Cùng lúc đó, Mặc Yểm trong Mặc Đàm nổi trận lôi đình, gầm lên trong phòng thuốc.
Minh Ất chết tiệt, ở trong hồ lô thực ra là muốn làm cái gì? Hắn muốn đến Địa phủ thì tự mình mang theo vài đồ đệ Thanh Lương Quan không có việc gì làm đi có phải tốt không, tại sao phải đem Bạch Bạch của hắn kéo xuống nước? Chính hắn thì lại tránh ở Thanh Lương Quan như rùa đen rút đầu!
Hắn chẳng lẽ không biết hồ ly ngốc Bạch Bạch ngay cả tự bảo vệ mình cũng hoàn toàn không hiểu sao? Hay là hắn cho rằng pháp lực căn cơ của Bạch Bạch đột nhiên tăng mạnh có thể tùy ý lợi dụng? Thật đáng giận!
Mặc Yểm đứng trước một tấm kính, có thể thấy rõ tình cảnh Bạch Bạch ở trong Địa phủ chiến đấu với đám quỷ tốt yêu binh, vô cùng nguy hiểm cũng không đủ để hình dung trạng thái chật vật của nàng. Một thân y phục tuyết trắng dường như bị máu đen, bùn đất khiến cho không thấy rõ màu sắc vốn có, mấy lần thiếu chút nữa bị binh khí quỷ tốt đánh trúng, may mắn những quỷ tốt kia thấy dung mạo Bạch Bạch xinh đẹp, thầm nghĩ chiếm chút ít tiện nghi, không có ý muốn tánh mạng nàng, mới khiến cho nàng miễn cưỡng chống đỡ được.
Hắn không thể không thừa nhận, pháp thuật Bạch Bạch trong kịch đấu tiến bộ rất nhanh, nhưng nếu như Minh Ất chỉ vì cái nguyên nhân này kiên quyết đặt nàng vào hiểm cảnh, thì vẫn không đáng tha thứ cho hành vi đáng chết này!
ŧıểυ sủng vật của hắn nên thoải mái cuộn mình bên cạnh hắn, nhận sự chăm sóc nuông chiều của hắn, cho dù pháp lực nàng thấp kém thì đã sao chứ? Có hắn bảo vệ, ai dám đụng một cọng tóc gáy của nàng?
Mặc Yểm càng xem càng phát hỏa lớn, giậnMinh Ất cũng giận Bạch Bạch, con vật đáng chết này…… Không, không thể chết được, vẫn nên là hồ ly ngốc! Không ngờ đề nghị hảo tâm của hắn bị cự tuyệt, thậm chí đãi ngộ cùng điều kiện tốt của hắn cũng không chịu nghe! Tình nguyện chịu khổ chịu tội cũng không trở lại Mặc Đàm cùng hắn hưởng phúc, vừa ngu xuẩn vừa ngốc, nên bắt lại hung hăng đánh mông một trận!
Nhưng mà không được, hồ ly ngốc bị đánh sẽ khóc…… Mặc Yểm chăm chú nhìn tấm kính, vừa kinh sợ vừa tức giận, vừa khẩn trương vừa bất đắc dĩ, có mấy lần thiếu chút nữa nhịn không được lại muốn dùng hồn ly thể đi giúp nàng, để vặt hết móng vuốt của những quỷ tốt có ý đồ bất chính kia, móc mắt ra, khiến cho nguyên một đám những ŧıểυ tử cả gan làm thương tổn Bạch Bạch kia tứ chi thành mảnh nhỏ.
Hắn thật hối hận vừa rồi nhất thời tức giận, không có trực tiếp xách Bạch Bạch trở về Ma Đàm.
Để tay lên ngực tự hỏi, thực sự là bởi vì nhất thời tức giận sao? Thật ra, thật ra là hắn sợ hãi…… Mặc Yểm cười khổ đối mặt với cảm xúc thực sự ở trong đáy lòng hắn.
Thật buồn cười biết bao, mạnh mẽ như hắn, vậy mà trước mặt ŧıểυ hồ ly yếu đuối, lại cảm thấy sợ hãi!
Ta không muốn ở cùng một chỗ với ngươi!
Trong đầu vọng lại lời nói kiên quyết của Bạch Bạch, dễ dàng đem dũng khí hắn thật vất vả mới có được đánh tan. Hắn không sợ đối mặt thần ma tam giới, nhưng lại không có lá gan đối mặt với u oán bi thương, hay ánh mắt thất vọng xa cách của Bạch Bạch.
Cái gì là lo lắng âm mưu của Minh Ất, cái gì là thân thể Bạch Bạch cần đồng nguyên chân nguyên giúp nàng khôi phục tu luyện, tất cả mọi chuyện là lấy cớ! Khiến hắn chần chờ, chẳng qua chỉ là thái độ của Bạch Bạch mà thôi.
Mấy tháng này hết ngày này qua ngày khác ở Mặc Đàm tìm kiếm trong sách thuốc, tìm cách có thể giải quyết vấn đề lượng dươc tích trữ trong thân thể Bạch Bạch, là hy vọng có thể thực hiện lời hứa của mình, khiến pháp lực Bạch Bạch tăng thêm gấp 10 lần, làm cho nàng không vì chuyện này tức giận, hắn muốn đem thiếu hụt lúc trước với Bạch Bạch đền bù tổn thất gấp 10 cho nàng, may ra nàng sẽ không tìm thấy lý do cự tuyệt hắn, sẽ suy nghĩ trở lại Mặc Đàm làm bạn với hắn.
Có lẽ từ khi phát hiện mình so với trong tưởng tượng ngày càng thêm để ý Bạch Bạch, ở trước mặt Bạch Bạch hắn trở thành người giữ không đươc bỏ xuống cũng không được giống như nam nhân bình thường, cái gì là mặt mũi là tự ái, cái gì là âm mưu quỷ kế, chẳng qua chỉ là muốn che dấu sợ hãi của hắn mà thôi.
Hắn vẫn không rõ, năm đó phụ thân cùng mình ở bên ngoài Thanh Lương Quan nhìn thấy mẫu thân cùng nam nhân khác ở cùng một chỗ, ôm nam hài tử khác, vì sao không xông lên phía trước chất vấn nàng sao lại phụ lòng sao lại vong tình, vì sao lại có niềm vui mới khác?
Bây giờ hắn đã hiểu, hóa ra chỉ là bởi vì sợ hãi mà thôi. Sợ hãi đối phương thừa nhận sự thật, càng sợ hãi đối phương nói ra lời nói đáng sợ, thậm chí còn nhu nhược sợ hãi phá hủy cuộc sống của đối phương bây giờ, làm nàng oán hận chính mình……
Cho nên cho dù là người lợi hại giống như phụ thân, vẫn chỉ dám lựa chọn trở lại Mặc Đàm, ôm kí ức cùng tình yêu từng có của bản thân lẳng lặng chết đi.
Hắn bây giờ cũng không dám đi cưỡng chế Bạch Bạch mang về, lại không an tâm để Bạch Bạch ở chỗ nguy hiểm như Địa phủ Âm ti tham chiến chém giết. Hối hận, không muốn, lo lắng, nghi ngờ lặp lại rối rắm vỡ tung.
Hắn muốn liều lĩnh đem Bạch Bạch trở lại Mặc Đàm giấu đi, vĩnh viễn không cho những người khác tranh đoạt cùng hắn, đáng tiếc mỗi lần nhớ tới vẻ mặt Bạch Bạch oán hận chán ghét, không có đường cự tuyệt, hắn chỉ biết rút lui.
Hắn giận Minh Ất, giận Bạch Bạch, nhưng mà càng giận chính mình, giữ không được bỏ xuống cũng không được…… Mặc Yểm nặng nề ngồi vào trên đệm cói, có một số việc một khi làm sai, thì không phải bản thân muốn đền bù liền có thể đền bù.
Nếu như hắn đối Bạch Bạch tốt một chút, nếu như ngay từ đầu hắn có thể thản nhiên thừa nhận sai lầm của mình, mà không phải tự cho là đúng như vậy, không để ý cảm thụ của Bạch Bạch, Bạch Bạch thiện lương như vậy mềm lòng như vậy, sẽ tha thứ cho hắn.
Nhìn trong tấm kính, tạm thời chiến đấu đã xong Bạch Bạch thương tâm ôm cái đuôi co lại thành một vòng tròn, bộ dáng trong tay áo Vân Hư khóc không ra tiếng, Mặc Yểm chỉ cảm thấy tâm thoáng cái như bị cái dùi sắc nhọn hung hăng đâm vào, mỗi một cái đều đau khiến hắn dường như không cách nào hô hấp.