉ đơn giản chắp tay với hắn, “Xin lỗi.” Nói xong, xoay người định đi.
“Ai.” Người nọ vươn tay ngăn lại, Công Tôn nhíu mày, Tiểu Tứ Tử thấy được, phồng má nói, “Lưu manh.”
Công Tôn và Triệu Phổ đều cả kinh, tâm nói tiểu ngốc tử này từ chỗ nào học được mắng người như thế?
Bạch y nhân nọ cũng sửng sốt, liếc nhìn Tiểu Tứ Tử, một mặt tán thán tiểu hài nhi này thực sự là khả ái, một mặt lại nghĩ… sao nhỏ như vậy thì đã hung hãn thế?
Triệu Phổ giao Tiểu Tứ Tử cho Công Tôn.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đứng phía sau, chỉ thấy Triệu Phổ ngước mắt nhìn người nọ một chút.
Người nọ cũng nhìn nhìn Triệu Phổ, tựa hồ có chút giật mình, đang khó hiểu, đã thấy Triệu Phổ cười nhạt một tiếng, giơ chân tung một cước đạp hắn ra ngoài.
Công Tôn cả kinh, Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn, mở to hai mắt, “Cửu Cửu tức giận!”
Trên đời này có bao nhiêu người đỡ được một cước của Triệu Phổ a, người nọ khó khăn lắm mới tránh thoát chỗ hiểm, nhưng vẫn bị đá trúng bên sườn ngực, bay vèo một cái trực tiếp bị đá vào trong tửu lâu, đụng đổ cả bàn lớn bên trong. Những người đang ăn trong khách điếm cũng đều kinh hãi không ngớt, rất nhiều người đều đứng lên, vô thức rút ra đao kiếm giấu dưới bàn, Triệu Phổ nhìn thoáng qua, lạnh lùng cười. Người nọ bưng ngực chống nửa thân trên ngồi dậy, phun ra một búng máu, mở to hai mắt nhìn Triệu Phổ, tựa hồ là nghĩ tới cái gì, chỉ vào Triệu Phổ, “Ngươi… Ngươi là…”
Triệu Phổ không lên tiếng, người cao to bên cạnh thấy được, xoay tay giơ cái tát như quạt hương bồ định tát tới, Triệu Phổ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, giơ tay ngăn lại bằng một chưởng, đại hán nọ rõ ràng sửng sốt, Triệu Phổ túm lấy áo hắn, như nâng một đứa trẻ, ném người cao to với thể hình cực đại vào trong, lần này hơn phân nửa số bàn bên trong đều bị ngã đổ.
Công Tôn và Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Cửu Cửu hảo uy mãnh nga.”
Công Tôn có chút hết nói, ngắt bụng bé một cái, “Những từ này học từ ai hả?”
Tiểu Tứ Tử xoa xoa bụng, nói thầm, “Tưởng Tưởng.”
Công Tôn suy nghĩ một hồi mới hiểu được thì ra bé nói là Tưởng Bình.
Sau khi ném hai người vào tửu lâu, Triệu Phổ chậm rãi đi vào.
Công Tôn ý thức được, Triệu Phổ đại khái cũng không phải tức giận vì hai người vừa nãy vô lễ với y, mà là có nguyên nhân khác, nói không chừng còn quen biết những người đó.
Triệu Phổ đi vào trong tửu lâu, nhìn xung quanh bốn phía, thấy mọi người trong tửu lâu khẩn trương, chỉ mỉm cười, thản nhiên nói, “Trở về nói cho chủ tử các ngươi, bảo hắn tới từ đâu thì chạy về đó, đừng để ta nhìn thấy hắn.” Nói xong, xoay người lại, vươn tay đón nhận Tiểu Tứ Tử từ trong lòng Công Tôn, kéo Công Tôn cùng nhau đi.
Bạch y nhân bị thương kia đứng lên vọt tới cửa, “Vương gia!”
Triệu Phổ không hề quay đầu lại, dẫn Công Tôn bọn họ bước nhanh, sắc mặt khó nhìn đến cực điểm.
Công Tôn quay đầu lại, thấy không ít người chạy ra, đều nhìn Triệu Phổ, tựa hồ đang hỏi bạch y nhân người này có phải Triệu Phổ hay không.
.
Quẹo qua đường khác, không nhìn thấy những người đó nữa, Công Tôn thấy Triệu Phổ đi rất nhanh liền chạy chậm bước dài đuổi theo, trong lòng khó hiểu, Triệu Phổ làm sao vậy? Hình như rất bất mãn.
“Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử vươn tay nắm áo Triệu Phổ, nhỏ giọng nói, “Ngươi đi nhanh quá, phụ thân đuổi theo không kịp nga.”
Triệu Phổ sửng sốt, ngừng bước quay đầu lại nhìn Công Tôn.
Công Tôn khó khăn chạy đến, đập vai hắn thở hổn hển mấy hơi, vừa nãy không biết hồn phách Triệu Phổ bay đi đâu, hiếm khi thấy tâm tình hắn tồi tệ như vậy, bèn hỏi, “Chuyện gì vậy? Những người đó là ai?”
Triệu Phổ mặt âm trầm, một lát mới nói, “Kẻ không dính dáng.”
Công Tôn khó hiểu.
Phía trước cách đó không xa chính là nha môn, Triệu Phổ ổn định tâm tình một chút, nói với Công Tôn, “Đừng để ý tới, chúng ta vào nha môn tra án đi.” Nói xong thì trực tiếp đi vào trong, Công Tôn hơi lo lắng, nhưng cũng không hỏi nhiều liền đi theo.
Tới nha môn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không ở đó, nói là ra ngoài điều tra, Bao Chửng và Bàng Cát còn ôm hàng đống hồ sơ lật xem.
Công Tôn đi tới, cầm vài hồ sơ, ở bên cạnh xem, nhân tiện nói, “Hồ sơ của nha môn Tùng Giang phủ này sao đều không trọn vẹn?”
“Có một ít liên quan đến bản án cũ, đa phần đều có thiên ti vạn lũ quan hệ với phụ tử Hà gia, để hủy diệt chứng cứ cho nên đều bị thiêu hủy, nhưng tri phủ này có chút khôn khéo, tựa hồ nghĩ đến sau này phụ tử Hà gia sẽ bị ngã ngựa, cho nên cố ý giấu đi một phần, không ngờ thật đúng là có chỗ để dùng.”
“Ân, cho nên nói, người muốn sống thì phải có đường lui.” Bàng Cát ở một bên xa xăm nói.
Bao Chửng cười lão, “Đúng nga, ta đây có phải nên sưu tập chứng cứ ngươi ăn hối lộ trái pháp luật, sau đó giữ lại làm dự phòng?”
“Biến!” Bàng Cát liếc ông một cái, buông sách trong tay ra, đi tới bên Triệu Phổ nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử a, bé ngoan, cho ta bế một cái được không?”
“Ai.” Bàng Cát vội ôm một cái, sung sướng đến nước mũi muốn xì ra, thực sự là khả ái u, nếu lão có một bảo bối ngoại tôn hoặc tôn tử ngoan như vậy thì tốt rồi nga!
Bàng Cát ôm Tiểu Tứ Tử vào trong viện dạo quanh, dỗ dành đến nỗi Tiểu Tứ Tử khanh khách cười không ngừng.
Triệu Phổ ngồi xuống bên bàn, nhìn chằm chằm một phần hồ sơ đờ ra, Công Tôn đảo mắt, chợt nhìn tới cửa, Giả Ảnh và Tử Ảnh đã trở về, hai người đi tới ngoài cửa, tựa hồ đang do dự có nên đi vào hay không, Công Tôn ho khan một tiếng, cầm một phần quyển trục vừa nhìn vừa đi, ra tới bên ngoài, vẫy vẫy tay gọi hai người, nấp vào trong hành lang bên cạnh.
“Tiên sinh.” Giả Ảnh và Tử Ảnh theo qua.
“Xảy ra chuyện gì?” Công Tôn hỏi.
“Ách…” Tử Ảnh nhìn nhìn Giả Ảnh, không nói gì, Giả Ảnh cũng có chút khó xử.
Công Tôn thở dài, nói, “Vừa nãy Triệu Phổ động thủ với người khác trên đường, nói cái gì mà không bao giờ muốn gặp bọn họ, bảo người ta tới từ đâu thì quay về đó…”
“Vương gia gặp phải bọn họ?” Tử Ảnh giậm chân, “Nương ạ, cút thì cút, còn trở về chi cho gai mắt!”
Giả Ảnh vỗ vỗ Tử Ảnh, bảo hắn đừng nổi nóng.
Công Tôn thấy thần tình của Tử Ảnh và Giả Ảnh cổ quái, bèn nói, “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Tại sao gạt ta?”
“Không phải cố ý gạt ngươi, nói ra, cũng chỉ là một chuyện ấm ức trước đây mà thôi.” Giả Ảnh thở dài, nói, “Năm đó chúng ta bị người Tây Hạ bao vây tiễu trừ, đám người đó trước đây đều là Triệu gia quân, sau đó lại thành phản quân.”
“Phản quân?” Công Tôn giật mình, trong lòng cũng hiểu rõ, thảo nào Triệu Phổ tức giận đến như vậy.
“Đám người đó, muốn bắt chước Trần Kiều binh biến*, ủng hộ vương gia làm hoàng đế.” Giả Ảnh thở dài, “Vương gia không giết bọn họ, chừa cho bọn họ một mạng, đem thả ra, không ngờ bọn họ lại đầu phục Liêu quốc.”
*(Trung Quốc vào năm 960CN, sau khi vua Thế Tôn nhà Hậu Châu (tức Sài Vinh ) băng hà, vua kế vị còn nhỏ, các tướng lĩnh quân đội đã đưa Triệu Khuông Dân lên làm Hoàng đế mở ra triều đại Bắc Tống, lịch sử gọi sự kiện này là Trần Kiều binh biến)
“Thật sao?” Công Tôn nhíu mày, Triệu Phổ hận nhất kẻ phản bội, huống chi lại là huynh đệ cùng mình vào sinh ra tử.
“Sau đó bọn họ giúp đỡ nhà Liêu giao chiến với Đại Tống, chết không ít, chỉ vài người còn sống…” Tử Ảnh tức giận đạp tường, “Vương gia vẫn không giết bọn họ, đuổi bọn họ đi… Bọn họ vào võ lâm, tập trung một đám người tổ chức một bang phái, dù sao sau này cũng không gặp lại, nhắc tới bọn họ vương gia lại buồn phiền.”
“Các ngươi không nói, thật đúng là không nhìn ra những người đó hóa ra là quân nhân, ta còn tưởng là người võ lâm, bởi vì trông rất cổ quái.” Công Tôn suy nghĩ về dáng dấp của những người đó, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nói, “Đúng rồi, còn nữa, hình như bọn họ không nhận ra Triệu Phổ.”
“Đó là chuyện nhiều năm trước, hơn nữa, chỉ có vài người dẫn đầu là nhận thức vương gia, những người khác phỏng chừng là sau đó mới gia nhập vào môn phái bọn họ.”
“Môn phái nào a?” Công Tôn thắc mắc.
“Phi Hạc Sơn Trang.” Giả Ảnh nói, “Môn phái hạ tam môn.” Công Tôn gật đầu, ra khỏi ngõ nhỏ, chỉ thấy Triệu Phổ ngồi trên ghế đá, Tiểu Tứ Tử ngồi trên bàn, đang nói mấy chuyện vụn vặt thường ngày với Triệu Phổ, Thạch Đầu tựa trên đùi Tiểu Tứ Tử liếm lông mao.
Công Tôn đi tới, thần tình của Triệu Phổ đã khôi phục như lúc ban đầu, tựa hồ chưa từng phát sinh chuyện gì, nói nói cười cười với Tiểu Tứ Tử.
“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử gọi Công Tôn.
Công Tôn gật đầu, đi tới ngồi bên cạnh Triệu Phổ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Triệu Phổ thấy Tử Ảnh và Giả Ảnh đi theo phía sau y thì lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người.
Hai người rời đi, Triệu Phổ muốn bọn họ đi theo dõi đám người kia, đừng để mang tới chuyện gì phiền toái.
Chờ người đi, Triệu Phổ nói với Công Tôn, “Bạch Ngọc Đường vừa để lại phong thư, bảo chúng ta khi nào tới giờ cơm tối thì đến Long Lâu Các ở Tùng Giang phủ, bọn họ ăn ở nơi đó.”
“Nga.” Công Tôn gật đầu, vươn tay vỗ vỗ vai Triệu Phổ.
Triệu Phổ ngước mắt nhìn y, chỉ thấy Công Tôn mỉm cười một cái.
Triệu Phổ lắc đầu, vươn tay nhéo cằm y, “Thư ngốc, đừng mê hoặc ta mà.”
Công Tôn hất tay hắn ra, nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, nhớ kỹ, làm được tới trình độ này mới là lưu manh.”
Triệu Phổ và Công Tôn tuy rằng cười rất nhẹ nhõm, nhưng trong lòng đều có chút lo lắng, những người đó đột nhiên tới Tùng Giang phủ, đến tột cùng muốn làm cái gì?