Thần sắc Mặc Yểm không tốt, Bạch Bạch tự nhiên cũng sẽ không nói cho hắn biết, là nghe từ Ngọc Lưu Ly yêu phi cùng Huyền Minh ma dơi, chỉ lắc lắc cái đuôi không nói lời nào.
Mặc Yểm cũng không có nhất định phải truy vấn ra nơi Bạch Bạch nghe ra tin tức, những người biết rõ hắn gần đây cùng một nữ yêu quan hệ thân mật thật sự quá nhiều, Bạch Bạch tuy chưa bao giờ đi đến tiền điện, không có nghĩa là sẽ tuyệt đối không có người tới hoa viên cùng với hậu điện bên này.
” Nàng để ý sao?” lúc Mặc Yểm hỏi ra những lời này, không biết trong nội tâm đến tột cùng là hy vọng Bạch Bạch nói để ý hay là hy vọng nàng không thèm để ý chút nào.
Hắn rất thích Bạch Bạch, muốn đem nàng giữ ở bên người cả đời, nhưng địa vị Bạch Bạch trong suy nghĩ của hắn nhiều nhất chỉ là một sủng vật, hắn nghĩ dưỡng nàng, sủng ái nàng, trên thân Bạch Bạch hắn đã hạ bí chú, chỉ cần hắn nguyện ý, Bạch Bạch cả đời này đều không thể thoát khỏi khống chế của hắn, hắn có thể an tâm làm cho Bạch Bạch bên cạnh hắn, ai cũng không đoạt được.
Nhưng mà sủng vật cuối cùng chỉ là sủng vật, hắn lại yêu thích Bạch Bạch cũng không có ý định trái lại để nàng khống chế việc làm của hắn, trong quan hệ của hắn với Bạch Bạch, hắn tuyệt đối giữ lấy quyền khống chế, ít nhất hắn bây giờ là cho rằng như vậy, hoặc là nói hắn cố gắng làm cho quan hệ bọn họ theo hướng này phát triển.
Hắn sẽ suy nghĩ vì Bạch Bạch, vì nàng hoàn thành chút chuyện, khiến nàng khoái hoạt, đây là tình hình hắn nguyện ý, hắn cũng không có ý định cho Bạch Bạch quấy nhiễu việc làm thói quen của hắn thậm chí khống chế quyền lợi của hắn.
Nhưng là nếu như Bạch Bạch nói nàng tuyệt không để ý hắn cùng những nữ nhân khác cùng một chỗ thì sao?
Mặc Yểm cảm thấy, mình nghe đáp án thế sẽ rất không vui, ŧıểυ sủng vật của hắn sao có thể một chút cũng không thèm để ý hắn? Loại này tâm tính mâu thuẫn khiến Mặc Yểm cũng bắt đầu lo được lo mất.
Bạch Bạch đối với cảm tình nam nữ còn đang ở giai đoạn nảy sinh, cho nên đối mặt vấn đề Mặc Yểm, nàng cũng không có đáp án xác thực, câu trả lời của nàng là trực tiếp nấp vào trong nước.
Đêm hôm đó, Bạch Bạch vô tâm vô phế vẫn ngủ ngon như cũ, Mặc Yểm ngược lại trằn trọc không buồn ngủ. Hắn biết rõ, Bạch Bạch có khả năng ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, thậm chí có bản lĩnh làm hắn thương tâm gần chết, vì cái này, hắn cũng phải đem Bạch Bạch một mực nắm giữ trong tay!
Ngày hôm sau, Mặc Yểm sáng sớm đánh thức Bạch Bạch đem nàng nhét vào trong tay áo, quyết định mang nàng ra cửa, Bạch Bạch đã không thể cho hắn đáp án, vậy hãy để cho nàng tận mắt nhìn, xem nàng sẽ có phản ứng gì.
Hắn trong đầu chỉ nghĩ là, hắn cũng phải có ảnh hưởng thậm chí có năng lực khống chế tâm tình Bạch Bạch, nếu không thì quá nguy hiểm!
Bạch Bạch lúc đi qua hoa viên, lớn tiếng kháng nghị: “Ta muốn luyện công, không đi tiền điện!” Thứ nhất nàng xác thực muốn có nhiều thời gian học pháp thuật cho tốt, thứ hai cho dù Mặc Yểm không cho nàng lưu lại, sư huynh hẳn là có thể nghe được thanh âm của nàng, ít nhất hôm nay không cần đợi nàng vô ích.
Mặc Yểm cười nói: “Theo giúp ta không tốt sao? Luyện công cái gì? Có ta ở đây, ai dám khi dễ ngươi!”
Ngươi sẽ khi dễ ta a! Hừ hừ! Bạch Bạch rút vào trong tay áo không nói lời nào, hạ quyết tâm hôm nay cho dù buồn chết, cũng không lộ diện.
Mặc Yểm không có để ý tới ŧıểυ tính tình của nàng, thản nhiên một đường đi đến đại điện Bình Đẳng vương, trước điện một dáng người tư thái xinh đẹp, dung mạo lại tinh khiết non nớt như nữ đồng là thị nữ áo xanh, vừa thấy Mặc Yểm liền tiến lên sát lại, âm thanh mềm mại vấn an:” Yểm quân sớm an! Phu nhân ở phía trước đợi đã lâu.”
” Ừ!” Mặc Yểm tùy ý lên tiếng, liền theo phương hướng nàng chỉ mà đi.
Trước đại điện hai ba trượng có xe ngựa xa hoa bề ngoài đỏ rực như lửa ngừng, trên xe vách đá vây quanh từng khối lớn nhỏ như trứng chim bồ câu màu đỏ bảo thạch, thùng xe khuôn cửa khung cửa sổ đều là phù điêu bỉ ngạn hoa, cánh hoa cành lá linh lung di động, tinh tế cầu kỳ, tráng lệ nước sơn vàng, ngay cả người kéo xe ngựa cũng toàn thân là màu đỏ, yêu dị phi thường.
Tại Địa phủ âm u, xe ngựa như vậy quả thực không phải rêu rao bình thường. Thị nữ áo xanh đưa Mặc Yểm đến trước cửa xe, trên mặt đất cung kính kéo cửa xe ra, liền nghe thấy trên xe truyền đến một tiếng cười duyên, một bàn tay tuyết trắng thon thon tựa ngọc từ khe cửa thò ra, trên tay hồng ngọc diễm lệ, vòng tay mã não va chạm vào nhau, âm thanh thanh thúy như ngọc nữ tử trong xe nũng nịu:” Yểm quân, ta chờ chàng mãi!”
” Ngươi là chê ta tới muộn sao?” Mặc Yểm trong lời nói mang ý cười, Bạch Bạch giấu ở trong tay áo hắn không cần thăm dò có thể tưởng tượng trên mặt hắn lười biếng nở nụ cười, nụ cười có thể cho lòng của nữ nhân đập mạnh.
” Ta từ đêm qua chia tay liền bắt đầu nhớ Yểm quân, một mực nhớ đến bây giờ, chàng nói đi?” Mặc Yểm mới ngồi vào trên xe, trong lòng lòng đầy nhuyễn ngọc ôn hương, một thân Hồng Y mỹ nhân như không có xương cốt dựa vào trong lòng ngực của hắn.
Bạch Bạch cơ hồ lập tức ngửi thấy được hương vị son phấn quen thuộc này…… Đây là nữ yêu gần nhất thường xuyên thân cận Mặc Yểm?
Hồng Y mỹ nhân tên là Phi Du, dung mạo cũng là xinh đẹp, nhưng không đến mức tuyệt sắc, so với Ngọc Lưu Ly yêu phi cũng không bằng, nhưng lại cực giỏi về cách ăn mặc tân trang, lại thêm có một giọng nói hay, nói chuyện làm việc đều có một vẻ vũ mị uyển chuyển khác xa nữ yêu bình thường, thanh nhu rực rỡ, nói lý ra lúc ở chung thì càng giống chim nhỏ nép vào người ôn nhu vô hạn, đem ba phần tư sắc nâng lên thành thập phần.
Nữ yêu nữ quỷ địa phủ chịu ảnh hưởng hoàn cảnh âm lãnh, bất luận đẹp xấu đều lộ ra âm hàn khí, nhưng Phi Du này chẳng những cách ăn mặc luôn một thân hỏa hồng, tính tình cũng như một người ôn hòa hỏa diễm, không khác nữ nhân nhân gian, tại âm phủ có thể nói là cực kỳ hiếm có.
Cho nên đại đa số yêu ma cũng không kỳ quái thấy Mặc Yểm phá lệ coi trọng đối với nàng, ngược lại hâm mộ hắn có diễm phúc khôn cùng, chỉ có Ngọc Lưu Ly yêu phi cùng Huyền Minh ma dơi, hai yêu ma Bạch Bạch gặp qua cảm thấy Mặc Yểm bỏ Bạch Bạch mà gần Phi Du, thật là không có mắt.
Mặc Yểm đối với mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, thật đúng là ai đến cũng không – cự tuyệt, nhưng không biết có phải là bởi vì nghĩ đến Bạch Bạch bên người hay không, thái độ không tự giác lãnh đạm vài phần.
Phi Du tâm tư nhẵn nhụi, nhưng phát giác chuyện này cũng không nói thêm cái gì, chỉ là càng thêm săn sóc ôn nhu, Bạch Bạch trốn ở trong tay áo Mặc Yểm im ắng không lên tiếng, Mặc Yểm phân tâm quan sát đến phản ứng của nàng, một bên cùng Phi Du thân mật, đợi một hồi Bạch Bạch vẫn im hơi lặng tiếng như trước, không khỏi có chút nổi giận– con hồ ly ngốc này chẳng lẽ thật sự một chút cũng không thèm để ý?
Mặc Yểm duỗi tay vòng qua eo nhỏ của Phi Du, từ tay của nàng uống một ngụm trà thơm, cười nhẹ nói: “Trước không nói những chuyện khác, hôm nay đã gặp chính là đầu lĩnh kia?”
“Yểm quân nghĩ chuyện những tên đàn ông thối kia làm gì? Chẳng lẽ trong suy nghĩ của ngài, Phi Du còn không bằng bọn họ?” Thanh âm nũng nịu vừa nghe chính là liếc mắt đưa tình.
Mặc Yểm không nói gì, trên tay không thành thật động vài cái, Phi Du ha ha cười duyên nói: “A! Yểm quân tha mạng! Ngài thật là xấu, mau thả ta……” Vừa nói, vừa vặn vẹo thân thể tựa như rắn, cũng không biết là phản kháng hay là đón ý nói hùa.
Một đôi “gian phu dâm phụ” vui đùa ầm ĩ một hồi, Phi Du rốt cục đưa tay chải lại tóc mai rối loạn, bắt đầu nhỏ giọng nói việc hôm nay đã gặp đầu lĩnh phản quân.
“Hôm nay tới Bàn tơ Tuyết Đảo Thần Quân và Lam hạt lam bàn, hai kẻ này đa͙σ hạnh đều hơn một ngàn năm, Bàn tơ Thần Quân chân thân là ‘Tuyết chu’, sở trường chính là mang theo đồ tử đồ tôn bày trận‘ thiên la địa võng’, nghe nói thần tiên yêu ma pháp lực cao gấp đôi so với hắn, đụng vào trận pháp này cũng chỉ có thể giơ tay chịu trói, dưới tay hắn quỷ tốt yêu binh có ba vạn, phần lớn là quỷ hồn bình thường.
Bởi vì hắn chỉ coi trọng đệ tử đồng tộc nhà mình, cho nên ác quỷ oan hồn bình thường dưới tay hắn cũng không nổi tiếng, những quỷ tốt yêu binh kia nói là đám ô hợp cũng không quá đáng. Nhưng thủ hạ của hắn, đứng đầu đều là tuyết chu thành tinh, tuy đa͙σ hạnh không được tốt lắm, nhưng bản lĩnh liên thủ bày trận rất mạnh, phải có cách.”
” Ừ, thủ hạ đứng đầu của hắn có bao nhiêu?”
“Tổng cộng một trăm ba mươi sáu tên, đều là con cháu trực hệ thế hệ của hắn, ai cũng trung thành và tận tâm với hắn, trong đó lại chia làm hai phái, một phái là con của hắn Tuyết Tà, một phái là đệ đệ của hắn Tuyết Lăng, hai người bằng mặt không bằng lòng, trong quân thế lực ngang nhau, thậm chí còn đang muốn biểu hiện trước mặt Tuyết Đảo.” Phi Du nói đột nhiên khẽ hừ nhẹ một tiếng.
“Như thế nào?”
“ŧıểυ tử thối Tuyết Tà kia ngày đó đem vài tên hạ thủ vây ta trong trận ‘thiên la địa võng’, một phen làm nhục, Yểm quân, ta muốn người trút giận cho người ta……” Phi Du nhân cơ hội cáo trạng nói.
“Được, được! Chẳng qua chỉ là tuyết chu nho nhỏ thôi.”
Phi du được một câu của hắn, như cảm thấy mỹ mãn, lại bắt đầu nói lên đầu lĩnh phản quân khác: “Lam hạt ma lam lợi hại nhất chính là dùng độc, hắn dùng độc vật làm thức ăn, tự thân tu luyện độc thuật, tục truyền hắn từng một mình, một lần giết hơn ba ngàn thiên binh thiên tướng bằng thuốc độc, quân tốt dưới tay hắn chỉ có một ngàn, nhưng mỗi một người đều là độc vật tu thành ŧıểυ yêu, lợi hại vô cùng, bọn họ đến mức một ngọn cỏ, chó gà không tha, số lượng tuy ít, nhưng trong Địa phủ Âm ti, nghĩa quân dám đối địch với bọn họ sợ cũng không có mấy, bọn họ hoành hành ngang ngược quen, e…… e là không dễ dàng mà khuất phục Yểm quân. Yểm quân để cho bọn họ nhìn thấy, cần phải coi chừng.”
Phản quân địa phủ từ trước đến nay tự xưng “Nghĩa quân”, Phi Du thân là một thành viên trong bọn họ, cũng không nɠɵạı lệ.
Mặc Yểm hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “nɠɵạı trừ độc, bọn họ còn có cái bản lĩnh gì khác?”
Phi Du cười duyên ghé vào trong lòng ngực của hắn, một bên vuốt lên vạt áo của hắn một bên nói: “Yểm quân đại nhân, bọn họ toàn thân là độc đã đủ đáng sợ, bất quá bản lĩnh khác, Địa phủ còn có chỗ chúng ta đứng?”
“Yểm quân, hiện tại ta đã hợp nhất đại quân tam lộ, cho dù không để ý tới bọn họ, cũng cũng đủ cùng thiên binh thiên tướng trên Quỷ Môn quan nhất quyết sống mái, vì sao còn muốn án binh bất động? Hôm nay đã là đầu tháng bảy.”
Mặc Yểm thân thủ nhẹ nhàng sờ soạng thoáng qua cái cằm Phi Du, cười nói: “Nữ nhân trông nom nhiều như vậy để làm gì, ta sao cam lòng để ngươi đến trước quỷ môn quan tổn binh hao tướng? Đến lúc đó thật làm cho ngươi đến thế gian, mang theo một đám tàn binh bại tướng, chẳng phải có hại?”
Phi Du cúi đầu xuống, che giấu bất mãn xẹt qua trong mắt, lóe lên rồi biến mất, nũng nịu nói: “Chỉ biết Yểm quân hiểu rõ nhất ta……”
Hai người ôm nhau ở cùng một chỗ thân mật một hồi, Bạch Bạch đợi trong tay áo Mặc Yểm thủy chung không hề có động tĩnh gì, Mặc Yểm một tay ôm Phi Du, một tay làm như lơ đãng rút vào trong tay áo sờ lên– khó trách Bạch Bạch không phản ứng chút nào! Cái ŧıểυ hồ ly hỗn trướng này lại ôm cái đuôi co lại thành một khối đang ngủ!
Mặc Yểm chỉ cảm thấy chính mình lãng phí tinh lực ban ngày, hóa ra là vứt mị nhãn cho người mù nhìn, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, lập tức không có hứng ứng phó ŧıểυ mỹ nhân trên người.
Kỳ thật hắn là hiểu lầm Bạch Bạch, Bạch Bạch chưa từng làm biếng phần nào, nàng bất quá là dùng một loại khác tư thế yên lặng tu luyện mà thôi. Nàng biết mình hiện tại thật sự quá yếu, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn đợi bên cạnh Mặc Yểm không để cho các sư huynh thêm phiền, nàng không thể một đời dựa vào cái hỉ nộ vô thường này, “chỗ dựa đực” phi thường không đáng tin cậy, cho nên nàng phải nắm chặt mỗi lúc mỗi giây, rèn luyện cho tốt, Tam sư huynh nói qua nàng rất thông minh, chỉ cần cố gắng, rất nhanh có thể lợi hại như hắn! Đến lúc đó, cho dù nàng làm chỗ dựa đực nổi giận, hắn cũng không thể khi dễ nàng!
Hắn thích cùng những nữ nhân khác hợp hoan thì kệ hắn đi! Nàng từ nay về sau cũng sẽ tìm được hồ ly đực mình thích giao phối!