Cô mặc lại bộ quần áo đã sấy khô, bước xuống lầu.
Người đàn ông ngồi bên bàn ăn, đọc báo, tay kia cầm điếu thuốc, hờ hững hút một hơi. Nhớ lại chuyện đêm qua, má cô ửng hồng.
Thấy cô đến gần, hắn chậm rãi dập thuốc, chào buổi sáng.
Cô lí nhí đáp lại.
“Cô An, tối qua ngủ ngon chứ?” Hắn hỏi.
“Rất tốt, cảm ơn anh Diệp đã sắp xếp phòng khách tuyệt như vậy.” Cô cúi đầu ăn cháo.
“Không cần khách sáo.”
Mùi khói thuốc thoang thoảng khiến cô nhớ lại sự buông thả đêm qua.
Khí chất mạnh mẽ của hắn khiến cô ngẩn ngơ, ăn sáng trong tâm trạng lơ đãng rồi vội vã chào tạm biệt để về nhà.
Lên xe, cô mới thở phào, má vẫn còn hồng.
Có lẽ vì có trẻ con, hắn hiếm khi hút thuốc trong nhà.
Đây là lần đầu cô thấy hắn hút thuốc. Vẻ hờ hững pha chút bất cần toát lên sức hút khó cưỡng.
Mùi thuốc lá ấy quen thuộc lạ lùng.
Đầu óc cô như rỉ sét.
Mùi thuốc lá… sao lại quen?
Hình ảnh đêm qua khi cô tự an ủi với mùi thuốc lá thoảng qua bất chợt hiện lên.
Cô đã lên đỉnh với mùi thuốc ấy!
Mặt cô thoáng đỏ rồi trắng bệch rồi lại đỏ.
Tối qua hắn ở ngay bên cạnh hút thuốc.
Hắn có nghe thấy tiếng của cô không?
Mấy ngày sau, lòng cô thấp thỏm, nhưng số lần gặp hắn quá ít, mỗi lần gặp cũng chẳng có gì bất thường nên cô tạm yên lòng.
Chắc hắn không nghe thấy gì, cô tự nhủ.
Chiều hôm ấy, ŧıểυ Jasmine đột nhiên đòi xem phim, kéo cô vào phòng chiếu phim xem hoạt hình chú gấu Penny yêu thích.
Phòng chiếu phim của biệt thự ở tầng hầm, màn hình khổng lồ và hệ thống âm thanh đắt đỏ, không thua gì rạp chiếu sang trọng.
Nhưng hôm nay, thiết bị xa xỉ này chỉ phục vụ hai người họ.
Đang xem giữa chừng, cửa phòng lóe lên một tia sáng.
Có người vào.
Cô gần như lập tức nhận ra đó là ai. Ngoài chủ nhân biệt thự ra thì chẳng ai đột nhiên bước vào lúc họ đang xem phim cả.
Người ấy mang theo một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên đầu gối cô và ŧıểυ Jasmine.
ŧıểυ Jasmine mải mê nhìn màn hình, không hề nhận ra có người đến.
Chỉ có cô cảm nhận được áp lực từ sự hiện diện của hắn khi hắn cúi người và cả cái chạm thoáng qua của khớp tay hắn trên cánh tay cô.
Trong căn phòng lạnh vì máy điều hòa, cô đột nhiên thấy nóng ran.
Cánh tay trong chiếc áo ngắn tay nổi da gà nhưng không phải vì lạnh.
Hắn ngồi xuống bên cô, hờ hững nhìn màn hình. Cô không dám liếc sang.
Một lúc sau, trong tâm trạng lơ đãng, hắn vô tình cầm cốc nước bên cạnh cô, uống một ngụm.
Đó là cốc cô đã uống. Trong ánh sáng mờ ảo của rạp, cô thoáng thấy yết hầu hắn chuyển động khi nuốt nước, cùng sống mũi cao trong bóng tối.
Cơ thể cô lại mềm nhũn.
Có lẽ bóng tối và không gian kín đáo khiến cô can đảm hơn. Như bị ma xui quỷ khiến, cô cầm cốc nước hắn vừa uống, môi chạm vào chỗ hắn đã chạm, nhấp một ngụm.
Nước mát trôi xuống nhưng cơ thể cô càng nóng.
Cô dưới lớp chăn mỏng lấm tấm mồ hôi.
Ánh mắt lướt qua, hắn như không nhận ra.
Cả khoảng thời gian còn lại, họ dùng chung cốc nước ấy, uống hết nước trong cốc.
Đến cuối, tay cô run khi uống, một giọt nước trượt từ khóe môi xuống ngực, chảy vào khe ngực đầy ám muội.
Cô càng uống càng khát, càng uống càng nóng. Nước uống vào như biến thành mật dịch giữa hai chân và mồ hôi trên eo, trên đùi.
Cô hất chăn ra, má đỏ bừng, mắt long lanh.