Cô sẽ quyến rũ chú của hàng xóm...
Mặc dù cô không có liêm sỉ, cũng không phải người tốt, nhưng cũng không muốn phá hoại gia đình tốt đẹp của người khác, cô chỉ muốn lén lút ăn vài miếng, để người đàn ông trống rỗng cô đơn hoặc không có chỗ trút tinh lực được buông thả chút thôi. Khi hắn chán, mối quan hệ sẽ tự nhiên cắt đứt.
...
Từng ngày trôi qua, Phạm Tuyết Linh đã cố ý làm quen với gia đình Khâu Diệp Lỗi mười ngày trước khi nhập học.
Thím Từ Hiểu Trân phải chăm sóc cậu con trai út Khâu Hạo Diễm đang học lớp 12 ở thành phố S, cậu con trai cả Khâu Hạo Thừa đang là thực tập sinh ở thành phố S. Vào cuối tháng tám, thím dẫn đứa con trai đến sống ở thành phố S trước hai ngày, trừ khi trường học nghỉ hoặc có chuyện gì khác, nếu không thím sẽ không trở về, chỉ có một mình chú ở nhà.
Phạm Tuyết Linh đã rất vui khi biết được tin này, thật sự là thiên thời địa lợi nhân hoà, ông trời cũng giúp cô!
Mặc dù trong nhà chỉ có chú, Phạm Tuyết Linh vân sẽ đến nhà hắn mỗi ngày, ai bảo chú không biết nấu ăn, biết hắn sẽ gọi đồ ăn bên ngoài hoặc ăn quán trong ba ngày qua sau khi vợ bỏ đi, cô lấy lý do sức khoẻ mà thuận tiện nấu cho hắn một ngày hai bữa, mỗi ngày đều đường đường chính chính vào nhà.
Sau một tháng, mối quan hệ giữa Phạm Tuyết Linh và Khâu Diệp Lỗi ngày càng trở nên thân thiết hơn.
Một ngày nọ, Phạm Tuyết Linh cảm thấy rằng thời cơ đã tới, vì vậy cô đã nói với Khâu Diệp Lỗi trong bữa trưa: “Chú ơi, cháu có một món đồ sẽ được chuyển đến công ty của chú vào buổi chiều, buổi tối chú mang tới giúp cháu nhé.”
Cách đây một thời gian, một nhân viên bảo vệ trong khu chung cư đã lén lút mở và lấy trộm đồ chuyển phát nhanh của ai đó, mặc dù nhân viên bảo vệ đã bị sa thải nhưng kể từ đó, những người mua sắm online trong chung cư không dám gửi hàng trực tiếp tới khu chung cư nữa.
Vào buổi tối, có tiếng gõ cửa vang lên, sau khi tắm xong, cô cố ý không mặc áo ngực, chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng manh, từ trong mắt mèo, cô xác nhận đó là chú Khâu Diệp Lỗi đang gõ cửa, cô liền yên tâm ra mở cửa.
“Tới rồi đây… Ơ! Là chú à... chú mau vào đi.”
Khâu Diệp Lỗi nhìn cô gái mảnh mai xinh đẹp trước mặt, chiếc váy ngủ hai dây màu hồng nhạt càng tôn lên làn da trắng nõn của cô, hai đôi chân thon dài lộ ra thẳng tắp thon thả, bộ ngực kiêu hãnh ẩn hiện dưới lớp áo ngủ.
Khi nói chuyện với hắn, bầu vυ" không bị áo nịt ngực trói buộc lộ ra mơ hồ, Khâu Diệp Lỗi chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn rõ.
Mái tóc cô gái ướt sũng nước vẫn còn nhỏ giọt, núm vυ" nhô ra trên bộ ngực ướt át lộ ra rõ ràng, ánh mắt ngập nước của cô gái nhìn hắn, hai má ửng hồng không biết là do hơi nóng hay cảm thấy xấu hổ.
Vì lý do nào đó, phần thân dưới của Khâu Diệp Lỗi đã xấu hổ nổi lên phản ứng khi nhìn thấy vẻ ngoài quyến rũ này của cô gái.
May là hôm nay hắn mặc quần rộng thùng thình, nếu không không khác gì đã giở trò lưu manh trước mặt cô gái!
Khâu Diệp Lỗi khẽ ho một tiếng, sau đó lại cau mày: “Chú tới đưa đồ cho cháu, sao lại ăn mặc như thế này, nếu là người lạ, tùy tiện mở cửa rất nguy hiểm!”
“Ban nãy… cháu không chú ý làm đổ canh lên người, cho nên đi tắm, không kịp mặc áo khoác... sau, sau này cháu sẽ chú ý.”