Hôm sau ba người xuất phát từ sớm để có thể chơi lâu hơn trong thành phố, vừa đến nơi Khánh đã chạy tốt đến khu vui chơi mà nó đã mong nhớ từ lâu cũng không thèm quan tâm đến bố cùng vợ bên ngoài. Ông Kha mua vé cho Khánh lại hỏi Thương có muốn vào chơi cùng hay không thấy Thương lắc đầu mới nói:
- Đi theo bố qua đây xem có thích bộ quần áo nào không bố mua cho.
- Con không cần đâu bố.
Nhà Thương từ nhỏ đã thiếu thốn, quần áo cũng là đi xin lại để mặc sao cô dám đến những nơi đắt đỏ thế này mua sắm. Ông Kha thấy thế thì nắm tay Thương kéo đi:
- Không cần cái gì, Bố thấy quần áo của con cũ lắm rồi. Về vứt hết đi cho bố, nhà ta không thiếu chút tiền mua quần áo cho con đâu.
Thương bị ông Kha kéo đến một cửa hàng đồ nữ gần đấy, nhân viên thấy hai người lôi kéo một người đần ông lớn tuổi ăn mặc là hàng hiệu một người phụ nữ trẻ có chút quê mùa lên. Dù sao hiện tại những cô gái trẻ tìm người bao nuôi rất nhiều nên nhân viên cũng không quá miệt thị tiến lên hỏi:
- Anh chị cần mua đồ gì để em tư vấn ạ.
Ông Kha đẩy Thương đến trước mặt nhân viên:
- Chọn những bộ đồ mới nhất cho anh.
Nhân viên như vớ được vàng vì doanh số tháng này có thể hoàn thành trong một buổi hôm nay, Thương chưa kịp trả lời đã bị nhân viên kéo vào thử hết váy này đến váy nọ chỉ cần cô mặc vừa ông Kha đều mua hết. Thương không có cơ hội từ chối, cô còn không biết nhân viên đã lén để thêm mấy bộ nội y sexy vào cùng thanh toán.
Ông Kha vừa quẹt thẻ xong nhân viên cười tươi rói mà nói:
- Chị may mắn quá, anh nhà mình thật tâm lý.
Thương còn chưa hiểu nhân viên bán hàng nói gì thì ông Kha đã cười đón lấy túi đồ nắm tay Thương rời đi. Mãi đến khi đi một đoạn xa Thương mới lí nhí:
- Bố... người bán hàng hiểu lầm chúng ta rồi.
- Không sao đâu con, lần sau con quay lại họ còn chẳng nhớ con là ai đâu.
Ông Kha lười giải thích cũng không muốn giải thích, dù sao nghe nhân viên bán hàng khen như thế trong lòng ông cùng rất thoải mái. Ông Kha hắng giọng gạt đi suy nghĩ trong đầu của bản thân mà tự nhủ Thương là con dâu ông, là vợ thằng Khánh, cô lại cách ông nhiều tuổi như thế. Ông Kha nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Thương "Con dâu ông còn chưa đủ hai mươi".
Ông Kha dẫn Thương đi mua thêm đồ dùng trong nhà rồi mang ra xe cất trong cốp. Khi ông Kha và Thương quay lại khu trò chơi Khánh đã chơi chán đang ngồi đợi hai người, khuôn mặt như sắp mất kiên nhẫn nhìn thấy ông Kha thì vui vẻ chạy đến:
- Bố ơi... đói quá
- Ha ha.. bố dẫn đi ăn thịt nướng nào.
- Yeah
Một nhà ba người đi vào quán thịt nướng ăn xong mới khởi hành về nhà.
Thương cất hết đồ dùng mới mua xong mới mang theo túi quần áo về phòng mình, khi Thương đi ra vẫn mặc đồ cũ làm ông Kha ngồi trong phòng khách nhíu mày không vui:
- Mặc thử đồ mới vào đi con.
Ông Kha đã mở lời Thương cũng ngại từ chối liền chạy vào lấy váy ra thử. Lần đầu tiên trong đời có người mua đồ mới tinh cho cô, còn là bố chồng làm tim Thương không nhịn được mà rung rinh. Bố chồng cô năm nay mới gần năm mươi, vì gia đình có tiền nên nhìn còn rất phong đọ cũng không hói đầu như những người trung niên khác. Thương vuốt ve cái váy trong tay cảm nhận sự mát lạnh lại mềm mịn của vải yêu thích không thôi.
Thương thử lên người lại ngắm nhìn mình trước gương, ban nãy ở cửa hàng cô không nhìn kỹ giờ mới thấy bộ váy thật vừa vặn với dáng người cô. Cái váy bao lấy bộ ngực căng phồng cùng cặp mông tròn lặn mà bấy lâu Thương vẫn luôn giấu trong bộ đồ rộng thùng thình.
Chiếc váy dường như tôn lên rõ ràng từng đường nét cơ thể đặc biệt phần ngực khoét sâu lộ ra rãnh ngực sâu hoắm. Thương có chút ngượng ngùng nhưng vẫn lấy hết can đảm mở cửa bước ra ngoài.
Ông Kha vừa thấy cửa mở định nhìn lên khen con dâu một chút nhưng vừa nhìn đã không thể rời mắt, hầu kết ông lăn lộn nuốt nước miếng mắt còn không dám chớp như sợ người con gái xinh đẹp trước mắt biến mất.
Cởi bỏ đi những bộ đồ quê mùa thùng thình hóa ra dáng người con dâu ông có thể đẹp đến vậy, nước ra trắng ngần khuôn ngực đầy đặn vòng eo nhỏ xinh mà cặp mông vểnh cao lên. Ông Kha có thể cảm nhận dòng máu chảy trong người bắt đầu nóng lên, bộ phận giữa háng bắt đầu rục rịch ngẩng đầu.
Thương bị ông Kha nhìn chằm chằm có chút ngượng:
- Bố... con mặc không đẹp sao?
- Đẹp đẹp lắm... từ nay cứ mặc thế con nhé. Bỏ hết quần áo cũ đi, thích lại bảo bố dẫn đi mua.
Ông Kha mở ví rút hết số tiền mặt có trong ví đưa cho Thương:
- Cầm lấy thích gì cứ mua con nhé.
- Tiền bố đưa cho con vẫn còn mà.
- Bố cho thì cứ cầm lấy, dù sao bố cũng không có ai giữ tiền cho.
Ông Kha để tiền trong tay Thương rồi chạy về phòng mình, nếu con nhìn nữa ông sợ thứ đang nhô cao giữa đũng quần mình sẽ bị phát hiện mất thôi.