Tử Vi hiện tại là trạng thái hồn thể, đứng trên mặt hồ, tóc bạc rũ xuống, vệt đỏ giữa mày tựa chu sa, vạt áo phiêu phiêu, dung nhan xuất trần.
Trái lại hắn cả người là máu, vết thương chồng chất, giống như lúc gặp mặt mười năm về trước.
Khi hắn trộm tiên hoa của Tử Vi.
Tử Vi nhẹ giọng nói, dường như đang cảm khái, “Ngươi trưởng thành.”
Sở Du khô khốc hỏi: “Ngươi không phải phong ấn bản thân sao……Sao lại tới nơi này.”
Tử Vi rất bình tĩnh: “Ta có thể cứu ngươi.”
Hô hấp Sở Du dồn dập hơn rất nhiều, có vẻ phi thường lo âu, “Ta không cần ngươi cứu, ngươi mau trở về Côn Luân của ngươi đi….”
Hắn rất khẩn trương.
Xiềng xích trên giá gỗ bị hắn đánh đến nổi lên một trận âm thanh giòn vang, Tử Vi đè lại bả vai hắn, nhẹ giọng nói, “Kiếm của ngươi không nói cho ngươi sao, Sở Phan đã đến tìm ta.”
Bạch Trạch bởi vì kiếm cốt của hắn bị hao tổn, chỉ kịp nói một câu Phan Phan an toàn liền lâm vào ngủ say, bọn họ cũng chưa từng giao lưu tiếp.
Sở Du ngây ngẩn cả người.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, thanh âm cơ hồ là gầm nhẹ: “Ngươi không thể cùng nàng ở bên nhau, Côn Luân Tử Vi! Ngươi đã đối với nàng làm cái gì!!”
Tử Vi nhìn hắn, thương hại nói: “Ngươi đang sợ hãi.”
Hắn tiếp tục nói: “Sở Phan cùng Uyên hoa có duyên, ngươi vì sao không cho nàng tới Côn Luân tìm ta.”
“Ngươi thân là huynh trưởng, thế nhưng nguyện ý để nàng mỗi tháng hiến máu, kinh mạch trì trệ, bị đặt ngoài Tu tiên giới, cũng không muốn để nàng tới gặp ta.”
Hắn lắc đầu thở dài, nói với Sở Du: “Ta thấy ngươi đang đi lầm đường lạc lối. Cũng không xứng làm huynh trưởng.”
Sở Du phản bác hắn: “Đừng cho là ta không biết, tiên hoa cộng sinh của ngươi nhận nàng làm chủ, là đại biểu cho cái gì.”
Nhân duyên tế hội……. thiên mệnh lương duyên, hắn một chút cũng không tin.
Sở Du chợt ngẩng đầu, vành mắt đỏ bừng, áp chế tức giận, “Ngươi căn bản không hiểu, nàng với ta mà nói đại biểu cho cái gì.”
Giọng Tử Vi lập tức lạnh xuống, “Đây không phải lý do để ngươi lừa nàng.”
“Côn Luân Tử Vi!” Sở Du tức giận gọi tên hắn.
Gió nhè nhẹ thổi, lại lạnh lẽo đến xương, một chút máu từ trên sống lưng hắn chảy ra, nhìn thấy ghê người.
Tử Vi liền lập tức cảm thấy không còn ý tứ.
“Phan Phan rất lo lắng cho ngươi.” Hắn chậm rãi nói, thanh âm trầm mà ổn trọng, “Nhưng thấy ngươi không chết, ta cũng có thể cho nàng một cái công đạo.”
Sở Du nắm chặt nắm tay, hạ giọng, nghẹn ngào nói, “Ngươi sao dám kêu nàng là Phan Phan.”
Tử Vi bình tĩnh nhìn hắn một cái, âm thanh rõ ràng là rất nhẹ nhàng, Sở Du lại nghe ra chút trào phúng, “Có một số thứ, không phải ngươi có thể ngăn trở được.”
Sở Du quăng mạnh xiềng xích, leng keng rung động, hắn giận không thể át, “Ta cảnh cáo ngươi, cách xa nàng một chút!”
Tử Vi lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, hóa thành ánh sáng rời đi.
Sở Du sẽ thường xuyên oán hận chính mình không đủ cường đại.
Khi còn bé ở Hoàng thành, bị lão hoàng đế quất roi đánh chửi; trên đường đào vong, cùng khất cái đoạt thức ăn, giành thịt trên miệng thú dữ ; tới Thục Sơn, bị mọi người ghen ghét, vô hình cô lập.
Hắn còn quá trẻ tuổi đã phải vội vã trưởng thành.
Khi hắn nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay nàng, liền biết bọn họ chính là cùng một loại người.
Sở Phan là cô nương mềm dẻo kiên cường, lại rất hiểu chuyện. Một cái Hoàng thành sắp bị diệt, hắn trong mắt người khác chỉ là một hoàng tử mất nước, luôn có người sẽ âm thầm mắng hắn ốm yếu vô năng, trừ bỏ mẫu thân, chỉ có Sở Phan thành tâm đối đãi hắn.
Khi bụng hắn bị cắm một mũi tên, gần như sắp mất mạng, Sở Phan chạy đi trộm một cái xe đẩy, lôi kéo một phế nhân như hắn đi nửa tháng, bả vai nàng tất cả đều là vết siết dây thừng, cả người không khối da nào lành lặn.
Cứ như vậy kiên trì đi xuống.
Hắn là yêu nàng, có lẽ ban đầu chỉ là tình thân. Còn đến nỗi loại cảm tình này từ bao giờ biến chất trở thành chiếm hữu cùng du͙© vọиɠ, hắn cũng không phân rõ nữa.
Đáng tiếc Sở Phan không biết.
Nàng không biết lão hoàng đế tuổi già muốn bắt xử nữ luyện đan, là Sở Du bị đánh một trận mới ngăn cản được.
Không biết khi đào vong gặp nạn đói, tất cả mọi người đều đói không chịu nổi. Sở Du sợ bọn họ chết trên đường, đi trộm ăn thịt người chết, rồi sau đó chờ nàng ngủ say lại đem máu của mình đút cho nàng.
Cứ như thế, hắn cuối cùng không ăn nổi bất cứ thứ gì.
Như vậy còn không phải là yêu sâu đậm sao.
Nàng không muốn chết, hắn đi tìm cho nàng Trường thọ đan, nàng không muốn già đi, hắn liền tìm cách lấy cho nàng Bất lão dược.
Sở Du cảm thấy, Phan Phan sao có thể rời khỏi bản thân. Nàng chỉ có thể đối tốt với hắn, chỉ có thể cười với hắn, cả đời treo cổ trên thân cây là hắn.
Cho nên hắn trộm học đạo lữ chi khế, Phan Phan ngoan biết bao, thấy hắn cả người đều là vết thương, không nói hai lời đã đem tinh huyết độ cho hắn, hắn lừa nàng ăn máu của nhau cũng tin, để nàng niệm chú, trong đôi mắt nàng cũng toàn là ỷ nại.
Sở Du đột nhiên thấy thỏa mãn. Khi máu của nàng lưu chuyển trong cơ thể hắn, khi khế ước đạo lữ sinh ẩn ẩn sinh ra nhiệt lượng, hắn liền cảm thấy hết thảy là đúng.
Như vậy thật tốt.
Đáng tiếc tuổi hắn quá trẻ, đáng tiếc thế đạo này không yên ổn.