Dụ Dỗ Ba Ba Của Học Sinh

Chương 1

Trước Sau

break

An Lan bước vào biệt thự vườn tráng lệ tựa như một tòa lâu đài, lòng hơi hồi hộp. Cô là gia sư mới của ngôi nhà này, học trò của cô là cô bé năm tuổi – con gái của chủ nhân biệt thự.

“Jasmine, lại đây nào, đây là cô An An, gia sư mới của con.” Bà quản gia Lưu kéo theo một cô bé nhút nhát như cánh hoa, giới thiệu với An Lan.

Đó là học trò của cô, Jasmine, hay còn gọi là ŧıểυ Jasmine.

Cô bé mới năm tuổi, đang ở độ tuổi bập bẹ tập nói, mặc chiếc váy công chúa bằng vải lụa mỏng, nở nụ cười tò mò với cô.

“Cô An An, chào cô!”

“Chào con, Jasmine!” An Lan ngồi xổm xuống, mỉm cười dịu dàng với cô bé.

Jasmine có đôi mắt to tròn, ngũ quan sắc nét và hàng mi dài cong vút, dễ dàng nhận ra cô bé là một đứa trẻ lai. Nghe nói mẹ bé là người Pháp, công việc chủ yếu ở Pháp, vì mẹ bận rộn nên lần này cô bé theo cha về nước.

Chỉ một lúc sau, cô bé đã quấn quýt, nép vào lòng cô đòi ôm. Ở tuổi còn nhỏ đã xa mẹ, Jasmine đặc biệt gắn bó với sự dịu dàng của cô giáo trẻ. An Lan cũng vô cùng thương yêu cô bé nhút nhát và ngoan ngoãn này. Hai người tựa vào nhau trên chiếc sofa da trong phòng ngủ, cô kiên nhẫn dạy bé nhận mặt chữ Trung qua những cuốn sách tranh, lắng nghe từng câu nói ngọng nghịu xen lẫn từ tiếng Pháp.

Hoàng hôn hôm ấy, An Lan lần đầu gặp người đàn ông sở hữu một nửa gen vượt trội của cô bé, chủ nhân biệt thự - Diệp Lâm Thâm.

Trước đó, cô chưa từng gặp ông chủ của ngôi nhà này.

Cô và cô bé vừa đi dạo từ vườn về, Jasmine reo lên “Daddy” rồi lao vào vòng tay người đàn ông đang ngồi xem tài liệu trong phòng khách. An Lan bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng mà không rõ lý do.

Ngũ quan thanh tú của cô bé có lẽ giống mẹ nhiều hơn, bởi người đàn ông này sở hữu vẻ đẹp nam tính đầy áp đảo. Hắn cao lớn, có lẽ vừa từ một buổi tiệc xã giao trở về, áo vest đã cởi ra, tay áo sơ mi trắng xắn lên để lộ cánh tay săn chắc, nút áo trên cùng cũng mở, toát lên vẻ phóng khoáng. Hắn dịu giọng dỗ cô bé lên lầu rồi mới quay lại.

Ánh mắt hắn sâu thẳm và sắc bén, khiến cô sợ bị xuyên thấu, vội cúi đầu.

“Cô An, chào cô.” Người đàn ông đưa tay ra bắt, giọng trầm ổn, rung động như sóng âm truyền qua bàn tay đang nắm lấy tay cô.

Bàn tay hắn rộng lớn, lòng bàn tay cô lạnh buốt: “Chào cha của Jasmine.”

“Tôi là Diệp Lâm Thâm.” hắn ra hiệu cho cô ngồi xuống sofa.

“Chào ngài, ngài Diệp.” Cô vuốt lại vài lọn tóc rối bị gió thổi tung khi đi dạo chiều rồi ngồi xuống.

Đây là một người đàn ông đầy sức hút. Hắn toát lên khí chất quyết đoán, sắc lạnh nhưng cũng biết cách cư xử ôn hòa khiến người khác không cảm thấy khó chịu.

An Lan hơi căng thẳng, tim đập nhanh hơn, đôi tay trắng nõn đặt trên đầu gối khẽ siết lại, lộ ra chút sắc hồng.

Hắn chỉ ngồi với cô một lát rồi lên phòng làm việc xử lý công việc.

An Lan nhìn bóng lưng cao lớn của hắn khuất dần ở góc cầu thang, mới thả lỏng vai, hơi thở chậm lại.

Lưng cô đã lấm tấm mồ hôi.

Bà Lưu cười híp mắt bưng ra một đĩa trái cây, mời cô ăn.

“Ngài Diệp có khí chất thật mạnh mẽ, đúng không?”

An Lan cười gượng.

“Lần đầu gặp ngài Diệp, tôi thấy hơi căng thẳng chút.”

“Không chỉ cô đâu, ngay cả những người làm trong biệt thự cũng thấy hồi hộp khi gặp ngài Diệp đấy.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc